Thành phố S nắng nóng trọn một mùa hè, đến trời thu thì không còn nhịn được, hôm chủ nhật đó có chút âm u, sau hai ngày thứ hai và thứ ba mưa bụi liên tiếp, thứ tư chuyển thành một trận mưa lớn, mưa to bắt đầu từ ba bốn giờ chiều, vẫn mưa xối xả như xe cứu hỏa xả nước cho tới lúc công ty Hoa Chính tan việc.
Chồng của Lục Tiểu Mãn lái xe tới đón cô ấy, Lục Tiểu Mãn gọi Tô Đường cùng đi, nhưng Tô Đường nghĩ đến nhà Lục Tiểu Mãn ngược hướng với viện an dưỡng nên cô dùng lý do còn chưa xong việc để từ chối.
Trạm xe lửa cách cửa công ty không xa, đi qua chỉ mất khoảng ba phút, Tô Đường có thói quen mang ô bên mình, cô cũng không vội về nhà, sau khi gọi điện báo bình an cho bà ngoại thì ở lại tăng ca chờ mưa nhỏ đi.
Sau khi cúp điện thoại bà ngoại chưa đầy 20 phút thì Tô Đường nhận được tin nhắn của Thẩm Dịch.
—— Còn ở không ty sao?
Tô Đường có thể đoán được vì sao anh lại nhắn tin hỏi một câu như vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn chậu hoa hải đường đã nở trên bàn.
Sáu giờ rưỡi, cách thời gian Thẩm Dịch đi làm còn sớm, chắc anh còn ở nhà, khoảng cách từ nhà anh đến Hoa Chính cũng không khác gì Lục Tiểu Mãn đưa cô về Viện an dưỡng.
Nói cho cùng, Thẩm Dịch chỉ là một người bệnh mà bà ngoại từng chăm sóc, người bệnh sau khi khỏi còn giữ liên lạc với bà ngoại còn rất nhiều, anh quan tâm lo lắng cẩn thận nhiều lần như thế đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường. Coi như anh có tình cảm ơn lời cổ vũ lúc nhỏ của cô dành cho anh, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một cử chỉ vô tâm, cô thật sự không thể xấu hổ đón nhận sự chiếu cố của anh.
Trong lòng Tô Đường rất cảm động, nhưng vẫn từ chối.
—— Không đâu, đang ở nhà.
Năm phút sau, Thẩm Dịch trả lời.
—— Bác sĩ Chu nói cô còn chưa về, cô đang ở đâu?
Tô Đường khóc không ra nước mắt nhìn chữ trên di động, sao cô lại quên bà ngoại và anh là một chứ….
Tô Đường định nói cô đang ở trên đường, sắp về đến nhà, kết quả chữ còn chưa soạn xong thì Thẩm Dịch lại gửi một tin nhắn tới.
—— Nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát ngay.
Thẩm Dịch chưa từng dùng giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng như vậy, Tô Đường thấy thế thì trong lòng sợ hãi, cô sợ anh sẽ báo cảnh sát thật, vội vàng trả lời lại.
—— Anh đừng lo lắng, tôi đang tăng ca ở công ty.
Thẩm Dịch nhanh chóng trả lời, giọng nói cũng dịu dàng như trước.
—— Từ từ mà làm, đừng vội, tôi chờ cô ở cửa ra vào.
Tô Đường trừng mắt nhìn màn hình di động.
Anh đến rồi?!
Tô Đường ngẩng đầu nhìn cơn mưa ngoài trời vẫn còn lớn, vội vàng đóng máy tính, luống cuống tay chân thu dọn một chút, chào hỏi với đồng nghiệp rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Bởi vì mưa rơi quá lớn nên không ít người đứng lại ở đại sảnh tầng một, tốp năm tốp ba trò chuyện đợi mưa tạnh, Tô Đường vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy Thẩm dịch mặc đồ âu đen cầm một cây dù đứng ở cửa.
Tô Đường phát hiện, cho dù ở đâu thì Thẩm Dịch luôn tồn tại cảm giác ôn hòa, duy chỉ có hôm nay, có lẽ là bị trận mưa lớn này làm ướt, Tô Đường cảm thấy dường như không khí có gì đó không đúng.
Cô vừa ra khỏi thang máy thì Thẩm Dịch cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt có chút khó coi, ánh mắt chỉ nhìn thoáng qua cô rồi dời xuống, trông thấy cô cũng cầm dù thì xoay người bung dù của mình, đi vào trong mưa, giống như anh chẳng hề quen biết cô vậy.
“Này ——”
Thẩm Dịch xoay người rất kiên quyết, Tô Đường cảm thấy, cho dù anh có nghe thấy tiếng cô thì cô cũng không thể gọi anh.
Tô Đường có chút mơ hồ, anh đứng ở đây đợi cô chỉ vì bày mặt thối cho cô xem hả?
Chuyện này là chuyện gì chứ….
Thẩm Dịch rốt cuộc từ xa tới đón cô, Tô Đường sẽ không phát cáu với anh vào lúc này, cô vội vàng bước chân nhanh hơn đuổi theo anh.
Xe Thẩm Dịch không ngừng ở dưới lầu công ty mà ngừng ở nơi đỗ xe tạm thời ở ven đường. Lúc Tô Đường đi qua thì Thẩm Dịch đã ngồi vào trong xe, cửa xe đang mở hé, rõ ràng là giữ lại cho cô.
Tô Đường thu ô ngồi vào, nói cảm ơn với Từ Siêu, bỏ cái ô ướt sũng vào túi nhựa, cầm khăn tay lau qua nước mưa trên người. Thẩm Dịch vẫn nhắm mắt dựa vào ghế bên cạnh, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Tô Đường đoán chừng anh giận cô vì cô nói dối anh, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lau người xong cô cũng mặc kệ anh, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe mơ hồ vì nước mưa hắt, trong xe không ai nói gì, rốt cuộc Từ Siêu không nhịn được, cẩn thận liếc nhìn hai người trong gương chiếu hậu, lo sợ mở miệng.
“Chị Tô, chị đang giận anh Thẩm à?”
Tô Đường bị oan uổng, khóc không ra nước mắt. Cô quay đầu nhìn vẻ mặt vẫn khó nhìn của ai đó, Thẩm Dịch nhắm mắt lại đắm chìm trong sự yên tĩnh chỉ thuộc về anh, không hề có chút phản ứng nào vì lời nói của Từ Siêu, có thể là vì sợ bộ đồ bị nhàu, dù anh dựa lưng vào ghế nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, nhìn có chút nghiêm túc, giống như đang muốn nói chuyện cuộc đời với cô.
“Tôi nào có tức giận, cậu xem xem, không phải anh ấy giận tôi sao?”
Tô Đường vừa dứt lời, phía trước truyền tới tiếng khuyên bảo không hợp tuổi của Từ Siêu: “Ôi, không phải anh Thẩm tức giận đâu, anh ấy chỉ lo lắng thôi, sợ trời mưa lớn như vậy, mình chị về thì sẽ không an toàn.”
Ý tốt của Thẩm Dịch cô có thể hiểu được, nhưng cô là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, bị một người chỉ hơn cô vài tuổi lo lắng cẩn thận như thế, ít nhiều cô cũng có chút ủy khuất vì không được tín nhiệm, cô lầu bầu: “Tôi đi tàu điện ngầm về, sợ gì trời mưa.”
Từ Siêu chuyên tâm quan sát tình hình giao thông có chút phức tạp vì mưa to, nghiêm trang phân tích: “Chị nhìn đường khó đi mà xe… Chị đi tới cửa ga tàu không phải còn phải đi qua đường cái à, nhỡ đâu có người đụng phải chị thì sao?”
Tô Đường nhìn cái ót cậu ta: “Các cậu không thể tín nhiệm tôi một chút à!”
Từ Siêu thấy mình càng giải thích càng loạn thì gấp tới mức đổ mồ hổi, vẫn nhìn về phía trước không chớp mắt: “Không phải đâu chị Tô, chị cũng đừng giận anh Thẩm… Anh ấy vẫn luôn chú ý đến việc đi lại, không riêng gì chị mà chị Tần hay anh Triệu ra khỏi nhà thì anh ấy đều dặn dò.”
Tô Đường nghe thấy hai người Tần Tĩnh Dao và Triệu Dương lớn hơn anh vài tuổi cũng được anh lo lắng như vậy, thì trong lòng cô cân đối hơn nhiều, Từ Siêu không phát hiện khóe miệng Tô Đường hơi cong lên, cậu vẫn còn tận tình khuyên bảo.
“Nói đến em, em lái xe cho anh Thẩm hơn một năm rồi, anh ấy từng tức giận với em một lần, bởi vì em vượt đường bị cảnh sát giao thông chặn lại, vừa xuống xe, cảnh sát giao thông còn chưa nói gì thì anh ấy đã tát em một cái, khiến cảnh sát giao thông cũng sợ choáng váng.”
Tô Đường không thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc đánh người của Thẩm Dịch, không tự chủ được nhìn về phía cái người còn đang căng thẳng kia, nghiêm túc là nghiêm túc nhưng vẫn yên lặng, không hề có tính công kích lời nói, Tô Đường cười khổ: “Đến mức đó sao…”
Từ Siêu lái xe cẩn thận vượt qua một con đường, do dự một chút, rốt cuộc vẫn sợ Tô Đường hiểu lầm tính tình của Thẩm Dịch, cậu nhỏ giọng nói: “Lúc ấy em cũng không hiểu là sao lại tới mức đó, về sau anh ấy mới nói với em, khi còn bé anh ấy từng bị tai nạn xe cộ, bởi vì chuyện này mà mẹ anh ấy trở thành người thực vật, bây giờ vẫn còn nằm trong viện, cũng hơn hai mươi năm… Chị đừng nói đến chuyện này với anh ấy nhé, anh ấy không muốn nói với chị.”
Đột nhiên, Tô Đường không biết phải làm sao nhìn cái người bên cạnh vẫn chưa bị quấy rầy, anh và cô ngồi cùng hàng ghế, nhưng chỗ ngồi rộng rãi của chiếc SUV đã kéo một khoảng cách giữa bọn họ, nhìn như thế, anh như đang ở trong một không gian khác.
Thẩm Dịch chưa từng nói đến mẹ đẻ của anh, cô còn tưởng rằng mẹ anh giống như mẹ cô, ly hôn rồi kiên quyết rời đi, hoặc là đã qua đời…
Trong lòng con người cẩn thận này lại có một bóng mờ sâu sắc như thế, khó trách anh sẽ luôn lo lắng cho mọi người khi ra đường.
Đột nhiên trái tim Tô Đường cảm thấy vô cùng đau đớn.
Anh không nói là chính anh đã chịu nhiều đau khổ như vậy…
So với sự trì độn của mình, Tô Đường có chút bội phục Từ Siêu: “Tính cậu cũng thật tốt, ở bên đường tát cậu một cái mà cậu còn cho anh ấy cơ hội giải thích.”
Nghe thấy giọng nói Tô Đường đã mềm xuống, Từ Siêu cũng thả lỏng hơn, cười ‘hì hì’ nói: “Anh Thẩm rất tốt với em, cho anh ấy đánh một cái thì đã là gì, em mà là con gái ấy… không phải quấn lấy anh ấy làm vợ thì không được.”
Tô Đường cười ra tiếng: “Nếu như cậu thật sự có quyết tâm như thế thì giới tính không phải là vấn đề.”
Từ Siêu thành thật suýt nữa nhảy dựng lên từ ghế lái: “Ơ kìa! Chị Tô! Chị nói cái gì vậy chứ!”
Tô Đường vốn định đợi Thẩm Dịch cân nhắc xem nói chuyện cuộc đời với cô như thế nào, trước hết để cho anh phát tiết cơn bực hết rồi nói sau, nhưng mà đợi khoảng mười phút vẫn chẳng thấy Thẩm Dịch có động tĩnh gì, Tô Đường không nhịn được, cả gan tiến tới kéo cánh tay anh, vừa thấy anh mở to mắt thì cô nói xin lỗi.
“Tôi xin lỗi, về sau tôi sẽ không bao giờ nói dối anh nữa đâu.”
Thẩm Dịch ngẩn người, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, giống như không hiểu cô đang nói cái gì, khuôn mặt anh ngốc tới nỗi Tô Đường cũng sửng sốt.
“Anh… không phải vì tôi nói dối anh nên anh mới tức giận sao?”
Thẩm Dịch như vừa hiểu được cô đang nói cái gì, vội vàng lắc đầu.
Tô Đường bị bộ dạng oan uổng này của anh khiến cho dở khóc dở cười: “Vậy anh nói đi, tôi làm gì chọc giận anh thế, khiến anh tức đến mặt mũi trắng bệch.”
Thẩm Dịch cau mày lắc đầu, sau đó anh cảm thấy chỉ lắc đầu không thì không thể giải quyết được vấn đề, lại vội vàng lấy di động ra, nhanh chóng đánh một dòng chữ gửi cho Tô Đường.
—— Tôi không tức giận.
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, người này vừa mở mắt đã quỵt nợ hả: “Anh không tức giận, vậy sao vừa rồi ở cửa công ty lại bày mặt thối cho tôi xem thế?”
Thẩm Dịch lắc đầu liên tục, Tô Đường nhìn cũng hoa mắt, vội vàng vỗ vỗ lên bả vai anh.
“Anh đừng vội, đừng vội… Tôi tin anh không tức giận, được chưa, anh nói cho tôi biết vì sao vừa rồi ở cửa công ty khi nhìn thấy tôi anh đã quay đầu bước đi, cứ từ từ đánh chữ, tôi nhìn.”
Thẩm Dịch thoáng bình tĩnh một chút, gật gật đầu, hướng di động lại gần Tô Đường, đánh chữ cực nhanh, giống như sợ rằng chậm một chút thì Tô Đường sẽ thay đổi chủ ý không tin anh nữa.
—— Rất xin lỗi, tôi không muốn làm mặt nặng mày nhẹ với cô. Trước kia tôi đã từng đến công ty cô, trong công ty có không ít người biết tôi, tôi không muốn làm cho bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta, nếu không những người lãnh đạo Hoa Chính không thể thuyết phục được tôi thì có thể sẽ bảo cô tới thuyết phục tôi, như thế sẽ không tốt với cô.
Tô Đường ngây ngốc nhìn anh gõ xong đoạn này, ngẩng đầu nhìn người bị cô hiểu lầm đang luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, cô giận chính mình đầu óc quá đơn giản, vừa tức cái người vừa lên xe đã giả bộ Nê Bồ Tát: “Vậy lúc tôi đã lên xe rồi sao anh vẫn không để ý đến tôi.”
(Dân gian thường nói ‘Nê Bồ Tát rơi xuống nước còn khó cứu được mình’, để nói ngay cả mình còn không cứu được, sao còn lo lắng cho người khác)
Thẩm Dịch bị Tô Đường hỏi như vậy thì lập tức căng thẳng ngồi thẳng lưng lên, hai má đỏ ửng vì sốt ruột vừa rồi cũng nhạt hơn, anh rũ mắt xuống nhìn màn hình di động, từ từ đánh xuống vài chữ.
—— Không phải vì lần trước tôi làm bẩn xe, cô mới không muốn ngồi xe tôi về nhà sao?
Tô Đường nhìn mà choáng váng, vừa rồi anh căng thẳng như vậy là vì rối rắm vấn đề này sao?
Trong lòng Tô Đường đột nhiên có một cảm xúc khó tả, nhìn chằm chằm vào người sắc mặt càng trắng hơn vì mãi không thấy cô có phản ứng, cô khẽ mím môi, giơ tay lên, ngón tay khẽ cong lại, cốc một cái thật mạnh lên đầu của anh.
“A…”
Thẩm Dịch hoàn toàn không có phòng bị, bị cái cốc này làm cho đau đớn bật ra một tiếng trầm ngâm khàn khàn, đau tới mức nước mắt cũng muốn chảy ra, anh ôm đầu trừng mắt nhìn cô.
“Trừng cái gì mà trừng, ai bảo cái đầu anh suy nghĩ linh tinh, làm hại tôi cũng khẩn trương theo anh… Còn trừng nữa hả? Lại trừng tôi cốc cho anh cái nữa giờ!”
Từ Siêu ở trong gương chiếu hậu trông thấy Thẩm Dịch ôm đầu u oán lùi vào trong ghế thì bật cười: “Chị Tô, em nói rồi mà, anh Thẩm là người tốt phải không?”
Tô Đường không tránh ánh mắt Thẩm Dịch vẫn nhìn vào môi cô, mắt liếc trừng cái ót của Từ Siêu: “Cậu cứ bao che cho con đi!”
Tiếng cười Từ Siêu còn chưa hết, Tô Đường cảm thấy cánh tay bị đụng nhẹ một cái, một tay Thẩm Dịch ôm trán, một tay đưa di động qua, vẻ mặt hoang mang.
—— Che bụng là có ý gì?”
(Che cho con = Hộ độc tử, che bụng = Hộ đỗ tử)
Tô Đường bật cười, ánh mắt nhìn anh lập tức dịu dàng hơn nhiều, rõ ràng anh vẫn còn nhớ kỹ học ngôn ngữ…
“Không phải là che bụng… là bao che cho con.”
Tô Đường viết hai chữ ‘con bê’ (độc tử = con bê) lên di động cho anh xem, vẻ mặt Thẩm Dịch càng hoang mang.
—— Cái gì là con bê?
Tô Đường thở dài một tiếng: “Anh chính là con bê.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...