Nhóm người của Evanson tới nước Anh cũng được hai tuần lễ rồi. Trong thời gian này, ngoài việc phải chú ý một chút đến sự tồn tại của thánh điện London ra, bọn họ đều chơi rất vui vẻ, ít nhất là Evanson thấy như vậy.
Vào những hang núi lớn ở vùng hoang dã xa xôi xem có người hành tinh Seibertron nào biến thành rồng ba đầu phun lửa trốn ở đây không, tham quan những hòn đá cực lớn, thảo luận với người bản địa có phải năm đó vua Arthur và đoàn kỵ sĩ của ông đã kết nghĩa anh em ở nơi đây hay không.
Sau đó bọn họ đi thám hiểm một tòa lâu đài cổ đã bị bỏ hoang rất lâu, được đồn là có ma, bọn họ đã tìm ra nguyên nhân. Đó là do người chủ khách sạn vì muốn thu hút khách du lịch mà dùng thủ đoạn này nhưng không hề có một con ma thích đọc báo nhân dân nào xuất hiện cả.
Khi bọn họ đi trên đường lớn, Evanson tự nhiên dở chứng kéo cả đoàn tới chỗ một quán bar lụp xụp, khuất tầm nhìn, chẳng nói chẳng rằng, bắt Taylor đạp đổ một bức tường ở sau sân nhỏ của quán bar, thế rồi bọn họ phát hiện... một cái nhà vệ sinh.
"Sếp, tôi không chịu được nữa rồi."
Bên trong quán rượu, Sarah ngã vật xuống sofa nói:
"Ngài không tạm dừng một chút được sao, đi theo ngài hai tuần nay, ngày nào chúng tôi cũng bị người ta nhìn thành kẻ điên".
"Chơi mà..."
Evanson vừa xem bản đồ tính toán xem tiếp theo sẽ đi chơi chỗ nào, vừa nói:
"Chúng ta vui là được, đâu cần để ý đến cái nhìn của người khác".
"Nhưng tôi thấy chỉ có một mình ngài vui thôi." Sarah không vừa ý nói.
"Chúng ta vui là được, đâu cần để ý đến cái nhìn của người khác." Evanson cũng không thể ngẩng đầu mà lặp lại câu nói vừa rồi.
Sarah: "..." Tôi thấy tôi có khả năng sẽ trở thành ác ma đầu tiên trong lịch sử bị chủ nhân mình chọc tức mà chết.
"A ha... tôi vừa phát hiện ra một chỗ rất thú vị." Evanson lại chọn được một địa điểm nữa: "Konigsallee đáng để đi xem một lần, nhưng đáng tiếc là tôi không lái xe đến đây, nếu không ở đó lái xe nhất định sẽ..."
Đúng lúc Evanson đang nghĩ sẽ rất vui vẻ, điện thoại của anh reo lên không đúng lúc, cầm điện thoại lên xem, là Nick Fury gọi tới.
Đã đến hồi kết rồi... Evanson ngập ngừng một lát rồi bấm nghe, anh chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng của Nick Fury:
"Kỳ nghỉ của anh kết thúc rồi, anh phải quay về Mỹ ngay".
Evanson ra hiệu có ác ma dưới quyền chuẩn bị làm việc quan trọng, sau đó liền nói trong điện thoại: "Nhưng tôi còn chưa chơi chán... sao cơ?! Cosmic Cube xảy ra chuyện rồi là sao?"
Evanson cực kỳ kinh ngạc, lớn tiếng chất vấn: "Không phải ngài nói là trước khi tôi quay về sẽ không làm thực nghiệm sao?"
"Chúng tôi hoàn toàn chưa hề triển khai thực nghiệm." Giọng của Nick Fury cũng lớn không kém, hơn nữa từ trong điện thoại vẳng ra rất nhiều âm thanh ồn ào, chắc hẳn ông ta đang ở một nơi đang rất loạn.
"Tình hình sao rồi?" Từ trong điện thoại nghe được câu hỏi này, có lẽ là Nick Fury đang hỏi những người bên cạnh.
"Tôi không biết, thưa ngài."
Trong điện thoại lại vẳng tới ai đó trả lời, Evanson nghe giọng đoán ra được đó là Coulson:
"Bốn tiếng trước, tiến sĩ Silva kiểm tra ra có một nguồn năng lượng được phát ra từ Cosmic Cube."
Không đợi Evanson nói hết, Nick Fury liền ngắt lời hắn: "Chúng tôi không trao quyền tiến hành kiểm tra cho tiến sĩ."
Evanson: "Ông ấy không tiến hành kiểm tra, ông ta căn bản không có ở trong phòng lúc đó, do Cosmic Cube tự khởi động."
"Evanson, cậu còn ở đó không?" Sau một hồi nói chuyện với Coulson, Nick Fury nói với Evanson ở đầu dây bên kia.
"Không có." Evanson ngang ngược nói.
"Tình hình bây giờ rất nguy cấp." Nick Fury cố gắng kiềm chế giọng nói.
"Đây là lý do ngài gọi cho tôi rồi lại bỏ mặc tôi sao?" Evanson cũng chẳng nể nang nói nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
"Rột cuộc bây giờ tình hình ra sao?"
"Năng lượng của nó đạt đến cực đại, sau đó thì không ngừng phát ra sóng bức xạ và vật phóng xạ..."
"Ngài còn nói những từ đó thì tôi cúp máy đấy." Evanson nói:
"Làm ơn đi, nói gì cho tôi dễ hiểu chút, tôi không phải là nhà khoa học."
"..." Nick Fury im lặng một lát:
"Nó hoạt động rất mạnh, không cần chúng ta làm bất cứ sự kích thích nào, nó sẽ tự động khởi động..." Nick Fury nói đơn giản nhất về tình hình của Cosmic Cube.
"Nghe ngài tả..." Evanson có chút ngập ngừng: "Có lẽ là có người biết cách đúng để sử dụng viên đá."
"Cái gì?" Nick Fury cảm thấy khó hiểu, họ hoàn toàn không hiểu biết chút gì về viên đá nên đã dùng những cách sai để sử dụng nó, sao lại có người vừa làm đã đúng? Cái vận mệnh chết tiệt, chẳng lẽ sức mạnh của tôi đã thức tỉnh rồi?
"Là phía bên kia." Evanson hiện giờ không sốt ruột chút nào, bắt chéo chân nói: "Viên đá là một cách cửa, mà hai bên đều có thể mở được cửa".
Evanson vừa dứt lời, trong điện thoại lại truyền đến tiếng dòng diện vô cùng lớn, qua một lúc mới trở về bình thường nhưng lại có thêm tiếng súng và tiếng ẩu đả.
"Cửa mở rồi?" Evanson thăm dò hỏi: "Có thứ gì tới không?"
"Người tới là Loki, anh ta mang Cosmic Cube đi." Bên kia điện thoại, tiếng Nick Fury lúc được lúc mất, giống như vừa bị một đòn: "Cậu quay về ngay, chắc tôi phải khẩn cấp tập hợp nhóm nhỏ kia".
"Tôi biết rồi." Evanson trả lời xong liền cúp máy.
"Chuẩn bị xong hết chưa?" Evanson đứng dậy nói với đội ác ma của hắn:
"Cần làm chuyện chính rồi, chúng ta phải rời đi ngay trước khi người của SHIELD tìm ra chúng ta".
Hiện giờ chắc Nick Fury bận tối mắt tối mũi rồi, Cosmic Cube bị cướp mất, căn cứ mượn từ chính phủ Mỹ bị đánh sập rồi, bản thân thì lại bị thuộc hạ bắn cho một phát, lại còn phải nhảy từ trên trực thăng sắp rơi xuống, đến cả quần áo cũng không kịp thay, giờ phải đi nhờ tới Hội đồng Bảo an thế giới.
Cuối cùng còn phải đích thân chạy đến Hội quán quyền anh, khuyên dụ Captain America nhưng đối phương lại bài xích hành động nghiên cứu Cosmic Cube của ông ta, may mà với ba tấc lưỡi của mình, ông ta đã thành công làm cho Captain America đồng ý sẽ suy nghĩ lại.
"Cái gì? Có chắc không?!" Khi sự việc đã được bàn xong xuôi, ông ta và Captain America chuẩn bị tạm biệt nhau thì ông ta nhận được một cuộc điện thoại, nhưng tin tức mà cuộc điện thoại này đem tới làm ông ta vô cùng kinh hoàng.
"Captain..." Ông ta gọi Captain America lại: "E là giờ anh phải đi với tôi rồi".
"Tại sao?" Captain America hoài nghi, vừa rồi đã nói xong xuôi, giờ lại thay đổi nhanh thế.
"Chúng tôi có một nhân vật quan trọng..." Nick Fury nói đến đây, vẻ mặt nhăn nhó nhưng vẫn cân nhắc dùng từ:
"Bây giờ chưa rõ tung tích, anh cần bắt hắn về cho tôi".
"Tôi?" Captain America hỏi:
"Tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì khi kẻ đó mất tích, còn dẫn theo người khác nữa." Nick Fury chăm chú nhìn Captain America:
"Mà người kia là một người rất quan trọng đối với anh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...