Cứ như vậy rối rắm hai ba ngày, kinh nguyệt của nàng qua đi.
Tử Hổ biến thành hình cọp dùng đầu cọ ở trên người nàng, phát ra giọng khò khè, một cái bàn chân to nhẹ nhàng khoát lên trên vai Y Na.
Y Na dễ dàng thả lỏng tâm cảnh giới với con mèo to này khi nó có hành động làm nũng như vậy, vì thế nói: “Hôm nay ta đặc biệt muốn nghỉ ngơi, chớ chọc ta biết chưa?” Sau đó bắt đầu trải phẳng da thú, nằm xuống nhắm mắt.
Tử Hổ ghé vào nàng bên người tiếp tục khò khè, khiến Y Na ngứa tâm, không khỏi quay lại ôm hắn nói: “Cùng nhau ngủ đi!” Tuy rằng nóng, nhưng cái dạng này của hắn thật sự vô hại, rất đáng yêu! (đó là con cọp a các đồng chí!)
Ngủ một hồi liền cảm thấy phía dưới lắc lư, Y Na trở mình nhìn xuống phía dưới, thấy thú triều đã tới.
Hình như đã thật lâu không có xảy ra, xem ra lần này chúng nó lại muốn điên rồi. Nhưng hồ nước kia bây giờ cũng không nhiều nước, lũ động vật lại đây coi như là làm thức ăn cho bọn họ mà thôi!
Đột nhiên, nàng cảm thấy mông bị nâng lên không trung. Y Na kêu lên: “Không phải không cho ngươi…… A, sao ngươi dùng hoan hợp……” còn dùng đầu lưỡi bôi lên!
“Nàng không muốn, cái này không tốt!”
“Không tốt cái rắm a…… Buông ra, ta còn chưa nghỉ ngơi xong, ư…… Không thể liếm.” La cũng vô dụng, nơi đó của nàng một bị bôi hoan hợp, cả người liền giống như biến thân trở thành đấu sĩ, nằm úp sấp rên rỉ lên.
Tử Hổ rất vừa lòng với biểu hiện của nàng, kêu vui một tiếng, mang hình thú liền nằm úp sấp lên. Hắn đem hai chân trước đặt ở hai bên eo Y Na, chân sau khuỵu xuống.
Soạt! Y Na còn đang suy nghĩ khi hắn biến thành hình thú cao to như vậy, như thế nào có thể ân ái với nàng thấp như thế, thì đại thụ thêm hai quả đào kia đã không chút do dự tiến vào.
“Chậm…… chút……” Y Na nắm chặt hai tay, cho dù đã bôi hoan hợp, nhưng nơi đó giống như bị xé rách, vừa đau lại vừa căng.
Vận động trong chốc lát, hơn nữa bởi vì tác dụng của hoan hợp, nơi đó càng ngày càng dịu. Nước ra nhiều hơn, đại thụ cũng càng sinh động lên.
Đáng tiếc động tác của Tử Hổ tốt lắm, ngoài đâm vào thì là kéo ra!
Chỉ chốc lát, toàn thân Y Na liền run lên sau đó yếu đuối nằm úp sấp xuống.
Tử Hổ ngừng một chút, sau đó nhân lúc Y Na chưa kịp mở miệng, tiếp tục trình tự vận động.
Y Na cảm giác mình muốn té xỉu, không đúng, phải nói là muốn ngủ. Cứ việc phía dưới đã ẩm ướt, nhưng nàng lại không động nổi.
Đột nhiên, nàng cảm thấy trên lưng có giọt nước mưa rơi lên. Lúc đầu tưởng là mồ hôi của Tử Hổ, nhưng sao mồ hôi lại lạnh?
Hơi quay đầu, là trời mưa.
Tử Hổ ngừng một chút, sau đó rống lớn lên tận trời.
Đây là chúc mừng trời mưa sao? Vậy nàng có thể nghỉ ngơi không? Đang nghĩ ngợi, Tử Hổ biến thành hình người, hắn bế Y Na lên nhảy xuống dưới tàng cây.
Bởi vì hai người đã làm thời gian rất lâu, thú triều đã sớm tan.
Tử Hổ chạy một vòng ở trong mưa, sau đó Y Na đặt ở trên mặt đất hơi ướt, nâng chân nàng lên tiếp tục làm.
Y Na liền 囧, vốn đã đủ ướt, hơn nữa mưa đến dư sức cho bọn họ tắm rửa.
Nhưng mà, nàng nằm trên mặt đất, bởi vì mặt trên được Tử Hổ bao trùm, cho nên căn bản là mưa không rơi đến, đương nhiên ngoại trừ hai chân bị Tử Hổ tách ra loạng choạng ở trong mưa.
Đang nghĩ ngợi, không trong trung đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau đó là một trận sấm sét.
Toàn thân Tử Hổ cứng đờ, đột nhiên rút đại thụ ra khỏi nơi đó của Y Na, bởi vì quá mau, còn mang theo chất lỏng phun giống như suối.
Y Na vốn là mau lên tới đỉnh, hắn đột nhiên làm ra động tác kích thích như vậy, toàn thân liền run rẩy lên.
Tử Hổ ôm lấy nàng, tùy ý nàng vào trong lòng ngực mình, sau đó nói: “Tức giận, không thể trở lại trên cây, nàng chờ ta……” Nói xong hắn đặt Y Na trên mặt đất, còn mình chạy lên trên cây đem toàn bộ da thú xuống.
Hắn trải trên mặt đất rất nhiều tầng da thú, sau đó tự mình ngồi ở mặt trên, làm cho Y Na ngồi ở trên người hắn.
Mà một tấm da thú khác được hắn phủ ở trên đầu hai người, như vậy sẽ không bị ướt. Mà da thú không dễ thấm nước, phía dưới cũng sẽ không nhanh bị ướt.
Y Na khôi phục tâm trí lại, nói: “Nước rơi xuống, vậy chúng ta có phải về trên núi hay không?”
Tử Hổ nói: “Là phải trở về trên núi.”
Y Na cảm thấymình dường như buông tha cơ hội trở về, có chút mất mát, nhưng nghĩ cứ sống cùng Tử Hổ như vậy cũng không tệ.
Ít nhất, nữ nhân khác làm sao được tính phúc* như nàng, một ngày bị hầu hạ đến lên đỉnh không biết bao nhiêu lần.
Tính phúc: hạnh phúc về mặt chăn gối
Nàng rất kỳ quái sao thân thể mình còn có thể chịu được, cũng không có biểu hiện cái gì không thoải mái. Đây chứng minh, nàng đã rèn luyện tốt lên sao? Hoặc là bởi vì thức ăn cho nên càng ngày thân thể càng khỏe khoắn?
Y Na đang suy nghĩ, lại cảm giác bụng bị cái gì đâm đâm khó chịu. Nàng cúi đầu, ‘ôi’ một tiếng, cây đại thụ dựng đứng ở trước mắt nàng.
Cái này cũng quá nhanh đi!
Nàng nhăn nhó khóe miệng nói: “Ngươi không thể cho nó nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh làm tiếp sao?”
Tử Hổ nói: “Đụng tới nàng, nó sẽ không nghe lời.”
Y Na kiên quyết nói: “Tóm lại, không cần lại đến.” Thật vất vả mới có mưa, nàng cũng không muốn bị quấy rầy. Nhưng Tử Hổ bây giờ đã không còn nhẫn nại, nâng thắt lưng Y Na lên ấn nàng ngồi xuống đại thụ của mình.
Y Na sợ hãi kêu một tiếng, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng tư thế ngồi đối mặt, đối với Y Na mà nói rõ ràng có điểm kích thích. Bởi vì nhờ áp lực trọng lượng của nàng mà đại thụ của Tử Hổ tiến vào hoàn toàn.
Nàng cảm giác bụng mình có chút trướng, hơi cúi nhìn nơi đó một chút!
Không cần a! Sẽ đâm, sẽ đâm thủng bụng mất!
Nhưng Tử Hổ lại thản nhiên vận động, mà nàng cũng không có cảm thấy không thoải mái, thậm chí hy vọng hắn động.
Chẳng lẽ mình có chứng bị ngược? Y Na càng ngày càng không thể khống chế đầu óc, hai chữ bị ngược là ý thức cuối cùng của nàng. Kế tiếp, nàng cảm thấy hình như mình run lên, sau đó ngủ mất. (là hôn mê!)
Chờ nàng tỉnh lại, phát hiện mình lại ở trên cây.
Sấm sét đã không còn, mưa cũng ngừng.
Nhưng mà trận mưa này thật lớn, cả mặt đất đều đầy nước. Tử Hổ thấy nàng tỉnh lại liền chuẩn bị nướng thịt. Sau đó nói: “Ngày mai xuất phát.”
Y Na gật đầu nói: “Xuất phát trở về núi trên sao?”
Tử Hổ nói: “Là trở về trên núi.”
Y Na ăn thịt, nói: “Tử Hổ, một hồi ngươi có thể giúp ta vào trong hồ nước không?”
Tử Hổ nghĩ nàng muốn tắm rửa, cho nên đáp ứng.
Y Na nghĩ, nàng phải thử một lần cuối cùng, nếu trở về cũng được, hoặc không quay về thì ở nơi đây cùng Tử Hổ cũng không sao.
Nàng mất thật lớn lời lẽ mới làm cho Tử Hổ giúp nàng đuổi đi dã thú ẩn trong nước, sau đó bước chân vào hồ. nhưng vừa mới tiến vào nước nàng lại sợ, nếu mình đi rồi, cả đời sẽ không còn được gặp lại Tử Hổ, không thể cùng hắn ăn thịt, không thể cùng hắn làm loại chuyện này, tuy rằng rất phiền, nhưng cũng không phải thống khổ hoàn toàn a!
Y Na lùi bước trong nháy mắt, nói: “Quên đi, chúng ta đi thôi!” Có lẽ trở về không được, có lẽ chờ con cọp này làm tổn thương lòng nàng thì lại trở về, tóm lại bây giờ nàng luyến tiếc!
Tử Hổ ôm lấy nàng, cọ hai cái ở trên mặt nàng, sau đó thu dọn đồ đạc cần mang đi. Nếu là thú nhân, bọn họ chỉ đi người không là được.
Nhưng Y Na lại muốn đem rất nhiều thứ, tỷ như công cụ nhân loại làm, lại tỷ như hai cây dao bằng xương nàng mới kêu Tử Hổ làm ình.
Thu dọn xong, Tử Hổ bảo nàng nghỉ ngơi. Còn mình lại đi ra ngoài săn hai con mồi nhỏ.
Y Na nghĩ đây là hắn chuẩn bị máu cho nàng uống, cũng không để ý!
Nhưng thật ra, nàng ngoài ý muốn nhặt được một cái bao lá cây chứa dầu hoan hợp, mặt trên cũng không còn bao nhiêu, hình như còn có thể dùng một lần. Có thể sử dụng, sẽ không lãng phí, chờ bọn họ trở lại trên núi, nơi đó bốn phía đều có tường vây, căn bản là không cần sợ lũ sói.
Bọn họ sẽ có thể tùy tiện chơi ở trong động, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó!
Đột nhiên, Y Na cảm thấy mình càng ngày càng sắc, còn nghĩ đến loại sự tình này.
Ngẩng đầu nhìn Tử Hổ, mà Tử Hổ đã nhìn nàng, một đôi ánh mắt, Y Na liền trơ mắt nhìn thấy Tử Hổ lắc lư quả đào kia vài cái, tiếp theo đại thụ trưởng thành!
o(╯□╰)o!
Nhưng một ánh mắt mà thôi, có tác dụng đến như vậy sao?
Đêm đó, Tử Hổ lại làm cho nàng ‘ăn’ trướng cái bụng.
Mà buổi sáng hôm sau, Y Na ghé vào trên lưng Tử Hổ biến hình thú. Tử Hổ cũng không vội vả chạy về núi. Chẳng lẽ bọn họ còn muốn hưởng tuần trăng mật ở ngoài trời sao?
Y Na nằm ở trên lưng hắn nghĩ nghĩ, qua nửa ngày mới phát hiện Tử Hổ đi đến chỗ nhân loại ở, còn vừa đi vừa rống.
Kỳ quái là, đến nơi đó mới phát hiện, nhóm nhân loại đã chuẩn bị tốt, hình như muốn đi cùng bọn họ.
Vân Thụ chạy lên, lại đứng lại cách bọn hơi xa, mặt có chút đỏ nói: “Thú nhân đến, lúc này sẽ bảo vệ nhân loại an toàn trở về.”
“Tử Hổ phụ trách bảo vệ các ngươi sao?”
Vân Thụ nói: “Không chỉ Tử Hổ, còn có thú nhân khác quanh lãnh. Hơn nữa, lãnh địa này còn có nhân loại khác.”
“Thì ra là như thế.” Y Na đại khái hiểu được ở thế giới này, nhân loại sẽ tôn sùng thú nhân. Bởi vì ở trong hoàn cảnh ác liệt, bọn họ bảo vệ nhân loại!
Như Vân Thụ nói, nhân loại bắt đầu hành động.
Đại khái có hai ba bộ lạc bốn năm trăm người tụ tập cùng nhau, có nam có nữ thậm chí còn có trẻ sơ sinh. Các nam nhân thu dọn đồ đạc, nữ nhân trông coi đứa nhỏ, đều gom lại cùng nhau chờ chỉ thị của các thú nhân.
Vì thế, Y Na thấy được Hắc Hùng. Thì ra hắn cũng phụ trách nơi này!
Tiếp theo lại thấy được một thân ảnh màu vàng, là Thì Thần!
Nàng run rẩy, tuần trăng mật như vậy thật khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...