Thuật Sĩ Hàng Ma


Cái này tưởng chừng như lãng mạn, không ngờ Lê Yến Xuân dang tay tát vào mặt Lý An Đăng, âm thanh vang lên chát chúa.

Lý An Đăng nhảy lùi ra phía sau, rõ ràng đang trong phòng nhưng hắn thấy tận mấy ngôi sao trên trời.

Lê Yến Xuân vội vội vàng vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh.

Tiện tay cô đem cái gối trắng ôm vào, che chắn trước ngực, nhìn Lý An Đăng nói.

"Lừa gạt, anh, anh định làm gì tôi?"
"Mọi việc không như cô nghĩ đâu!" Một tay Lý An Đăng ôm mặt, ủy khuất nói.

Hắn đi đến, Lê Yến Xuân đưa ngón tay chỉ thẳng đến, hét lên.

"Đừng!!! Cấm anh lại gần tôi!"
"Không lại, không lại!" Lý An Đăng xua tay nói.

"Cô hãy nghĩ lại xem! Ban đầu cô đang làm gì, tại sao lại đến chỗ này?"
Lê Yến Xuân ngồi trên giường nghĩ lại.

"Lúc đầu tôi ở trong phòng, sau đó cảm thấy rất buồn ngủ, hình như đã ngất xỉu!"
Tiếp theo cô mở to mắt "A" một tiếng, như nhớ ra thứ gì rất quan trọng.

"Anh đã phun thuốc mê vào trong phòng tôi, đem tôi qua phòng anh, thừa dịp tôi đang mê man thì giở trò.

Cũng may tôi tỉnh dậy đúng lúc, anh chưa kịp làm gì."
"Ặc...!Cô hiểu lầm rồi, sao có thể? Tôi không thể nào lợi dụng con gái lâm vào cảnh khó khăn!" Lý An Đăng tự cảm nhận mình quá đẹp trai, bèn nói.

"Ít ra phải đợi cho cô tình nguyện!"
Lê Yến Xuân nhắm mắt hét lên.

"Đồ kinh tởm!!!"
Lý An Đăng thở dài, đến tình huống này, hắn chỉ còn cách thuật lại câu chuyện đã xảy ra.

Từ lúc cô ta vào phòng hắn, hắn biết cô bị quỷ phụ thân, định dụ dỗ hắn.

Nhưng hắn đã từ chối, đoạn này hắn nói đi nói lại rất nhiều lần, tỏ ra bản thân chính nhân quân tử không thẹn với lòng.

"Đấy, mọi chuyện là như thế đấy!" Hắn nói, hoàn toàn vô tội.

Lê Yến Xuân ngẫm lại, gật đầu hai cái.


Sau đó tôi dùng cái gối trên tay ném tới.

Quá bất ngờ, cái gối phóng ngay cái đầu Lý An Đăng, rơi xuống đất.

.

ngôn tình hay
"Anh tưởng tôi là con nít sao?"
Nói xong Lê Yến Xuân đứng lên, tức giận rời khỏi phòng.

Lý An Đăng nuối tiếc nhìn mỹ nhân đi mất.

Hắn chưa kịp làm gì mà, ông trời trêu ngươi hắn mà.

Có làm gì hay không làm gì cũng mang tiếng xấu.

Biết vậy...!Ỡm ờ cho rồi.

Hắn gục xuống giường, đêm nay quả nhiên ngủ không có ngon.

***
Sáng hôm sau.

Lý An Đăng tỉnh dậy trong tinh thần uể oải, xem lại đồng hồ không sai biệt lắm, hắn chỉ ngủ được bốn giờ đồng hồ.

Miệng ngáp ngắn ngáp dài, hắn bước vào nhà vệ sinh đánh răng.

Mở cửa phòng tắm lại hiện lên cảnh tượng trong phim kinh dị, vòi sen có chút rỉ sét, lâu lâu có viên nước nhỏ rơi xuống.

Hắn cắn răng một cái, vẫn phải làm cái nhiệm vụ này, tiến hành tẩy rửa.

Sau khi lau mặt khô ráo, đương nhiên không có dám dùng khăn của khách sạn.

Hắn đi đến bên cửa sổ, kéo nhẹ cái rèm cao su.

Tiếc thay cả rèm cửa cũng trục trặc, hắn bực mình giật sợi dây xuống, màn trướng bị xẻ ra làm hai, ánh nắng chiếu vào.

Công nghệ tối tân nha.

Hắn dời khung cửa đi, ngắm bầu trời buổi sáng.

Hôm qua hình như có mưa, hắn bận ngủ cũng không để ý.

Đến sáng đã tạnh, cơn mưa mang không khí tươi mát rửa sạch phố dài.

Người dân đi qua đi lại, từng mái nhà nhỏ xinh xắn, tiếng rao bán của những người buôn hàng rong.

Không khí cũng khá tốt, ít ra không bị ô nhiễm.

Lý An Đăng chẳng dọn dẹp gì hết, cơ bản chỗ này càng bừa bộn chính là càng sạch sẽ.

Hắn mở cửa, mau chóng ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Di chuyển xuống đại sảnh, chưa thấy ai.

Hắn ngồi trên ghế chờ đợi.

Lê Yến Xuân là người xuống trước, vừa ra khỏi cầu thang, hắn quay lại, có một trận ngại ngùng dâng lên.

Cô ta cũng ngại, nhớ đến chuyện hôm qua, sắc mặt chuyển hồng.

Cô đến gần, thật khó khăn mở miệng nói.

"Tự nhiên trời sáng tôi thèm nước hoa quả, anh mua giúp tôi đi!"
Lý An Đăng nhìn cô chưa hiểu chuyện gì, cô lại nói.

"Chuyện hôm qua...!Tôi hơi nóng tính, xin lỗi anh!"
Hắn xua tay, làm sao có thể so đo với phụ nữ.

Cô tiếp tục nói.


"Tôi nghĩ lại có lẽ anh nói đúng, lúc đó tôi không nhớ gì!"
Hắn gật đầu, có lẽ, quá đúng chứ.

"Còn chuyện vòng tay..."
"Tôi biết rồi, dù sao vật đã không còn, hơn nữa không phải lỗi của cô! Miễn là sau này có tôi bên cạnh thì cô sẽ an toàn!"
Lê Yến Xuân nghe nói thì rất vui, khẽ mỉm cười.

"Vậy chúng ta làm hoà đi! Anh tìm chỗ mua nước cho tôi đi!"
Lý An Đăng nhanh chóng chấp thuận.

"Nước hoa quả, được! Cô thích loại nào?"
"Có kiwi càng tốt!"
Lý An Đăng đi ngay, bước qua cửa khách sạn, hắn có cảm giác cổ quái.

Rõ ràng cô ta xin lỗi hắn, muốn làm hoà với hắn, sao hắn lại đi mua nước.

Hắn không thể hiểu được bản thân đang thực hiện đạo lý gì.

Đây là kinh nghiệm quý báu ghi vào sổ tay.

Chuyện lỗi lầm do ai là việc của hắn, còn cô ta gọi hắn đi mua nước bởi vì cô ta thích như thế, không thể gom chung.

Ít ra một người con gái nói ra lời xin lỗi chính là thiên thần sống.

Mua được thức uống, một hồi sau, Lý An Đăng quay lại, mọi người cũng đã tề tựu đông đủ.

Hắn bước vào, thuận miệng hỏi mọi người ngủ có ngon không.

Nhìn lại sắc mặt bọn họ, e là không.

Môi trường ở quá tệ, ảnh hưởng tinh thần, đảm bảo ngủ rất miễn cưỡng, còn bị chọc thức giấc mấy vụ.

Thậm chí thua cả nhà gỗ của lão Đinh.

Tất cả nhìn nhau, mới biết tại sao khách sạn còn nhiều phòng trống như vậy.

Khách đến đây thà ngủ trên xe còn hơn.

Sau khi nhận lại Cục Than và Tiểu Ngọc, đưa tiền phòng, đám người Lý An Đăng cùng hai thú cưng bước ra ngoài, vĩnh biệt khách sạn.

Thuê một chuyến xe đến quán ẩm thực hôm nọ.

Tất cả cùng nhau ăn sáng tại chỗ đó.

Xong xuôi, họ lấy những vật dụng trong xe buýt.

Lúc này nghĩ lại, nếu gọi con xe khác chở vật dụng, đến đó cũng không mang vào được.

Lại phải đi tìm.

Lê Yến Xuân quyết định thuê một con xe ô tô, bốn bánh xe to tướng, đường vân dữ tợn, có phong phạm đi leo núi.


Xe được sơn màu xanh lá cây, thích hợp đi giữa chốn thiên nhiên.

Hoa văn trên xe cũng nổi lên lá cây, có sự ngụy trang nhất định.

Đương nhiên trong ngành nghề du lịch, cần phải trang trí cho bắt mắt du khách.

Trong lúc chờ đợi, Lý An Đăng có nhìn qua một cửa hàng lưu niệm, mắt hắn chú ý đến một con búp bê vải trong góc cửa hàng.

Búp vê có kích cỡ như đứa bé gái một năm tuổi, tóc vàng hoe, trang phục là váy trắng của cô dâu.

Nhưng hai tay búp bê lại đeo vòng xâu chuỗi bằng đá đen đỏ xen lẫn, gợi lên tính dân tộc miền núi.

Lý An Đăng kinh ngạc, sự kết hợp Đông Tây không hề liên quan.

Bất quá đây là con búp bê duy nhất, hai mắt to tròn, lông mi cong vút giống trong phim hoạt hình thiếu nhi, môi trái tim có chút đỏ.

Thật ra hắn làm gì thích chơi búp bê.

Chẳng qua hắn muốn tặng cho Thiên Bảo.

Thiên Bảo cũng khổ lắm, chết lâu rồi, thiếu vắng tình thương, ngày sinh tháng đẻ không nhớ.

Định khi nào nhàn hạ, hắn chọn một ngày làm sinh nhật cho nó.

Mà em bé không phải thích búp bê sao.

Hắn nghĩ lại, Thiên Bảo là bé trai cơ mà.

Mặc dù quỷ hồn cũng không quan trọng vấn đề giới tính, nhưng hắn vào xem xét một lúc đã.

Hắn lại thấy bên kệ một tượng Spiderman bằng nhựa.

Hắn nghĩ Thiên Bảo nhất định thích thứ này, định mua nó.

Nhưng hắn nhìn lại một lần nữa, trên ngực có in biểu tượng con dơi của Batman.

Lý An Đăng thức thời nhận ra đây là hàng nhái.

Hắn đành phải mua con búp bê bên kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui