Bởi vì thí nghiệm tuần trước xảy ra chút sai số, Thẩm Quân học xong tiết điện động học, buổi trưa không kịp dành ra thời gian nghỉ ngơi, đã bị Tiêu Chính Hoành xách đi tới phòng vật lý.
Thường thì nghiên cứu của sinh viên đại học không được coi trọng lắm, nhưng giáo sư Tiêu vẫn không thể kiềm được mà nhìn Thẩm Quân với con mắt khác, chẳng những phê chuẩn cho hắn nhập tổ trước kỳ, còn đem học trò tâm đắc nhất của ông – Lý Nham giới thiệu cho hắn, để cho đàn anh trực tiếp dẫn dắt.
Tiêu Chính Hoành bởi vì 4 giờ chiều phải đi Singapore, giảng giải không được vài câu đã rời đi.
Đối mặt với người ngoài, Thẩm Quân vô cùng kiệm lời, chào hỏi Lý Nham cùng các anh chị khác trong nhóm thí nghiệm xong, hắn lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau bàn, sau đó bật máy tính, điều chỉnh các thông số thí nghiệm, một lần nữa chạy lại mô phỏng.
Lý Nham thấy thế, đi tới: “Thầy Tiêu vừa nói với anh vấn đề của cậu, anh gửi cho cậu một ít tài liệu tiếng Anh, đọc thử chút, xem xem có chút ý tưởng nào không.”
Thẩm Quân lấy điện thoại ra, cùng đàn anh thêm WeChat.
Lý Nham gửi tài liệu cho Thẩm Quân, lại kéo hắn kéo vào nhóm chat, “Bọn anh chuẩn bị đi nhà ăn, đi cùng không?”
“Em vẫn chưa đói.”
Lý Nham không ép hắn, đi theo một đám người sang khu nhà phía bắc.
Khác biệt lớn nhất của đại học so với cấp ba, không phải là sự tự do thoải mái trong miệng của chủ nhiệm lớp năm ấy, mà là sự hỗn loạn.
Người hỗn loạn, học hành hỗn loạn, sự vội vàng cũng hỗn loạn.
Vốn dĩ buổi chiều Thẩm Quân không có tiết học, định làm thủ tục rời ký túc xá xong đưa Hình Kính Dương đi dạo quanh trường một vòng.
Người nọ nói mấy năm nay ngồi xổm trước cổng lớn Phục Đán không ít, nhưng chưa bao giờ thật sự bước vào.
Hắn đã chờ ngày này rất lâu, muốn cùng cậu tay trong tay cùng nhau vào trong đi bộ, đi con đường mà hắn đã đi qua, ăn món cơm mà hắn ăn hàng ngày.
Nhưng hắn đột nhiên bị gọi tới làm thực nghiệm, bỏ không ra thời gian, chỉ có thể để Hình Kính Dương chờ thêm một chút.
“… Vậy anh hứa với em, muộn một ngày phải hôn em nhiều hơn một cái.”
Đối với đủ loại chiêu trò thân cận hắn của Hình Kính Dương, Thẩm Quân vốn dĩ không cảm thấy phiền, hôn môi, bản thân hắn cũng thích, cứ như vậy thoải mái mà đáp ứng.
Hai người dường như có hàng ngàn chuyện nói không hết, đúng hơn là, câu hỏi của Hình Kính Dương vĩnh viễn hỏi không xong.
Cậu hỏi một câu Thẩm Quân đáp một câu, nhưng thỉnh thoảng, Thẩm Quân cũng sẽ quan tâm, chủ động hỏi thăm tình trạng mu bàn tay cậu.
Thời tiết trở nóng, Thẩm Quân sợ nơi đó của Hình Kính Dương nhiễm trùng.
Lại cách một hai phút.
Hình Kính Dương gửi cho Thẩm Quân một video ngắn, quay lại cảnh cậu cử động ngón tay, cũng nói:
“Tự em biết rõ mà, anh cứ yên tâm đi.”
Thẩm Quân xem xong video, bước đến bên cạnh máy in, in đống tài liệu lúc nãy ra, lại dùng ghim ghim lại chỉnh tề.
Hình Kính Dương giống như có thần giao cách cảm:
“Cục cưng, không quấy rầy anh nữa, anh cứ bận đi nha.”
Thẩm Quân không tiếp tục trả lời nữa, hắn đặt điện thoại di động sang bên cạnh, tập trung dịch tài liệu.
Bởi vì bên trong có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, Thẩm Quân vừa dịch vừa lấy bút ghi chú thích, nếu xuất hiện công thức, hắn còn phải dừng bút tự tính lại một lần.
Một rưỡi chiều, mọi người lần lượt trở về phòng thí nghiệm, Lí Nham vừa vào cửa, trông thấy Thẩm Quân không ngẩng đầu lên phút nào, liền nhắc nhở: “Thẩm sư đệ, luận văn không cần gấp đâu.”
“Không sao, em sắp dịch xong rồi.”
Lý Nham vừa tốt nghiệp đại học đã học thẳng lên tiến sĩ, năm nay đã là năm thứ tư.
Cho đến tận bây giờ, Lý Nham chưa từng thấy qua học sinh nào lên tay nhanh như vậy.
Lý Nham bước tới sau lưng Thẩm Quân, cố ý thử một chút: “Em biết cách sửa đổi cấu trúc mô phỏng chưa?”
“Có lẽ là do kích thước cài đặt không đúng, kéo đường microstrip dài ra, tần số cộng hưởng sẽ hạ xuống.”
Chẳng trách sếp mỗi ngày đều nhắc đến cái đứa đàn em này, còn dặn Lý Nham dùng phương pháp như thạc sĩ mà dẫn dắt một sinh viên khoa chính quy.
Cậu Thẩm Quân này trông thì có vẻ im ỉm không nổi trội, kỳ thật thực lực lại rất được, không thể coi thường.
Lý Nham tán thưởng Thẩm Quân, nhưng cũng không khen hắn, bởi vì những học sinh như Thẩm Quân, tự nhiên cũng không thiếu người khen ngợi.
Nhưng thầy Tiêu đã giao người cho mình, Lý Nham dĩ nhiên phải chăm sóc cho tốt, vỗ vỗ bả vai Thẩm Quân, “Phương hướng căn bản đúng rồi, thí nghiệm chờ chút rồi hẵng làm, nghỉ một lát đi đã.”
“Em không mệt, nhưng không biết phòng thí nghiệm có cho phép gọi đồ ăn ngoài không ạ?”
Lý Nham nói: “Không có nhiều quy củ như vậy đâu, chỉ cần không phải sầu riêng, bún ốc linh tinh, sao cũng được mà.”
Thẩm Quân lúc này mới lấy từ hộc bàn lên một túi giấy, đóng gói bằng giấy bọc màu kim vàng trông rất xa hoa.
Lý Nham ngồi bên tay phải cạnh Thẩm Quân, mắt thấy hắn lấy ra từ bên trong ba món ăn mà chỉ có mấy em gái mới lớn mới thích, một phần bánh kem black forest, một cốc sữa chua xoài lớn cùng một hộp crepe đậu đỏ.
Lý Nham nhịn không nổi nhướng mày, thật đúng là nhìn không ra, người có khuôn mặt lạnh lùng như đàn em đây thế mà lại thích ăn đồ ngọt.
Bên này, di động Thẩm Quân rung lên, Hình Kính Dương gửi tin nhắn tới:
“Đồ ăn em gọi cho anh hương vị thế nào? Đều là mấy món anh thường ăn, chắc không tệ đâu ha.”
Thẩm Quân mỗi thứ nếm một ngụm:
“Sữa chua hơi lạnh.”
Hình Kính Dương dặn dò hắn:
“Anh để đấy một lát hẵng uống.”
Không đợi Thẩm Quân trả lời, Hình Kính Dương đã gửi thêm một tin nhắn khác:
“Ay yo, sao em lại làm phiền anh nữa rồi, không nói nữa, không nói nữa.”
Thẩm Quân nhìn lại nhật ký trò chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy, chiếc bánh nhỏ hắn ăn hôm nay, vô cùng, vô cùng ngọt ngào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...