Trận chung kết, cả hai phần thi viết và thực hành Thẩm Quân đều biểu hiện rất tốt, còn được lựa chọn thi thêm vòng vấn đáp.
Thời gian lúc thi luôn trôi nhanh, lúc hắn ra khỏi điểm thi đã là 9 giờ tối, Văn Ngôn Châu ở cổng trường chờ hắn.
Thẩm Quân vừa đi vừa cùng thầy Văn trao đổi một vài câu hỏi trong đề, Văn Ngôn Châu trả lời xong hai người cũng về đến khách sạn.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Quân mở đoạn video mà buổi trưa Hình Kính Dương gửi tới, xem lại một lần.
Dựa theo thành tích chạy 3000m của Hình Kính Dương trong video này, hắn chắc chắn không thể thắng cậu ở đại hội thể thao trường ngày đó, chứ đừng nói còn thắng tận những hai lần.
Thẩm Quân giảm tốc độ phát của video, xem lại một lần nữa, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.
Văn Ngôn Châu và Thẩm Quân được ban tổ chức sắp xếp cho ở chung phòng khách sạn, phòng không lớn lắm, hai giường ngủ cách nhau chỉ hơn một mét.
Văn Ngôn Châu bị động tác xoay người của Thẩm Quân đánh thức, “Vẫn lo lắng chuyện kết quả thi sao?”
“Không có.” Thẩm Quân đặt điện thoại xuống, “Em ngủ ngay ạ.”
Văn Ngôn Châu đứng dậy uống một ngụm nước, “Kiểu gì cũng sẽ vào được vòng hai, em cũng mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Thẩm Quân quả thật rất mệt, đáp một tiếng liền nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
……
“Bạn học này, cậu học lớp 1 phải không.”
“Bạn học này, tôi để cậu lấy hạng nhất cậu đưa giày chơi bóng cho tôi được không?”
“Bạn học này, bạn học……”
“…… Rượu mời không uống lại một hai muốn uống rượu phạt sao?”
Nắm đấm ác liệt hướng chính mình vung tới, không có xúc cảm đau đớn như trong dự liệu, Thẩm Quân từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa.
“Gặp ác mộng hả?”
“…Vâng.”
Thầy Văn bày bữa sáng ra bàn, cười nói: “Đi rửa mặt đi, rửa mặt xong là tỉnh ngay.”
Trở về Thẩm Dương, chuyện đầu tiên Thẩm Quân làm chính là đi tìm Hình Kính Dương.
Nhất trung có hai sân thể thao, hai người đi tới bức tường phía Tây của sân thứ hai.
Thẩm Quân dựa lưng vào tường, nói thẳng: “Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật, bởi vì chúng có lý do không thể nói ra”.
Hắn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Hình Kính Dương, “Tôi đã phát hiện lý do của cậu.”
Hình Kính Dương cầm bao thuốc lá trong tay, không hút, chỉ tung qua tung lại, “Nói nghe thử.”
“Ở chỗ này, cậu tống tiền tôi.” Thẩm Quân siết chặt tay, “Còn suýt nữa thì đánh tôi.” Thẩm Quân đã nhớ ra trước đây xảy ra chuyện gì.
Trước lúc thi chạy 3000 mét trong đại hội thể thao năm thứ nhất, có một thằng nhóc đã đến và nói với hắn một đống lời mà hắn nghe không hiểu.
Sau trận đấu, bởi vì Thẩm Quân không đưa cho cậu phần thưởng như đã nói, nam sinh ấy còn có ý định đánh hắn.
“Tôi nói là “Hạng nhất nhường cho cậu, cậu đưa giày chơi bóng cho tôi”, là cậu không tuân thủ giao ước, tôi không cho rằng đấy là tống tiền, huống hồ cuối cùng cậu cũng đâu có cho tôi.” Hình Kính Dương biện hộ nói.
Cậu gỡ tay Thẩm Quân ra, đan tay vào tay hắn, “Tôi đúng là có giơ nắm đấm lên, nhưng tôi không có ra đòn mà, phải không? Sao cậu vẫn cứ ghi hận thế.”
“Cậu cũng không nói tại sao lại phải nhường cho tôi, đấy là ép buộc tôi.
Hơn nữa tôi không cần cậu nhường chút nào.
Cậu không thấy yêu cầu của mình quá vô lý sao?”
“Đúng vậy, tôi vô lý.” Hình Kính Dương thoải mái thừa nhận sai lầm, “Tôi cũng bồi tội với cậu rồi còn gì, cho cậu chịch nhiều lần như vậy, còn chưa nguôi giận nữa.”
Thẩm Quân cười lạnh một tiếng, giằng tay cậu ra, “Đây đã là chuyện của sau này rồi, lại nói cậu còn ước gì có thể mỗi ngày đều bị tôi đâm, sao lại tính là bồi tội được?”
“Vậy rốt cục cậu muốn tôi phải làm sao mới nguôi giận.”
“Vì sao muốn giày chơi bóng lại nhường hạng nhất cho tôi? Vì sao không đánh tôi? Vì sao lại cố tình tới gần tôi?” Ngay từ đầu, Hình Kính Dương tiếp cận hắn lại không phải vì yêu hay thích hắn, chuyện này khiến Thẩm Quân vô cùng khó chịu.
“Cậu luôn lừa dối tôi, không bao giờ thành thật với tôi.”
“Đấy không phải là vì tôi sĩ diện hay sao, nếu cậu nhất định muốn nghe, tôi nói là được.”
Thẩm Quân cùng Hình Kính Dương ngồi trên một gốc cây.
“Hồi cấp hai tôi rất nổi loạn, nhìn ai cũng không thuận mắt.
Miss Trịnh* quản không nổi tôi, bố tôi thì không thèm quản luôn, chỉ có em gái luôn bám theo đít tôi.
Vậy nên tôi không thể chấp nhận được có ai bắt nạt em gái mình, người đầu tiên mà tôi đánh cũng chính là đàn anh năm đó bắt nạt nó.
Người sống thì đều muốn bắt nạt kẻ yếu, tôi dần dần hiểu được đạo lý này, bắt đầu kéo bè kéo cánh, chuyện xấu gì cũng làm.
Rốt cuộc không ai dám khi dễ em gái tôi nữa.”
*Nguyên văn, Hình Kính Dương tự gọi mẹ bạn ý là Miss Trịnh.
Thẩm Quân nhịn không được ngắt lời, “Vậy cậu với đám người bắt nạt em gái cậu có gì khác nhau chứ?”
“Không khác nhau, cho nên mới gặp báo ứng.” Hình Kính Dương nhìn vào mắt Thẩm Quân, “Cậu không phát hiện, ở trường tôi với nó chưa bao giờ chào nhau lấy một câu sao?”
“Đó cũng là chuyện mà tôi muốn hỏi.”
Hình Kính Dương quay đầu, nói tiếp, “Có một lần, tan học rồi, tôi về nhà ăn cơm tối xong, vậy mà em gái còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Tôi có chút sốt ruột, quay lại trường học tìm nó, trường học đã đóng cửa từ lâu lắc.
Bởi vì thằng anh này nên nó không có bạn bè gì, ai cũng không muốn giao du với em gái của học sinh hư, cho nên tôi biết nó chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Tôi cầm đèn pin tìm quanh trường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng ở phố ăn vặt sau trường phát hiện nó, ngồi ở bên cạnh một cái thùng rác.” Hình Kính Dương dừng lại, giọng nói có chút thay đổi: “Nó ôm một cái cặp sách bẩn thỉu, khóc đến thở không ra hơi.”
Thẩm Quân nắm chặt tay Hình Kính Dương, nghe cậu nói tiếp: “Em gái và tôi không giống nhau.
Nó thích học, học cũng giỏi, đám người đó đem sách vở của nó ném vào trong thùng rác toàn thức ăn thừa đã thối rữa.
Em gái, em gái tôi sắp thi lên cấp ba, nó còn phải chuẩn bị rất nhiều.
Thẩm Quân cậu nói xem, bọn họ sao lại có thể làm như vậy?” Vành mắt Hình Kính Dương đỏ hoe, cậu ngước nhìn hắn, như muốn tìm kiếm một đáp án.
Thẩm Quân ôm cậu vào lòng, “Không nói nữa, chúng ta không nói nữa.”
“Nói.” Hình Kính Dương đẩy Thẩm Quân ra, hai mắt vô thần nhìn vào khoảng không, “Bọn họ không trả thù được tôi, liền trả thù em gái tôi.
Nó bởi vì thằng anh này, cả tên cũng phải sửa lại.”
“…Cho nên cô ấy mới mang họ Trịnh, mà không phải Hình đúng không?”
Hình Kính Dương hơi gật đầu.
Thẩm Quân suy đoán, “Cố ý để cậu thua tôi, không, chính xác hơn là để thua lớp 1, có phải là yêu cầu của cô ấy không?”
“Về sau chuyển đến thành phố mới, đổi trường mới, tôi đã tự hứa với mình nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, cũng muốn đền bù cho nó.
Trùng hợp khi ấy, nó sợ lớp các cậu vì đại hội thể thao mà phải nhận hạng bét cả năm, bị phạt biểu diễn mấy cái tiết mục ngu ngốc trên cột cờ, tính nó nhát lắm, sợ đến nỗi ngày nào cũng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên.
Vì thế nên tôi liền đi tìm mấy tuyển thủ khác nói chuyện, bảo bọn họ chạy chậm lại chút.” Hình Kính Dương giải thích: “Tôi không có ép bọn họ… 3000m toàn trường thành tích của tôi tốt nhất, lúc sơ tuyển ai cũng biết, chỉ có cậu là không thèm để ý tôi chút nào.”
Mục đích của Hình Kính Dương rất đơn giản: “Dù sao đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là giúp tôi chút chuyện nhỏ, tôi đều nhường cậu rồi, bọn họ tự nhiên cũng sẽ nhường.
Nếu lớp các cậu có thể giành hạng nhất ở một hạng mục, tổng điểm nhất định sẽ không quá kém.
Tôi cũng chỉ muốn làm em gái vui thôi.
Không đánh cậu, là vì tôi đã hứa với nó sẽ không bao giờ đánh ai nữa, trừ khi có người chủ động chọc tôi.”
Thẩm Quân trầm ngâm một chút, kết luận: “Dùng thân phận người lạ để bảo vệ cô ấy, cũng chỉ có cậu mới nghĩ nổi.” Hắn đứng lên, cúi đầu nhìn Hình Kính Dương.
“Có biết vì sao lần trước lúc cậu nói muốn đánh nhau, tôi rất giận, còn đề nghị chia tay không? Bởi vì tôi cảm thấy cậu vẫn như trước không chịu trưởng thành, quen dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện.
Nếu như chẳng may bị thương rồi, những người yêu thương cậu sẽ đau lòng nhường nào, cậu đã từng nghĩ tới chưa?”
“Ai cũng bắt tôi phải nhịn, cậu cũng không ngoại lệ.”
Ngữ khí như một con thú nhỏ đáng thương ở bên ngoài chịu phải uỷ khuất, về nhà còn không ai thương yêu.
Thẩm Quân vuốt đầu của cậu, “Tôi không bảo cậu phải nhịn, thực ra không nhất thiết phải đặt tất cả những chuyện đã qua ở trong lòng, sự trả thù lớn nhất đối với người khác chính là làm ngơ.
Bởi vì cấp bậc của bọn họ quá thấp, căn bản lọt không nổi mắt cậu.”
Hình Kính Dương ngẩng đầu, “Vì thế nên cậu mới quên những chuyện trước đây mà tôi làm với cậu sao? Cảm thấy không đáng để lưu ý.”
“Coi như là thế đi, nhưng tôi cũng không mục trung vô nhân* như vậy.” Thẩm Quân cúi đầu, ghé vào bên tai Hình Kính Dương kể lại sự tích hắn và Vương Vũ Ninh gây lộn lúc trước.
*Trong mắt không người, chỉ thái độ tự cao tự đại không coi ai ra gì, không để ai vào mắt.
“Thật hay giả vậy?” Hình Kính Dương không tin.
“Tôi chưa bao giờ nói dối cậu.”
Hình Kính Dương đảo mắt hai vòng, “Chậc chậc chậc, vì tôi mà cậu dám làm cái loại chuyện này, còn có tư cách gì dạy dỗ tôi đây, bạn học Thẩm?”
“Đã nói không phải vì cậu, còn muốn tôi nhắc lại mấy lần.”
Hình Kính Dương đứng dậy, ôm Thẩm Quân nhấc lên chạy về phía giảng đường, “Không cần giải thích, bạn học Thẩm, tâm ý của cậu tôi hiểu mà.”
Thẩm Quân cũng không làm mẩy nữa, “Của tôi cậu hiểu, của cậu tôi hiểu không nổi.”
“Ngày khác, ngày khác lại nói, bây giờ phải đi học, tan học tôi mua cái bánh mì mang qua cho cậu nhé, cơm trưa cũng chưa ăn, đừng làm loạn nữa.”
Thẩm Quân đánh nhẹ lên vai cậu, “Thả tôi xuống, tôi tự đi được.”
“Được.” Hình Kính Dương buông Thẩm Quân ra, sờ sờ lên vành tai hắn, “Làm sao lại thích cậu không quan trọng, cậu chỉ cần nhớ kỹ, tôi thích cậu, vậy là đủ rồi.”
“Chỉ có hoa ngôn xảo ngữ là không ai bằng.”.
Truyện Trinh Thám
Hình Kính Dương cúi đầu cười hì hì.
“Tôi còn muốn uống sữa bò nguyên chất.” Thẩm Quân đặt yêu cầu.
“Nóng hả?” Hình Kính Dương hỏi.
“Ừ.”
“Hai người các cậu không lên lớp học, ở hành lang tán phét cái gì đấy hả?” Chủ nhiệm đầu hói từ một góc hành lang khác kêu lên.
“Chạy mau.” Hai người đồng thanh mà nói.
“Này, mấy thằng nhóc! Đứng lại cho tôi?!” Chủ nhiệm tuổi đã cao, hai người bọn hắn, ai ông cũng đuổi không nổi.
Lúc Thẩm Quân trở lại lớp, tiết sinh học đã qua hơn nửa, quét sạch sẽ đồ ăn mà Hình Kính Dương mang tới, bụng cũng đã no căng, Thẩm Quân mới dần dần suy nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Hắn lại phạm một sai lầm lớn rồi.
Hình Kính Dương giỏi nhất chính là tránh nặng tìm nhẹ.
Thẩm Quân mở danh bạ ra, nhắn tin hẹn Tôn Bằng một buổi, còn tiện dặn luôn Hình Kính Dương hôm nay không cần chờ.
Tan học, Thẩm Quân ngồi ở tiệm lẩu, thấy Tôn Bằng một thân cao to tiến vào, hắn hướng về phía cậu ta vẫy tay, ý bảo bên này.
Tôn Bằng bước nhanh tới, “Chỉ là bàn chút chuyện chúc mừng anh Dương đạt giải thôi mà? Cậu không cần mời tôi ăn cơm đâu.”
Thẩm Quân lười đáp lại vẻ khách sáo giả dối của cậu ta, rót đầy rượu cho Tôn Bằng, “Không ngại tôi lấy trà thay rượu chứ.”
“Tùy ý, cậu cứ tùy ý đi.”
Thẩm Quân gắp thịt bò vào trong nồi, “Quan hệ của Hình Kính Dương với cậu có vẻ rất tốt, nên cũng chỉ muốn cậu giúp tôi cho cái ý kiến, xem tụ họp ở đâu thì tốt?”
“Không nghĩ tới cậu lại thật sự xem anh Dương là bạn bè, đủ ý tứ nha Thẩm Quân.”
Hắn không nói gì, chỉ cười vươn tay cụng ly với Tôn Bằng.
“Để tôi nghĩ xem.
Hai ngày trước anh Dương có nói muốn ăn BBQ.
Chúng ta có thể đặt một bàn tiệc nướng ở nhà, sau đó bao một phòng karaoke nhảy nhót chơi bời chút.
Vậy là đủ rồi, không cần quá xa hoa.”
Thẩm Quân lại rót thêm cho Tôn Bằng một ly rượu, “Được, đến lúc đó cậu có thể gọi thêm vài người chơi thân nữa cùng tới.”
“Cậu khách khí thế.” Tôn Bằng gắp miếng tôm đã chín mềm vào bát, “Sau này có cái gì muốn hỏi cứ trực tiếp tìm tôi, tôi với anh Dương chơi với nhau từ nhỏ, không có chuyện gì mà tôi không biết hết.”
“Tôi quả thật cũng có chuyện này muốn hỏi cậu, chỉ là không biết cậu có nguyện ý nói hay không.”
“Cậu nói trước là chuyện gì, tôi mới biết có thể trả lời hay không.”
Thẩm Quân cúi đầu, lấy đũa chọc chọc ngó sen trong bát, “Trịnh Giai Gia là em gái Hình Kính Dương phải không?”
Tôn Bằng đặt đũa xuống, “Làm sao cậu biết? Giai Gia nói cho cậu?”
“Vì sao không thể là Hình Kính Dương nói cho tôi?”
“Không có khả năng.” Tôn Bằng uống cạn ly rượu Thẩm Quân vừa rót lúc nãy.
“Sao lại không có khả năng, tôi còn biết Trịnh Giai Gia trước kia tên là Hình Giai Gia.”
“** má! Cả chuyện này anh Dương cũng nói với cậu? Vậy cậu còn muốn hỏi tôi cái gì chứ.” Tôn Bằng xua xua tay, “Cái khác thì tôi cũng không biết đâu.”
Thẩm Quân giữ chặt tay cậu ta, thần sắc nghiêm nghị, “Cậu biết.”
Nồi lẩu sôi nóng bốc khói nghi ngút, rượu quá ba ly, vốn Tôn Bằng đã sắp không giữ được miệng, lại còn bị Thẩm Quân bức một trận, bắt đầu nói một tràng, trái nói phải nói, càng khẳng định nghi ngờ của Thẩm Quân là đúng, Hình Kính Dương thực sự đã giấu hắn điều gì đó.
” … Anh Dương đem đám ba người bắt nạt Giai Gia, sáu ngón tay, toàn bộ đánh cho gãy cả xương, có một người hình như không thể viết chữ được nữa.
Anh Dương… Suýt nữa thì phải vào trại cải tạo thiếu niên gì gì đấy, còn không chịu nhận sai với chú Hình, nếu không phải có dì Trịnh cản lại, bây giờ còn thi chạy cái gì, chân sớm đã bị đánh gãy rồi.”
“Nhưng sau đó…”
Tôn Bằng không đợi Thẩm Quân hỏi, ra hiệu cho hắn xích lại gần, “Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu không được kể lại cho người khác đấy.”
Thẩm Quân gật đầu.
“Anh Dương nghe lén ba mẹ nói chuyện, mới biết mấy người kia là vì ổng mà tới.
Bởi vì là em gái của ổng, cho nên phải thay anh trai nhận mấy cái bạt tai, ném sách là chuyện nhỏ thôi, cậu không biết mặt Giai Gia lúc ấy sưng thành cái dạng gì đâu, thảm lắm.” Tôn Bằng kể một hồi cũng không hiểu, “Cậu biết không? Lúc ấy tôi đã đoán được cái đám người đấy nhất định là vì thù anh Dương nên mới làm như vậy, mà tại sao ổng không nghĩ tới chứ, còn cãi nhau với cả chú Hình.
Hầy, nếu là tôi, sớm đã quỳ xuống xin lỗi ba rồi.”
“Không phải không nghĩ tới.” Thẩm Quân nói.
“Là sao?”
“Không có gì đâu, ăn đi, nước sắp cạn rồi.”
Thẩm Quân gọi phục vụ thêm nước dùng vào nồi.
Ngăn lẩu vị Tứ Xuyên mà hắn yêu thích, hôm nay có chút không ngon.
Thẩm Quân nghĩ về Hình Kính Dương.
Cậu không phải không nghĩ tới, là không dám nghĩ, không muốn tiếp nhận, càng không thể tha thứ cho mình.
Mà Thẩm Quân cũng không định giúp đỡ.
Nếu muốn trấn áp bản tính bạo lực của Hình Kính Dương, nhất định phải dùng tới nỗi hổ thẹn không thể giải quyết ấy của cậu.
…Giai Gia, về sau cũng sẽ là em gái của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...