Edit: Spum-chan
Vĩnh Hợp năm thứ tám, Ngô Ảnh Trạch chính thức nhận chức Tể tướng, chủ trì đại cục.
Hoàng đế đã đồng ý. Có lẽ đã trải qua một tâm trạng giằng co khó mà tưởng tượng, có lẽ đã ngầm vạch nên hàng vạn kế hoạch, nhưng ngoài mặt, Hoàng đế vẫn bình thản ung dung như trước, một cái khoát tay dễ dàng giao cho Ngô Ảnh Trạch xử lí toàn bộ chuyện của Long Nhược Đình.
Hoàng đế và Ngô Ảnh Trạch, hai người đã âm thầm giao dịch chuyện gì, chỉ có bọn họ mới biết rõ.
Tin tưởng và trung thành, trở thành tiền đặt cược. Nói thì đơn giản, kỳ thật rất khó khăn.
Biệt uyển Chỉ Thủy u tích từ nay về sau trở nên náo nhiệt hơn. Trước khi tân Vương phủ của Long Nhược Đình hoàn thành, nơi này vẫn là chỗ ở tạm thời của y. Chẳng qua, thị vệ câm điếc biến mắt, số thị nữ lanh lợi tăng lên, dụng cụ cùng phẩm vật được ban tặng chất đầy một gian phòng
Không khí u ám trở thành hư không, cỏ dại trong hoa viên không còn tồn tại, cây cỏ hoa lá trước nay chưa từng có giờ bừng bừng sinh trưởng.
Long Nhược Đình thật không ngờ, tự do sẽ đến nhanh như vậy.
Ngô Ảnh Trạch…… Rốt cuộc đã làm như thế nào?
“Thích không?”
Ngô Ảnh Trạch ngồi ở phòng ngủ rực rỡ hẳn lên, cười cười nhìn y. Biểu tình kia thật dễ làm cho Long Nhược Đình nghĩ lầm đối phương là đang hỏi: ”Giờ ngươi đã vừa lòng chưa?”
“Nhiều người quá, ta không quen.” Long Nhược Đình nhíu mày, nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cũng đã ở đây vài năm, hay là ngươi không muốn rời khỏi nơi này?”
Ngô Ảnh Trạch vẫy tay, ý bảo Long Nhược Đình đến bên cạnh mình.
“Cũng không phải luyến tiếc, chẳng qua không còn cô độc, làm cho có chút khó chịu.”
Long Nhược Đình chậm rãi đi qua, cuối cùng bị Ngô Ảnh Trạch kéo vào trong lòng.
Đây là loại hành động mà mấy ngày gần đây Ngô Ảnh Trạch rất thích làm. Cái ôm gắt gao không thể tách rời. Cho dù là đang thảo luận, bọn họ vận sẽ duy trì loại tư thế này.
Độ ấm da thịt xuyên qua lớp y phục, gần như còn cảm nhận được nhịp tim của nhau. Long Nhược Đình thực sự không biết, đối với y mà nói, cái ôm này có ý nghĩa gì.
Không có yêu, hành động thân mật đều là thứ dư thừa, nhưng vì sao….. ngay cả tâm cũng dấy lên một loại cảm giác ấm áp hư huyễn?
Ngô Ảnh Trạch là công cụ dùng để lợi dụng, quan hệ của bọn họ chỉ như mộng ảo vĩnh viễn không có khả năng trở thành sự thật, khi thời cơ đến….. có lẽ phải diệt cỏ tận gốc để trừ hậu họa.
Long Nhược Đình nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong tương lại, con ngươi thoáng qua một tia bi ai.
Bản thân hình như càng ngày càng muốn trốn tránh sự thật….. Đây cũng không phải là một việc tốt.
“Vương gia thân yêu… ngươi lại đang suy nghĩ gì thế?”
Ngô Ảnh Trạch ôn nhu gọi cách xưng hô mới của y, cắn một ngụm lên chiếc cổ trắng nõn kia.
“Ảnh Trạch…ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”
Long Nhược Đình vô cùng cảm thấy ghét từ “được không” này, nhưng cũng không tỏ vẻ không vui. Lúc này y chỉ có thể chuyên tâm bước về phía trước, chuyên tâm đuổi theo ước muốn của mình, cho nên y phải… tiếp tục sử dụng giá trị lợi dụng của Ngô Ảnh Trạch.
“Giúp việc gì?” Ngô Ảnh Trạch nghịch ngợm cởi bỏ vạt áo phía trước của y, xâm nhập vào, sau đó nhẹ nhàng đè y lên giường.
“Ảnh Trạch… Đợi, đợi đã…” Y muốn nói chính sự, không muốn không rõ ràng mà trầm luân trong dục vọng.
“Từ trước đến nay… có yêu cầu nào của ngươi mà ta không đồng ý?” Ngô Ảnh Trạch nhúc nhích nửa thân trên, khẽ cười nói: ”Có việc gì cứ nói, đừng ngại.”
“Ta mong ngươi có thể giúp… Diêu Hâm thăng chức.”
“Diêu Hâm?” Ngô Ảnh Trạch nheo mắt, cười như không cười nói: “Sao ngươi lại nhắc tới ông ta hả?”
“Ông ấy là người quen của ta… ngươi cũng biết mà.”
“Khu Mật sứ… Binh quyền… đây chính là một chuyện trọng đại a.”
“Nhưng mà… tuy rằng quan chức không nhỏ, đối với ngươi hẳn là không có gì khó.” Vẻ mặt Long Nhược Đình rất trầm tĩnh, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngô Ảnh Trạch: ”Lí đại nhân đã sớm mất đi nhuệ khí năm xưa, bây giờ đổi người chắc hẳn không có gì không hợp lí.”
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch cười khẽ mấy tiếng: “Ngươi cho ta là cái gì?”
“Ngươi……” Long Nhược Đình khựng lại, miệng khẳng định: “Tương lai không lâu nữa, ngươi sẽ trở thành người nắm quyền hành trong triều.”
“Ngươi tin ta sao?” Ngô Ảnh Trạch cười giữ chặt ngón tay lạnh như băng kia, đưa đến bên môi ấn xuống vài cái hôn khẽ: “Ngươi tin rằng Thánh Thượng vẫn tin tưởng ta sao?”
“Ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ ra ai khác.”
“Ha ha a……” Ngô Ảnh Trạch bỗng nhiên cười, sau một lát, hắn nghiền ngẫm nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng chỉ có thể làm cho ngươi thấy thôi… Trong vòng bảy ngày, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
“Cảm ơn ngươi… Ảnh Trạch.”
“Không cần… Quà cảm ơn ta nhất định sẽ từ từ đòi lại trên người ngươi…” Ngô Ảnh Trạch cười vô cùng mờ ám.
“A……”
Tứ chi hai người nhanh chóng dây dưa cùng nhau, động tác thành thạo dễ dàng châm lửa trên thân người kia. Giữa lúc ý thức mông lung, Long Nhược Đình mở ra đôi mắt thon dài.
Ngô Ảnh Trạch…… Thật sự không đoán được sau này có thể xảy ra chuyện gì sao…… Vẫn chấp nhất cho rằng, bọn họ đang yêu thương lẫn nhau?
Tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ngập trong phòng. Long Nhược Đình có ý muốn người trên thân thả chậm động tác, do vậy vẫn duy trì tia lí trí cuối cùng tiếp tục tự hỏi.
Lúc này chắc Ngô Ảnh Trạch đã biết được động cơ của mình, nhưng vẫn chọn đứng một bên quan sát.
Nhưng khi bọn họ phải tàn khốc đối mặt nhau, khi hắn không thể không động thủ với “tình nhân” ngày xưa, rốt cuộc Ngô Ảnh Trạch sẽ nghĩ như thế nào?
Là khiếp sợ, là phẫn nộ, hay là bi thương……? Có lẽ là tất cả…cũng có thể là không có…
Duy nhất có thể khẳng định, yêu càng nặng, hận càng sâu.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể hối hận, không thể mềm lòng.
Bọn họ nhất định sẽ không có kết quả gì.
Báo cáo điều tra của thuộc hạ đã đầy một bàn.
Mấy năm qua, Long Nhược Đình chỉ dựa vào thư tín lại có thể khuếch trương thế lực làm người ta kinh ngạc. Đầu tiên là bắt đầu từ Bộ binh Thị lang… cả đời âm thầm ngưỡng mộ Hàm phi, mẫu thân của Long Nhược Đình, Diêu Hâm. Lại thông qua hai người mà lan đến những triều thần khác, đại thế phản loạn dần đuợc hình thành.
Tuy rằng danh hào Thuận vương gia rất nổi bật, nhưng có lẽ Long Nhược Đình đã biết trước đây cũng chỉ là danh hào trước mắt mà thôi. Thăng chức Diêu Hâm, đối với Long Nhược Đình mà nói là giai đoạn quan trọng.
Ngô Ảnh Trạch nhìn danh sách dày đặc trên bàn, khẽ thở dài.
Nếu muốn âm thầm theo dõi những người này cũng là một chuyện rất phiền toái, nhất là người rất có uy vọng kia, Diêu Hâm.
“Nhược Đình a Nhược Đình, ngươi nói…… ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?”
Ngô Ảnh Trạch cười khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...