Trưa.
Lý An Đăng rời khỏi căn hộ, đi thẳng ra ngoài cổng.
Hắn đứng bên đường, ánh mắt thỉnh thoảng chú ý cổng nhà kế bên.
Hôm nay Lê Yến Xuân không đi học, vậy thì đã ăn cơm chưa.
Hắn sẽ mời cô ta ăn cơm, buổi cơm trưa đầu tiên của hai người, sẽ là kỷ niệm đáng nhớ.
Cổng mở ra, Lý An Đăng sửa sửa lại cái áo, nhìn sang, là Ngô Như Cầm xuất hiện.
"Thật trùng hợp!" Ngô Như Cầm nói.
"Thật trùng hợp!"
"Tôi có thứ muốn cho cậu biết! Hiện tại tên Hoàng Diệp đã thôi việc, cậu có muốn biết hắn ở chỗ nào không?" Ngô Như Cầm kéo cái giỏ xách lôi ra tờ giấy, như là đã chuẩn bị từ trước.
"Biết cũng tốt!" Lý An Đăng dù không can đảm như Tuyết Liên, vào hang bắt hổ, nhưng hắn đề phòng trước vẫn được.
Có thêm thông tin gì càng dễ dàng xử lý.
Đối với kẻ địch, nắm được căn cứ là một ưu thế lớn, Hoàng Vân và Hoàng Diệp cũng là kẻ địch.
Hai tên này hại biết bao nhiêu người, Lý An Đăng chỉ hận không tìm ra cách đưa chúng quy án.
Lại nói về khả năng của Lý An Đăng, cứu được một mạng người, ngược lại so với giết một người như trở bàn tay.
Nhưng mà...!Ở tù.
Cho nên hắn vẫn chưa có cách tốt hơn.
Nhận tờ giấy từ Ngô Như Cầm, thì ra là bức hoạ đồ, Lý An Đăng trông giống địa hình của vùng núi.
Ngô Như Cầm thì sợ nói địa chỉ cụ thể hắn không hiểu, in ra bản đồ từ ảnh chụp vệ tinh, cái này còn không chân thực sao.
Dấu X màu đỏ là nơi của Hoàng Diệp hiện tại.
Lý An Đăng nhìn một chút, ngẩng đầu nhìn trời hồi tưởng cái gì, sau đó nói.
"Có thể cho tôi xem bản phác thảo công trình lần trước không?"
Ngô Như Cầm có chút bất ngờ nhưng không ý kiến, bảo hắn đứng chờ, cô cộc cộc đôi guốc đi vào nhà.
Một hồi sau, Ngô Như Cầm trở lại với một tờ giấy trong tay, Lý An Đăng mỉm cười nhận lấy.
Hắn xem một cách suy tư, nụ cười cũng tắt đi, ngước lên nói.
"Có thể cho tôi xem toàn cảnh thành phố không?"
Ngô Như Cầm giật giật khoé miệng.
"H...!Hả..."
Cô mới lấy ra cái máy tính bảng.
"Cậu chịu khó xem ở đây!"
Cô mở chức năng bản đồ lên, Lý An Đăng nghiêng đầu nhìn.
Thoáng chốc hắn gọi Ngô Như Cầm phóng to, rồi lại thu nhỏ, hắn nhìn có chút không quen.
Vả lại trời cũng nắng, một con rể tương lai, một mẹ vợ tương lai, trực tiếp đứng giữa đường nghiên cứu địa lý.
Rốt cuộc Lý An Đăng nói.
"Có thể giúp tôi in ra giống như vậy?"
Hắn lất phất tờ giấy trên tay, Ngô Như Cầm lấy hai ngón tay sờ vào một bên trán, có chút chóng mặt.
"Để tôi gọi anh Hải!"
Ngô Như Cầm đánh một cuộc gọi.
Trợ lý Thành Hải đang ở nhà ăn cơm, còn tưởng cô ta định làm dự án quy mô thành phố.
Sau khi thực hiện xong, trợ lý Thành Hải lái xe đến nhà Ngô Như Cầm.
Gã bước xuống lề đường, thấy Lý An Đăng, gã bèn đóng cửa xe, châm một điếu thuốc, lại kỳ quái nữa rồi.
Lý An Đăng xin nhận ba tờ giấy này, cảm ơn hai người.
Trợ lý Thành Hải đã đoán đúng, phun một ngụm khói, đang ăn cơm cũng không yên hà.
Vừa lúc này Lê Yến Xuân cũng ra ngoài.
Lý An Đăng nhìn đến, hôm nay Lê Yến Xuân đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo thun trắng cùng quần đùi jeans, toả ra sự trẻ trung nhưng không kém xinh đẹp.
Hơn nữa áo thun bó sát, chỗ nào đồi núi, chỗ nào bình nguyên đều phân biệt rõ ràng.
Lý An Đăng hoen suyễn, bỏ qua hai người này, đi đến Lê Yến Xuân.
"Thật trùng hợp!"
Lê Yến Xuân cảm thấy khôi hài.
"Hợp chỗ nào?"
Lý An Đăng đã đứng trước gương nhà tắm tập nói, mở đầu.
"Hôm nay nhà tôi có nấu cơm!"
Lê Yến Xuân kéo nhẹ cái mũ.
"Nhà anh nấu cơm...!Rồi sao?"
"Thì..." Tự nhiên khúc này quên rồi ta, Lý An Đăng gãi đầu.
Nhìn Lý An Đăng sắp bốc hoả, cô cười nói.
"Đồng ý này!"
"À..."
Không cần dài dòng, cô ta như đọc nội tâm hắn, thật thấu hiểu nha.
Lê Yến Xuân nhìn trợ lý Thành Hải.
"Chào chú Hải!"
"Chào con!" Trợ lý Thành Hải nói, bàn tay xoa đầu Lê Yến Xuân, ánh mắt hơi liếc xéo.
"Cẩn thận nha!"
Lê Yến Xuân cũng biết gã nói Lý An Đăng, nhún vai cười.
Cô bẽn lẽn nói.
"Chú Hải tới chở mẹ con đi chơi sao?"
"Ặc...!Không có!"
Lý An Đăng dẫn Lê Yến Xuân vào trong nhà mình.
Đây là lần đầu cô đến nhà Lý An Đăng, ít ra gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu lôi thôi.
Nhưng mà...!Hai cái pháp đàn trước mặt, bước vào có cảm giác bị chấn nhiếp.
"Đừng nhìn nữa, vào trong!" Lý An Đăng đóng cửa, nắm tay Lê Yến Xuân mà đi.
Đằng sau hắn, Lê Yến Xuân nhìn vào hai bàn tay, thật ấm.
Hôm nay tên này còn có sự can đảm khó tin.
Hay hắn đã tập trung ăn cơm quá, không nghĩ đến cảm xúc nữa?
Cô liếc qua pháp đàn nói.
"Nhà anh thờ ai vậy?"
"Tụi oắt thôi mà!"
"..."
Lý An Đăng nhận ra trong nhà có gì không đúng cho lắm, hủy bỏ cái nắm tay.
Hắn đứng trên nền nhà bóng loáng, liền đem hai chân chạy một mạch kéo ra cái bàn, hai cái ghế.
Lê Yến Xuân quay đầu nhìn.
Sau đó hắn lại chạy vọt đi, lấy một cái khăn đến bồn rửa chén, bắt đầu xả nước vào khăn.
Lê Yến Xuân lại quay đầu nhìn theo.
Hắn xoắn lấy vắt khô, lao vút trở về, bàn tay như cơn bão lau bàn.
Lê Yến Xuân quay qua quay lại, tốc độ của hắn như The Flash trong Avengers vậy.
Cô đứng nhìn một cách ngây ngốc, mời đến nhà ăn cơm, lúc này lại dọn bàn.
Có thể thấy bình thường Lý An Đăng không ăn cơm trên bàn.
Bình thường hắn ngồi sofa ăn, còn không cùng Trần Đại Long ra ngoài, có khi ăn tại nghĩa địa.
Cái bàn này hắn định đem vào kho cất đi, cũng may Lê Yến Xuân đã cho nó có hi vọng.
"Thông cảm, thông cảm nha! Sự cố!" Lý An Đăng cười ngại, kéo ghế mời Lê Yến Xuân ngồi.
Tiếp theo hắn lại có một trận gió xoáy, chạy đi dọn thức ăn.
Lê Yến Xuân nói có cần giúp không, hắn nói không, mấy món ăn đã được mang lên.
Nhìn điệu bộ này của hắn Lê Yến Xuân cười không ngừng.
Khi yêu nhịp tim như thủy triều, Lý An Đăng thể hiện ra ngoài một cách cục súc nhất có thể.
"Thật thơm nha!" Lê Yến Xuân nhắm mắt mỉm cười nói.
Lý An Đăng "Yeah" một cái trong lòng, khởi đầu thuận lợi.
Ý tưởng không tồi, ăn cơm trong nhà xem như ăn cơm gia đình, cùng bàn về chuyện tương lai, há há!
Sau đó hắn vui vẻ vào trong giở nắp nồi cơm.
Nhớ lại mình chưa kịp xới cơm, hắn rầu rĩ, liền giở công phu gió xoáy chụp lấy hai cây đũa, một đường mở nắp.
Để cho Lê Yến Xuân đợi lâu, cô ta mất kiên nhẫn về mất.
Hắn xới xới, nước văng tung tóe.
Hắn nhìn một hồi, lại nhìn xuống bên dưới, chẳng qua hắn nấu cơm...!Chưa bật nút.
"Phụt!" Nội tâm có chút thổ huyết.
"Thật trùng hợp!" Lý An Đăng hít vào một hơi, oán khí rung trời.
Hắn chưa từng gặp trường hợp này, hôm nay bị phải, sao không đợi lúc khác, thật hận cái xã hội này.
Ban đầu gầm gầm gừ gừ, lúc tiến ra, Lý An Đăng biến thành bộ dáng bạc nhược.
Lê Yến Xuân nói.
"Gì vậy? Không lẽ chưa bật nút nồi cơm sao?"
Lý An Đăng cay đắng nói.
"Giờ phút này cô còn nói đùa?"
Lê Yến Xuân che miệng cười.
"Xin lỗi, nhìn anh kìa, vậy thì chuyện gì?"
"Đúng!"
Lý An Đăng đáp gọn, ngồi xuống.
Đợi cho Lê Yến Xuân đứng hình một hồi lâu, hắn cầm đũa trên tay nói.
"Đồ ăn tôi nấu cũng không mặn, có thịt này, có rau này, đầy đủ dinh dưỡng..."
Hắn dùng đũa chỉ vào một đĩa trái cây.
"Có vitamin..."
Hắn chuyển hướng qua một đĩa khoai lang nướng.
"Có tinh bột, không cần thiết dùng cơm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...