Dì Tống phát hiện Thẩm Quân gần đây có chút khác thường.
Hắn mắc phải căn bệnh chung của đám học sinh thời nay —— không thích ở nhà.
Càng quá đáng hơn là, mỗi lần tan học xong đều về nhà rất muộn.
Bà đang cân nhắc có nên nói chuyện này với phu nhân hay không.
Thẩm tiên sinh có một căn hộ khác ở trung tâm thành phố, mỗi khi bận rộn đều tạm ở lại đấy, phu nhân sẽ qua bên đó cùng tiên sinh, dần dần trở thành một quy luật bất thành văn của nhà họ Thẩm.
Dì Tống là người thế hệ trước, mặc dù đối với cách làm của Thẩm phu nhân có chút bất mãn, nhưng cũng ngại thân phận mình, không dám nhiều lời.
May mắn Thẩm Quân tính cách tự lập từ nhỏ, dựa vào một người ngoài như bà cũng không thấy vấn đề gì.
Dì Tống tắt lửa bếp, mang đồ ăn khuya lên lầu cho Thẩm Quân, đặt đĩa lên một góc bàn, nói: “Ăn chút rồi hẵng học.”
Thẩm Quân đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục viết viết tính tính.
Dì Tống chăm sóc Thẩm Quân nhiều năm, sớm đã xem hắn như là con trai ruột mà đối đãi, “Thức đêm hại người, hay là hôm nay cứ ngủ trước đi? Sáng sớm mai dì gọi con dậy làm bài sau.”
Thẩm Quân đặt sách sang một bên, hắn không có thói quen trì hoãn mọi việc, “Không sao ạ, sắp xong rồi.”
Dì Tống dời đĩa hoành thánh tới trước mặt hắn, hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
Hắn gắp lấy miếng hoành thánh nhỏ nhất, cắn một nửa lại buông đũa xuống.
Từ khi trò chuyện với Tôn Bằng xong, khẩu vị của Thẩm Quân không được tốt cho lắm.
“Cạnh trường học mới mở một quán lẩu, nghe nói không tồi, con qua nếm thử chút.”
“Một mình ăn lẩu?” Vậy thì cũng cô đơn quá…
“Đi với bạn học.”
“Tiểu Hình?” Dì Tống hỏi.
“Không phải, là bạn nối khố của cậu ấy, cũng xem như một nửa bạn của con.”
Dì Tống rất quý Hình Kính Dương, mỗi lần Thẩm Quân nhắc tới cậu, bà đều phải khen lấy khen để một trận, “Con người Tiểu Hình rất tốt, bạn bè nhiều, con chơi cùng cậu ấy đừng có lúc nào cũng xụ cái mặt xuống, dọa cho người ta chạy mất.”
Vì không muốn trong nhà phát hiện, Thẩm Quân trước mặt người thân luôn bày đủ các kiểu mày nhăn mặt nhó đối với Hình Kính Dương, một chút thân mật cũng không có, còn luôn lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nói chuyện với cậu.
Không chỉ dì Tống hiểu lầm nặng nề, ngay cả Hình Kính Dương cũng tin là thật, còn oán hắn tính tình kiêu ngạo, chỉ thích người khác cung phụng dỗ dành, khó hầu hạ.
Thẩm Quân không nghĩ như vậy, nói đến vì sao hắn lại muốn ở bên Hình Kính Dương, ngoại trừ ham muốn thể xác, hắn càng tâm niệm hưởng thụ cảm giác được người đặt ở trên đỉnh trái tim hơn.
Nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ tới chuyện cũ năm xưa, hắn hừ lạnh một tiếng, tự trách mình đa tình, “Dọa chạy cũng tốt, dọa chạy rồi thì không ai chọc con giận nữa.”
Mới đầu dì Tống cũng cho rằng Hình Kính Dương có lẽ không được tinh tế, dễ làm sai chuyện, sau này mới hiểu ra, chỉ có tiểu tổ tông này của bà suốt ngày làm khó dễ Hình Kính Dương, cậy được chiều mà làm kiêu.
Bà bất đắc dĩ nói, “Hai đứa bây làm sao mà cứ hai ngày ba ngày lại cãi nhau, đừng trách dì Tống nói con, Tiểu Hình huấn luyện vất vả, con đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.
Còn có, dì mới nghiên cứu mấy cái bánh ngọt kiểu Âu, ngày mai con mang qua cho cậu ấy đi, không được lại cãi nhau nữa nghe không?”
Thẩm Quân không phản ứng.
“Có nghe chưa?”
“Vâng!” Sau khi nghe thấy lời đồng ý đầy hậm hực của hắn, dì Tống mới yên tâm bước ra khỏi thư phòng.
Hình Kính Dương thật là giỏi lôi kéo người, một hai thiên vị cậu.
Tôn Bằng nói cái gì nhỉ, lúc trước Hình Kính Dương đến cả bóng cũng không buồn chơi, thời gian đều dồn hết trên người Thẩm Quân, nói là tìm cách chỉnh hắn, ngay cả khi “đại ca cũ” cố ý tới gây sự Hình Kính Dương cũng chỉ qua chém gió một chút, thật sự là “đem hắn đặt lên đầu tim ngọn phổi” mà nhớ thương.
ngôn tình hoàn
Hắn còn được Tôn Bằng tri kỷ mà an ủi: “Thẩm Quân, cậu ngàn vạn đừng có để trong lòng nha, anh Dương chỉ nghĩ thế thôi, tôi muốn động thủ mà đại ca cũng không cho kìa, còn bảo bọn tôi ai cũng không được phép động tới cậu, muốn chỉnh cậu cũng chỉ có mình đại ca được chỉnh.
Cho nên chúng ta có thể hiểu là, cậu ở trong lòng anh Dương rất đặc biệt, có phải thoải mái hơn nhiều rồi không?”
Thẩm Quân móc chiếc nhẫn từ trong cổ áo ra, vuốt dọc theo hoa văn khắc trên ấy một vòng, trong lòng tự động nhảy một ra câu trả lời, giống như lúc chiều đã trả lời Tôn Bằng:
Thoải mái, rất con mẹ thoải mái.
Chỉ là lần này, so với khi ấy lại nhiều thêm hai chữ tục tĩu.
Bữa sáng ngày hôm sau, Thẩm Quân cố ý không ăn nhiều, để dành bụng.
Lúc giải lao tiết đầu tiên đem đồ ăn mà dì Tống mang cho Hình Kính Dương toàn bộ nuốt sạch, giấy gói cũng không chừa cho người ta.
Thẩm Quân trước đây rất giỏi khắc chế cảm xúc, dù chỉ chút biểu tình cũng keo kiệt bày ra, nhưng Hình Kính Dương chính là có bản lĩnh như vậy, bản lĩnh khiến người vui, chọc người giận, mê hoặc nhân gian.
Thẩm Quân ghét bị người khác nắm thóp.
Vứt rác xong quay về chỗ ngồi, Thẩm Quân bắt đầu luyện viết chữ, từng nét bút hạ xuống tỉ mỉ nghiêm túc, không bao lâu liền bình tâm lại, chuẩn bị thản nhiên bước qua tiết thứ hai.
Vào học không tới hai phút, di động dưới gầm bàn liền bắt đầu rung lên.
Thẩm Quân nhìn thoáng qua, phát kiện người gọi tới là Hình Kính Dương, hắn không để ý ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Di động vẫn ong ong không ngừng.
Ôn Văn dựa lưng về phía sau, giơ sách lên che lấy nửa khuôn mặt, không quay đầu mà nhắc nhở hắn: “Thầy đang nhìn cậu đấy.”
Thẩm Quân cầm điện thoại trực tiếp tắt nguồn.
Tan học, Hình Kính Dương đứng ở cửa lớp 1, tuỳ tiện túm đại lấy một người, “Gọi Thẩm Quân lớp cậu ra đây.” Hình Kính Dương nóng lòng muốn gặp Thẩm Quân, giọng điệu cũng gấp gáp, bạn học kia thành thật chạy vào gọi Thẩm Quân ra ngoài.
Thẩm Quân vừa ra khỏi cửa, trông thấy người liền xoay lưng muốn ngược trở về, bị Hình Kính Dương nhanh tay lẹ mắt giữ lấy, hắn vẫn còn giận lắm, “Buông tay.”
Hình Kính Dương không những không buông, ngược lại còn tiến thêm một bước lại gần hắn, thì thầm: “Tôi không cần biết Tôn Bằng đã nói những gì, nhưng cậu cũng không thể chưa nghe tôi giải thích đã định tội tôi chứ.”
“Tôi không muốn nghe.” Thẩm Quân mềm cứng không ăn, Hình Kính Dương hết cách, uy hiếp nói: “Không nghe, tôi bây giờ hôn cậu.”
“Nói đùa cái gì vậy.” Thẩm Quân luống cuống, hắn bây giờ đang tựa vào tường sau của lớp, dựa vào sức lực này của Hình Kính Dương, trốn cũng không có chỗ trốn.
“Tôi không có nói đùa, cậu biết chẳng có gì là tôi không dám làm.”
Thẩm Quân nhìn bộ dáng vô lại của cậu, “Tối nay tới nhà tôi, tôi xem cậu có thể lại phun ra lời dối trá gì.”
Hình Kính Dương mỉm cười, không nói gì thả người.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, phòng học nhuốm một màu âm u, Hình Kính Dương nhìn vết nước chảy dài trên cửa kính pha lê trong suốt, suy nghĩ cũng thả đi xa.
Thi chuyển cấp xong, em gái đổi lại tên, lấy một thân phận không hề liên quan đến cậu cùng cậu học lên cấp ba, chuyện này khiến Hình Kính Dương lại một lần nữa sinh ra cảm giác chán ghét chính mình mãnh liệt.
Cậu không có bạn thân, cũng không thích tâm sự với người khác, có chút quái gở, cũng có chút âm u.
Thú vui duy nhất của cậu là chơi bóng một mình và tiết kiệm tiền mua giày thể thao, bản giới hạn cũng không thành vấn đề, Hình Kính Dương thích sưu tầm, đơn giản mà nói, cậu muốn có nó, phải có nó.
Vì vậy, Hình Kính Dương đã đơn phương đem phần thưởng chạy 3000 mét của nhà trường, thu về làm vật trong túi.
Nhưng cuối cùng, con vịt chín nhất lại bay mất.
Kỳ thật, so với đôi giày Nike phối màu rất bình thường ấy, thứ càng khiến cho Hình Kính Dương mạc danh tức giận hơn, chính là đôi mắt hơi nhướng lên kia của Thẩm Quân, đối diện với nắm đấm của cậu, chớp cũng không buồn chớp, vừa có cốt khí, lại vừa nghiêm nghị.
Rõ ràng hắn là người có lỗi, sao còn có thể tỏ ra chính trực như vậy?
Làm cho cậu cũng không muốn nói lý nữa, chỉ muốn ngang ngược mà dõi theo chủ nhân của đôi mắt này.
Rất nhiều lần bị thầy cô bắt ra hành lang phạt đứng, Hình Kính Dương cũng quen rồi, ngoài mặt nhăn nhó lăm lăm, kỳ thật trong lòng đã vui mừng nở hoa.
Cậu phát hiện Thẩm Quân ở giảng đường đối diện mình, mỗi ngày đều ngồi ở nơi đó, bóng lưng thẳng tắp, chắc hẳn là một học sinh vừa ngoan vừa giỏi, con cưng của thầy cô bạn bè.
Có đôi khi, Hình Kính Dương nhìn chằm chằm vào sườn mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Quân suốt cả một tiết, trong lòng đủ loại tư vị âm thầm cấu xé, xé đi khuôn mặt đạo đức giả ấy, liệu có thể chọc cho hắn khóc nhè luôn hay không.
Hình Kính Dương cho rằng Thẩm Quân chỉ là một đứa lẻo mép giả thanh cao, một con quỷ vừa giỏi diễn trò lại ích kỷ.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể khiến tâm tình cậu vui vẻ.
Vì sưu tầm chứng cứ, thời điểm phạt đứng Hình Kính Dương cứ quang minh chính đại mà chụp trộm Thẩm Quân, cho dù người này chụp bao nhiêu ảnh cũng chỉ có mãi một tư thế, một biểu tình, trăm tấm như một, vô vị như nhau.
Thế nhưng Hình Kính Dương cũng phát hiện được mấy điểm bất đồng, cậu phát hiện Thẩm Quân thích ăn kẹo, nhưng rất khắc chế, cố định mỗi ngày chỉ ăn hai viên, không bao giờ quá liều.
Còn phát hiện Thẩm Quân cũng không hề thuần lương giống như biểu hiện, hắn rất kiêu ngạo, không thích để ý người.
Hình Kính Dương không cảm thấy chuyện này có gì kì quái, cậu chỉ coi nó như một trò tiêu khiển, bởi chỉ có lúc ấy cậu mới không có thời gian mà nghĩ về bản thân.
Chỉ là Thẩm Quân quả thật không an phận, hắn không phải cái loại tiểu tốt vô danh gì, sau kỳ thi giữa kỳ lớp mười, cả trường đều biết đến sự tồn tại của một người tên Thẩm Quân.
Không trách được, nhân loại đối với những người có chỉ số thông minh cao luôn có một loại trời sinh sùng bái.
Nói với Tôn Bằng muốn chỉnh Thẩm Quân, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn từ miệng nhiều người nghe được càng nhiều tin tức về hắn.
Trong miệng mọi người, Thẩm Quân lúc nào cũng là một kẻ ưu tú, lịch sự lại nho nhã, là một vị quân tử bằng vàng ròng.
Hình Kính Dương bắt đầu nhìn lại bản thân, cậu luôn nghĩ chính mình mới là trung tâm, dù là ở đâu cũng vậy.
Thẩm Quân đã làm gì sai với cậu? Còn cậu tại sao lại ương ngạnh vô pháp với gia đình mình như vậy?
Lần đầu tiên, Hình Kính Dương phá lệ xin lỗi cha, lần đầu tiên hôn lên mặt em gái, lần đầu tiên không thể nói ra người mà cậu luôn để ý kia đối với cậu có ý nghĩa gì.
Bên ngoài mưa đã dừng, nắng mới lên trong veo, giống như ánh mắt Thẩm Quân ngày ấy, len lỏi chiếu rọi trái tim Hình Kính Dương.
Đêm đó.
Thẩm Quân nghe qua ngọn nguồn, một bên lật lật album toàn là ảnh chụp chính mình, một bên nghiêm túc phân tích, “Cậu với cha cậu làm hoà không phải do tôi, là tự cậu nghĩ thông suốt, không cần dát vàng lên người tôi làm gì.” Hắn nhéo má Hình Kính Dương, khích lệ, “Biết sai biết sửa, làm tốt lắm.”
Hình Kính Dương trả lời hắn: “Thời gian đó đầu óc có chút loạn, tôi luôn cảm thấy, cậu là người đã cho tôi dũng khí đối mặt với chính mình.”
“Sau này cậu cũng đâu nói chuyện với tôi, cậu chỉ nhìn lén tôi, tôi có thể cho cậu dũng khí gì.” Thẩm Quân vội vàng phủi sạch quan hệ, gấp quyển album trả lại cho Hình Kính Dương, gõ nhẹ lên bìa, “Chỉ có điều, theo tôi nghĩ, cậu không phải muốn chỉnh tôi, cậu là…” Thẩm Quân kéo dài giọng, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo mơ hồ, “Hoặc là đối với tôi nhất kiến chung tình, hoặc là nhị kiến khuynh tâm, sau đó… Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cái gì tốt cũng đắp lên người tôi.”
“Tự luyến vậy luôn?”
“Không phải tôi tự luyến.” Thẩm Quân nhìn thẳng vào mắt cậu, “Hình Kính Dương, cậu phải nhớ cho kỹ, không ai có thể cứu rỗi lấy ai, con người, chỉ có thể tự cứu lấy bản thân mình.”
Thẩm Quân giống một thầy giáo nhỏ thích giảng đạo lý lớn, vừa đáng yêu lại vừa trưởng thành.
Hình Kính Dương hôn chóc lên má hắn, “Thầy Thẩm của chúng ta chuyện gì cũng hiểu, chỉ không hiểu cái gì gọi là “làm” tình.” Còn nhấn mạnh chữ “làm”.
Thẩm Quân liếc mắt, “Đừng có nói mấy lời dâm tà.”
Một khi Hình Kính Dương đã muốn, ai cũng không ngăn được, “Tôi chụp lén cậu, sao cậu chẳng có phản ứng gì?”
Thẩm Quân ăn một quả nho, “Chuyện này vốn dĩ rất đáng sợ, nhưng nghĩ là cậu làm, thì cũng không đáng sợ nữa.”
Hình Kính Dương vui mừng ra mặt, “Bởi vì là tôi cho nên không ngại?”
“Không.” Thẩm Quân lắc đầu, “Bởi vì là cậu, cho nên miễn dịch.”
Hình Kính Dương nghiền ngẫm a một tiếng, đứng lên, “Như thế này cũng miễn dịch?”
Thẩm Quân nhìn vạt áo được Hình Kính Dương kéo lên cao, cạp quần cậu rất thấp, tuyến nhân ngư một nửa lộ ra ngoài, nửa như giấu đi, cái rốn tròn tròn thật đáng yêu.
Thẩm Quân bắt lấy cánh tay đang giơ lên của Hình Kính Dương, thanh âm có chút thay đổi.
“Cậu lại thiếu làm?”
Hình Kính Dương không biết xấu hổ, “Ừ, thiếu làm.”
Thẩm Quân nhìn cậu hồi lâu, cân nhắc một chút, thản nhiên nói: “Cho đến hôm nay, cậu không cần hao tổn tâm tư câu dẫn tôi nữa.”
Hình Kính Dương cúi đầu, chăm chú nhìn hắn: “Tôi đã hoàn toàn vạch trần bản thân với cậu rồi, Thẩm Quân, tôi không còn bí mật nào nữa.”
Thẩm Quân đưa tay lên ôm lấy cổ cậu, hôn lên môi Hình Kính Dương, nói ra điều mà cậu muốn nghe, “Tôi sẽ trân trọng.”
Hình Kính Dương cảm thụ cánh môi mềm mại của đối phương, Thẩm Quân nói đúng, lần đầu tiên gặp hắn, cậu đã trầm mê rồi, còn một hai muốn đội cái mũ cứu rỗi cao thượng cho hắn, thuần túy là làm chuyện thừa.
*“nhất kiến chung tình” là yêu đối phương từ giây phút đầu tiên gặp nhau, “nhị kiến khuynh tâm” chỉ những người sau nhiều lần gặp, tiếp xúc và hiểu nhau mới yêu.
Tiểu kịch trường:
Đêm hôm ấy.
Sau khi Hình Kính Dương trở về nhà, cậu viết lên trang đầu của cuốn album:
“Tôi bắt đầu để ý đến cậu rồi, lúc nào cũng nghĩ về cậu, tôi sẽ viện rất nhiều lý do cho bản thân, đủ các loại lý do vớ vẩn, chỉ là tôi đã quên, hình như, tôi yêu cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...