"Anh muốn có được tôi?"
Mặc dù trong lòng Dottie đang kích động đến nỗi gần như mất tự chủ nhưng cô ta vẫn còn có thể suy nghĩ một cách cơ bản.
Dottie hoàn toàn không tin người đối diện chỉ vì thấy cô là người thích giúp đỡ và giỏi đoán ý người khác, hay vì cảm động bởi những gì cô đã phải trải qua mà sẽ giúp cô.
Trên đời này làm gì có thứ gì là miễn phí, bản thân cô cũng sẽ phải trả cái giá khiến đối phương hài lòng thì mới có thể nhận được sự giúp đỡ, mà cái giá này là gì thì cũng không khó đoán.
Mặc dù cô đã sống suốt bao nhiêu năm trời, cũng tiết kiệm được đến mấy triệu bảng Anh và có vài bất động sản ở trung tâm thành phố London. Nhưng dựa vào mánh khóe của đối phương mà nhận xét thì hẳn anh ta cũng không thiếu gì tài sản.
Cho nên thứ có giá trị nhất mà cô sở hữu cũng chỉ có bản thân cô mà thôi.
"Có được cô? Mặc dù nói thế cũng không đúng lắm..." Evanson gật gù một hồi: "Nhưng cũng không sai."
"Vậy anh muốn tôi làm gì đây? Trở thành gián điệp riêng của anh à? Hay là..."
Dottie liếc mắt đưa tình với Evanson: "Anh muốn tôi làm vật cưng của anh? Hay là anh muốn tôi làm hai việc cùng lúc?"
"Cô không phải gián điệp riêng của tôi mà là đặc vụ của công ty." Evanson chỉnh lại một vài phần trong câu nói của đối phương cho đúng, phải, chỉ là một vài thôi.
"Công ty? Công ty gì?" Dottie hỏi.
"Umbrella." Evanson nói, thấy Dottie đang định nói liền chặn luôn:
"Tôi biết là cô chưa hề nghe qua tên này, đấy là bởi vì chúng tôi ẩn núp khá tốt, hơn nữa cô cũng đừng hỏi tôi quy mô công ty lớn chừng nào, tôi không thích thảo luận vấn đề này với người khác cho lắm."
Dù gì mỗi lần nói đến Umbrella là chắc chắn sẽ bị hỏi mấy câu kiểu này, Evanson dứt khoát tự mình nói trước luôn.
Nhưng Dottie cũng chẳng hề ngờ vực gì, trên thế giới này có rất nhiều tổ chức bí ẩn, có vài tổ chức là chưa nghe tên cũng là chuyện bình thường. Huống hồ điều cô quan tâm hơn là:
"Anh định giúp tôi thế nào?"
"Sức mạnh."
Evanson nói, cứ coi như là bệnh nghề nghiệp đi, cho dù sự việc có diễn biến ra sao thì kết luận vẫn là "cần có sức mạnh" thôi.
"Muốn giữ được vị trí của cô ở trong lòng Carter, cô phải thường xuyên thu hút sự chú ý của bà ấy."
Evanson tiếp tục nói:
"Nhưng dù người khổng lồ có cúi thấp đầu cũng chẳng thể nhìn rõ con kiến dưới đất, cô phải trở nên lớn mạnh hơn thì Peggy mới nhận ra rằng, a Dottie, cô đúng là có một không hai."
"Nếu nói vậy thì anh định cho tôi sức mạnh sao?" Dottie nhìn thoáng về phía sau của Evanson, nói:
"Bằng cách dùng cái nghi thức như của tà giáo đấy à?"
"Đừng có coi tôi với tà giáo là một, bọn họ còn lương thiện hơn tôi nhiều."
Evanson không cần phải che giấu bản tính gian ác của mình trước mặt Dottie:
"Nhưng cô không cần đến cái đó, tôi có sự sắp xếp khác dành cho cô."
"Biết gì không, thực ra không cần phải phiền phức vậy đâu."
Dottie đột nhiên đưa ra đề nghị:
"Tôi có thể làm việc cho anh, cho dù là công việc kiểu gì cũng được."
Nói đến đây, cô còn nháy mắt một cái đầy ám chỉ với Evanson.
"Hơn nữa anh cũng không cần cho tôi sức mạnh gì đâu, cứ coi như tiết kiệm chi phí cho anh, anh chỉ cần dừng việc đang làm với Peggy là được rồi. Như thế thì anh chẳng phải bỏ ra cái gì cũng có thể có được một gián điệp toàn tâm toàn ý phục vụ cho anh rồi."
Lúc này Dottie tự tin nói:
"Cứ tin tôi, chỉ cần đối thủ không phải là Peggy thì tôi sẽ không kém gì Black Widow đâu, bất kể là phương diện gì."
"Cô gái thông minh, có được tư cách cạnh tranh làm sao đọ được với đối thủ cạnh tranh đã mất hết tất cả?” Evanson cười cười, anh biết Dottie đang có ý đồ gì.
Cho dù có được sức mạnh rồi, cô ấy cũng chỉ có thể cạnh tranh với Carter mà thôi, còn đối thủ là Captain America thì quá mạnh rồi, hầu như rất khó giành phần thắng.
Nhưng nếu Peggy Carter không trẻ lại thì sao? Ai lại muốn tranh giành với một bà lão sắp 90 tuổi chứ? Cứ giữ nguyên tình trạng thế này, bọn họ lại có thể tiếp tục là người duy nhất của nhau.
"Tình cảm cô dành cho Carter vừa không bình thường vừa ích kỷ."
Evanson không kiêng dè gì mà nói thẳng:
"Cô biết không, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, Carter sẽ chẳng sống tốt được mấy năm."
"Tôi vốn là một người phụ nữ ích kỷ mà."
Dottie mê mẩn nhìn về phía Carter đang hôn mê:
"Tôi sẽ không ghét bỏ bà ấy chỉ vì bà ấy già yếu và không còn xinh đẹp nữa. Vả lại... nếu như có ngày bà ấy chết đi, tôi sẽ đến một thế giới khác để được ở bên bà ấy."
Cái quái gì vậy, vì tình mà chết cũng được sao?
"Quả là tình cảm vĩnh cửu, tôi sắp khóc đến nơi rồi đây."
Evanson khoa trương lau khóe mắt chẳng hề có giọt nước mắt nào. Sau đó anh nói với Dottie:
"Đề nghị của cô quả thực bớt việc cho tôi rất nhiều nhưng cô lại nhầm lẫn một việc hết sức quan trọng."
Dottie: "Gì cơ?"
Evanson đi ra phía sau Dottie, nói vào tai cô: "Cô không hề có giá trị như Peggy Carter, sao tôi phải vì cô mà bỏ bà ta chứ?"
"Vốn dĩ cô chẳng hề có trong kế hoạch của tôi, mà lý do cô có thể ngồi đây nói chuyện với tôi chỉ là vì tôi thấy chút sức mạnh của cô có thể sẽ có ích với tôi mà thôi."
"Cho nên..." Evanson đứng lên, đứng sau Dottie nghịch tóc của cô ta, nói:
"Cô vốn chẳng hề có nhiều sự lựa chọn, hoặc là cô ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói, hoặc là cô vẫn còn cơ hội lấy lại Carter, nếu không cô chỉ có thể..."
"Trở thành tế phẩm."
Câu này không phải do Evanson nói, mà là giọng nói cứng rắn của phụ nữ, nhưng trong sự cứng rắn này còn mang theo ý sốt ruột.
Lúc này, trong một góc khác của căn phòng đột nhiên xuất hiện cánh cổng không gian ác quỷ, trong kẽ nứt màu đen như thể được tạo nên bởi vô số những cánh tay đang cố gắng xé rách để chui ra, hai dáng vẻ cao gầy thướt tha bước ra, giây phút hai người đó bước qua cánh cổng, kẽ nứt đằng sau họ liền biến thành nhiều mảnh nhỏ rồi hóa thành hư không.
Hai người vừa đến chính là cặp song sinh Eredar, hơn nữa họ còn chẳng ngụy trang gì mà cứ thế xuất hiện với hình dáng ma quỷ.
Người vừa lên tiếng chính là thuật sĩ cao cấp Alythess, móng cừu của cô giẫm lên đất phát ra tiếng cộp cộp, cô bước đến trước mặt Dottie, nói:
"Nghe đây cô gái, hoặc là cô đáp ứng yêu cầu của bọn ta, hoặc là bị bọn ta hút mất linh hồn rồi biến cô thành tế phẩm của nghi lễ."
"Bình tĩnh bình tĩnh, đừng có dọa nhân viên mới của chúng ta như thế chứ." Evanson vung hai tay, đồng thời nói với nữ vương Sacrolash đang đứng một bên:
"Chị em hai người đang bực mình sao?"
Là do cô ấy ăn nhầm phải thuốc nổ hay là do hôm nay cô ấy đến ngày vậy?
Sacrolash nghiêng đầu qua chỗ khác, trông cô cũng không hề vui vẻ gì, việc này khiến Evanson nghĩ, đúng là sinh đôi có khác, hai người rất ăn ý với nhau, đến ngày ấy cũng cùng một ngày luôn.
"Bực mình? Chắc chắn là thế rồi!"
Sacrolash tỏ vẻ cực kỳ bất mãn nhìn Evanson:
"Phải nói là cánh cổng không gian anh chuẩn bị cực kỳ kém, mặc dù công thức với nguyên lý anh làm rất tốt nhưng chất liệu của đèn xác định địa điểm chẳng ra gì cả!"
"Đi cánh cổng này của anh chẳng khác gì phải chen lấn trong tàu điện ngầm suốt bốn tiếng đồng hồ, lại còn chẳng có chỗ ngồi nữa!" Sacrolash che mặt nói.
Ác quỷ cần di chuyển qua không gian càng mạnh thì yêu cầu với cánh cổng càng cao. Mặc dù Evanson khắc họa ký hiệu trên cánh cổng rất hoàn hảo nhưng còn đèn xác định địa điểm thì...
"Hàng rẻ tiền mà, dùng tạm đi."
Cặp sinh đôi Eredar: "..."
"Đủ rồi!" Alythess đột ngột dựng đứng sừng lên:
"Tôi đã gặp rất nhiều thuật sĩ rồi nhưng vẫn chưa gặp tên nào dám dùng tạm chất liệu làm cánh cổng không gian cả!"
"Nói thật thì..." Evanson rất đồng tình với cách nói này: "Hồi trước tôi cũng không tin đâu."
"A!"
Lúc này, tiếng hít vào rất mạnh phá hỏng không khí hiện tại, Evanson nhìn sang, Dottie đang há hốc mồm thở hổn hển.
Từ sau khi cặp song sinh Eredar xuất hiện, cô ấy quên luôn cả thở rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...