Ngày hôm sau, đã là mười giờ sáng rồi mà tiệm Bách Bảo Richter của Evanson vẫn chưa mở cửa còn anh thì vẫn đang nằm trên giường ngáy pho pho.
Nửa đêm hôm qua anh phải ra ngoài đánh nhau với người ta một trận. Tuy trận ấy thắng rất dễ dàng nhưng dù gì cũng mất một giấc ngủ, thế nên sáng ra ngủ nướng một chút cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao thì việc kinh doanh của cái tiệm này cũng đã khiến Evanson tuyệt vọng đến mức đau lòng rơi lệ rồi nên bình thường anh mở cửa cũng khá tùy tiện. Đến mức hiện giờ tuy gần trưa rồi vẫn chưa mở cửa nhưng cũng không khiến người xung quanh cảm thấy kỳ lạ.
Thậm chí có vài người độc ác suy đoán cái tiệm này từ lúc khai trương đến nay thì luôn thua lỗ, cuối cùng không chịu nổi phải đóng cửa nghỉ bán rồi.
Mà thật ra cửa tiệm này của Evanson nếu đóng cửa thì người ta cũng không cảm thấy lạ. Hiện giờ cửa tiệm này có vẻ chỉ còn thiếu điều chưa đăng biển chuyển nhượng nữa thôi. Nhưng ngay lúc này thì Melinda lại đột nhiên xuất hiện trước cửa tiệm không ai ngó ngàng này.
Melinda nhìn tấm màn cửa đầy vẻ tang thương thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác nghèo đói ập đến. Trong lúc vừa lầm rầm cầu khấn thần nghèo mau tránh xa, cô thầm nghĩ lúc trước đã biết cái tên này rất nghèo nhưng không ngờ cái vẻ nghèo khổ ấy lộ rõ mồn một thế này. Cô có cảm giác như một mình cậu ta thôi cũng có thể kéo cả nền kinh tế của con đường này đi xuống.
Melinda nhẹ nhàng hít một hơi rồi bước đến gõ bộp bộp lên tấm màn cửa, lần này cô đến đây là vì nhiệm vụ.
“Trời ạ, có khi nào cậu ta ngồi trong nhà làm thí nghiệm phép thuật không may gặp tai nạn tử vong rồi không?” Đập suốt mười phút mà vẫn không thấy ai mở cửa, Melinda lẩm bẩm trong bụng.
Đúng lúc Melinda không kiên nhẫn nổi nữa định đi tìm một cái cưa máy phá cửa xông vào thì màn cửa đột nhiên mở soạt ra. Evanson đứng tựa vào cửa kính bên trong, mắt nhắm mắt mở hỏi: “Ai? Muốn gì? À, là Melinda, haizz, mời vào.”
Evanson gãi gãi đầu, quay người bước vào trong gọi to: “Bọn lười biếng, còn không mau thức dậy là tôi sẽ liên tục phóng sấm sét xuống đấy, cho cái người biết thế nào là sét đánh ngang tai.” Trời ạ, tôi không dậy các người cũng không dậy, các người đâu phải nửa đêm ra ngoài làm việc như tôi.
Ngay sau đó là một loạt tiếng xì xà xì xồ lại còn xen lẫn cả tiếng chó sủa. Xem ra tiếng gọi của Evanson đã khiến họ tỉnh giấc.
“Chị cứ ngồi tự nhiên, tôi đi rửa mặt cái đã.” Evanson nói với Melinda đang sa sầm nét mặt.
Bộ dạng của Evanson hiện giờ không đẹp lắm. Mặt mũi thì ngái ngủ, đầu tóc thì bù xù, quần áo trên người lại nhăn nhúm, thật sự trông vô cùng lôi thôi.
Một lát sau, Evanson lại từ trong phòng bước ra tuy chưa thay quần áo nhưng trông đã có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.
Anh đến ngồi đối diện Melinda. Sarah lúc này cũng đã dậy, pha cho họ một cốc cà phê. Evanson cầm cốc cà phê uống một hơi hết sạch.
Melinda nhìn số hàng hóa trên kệ xung quanh hầu như chưa có ai động vào, cầm cốc cà phê giảm giá lên uống một ngụm rồi nói: “Cậu nghèo đến mức này mà không ra ngoài đi ăn trộm ăn cướp, đúng là làm khó cậu rồi.”
“Hừ.” Evanson đặt cái cốc xuống rồi nói: “Lần này chị đến đây chắc không phải để châm chọc tôi chứ? Nói đi, có việc gì không?”
Khó có dịp lên mặt được với Evanson nên Melinda cũng muốn tỏ vẻ một chút: “Cục trưởng Fury muốn tôi bày tỏ lời cảm ơn với cậu về việc tối qua còn bảo tôi đem xe đến tặng cậu.”
Vừa nghe thấy câu này thì Evanson lập tức lên tinh thần thò đầu ra ngoài nhìn khắp nơi. Nhưng rồi anh phát hiện bên ngoài ngoại trừ người đi đường ra thì chỉ có con Hubbs đang tè vào trụ nước cứu hỏa.
Evanson thắc mắc nhìn Melinda ý muốn hỏi xe đâu? Chị đừng có bảo tôi là SHIELD đã lắp thiết bị tàng hình cho nó nhé.
Melinda trả lời: “Hôm nay là chủ nhật nên xe đang bị tắc trên đường.”
Evanson: “…”
“Thế thì chị đến đây trước chắc không phải để báo cho tôi biết là xe đang bị tắc đường chứ?” Evanson cảm thấy Melinda đến đây trước chắc chắn là có việc.
“Cái này…” Melinda đưa bàn tay có dấu ấn khế ước ra hỏi: “Có thể hủy được không?”
Evanson nhướn mày: “Sao? Chị không muốn có sức mạnh nữa à?”
“Không phải, chỉ là…” Melinda nói: “Tôi sẽ chủ động giữ lời hứa, chứ không muốn bị ép.”
Chủ động giữ lời sao? Có ma mới thèm tin chị.
“Thế à?” Evanson làm hiện ra dấu ấn trên bàn tay mình: “Dấu ấn của chị từng phát động một lần rồi, chị tưởng tôi không biết sao?”
Melinda vốn cũng không định lấy cái lí do cùn này ra để thuyết phục nhưng nếu không thử một lần thì cô sẽ luôn thấy trong lòng khó chịu.
“Khế ước một khi đã định thì không ai có thể thay đổi. Tôi đã hứa sẽ cho chị sức mạnh thì nhất định sẽ làm được, còn chị…” Evanson nói tiếp: “Đã hứa sẽ giữ bí mật cho tôi thì cũng phải làm được. Hơn nữa tôi không muốn chị tiết lộ ra ngoài cũng là vì muốn tốt cho họ thôi, sức mạnh của Warlock rất nguy hiểm không phải ai cũng chấp nhận được.”
“Tôi biết rồi.” Melinda nói bằng vẻ cương nghị: “Tôi sẽ tuân thủ lời hứa.”
Nếu đã không thể thay đổi được thì Melinda chỉ còn cách đồng ý thôi, cố gắng giảm tổn thất xuống đến tối thiểu.
Do cuộc nói chuyện của hai người không được vui vẻ lắm nên sau đó cả hai đều không hẹn mà cùng im lặng cho đến khi có một chiếc xe tải kéo một thùng hàng đỗ lại trước cửa.
“Xe của cậu đến rồi.” Melinda nói.
“Để trong thùng hàng à?” Evanson hỏi: “Sao chị không mở ra luôn đi?”
“Hừ.” Melinda lừ mắt nói: “Tôi không muốn bị người ta vây lấy trên đường rồi chụp ảnh đâu.”
Evanson suy nghĩ một chút, cảm thấy với vẻ ngoài hoành tráng của chiếc xe ấy thì đúng là sẽ bị người ta vây lấy. Nghĩ đến đây, Evanson đột nhiên mở to mắt có vẻ đã hiểu ra.
“Đi, đi xem xe của tôi nào.” Evanson thấy rất vui trong lòng, từ hôm nay trở đi ta đây cũng đã có xe như người ta rồi.
Bước vào trong thùng xe tải, Evanson sờ vào thân xe. Cự li gần thế này đúng là khác hẳn, nhìn nó còn oai hơn trên phim rất nhiều.
“Cảm giác tuyệt chứ?” Melinda cũng bước theo vào nhưng dù cô đang nói chuyện với Evanson thì ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay đang sờ mó chiếc xe của Evanson.
“Cũng không tệ.” Evanson lúc này chỉ lo mân mê chiếc xe hoàn toàn không đế ý đến ánh mắt của Melinda: “Nhưng mà nói thật, tôi tuy cảm thấy các người sẽ không quỵt nợ nhưng cũng không ngờ là các người lại thực hiện lời hứa một cách tích cực thế này. Hiệu suất làm việc của SHIELD đúng là rất cao.”
Melinda vẫn liên tục để ý động tác của Evanson: “Hiệu suất làm việc của SHIELD trước nay luôn rất cao.”
Có thể không cao sao? Đêm qua, Nick Fury vừa nói chuyện với Coulson xong thì liền gọi điện đến phòng lưu trữ bảo họ tìm chiếc xe này ra.
Đây không phải là do ông thực hiện lời hứa một cách tích cực, Evanson hiện giờ chưa đáng để ông phải gấp rút nể mặt như thế. Ông làm thế là vì với tư duy của một đặc vụ, luôn cho rằng sở dĩ Evanson nhất định phải đòi có chiếc xe này là vì trên đó có chứa một bí mật chưa được phát hiện gì đó.
Thế nên ông lập tức tiến hành đủ thể loại kiểm tra với chiếc xe này, chiếu X quang đến ba lần, còn dùng các loại dung dịch hiện hình chà hết một lượt bên ngoài chiếc xe sợ có chỗ nào đó viết mật mã gì đấy. Nhưng mà kết quả, ha ha, một cọng lông cũng không phát hiện ra.
Nick Fury quyết không nản lòng, lại cho rằng có thể mật mã trên chiếc xe này chỉ có Evanson mới biết được. Thế nên ông đã giao cho Melinda một nhiệm vụ đặc biệt, đó là quan sát thật kỹ hành động của Evanson khi tiếp xúc với chiếc xe này. Nếu phát hiện cậu ta có hứng thú đặc biệt với chỗ nào thì phải lập tức báo cáo ngay.
Evanson chậm rãi bước ra đầu xe phát hiện trên đó có gắn biểu tượng của Hydra.
Anh tháo cái biểu tượng đó xuống rồi nói bằng giọng khó chịu: “Hừ, Hydra.”
Nói xong anh vung tay định quăng cái biểu tượng đi nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị quăng đi thì lại chộp lấy nó trở lại.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt Melinda lập tức mở to nhưng mà không ngờ…
“Thứ này làm bằng bạc nguyên chất.” Evanson đánh giá cái biểu tượng sau đó vung tay một cái liền biến biểu tượng ấy thành một miếng bạc: “Chà, sẽ bán được khối tiền đây.”
“Đồ mê tiền.” Melinda quá thất vọng khẽ lẩm bẩm.
“Cái gì?” Evanson lúc này đã ngồi vào ghế lái quay ra hỏi.
“Không có gì cả.” Melinda chối ngay.
Evanson bĩu môi rồi khởi động xe chạy ra ngoài. Khi chiếc xe vừa đỗ lại thì anh lập tức xông vào tiệm hét to: “Sarah, Domen, mọi người mau ra đây, sẵn tiện cầm theo tấm biển và cây bút.”
Melinda xuống xe thì nhìn thấy Evanson đang viết gì đó lên biển sau đó nhét vào tay Domen rồi nói: “Hai người xử lí đi nhé.” Rồi anh bước vào phòng.
Melinda sau khi đã nhìn rõ trên tấm biển ấy viết gì thì liền trề môi rồi lập tức vội vàng đi vào trong tiệm, cô cảm thấy thực sự không hiểu nổi cái tên này.
Gương mặt Sarah đầy vẻ không cam tâm nói với Domen đang cầm tấm biển: “Anh ta mà không phải chủ nhân của tôi thì tôi đã hút chết anh ta từ lâu rồi.”
Trên tấm biển viết: Chụp ảnh mười đô, ngồi lên xe hai mươi đô.
“Tôi thật sự không hiểu cậu cần chiếc xe này để làm gì.” Melinda vừa xông vào nhà liền hỏi.
“Công dụng của xe hơi là gì chứ?” Evanson nói: “Không lẽ lần sau các người nhờ tôi giúp lại muốn tôi phải đạp xe đạp mà đi sao?”
“Nói thế nghe cũng khá có lí.” Melinda chấp nhận lí do của Evanson nhưng rồi lại đổi giọng: “Nhưng cậu lo nổi không? Xe này hút xăng lắm đây.”
Lo nổi không? Câu nói này như một nhát gươm đâm thẳng vào ngực Evanson, anh liền lạnh lùng nói: “Người đâu, tiễn khách!”
“Ha ha.” Melinda bật cười rồi quay lưng bỏ đi. Đây có lẽ là lần vui nhất trong số những lần cô đến đây.
Sáng sớm hôm sau, Nick Fury ngồi ở bàn làm việc. Sau khi xem ba lần đoạn phim mà Coulson đã quay thì phát hiện ông hoàn toàn không hiểu gì về năng lực dị thường của Evanson cả: “Xem ra, đã đến lúc đích thân đi gặp cậu ta một chuyến rồi, cậu dẫn cậu ta đến đây đi, Coulson.”
“Vâng thưa sếp.” Coulson bèn rút di động ra gọi cho Evanson định báo cho cậu ta biết, sếp của chúng tôi muốn gặp cậu, cậu mau chuẩn bị đi, đừng có mà giở trò.
“A lô, tôi là Coulson, tôi tìm Evanson Richter, ôi trời, sao lại là anh hả Hubbs?” Coulson thấy một con chó lại đi nghe điện thoại thì chả hiểu gì cả: “Tôi tìm… À… Hả? Ồ, được, tôi biết rồi.”
Coulson gác máy rồi cười đau khổ với Nick Fury: “Thưa sếp, có lẽ có chút phiền phức rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...