Thuật Đọc Tâm

Thẩm Dịch vừa được đưa vào phòng cấp cứu, di động Tô Đường lại rung lên.

Là Từ Siêu gọi điện tới.

Điện thoại vừa được nối máy, Từ Siêu liền cười ha ha hỏi một câu.

“Chị Tô, chị còn đang bận gì à?”

Tô Đường đứng thẳng người bất động ngoài cửa phòng cấp cứu, tay phải cầm di động hơi run rẩy, trong đại não có mấy dòng tâm trạng đụng nhau, một cảm giác hỗn loạn khiến cô có cảm tưởng điệu cười kia của Từ Siêu vô cùng chói tai, nên chẳng chút suy nghĩ cô nghiêm giọng lạnh lùng đáp lại.

“Cậu nói xem?”

Từ Siêu ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, khi âm thanh đi qua ống nghe truyền tới tai Tô Đường lần nữa đã trở nên cẩn thận dè dặt hơn hẳn.

“À ừm…… Anh Thẩm bảo em tới đón chị đến bệnh viện, em đang đứng dưới công ty chị đây, em thấy mọi người cũng về gần hết rồi ……”

Tô Đường sửng sốt, đột nhiên cô nhớ ra, giờ nghỉ trưa hôm nay Thẩm Dịch có nhắn tin nhắc cô, chiều này sau khi tam làm Từ Siêu sẽ tới đón cô.

Cô đã quên béng mất chuyện đó, Thẩm Dịch chắc hẳn cũng quên luôn rồi.

Tô Đường cảm thấy có chút áy náy vì phút kích động vừa rồi của mình, Từ Siêu liền nhanh chóng nói.

“Không sao đâu, chị Tô, nếu chị đang bận việc thì cứ làm tiếp đi, em chỉ hỏi thế thôi, dù sao cũng phải nới với anh Thẩm một câu, nếu muộn quá anh ấy lại lo.”

Tô Đường ngả tấm thân như nhũn ra kia xuống băng ghế chờ ngoài hành lang, bất lực cười khổ, “Cậu đừng đợi nữa, tôi đang ở bệnh viện đây.”

“Hả?”

Tô Đường hiểu vì sao Từ Siêu lại giật mình, nếu người bình thường gặp phải chuyện này, Thẩm Dịch nhất định sẽ nhắc cậu một câu, tuyệt đối sẽ không để cậu đi một chuyến mất công, ngồi ở đó chờ lâu thế này.

Tiếng dụng cụ phẫu thuật khẽ truyền từ phòng cấp cứu ra khiến trong lòng Tô Đường chợt đau nhói.

“Xin lỗi, tôi quên không nói với cậu trước……”

Giọng Từ Siêu rõ ràng đã bình tĩnh lại, “Không, không sao đâu! Chị đến đó là được rồi.”


Từ Siêu cũng không hỏi thêm gì nữa, Tô Đường cũng chẳng nhiều lời nói tiếp.

Hiện giờ cô thật sự không thể thuật lại chuyện này một cách khách quan chân thực cho người khác được, giờ cô chỉ đang nghĩ đến việc làm gì mới có thể giải quyết được vấn đề của Thẩm Dịch trước, điều duy nhất cô có thể yên tâm mà làm chính là kiềm chế bản thân không được làm gì để anh cảm thấy phiền lòng.

Lúc Thẩm Dịch được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ Tề tạm thời thay thế Triệu Dương đảm nhiệm vị trí bác sĩ chữa trị chính, đi theo giường bệnh từ Thẩm Dịch phòng cấp cứu đi ra, trấn an Tô Đường rằng anh chỉ hơi kích động vì cảm xúc, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại, anh ta còn dặn Tô Đường hơn tám giờ tối nay phải cho anh ăn chút gì đó dễ tiêu hóa, tránh để dạ dày co giật.

Lời bác sĩ Tề nói không có điều gì khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhưng trong lòng Tô Đường cứ nhói lên chẳng thể nào bình tĩnh lại được.

So với trước khi bị đưa vào phòng cấp cứu, sự thay đổi duy nhất của Thẩm Dịch duy chính là trên mu bàn tay của anh có thêm một kim tiêm truyền nước, vẫn là vẻ im lặng mà mặt mày tái nhợt nằm dưới chiếc chăn kia, cả người không nhúc nhích.

Khi chai nước biển chỉ còn một phần tư, Thẩm Dịch hơi chau mày, lông mi bất lực mà run rẩy, anh cố gắng mở thật to mắt.

Thẩm Dịch chẳng đợi mắt nhìn rõ mà đã nghiêng người tìm gì đó bên cạnh giường, có lẽ là vừa tỉnh nên chưa có sức, biên độ nghiêng đầu không đủ để anh nhìn thấy Tô Đường đang ngồi ngay trong phạm vi mắt mình, Tô Đường mau chóng nghiêng người tới, vươn tay xoa xoa gò má hơi lạnh của anh.

“Đừng gấp, em ở đây.”

Thẩm Dịch yên lặng nhìn cô mấy giây, môi mím lộ ra bờ môi chẳng chút máu, yết hầu hơi run rẩy.

“Thế nào, còn chóng mặt không anh?”

Thẩm Dịch khẽ lắc đầu, khóe môi hơi động đậy, Tô Đường nhìn anh mấy lần, cuối cùng mới nở một nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, sau đó từ từ vươn tay tới.

—— Xin lỗi, em đừng sợ, anh vẫn ổn.

Trời đã tối đen, trong phòng bệnh chỉ có duy nhất chiếc đèn nơi đầu giường đang bật, sắc cam ấm áp như được qua phần mềm chỉnh sửa ảnh, khiến nụ cười trên môi mỏng đến mức như vừa chạm vào là rách ngay kia cũng trở nên dịu dàng hẳn, chẳng hề giống miễn cưỡng chút nào.

Những lời vừa nãy của Tương Tuệ như con dao sắc, Thẩm Dịch dường như bị lăng trì đến chết, nhưng cũng không quên dùng chút tỉnh táo còn lại để nở nụ cười mà an ủi cô……

Chóp mũi Tô Đường hơi cay, trong lòng nhói đau, nước mắt chẳng để Tô Đường kịp cản lại đã lập tức tụ thành giọt ngay bên khóe mắt, liên tục thi nhau trào ra.

“Thẩm Dịch, anh đừng bệnh nữa……”

Mắt thấy Tô Đường khóc rồi, Thẩm Dịch liền lắc đầu, vươn cánh tay đang run lên vì hết sức, nhẹ nhàng lau những giọt nước bên khóe mặt cô, nhưng càng lau lại càng nhiều, tay Thẩm Dịch đã ướt sũng vì những giọt nước mắt không kiềm chế được của cô, mà còn đang vừa dịu dàng lại cố chấp nhẹ nhàng xoa xoa má cô.

Nhìn cái người bị đau khổ dằn vặt đến mức đau nhức toàn thân kia, Tô Đường khó chịu đến mức dường như không thở nổi, cảm xúc dồn nén hồi lâu cuối cùng cũng vỡ vụn trước con người lúc nào cũng dùng sự dịu dàng để bao bọc che chở cô,


“Thẩm Dịch, bà ngoại em nói mấy người đó là người nhà của anh, đây là người nhà kiểu quái gì chứ…… Người nhà sao có thể làm chuyện đó với anh…… Không phải anh có luật sư riêng sao, chúng ta đi tố cáo bà ta, để bà ta phải ngồi tù mà ngồi cả đời!”

Thẩm Dịch chống đệm ngồi dậy, anh tựa lưng vào đầu giường, vươn tay kéo Tô Đường nhẹ nhàng áp mặt vào ngực mình.

Tô Đường chôn mặt trong lồng ngực hơi lạnh vì anh vừa tỉnh lại, vừa khóc vừa lải nhải mắng hết những người từng khiến Thẩm Dịch đau lòng, Thẩm Dịch mặc kệ cô muốn nói gì, chỉ dịu dàng xoa xoa bờ lưng đang run lên vì khóc kia của cô, chờ cô khóc mệt, khóc đủ rồi thì tự mình rời khỏi cái ôm ấm áp của anh.

Lớp áo trước ngực Thẩm Dịch bỗng chốc ướt đẫm vì nước mắt của cô, anh cũng không quan tâm, chỉ nhìn người đang ngồi bên cạnh mình đang cúi đầu hai mắt sưng đỏ vì khóc nức nở.

Tô Đường đột nhiên nhận ra bản thân vừa nói một tràng dài trong khi anh chẳng nhìn thấy gì.

“Em… vừa rồì không nói gì đâu, chỉ đang mắng đám người…”

Thẩm Dịch nở nụ cười nhạt nhòa, cũng chẳng rõ ràng như nụ cười mỉm miễn cường như vừa nãy là bao, nhưng Tô Đường lại cảm thấy anh đang cười thật.

Thẩm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, vươn tay ra khua khắng.

—— Anh biết.

Thẩm Dịch dùng tay nói xong câu thủ ngữ kia, thì đút tay vào túi quần, lôi di động ra, gõ thêm mấy câu trên màn hình.

—— Có một nghiên cứu y học đã chứng minh, con người ta khi đang đau lòng thì gào thét lên sẽ khiến cơ thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh không có cơ hội được trải qua cảm giác ấy, hy vọng cách đó có hiệu quả với em.

Nếu không phải vừa rồi khóc quá nhiều, mắt đã khô hết vì khóc, Tô Đường nhất định sẽ có thể tiếp tục khóc được nữa.

Tô Đường mím chặt cánh môi, gật đầu thật mạnh.

Thẩm Dịch lại nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, rồi lại từ từ gõ mấy chữ lên màn hình di động.

—— Hộ khẩu của anh luôn nằm trong hộ khẩu của mẹ, theo góc độ luật pháp mà nói, anh và gia đình của ba là hai gia đình hoàn toàn độc lập, có thể gọi là người nhà của anh cũng chỉ có mình mẹ mà thôi.

Thẩm Dịch cầm di động rất thấp, Tô Đường nằm bên cạnh anh nhìn thấy rất rõ những chữ anh vừa gõ, sau đó ngón tay anh hơi dừng lại, rồi từ từ gõ thêm một câu nữa.


—— Mẹ mất anh không còn người nhà nữa.

Trong lòng Tô Đường cứ nhói lên vì đau đớn.

So với ai khác cô là người hiểu rõ nhất cái cảm giác bị người nhà bỏ lại là đau đớn thế nào.

Tô Đường ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt buồn bã của Thẩm Dịch, cùng với nụ cười chẳng ra cười vương trên môi anh.

Tô Đường cướp lấy chiếc di động trong tay anh, “Anh vẫn còn.”

Thẩm Dịch hơi giật mình, dưới ngọn đèn vàng dịu nhẹ anh như đứa trẻ đang lạc đường, trên gương mặt hiện rõ vẻ mờ mịt mà có chút chờ mong nhìn cô.

Tô Đường đặt chiếc di động xuống giường, nhìn xung quanh phòng một vòng, dường như cô đang tìm thứ gì đó, cuối cùng đột nhiên nhớ ra điều gì, cô luồn tay ra sau đầu tháo chiếc dây thun bằng vải, tháo tung ra, hai tay cầm sợi dây màu cà phê đậm, trịnh trọng đưa tới trước mặt Thẩm Dịch.

“Thẩm Dịch, em đang cầu hôn anh đấy.”

Thẩm Dịch có vẻ rất ngạc nhiên, anh ngẩn người nhìn thoáng qua chiếc dây thun Tô Đường đang cầm trong tay, toàn thân cứng đơ không dám nhúc nhích.

Tô Đường nhìn anh ngây ngốc bất động, liền vươn tay cầm bàn tay không cắm kim truyền nước còn lại của anh, cho đến khi chiếc nhẫn dây thun kia được lồng vào ngón tay, ngẩng đầu lên cô vẫn thấy anh đang ngẩn người, cô điều chỉnh tư thế ngồi thẳng người dậy, để anh có thể nhìn rõ được khẩu hình miệng của mình, sau đó nói chậm từng chữ.

“Hiện giờ em không có nhẫn, nên cứ dùng tạm sợi dây thun này đã, nếu anh không đồng ý, cứ tháo nó ra rồi trả lại cho em, em sẽ không trách anh đâu.”

Từ trên xuống dưới người Thẩm Dịch chỉ có môi và yết hầu đang hơi run rẩy

“Anh mà không tháo ra thì em coi như anh đồng ý đấy nhé.”

Thẩm Dịch cuối cùng cũng phản ứng lại, đôi môi mấp máy rồi mím chặt, trên gương mặt xám trắng giờ đây cũng có chút màu đỏ mỏng manh của máu, lồng ngực theo hơi thở yếu ớt mà lên xuống giờ cũng như ngừng lại, cứ như không thể tin nổi vào mắt mình.

Tô Đường nắm chặt ngón tay cô vừa lồng nhẫn dây thun vào kia.

“Thẩm Dịch, anh có đồng ý cưới cô Tô Đường làm vợ, yêu cô ấy như yêu chính bản thân mình, từ nay về sau bất luận là giàu có hay bần cùng, vui vẻ hay đau khổ, cũng sẽ vượt qua cùng cô ấy không?”

Tô Đường lặp lại câu nói ấy hai lần, Thẩm Dịch mới hồi phục lại tinh thần, hốc mắt bỗng chốc đỏ bừng, nước mắt như hội tụ bên khóe mắt, chỉ chờ anh ra sức gật đầu liên tục, thì thi nhau rơi xuống.

Tô Đường nở nụ cười tươi rạng rỡ đáp lời cô.

“Thẩm Dịch, anh có thể hôn cô dâu của mình rồi.”

Thẩm Dịch đã nằm trong vòng tay cô khóc cả một buổi tối.

Tô Đường vẫn nhớ rõ bác sĩ đã dặn cô tầm hơn tám giờ thì cho anh ăn chút gì đó, nhưng lúc này không nỡ cắt ngang anh.


Khó khăn lắm anh mới thả lỏng bản thân khóc lớn một trận, một khi cắt ngang chắc chắn anh sẽ không khóc tiếp nữa.

Đến gần sáng hôm sau Thẩm Dịch đau dạ dày như muốn ngất đi, Tô Đường đau lòng cũng khóc theo anh, nhưng cô vẫn cảm thấy làm vậy để đánh đổi một lần cho anh được giải phóng tất cả, tuyệt đối là chuyện rất đáng giá.

Sau khi cơn đau tiêu tan Thẩm Dịch liền mơ màng chìm vào giấc ngủ, Tô Đường dìu anh nằm xuống giường xong, liền lấy khăn nóng lau mặt cho anh, Thẩm Dịch dần chìm vào giấc ngủ sâu, không bị tỉnh giấc nữa.

Khi Tô Đường đang rửa mặt trong toilet thì Triệu Dương gọi điện thoại tới.

Điện thoại vừa được nối máy, Triệu Dương đã ở đầu bên kia than một câu, “Tôi biết ngay là em không ngủ được mà.”

Tô Đường ngả đầu lên thành sofa, nhìn Thẩm Dịch đang ngủ ngoan trên giường, lại nhìn kim đồng hồ đã điểm năm giờ ba phút trên tường kia thì cười khổ đáp “Anh cũng không ngủ còn gì?”

Triệu Dương không nói về chuyện đó nữa, “Đêm qua tôi đã gọi cho bác sĩ Tề rồi, có chuyện gì em cứ tìm anh ấy, người khác cũng được không sao cả. Tối thứ năm tuần này tôi mới bay về, nếu tôi nhớ không nhầm, viện trưởng Thẩm cuối tuần này cũng từ Mỹ về, em đừng quá sốt ruột.”

Tô Đường hiếm khi được nghe Triệu Dương nghiêm túc nói về tình hình bệnh trạng như thế, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Cám ơn anh…… và cả Tống Vũ nữa.”

Triệu Dương nén giọng khẽ mắng, “Đừng nhắc những người không liên quan, đây đều là trách nhiệm của tôi, dù sao kiếp sau hai người cũng phải làm trâu làm ngựa báo đáp tôi đấy.”

Tô Đường bị anh trêu thì bật cười “Phì” thành tiếng.

Nghe được tiếng cười của Tô Đường, Triệu Dương ở đầu dây bên kia cũng nói chuyện thoải mái hơn hẳn.

“Chuyện lễ tang hai người cũng đừng vội tổ chức, mấy chuyện đó hai người chưa làm bao giờ, rất dễ bị người ta lừa gạt, đối với chuyện đó Thẩm Dịch chắc hẳn cũng chịu áp lực về tâm lý nặng nề lắm, tốt nhất nên chờ tôi và viện trưởng Thẩm về rồi tính tiếp.”

Tô Đường nghe xong những lời Triệu Dương nói thì rấc ngạc nhiên, cô ngẩn người hai giây, mới thấp giọng hỏi, “Tống Vũ không nói cho anh biết à, thi thể của mẹ Thẩm Dịch đã bị đã bà Tương Tuệ đó mang đi rồi?”

“Nói rồi, sáng sớm vừa dậy tôi đã gọi điện cho viện trưởng Thẩm nói về chuyện đó, em yên tâm đi, bác sĩ Tưởng không có gan làm chuyện đó đâu, ông ấy nhất định có thể đưa dì về nguyên vẹn”

Tô Đường hơi mím môi, “Nếu không về sớm…… Tưởng Tuệ có thể đã đưa thi thể đi hỏa thiêu rồi.” Tô Đường ngập ngừng, hít sâu một hơi rồi lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu,“Không chừng cả tro cốt cũng đi rải luôn.”

“Em nghe ai nói?”

“Chính mồm Tưởng Tuệ nói như vậy.”

Triệu Dương ở điện dây bên kia mắng to, Tô Đường vừa định nói cô sẽ chăm sóc tốt cho Thẩm Dịch, Triệu Dương đã gào mồm mắng cô như thường ngày anh vẫn mắng.

“Bậy bạ! Em cứ nghe bà ta nói lung tung làm gì! Hai người thật là, thật là…… Bà ấy nói gì hai người cũng sẽ tin đấy à?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui