Kỳ quái là, với hai tình địch Tử Hổ vẫn duy trì thái độ làm như không thấy.
Mà hai tình địch kia cũng không có để ý đến bọn họ, tự động chia làm ba hướng đi về phía trước. Có khi gặp mãnh thú, bọn họ liền phát ra tiếng hô cảnh cáo, các động vật này liền trốn chạy.
Qua một ngày, Y Na cảm thấy mình có thể đi rồi.
Tử Hổ cõng đồ đạc đã rất vất vả, không cần tăng áp lực cho hắn.
Y Na phát giác Tử Hổ là đầu lĩnh, hắn đi cũng không mau, cực có trách nhiệm nhìn trái nhìn phải cảnh giới.
Y Na cảm thấy đi theo phía sau hắn rất an toàn, vừa nhìn thấy cái đuôi cọp vung vung, mông nhoáng lên từng cái đều đặc biệt thú vị.
Nhìn, bất tri bất giác bầu trời tối đen, nàng đi lâu như vậy rồi cũng chưa cảm thấy mệt.
Xem ra, tinh thần rất quan trọng, một cái mông thêm một cái đuôi là có thể lừa nàng đi xa như vậy rồi. Tử Hổ tìm một cây đại thụ, trải da thú phía dưới, quay đầu lại rống với Y Na một cái, ý là nghỉ ngơi ở nơi này!
Y Na đi qua, ngồi xuống xong, phát hiện nhân loại cũng tìm nơi ngừng lại, mấy nam nhân cầm cây nhọn đi ra ngoài, là muốn đi săn đi!
Tử Hổ mang theo thức ăn, cho nên không cần đi săn. Hắn đốt lửa, sau đó bắt đầu nướng thịt. Trong thời gian này hắn bắt đầu dùng đầu cọ vào người Y Na, còn sử dụng cái mũi đẩy đẩy bụng cùng mông nàng!
Ý đại khái nàng hiểu được, là cầu yêu!
Nhưng nơi này, tất cả đều là người ngoài a!
Nàng chụp cái đầu cọp, nói: “Đêm nay nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tử Hổ ư ử, tiếp tục nướng thịt.
Chỉ chốc lát sau, chỗ nhân loại cũng truyền đến mùi thịt nướng. Nhưng mà, nhân loại cũng không thể săn được nhiều con mồi giống như thú nhân, bọn họ rõ ràng ăn không đủ.
Vậy bọn họ phải chịu đói sao?
Nàng cầm khối thịt trong tay từ từ ăn, nghĩ thầm, rằng có nên đem phần còn lại chia cho bọn họ hay không?
Có thú nhân hơn nàng nhanh một bước, chính là Thì Thần. Hắn đem thịt còn dư đi tới chỗ bầy người, sau đó ném khối thịt. Nam nhân nhân loại vội vàng tiếp nhận, ba chân bốn cẳng khiêng thịt vào trong đám người.
Thì Thần hướng Y Na nơi này nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái, làm hại nàng hết hồn, cảm giác hình như hắn là muốn ám chỉ cái gì.
Quả nhiên, hắn nhìn trái nhìn phải trong đám người, trong chốc lát liền bắt một cô gái nhân loại đi ra ngoài. Nàng kia kêu sợ hãi một tiếng, nhưng không cầu cứu cũng không phản kháng.
Đây là cái gì? Dùng thịt đổi người?
_“Tử Hổ, hắn mang nữ nhân đó trở về là muốn làm cái gì?”
Tử Hổ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng Thì Thần, sau đó đưa móng vuốt chụp Y Na nói: “Nghỉ ngơi.”
Y Na bất đắc dĩ nằm ở trong lòng ngực hắn, tuy rằng ánh mắt nhìn không thấy nhưng lỗ tai không điếc. Rất nhanh, nàng nghe tới nữ nhân kêu sợ hãi, sau đó khóc rống.
Nàng tò mò nâng nửa người trên nhìn, thấy Thì Thần đem kia nữ nhân đặt dưới gốc cây cường bạo!
Còn may nữ nhân kia không phải xử nữ, hơn nữa hình thể cũng to một chút, cho nên không có bị xé rách. Nhưng ngay cả như vậy, cô ấy hình như cũng rất thống khổ, hai tay cầm lấy gốc cây không ngừng khóc thét.
Nữ nhân này có nam nhân hay không, nam nhân của nàng chẳng lẽ nhìn đến cầm thú kia cường bạo nữ nhân của hắn, chẳng lẽ không nghe thấy sao?
Hoặc là, bọn họ vì muốn có thức ăn sung túc, cho nên không có biện pháp?
Nhưng là, nếu nữ nhân kia mang thai con của thú nhân thì sao?
Y Na rất muốn hỏi Tử Hổ, nhưng đại khái bởi vì âm thanh cô gái kia phát ra, Tử Hổ đang kích động. Hắn ngồi dậy, một đôi mắt thẳng tắp nhìn hướng Thì Thần.
Mà Thì Thần lấy đại thụ của hắn ở bên trong mình nữ nhân ra, sau đó cố ý quơ quơ hướng bọn Y Na bên này.
Y Na dùng sức nhăn nhó khóe miệng.
Tử Hổ không bình tĩnh, gầm nhẹ về hướng Thì Thần.
Thì Thần không phục, cũng rống lại.
Hắc Hùng không biết lúc nào cũng gia nhập chiến đoàn, cũng học Thì Thần dùng thịt đổi lấy nữ nhân, đồng thời cũng hướng Tử Hổ rống.
Ba thú nhân này chẳng lẽ là so gậy của ai to hơn? Năng lực của ai mạnh hơn? Y Na nhăn nhó, thân mình lui một chút về phía sau, nàng cũng không muốn bị Tử Hổ làm cái chuyện kia trước mặt mọi người.
Nhưng nàng muốn tránh, Tử Hổ lại muốn chứng minh cái gì đó, đã ôm nàng ở trong tay.
Y Na cho dù có da mặt dày hơn, loại tình huống này nàng cũng phải giãy dụa, hơn nữa Vân Thụ bọn họ còn đứng ở nơi không xa.
_“Tử Hổ, như vậy không được, ta không thích làm nơi ở nhiều người!”
Tử Hổ cọ ở bên tai nàng, muốn cho nàng đem hai chân kẹp chặt tách ra.
Y Na không chịu, vội la lên: “Nếu ngươi dám động tới ta, ta liền cắt nó.” Nói xong lấy tay dùng sức nắm chặt đại thụ của hắn.
Tử Hổ rên một tiếng, sau đó kéo đôi tay Y Na, liền liếm lên. Nàng còn chưa hiểu được hắn có ý gì, hắn đã đặt tay của nàng tại trên đại thụ của mình, sau đó nằm híp mắt về phía sau chờ đợi.
Ý của hắn rõ ràng rồi, Y Na cân nhắc một chút, cảm thấy lấy tay vẫn tốt hơn dùng nơi đó. Vì thế đem hai tay nhỏ bé nắm đại thụ không ngừng vuốt ve từ trên xuống dưới.
Đây là kế tạm thời, nhưng nàng động trong chốc lát liền phát hiện Thì Thần cũng làm cho nữ nhân kia lấy tay giúp hắn!
Cái này cũng có thể học tập sao? Y Na không nói gì…
Nàng rất tự nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Hắc Hùng, lại phát hiện hắn đang bất đắc dĩ đứng ở nơi đó.
Thì ra nữ nhân mới vừa bị hắn mang đi chịu không được hắn đâm vào, hôn mê đi. Hắn đem người trả trở về đám người, nói: “Thật sự là không khỏe mạnh…”
Y Na cắn răng, là tại vì cây gậy của ngươi quá to! Lại nghĩ, may mắn mình không có bị hắn bắt được, nếu không chỉ sợ còn đáng thương hơn nữ nhân kia.
Lại nghĩ, còn may là Tử Hổ, nếu không thú nhân khác cũng không nhất định ôn nhu như thế với nàng. Trong lòng cảm ơn, cho nên hai tay Y Na vận động cũng càng có kỹ xảo, càng làm cho Tử Hổ nằm ở nơi đó phát ra tiếng kêu to rất êm tai.
Mà nãy giờ, Y Na cũng không có nghe đến Thì Thần kêu. Có lẽ là cách quá xa, cũng có lẽ là hắn không thói quen đó.
Y Na nhẹ nhàng thở ra, thú nhân cùng nhân loại ở thế giới này thật là đáng sợ, có thể quang minh chính đại so đo năng lực làm chuyện kia. Nhưng mà, đồng dạng, nếu nữ nhân có năng lực cường đại cũng sẽ vô cùng được hoan nghênh, điểm ấy hoàn toàn không giống với xã hội hiện đại.
Nàng cảm giác mình coi như không tồi, tuy rằng không biết nguyên nhân là do hoan hợp, hoặc là do Tử Hổ săn sóc, tóm lại nàng cảm thấy mình có thể kiên trì hơn nữ nhân kia, thời gian còn lâu hơn một chút.
Thấy Thì Thần đã nghỉ ngơi, nhưng Tử Hổ còn chưa xong, Y Na rối rắm, hắn muốn cho nàng làm thời gian bao lâu a, nàng cũng muốn nghỉ ngơi!
Tử Hổ hình như nhịn không được, hắn đột nhiên ngồi dậy ôm lấy Y Na, sau đó đại thụ của hắn hình như to lên.
Tán cây rất tươi tốt, bọn họ tránh ở bên trong, người khác nhìn không tới.
Tử Hổ rơi mồ hôi, miệng phát ra thanh âm cầu yêu ngọt ngấy, đầu lưỡi liếm bộ ngực Y Na, hắn biết nơi này của nàng rất mẫn cảm. Mà một ngón tay lại không ngừng ma xát ở phía dưới của nàng!
Bây giờ toàn thân Y Na đều là mẫn cảm, chỉ cần bị Tử Hổ ôn nhu chạm đến liền nhịn không được hưng phấn, huống chi thanh âm của hắn rất là cầu xin!
Nàng mềm lòng, vì không để nam nhân nhà mình nghẹn hư, liền mở hai chân ra nói: “Nhẹ chút, không bôi hoan hợp sẽ rất đau.”
Tử Hổ rất nghe lời kêu một tiếng, sau đó nâng Y Na hướng lên đại thụ của mình.
Vừa mới nhìn xuân cung sống, lại bị Tử Hổ cọ cọ, nơi đó của Y Na dĩ nhiên ướt, tuy rằng mỗi lần đi vào đều phải trải qua một hồi ác đấu, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm. Phần còn lại, Y Na liền có thể tiếp nhận rồi.
Nàng buông cánh tay Tử Hổ ra nói:
_“Nhẹ, nhẹ chút, ta không muốn kêu để người khác nghe được.”
Làm một cái cô gái hiện đại, Y Na tỏ vẻ nếu bị người nghe được tiếng mình rên rỉ, áp lực rất lớn.
Tử Hổ lúc đầu đồng ý mọi cách, nhưng khi hắn cảm giác được Y Na có thể nhận va chạm mạnh liền trở nên hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn nâng nàng lên, phi thường vui vẻ vận động, vừa ra một chút động tác lại đụng đến phiến lá cây. Tử Hổ cảm thấy chúng nó rất vướng bận, vì thế giơ tay lên, mấy nhánh cây liền rớt xuống.
Y Na cảm thấy trước mắt chợt lóe ánh lửa, nàng hoàn toàn thấy được tình huống phía dưới.
Trời ạ! Tử Hổ trời đánh này…
Bây giờ nàng đã không có một chút năng lực phản kháng, hai tay dùng sức cầm lấy cánh tay Tử Hổ, đem mặt mình cúi đến mức thấp nhất.
Nhưng, như vậy làm cho nàng có chút khó hô hấp, vì thế liền ngẩng đầu lên hô hấp mấy ngụm, nhưng miệng vừa hé ra liền biến thành tiếng rên rỉ mềm mại đến không chịu nổi.
Thú nhân rất thính, cho nên thanh âm này Thì Thần cùng Hắc Hùng đều nghe được. Bọn họ đều nhìn hướng bên này, Y Na đành nhắm mắt.
Không có cách nào, nàng bắt đầu tự an ủi!
Dù sao Hắc Hùng đã xem qua, về phần Thì Thần, tuy rằng không thấy qua bọn họ ái ân, nhưng ít ra cũng xem qua nơi đó của mình. Mà những nhân loại đó, coi như bọn họ không tồn tại đi.
Ánh mắt mê mang, nàng thấy được Vân Thụ cũng ngơ ngác nhìn bọn họ nơi này, khẩu vị nặng như vậy có thể dọa hư em trai hiền lành này hay không! Y Na nhìn thoáng qua phía dưới bụng mình, thấy cái đại thụ dữ tợn của Tử Hổ đang hoạt động giữa hai chân mình.
Tha mạng a, các ngươi không cần nhìn nữa được không?
Còn may, Tử Hổ cũng không có ăn nàng tới hết đêm. Động tác dừng lại ở lúc thích hợp, hơn nữa không có ý đồ lại gây rối với nàng! Y Na ngủ mất, thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trên lưng Tử Hổ đang chạy đi.
Tha thứ hắn đi, ai bảo hắn là thú nhân, tâm hư vinh này người người đều có! Không phải là biểu hiện một chút năng lực của hắn rất mạnh thôi sao, cái này nói không chừng ngay cả nàng cũng có mặt mũi nha!?
Bây giờ Y Na cảm giác mình đang bị thế giới này đồng hóa, mà cách thế giới kia càng ngày càng xa.
Có lúc nàng cho rằng thế giới này rất đơn thuần, có lúc nàng lại cho rằng thế giới này rất tàn khốc.
Tỷ như bây giờ, nghênh diện bọn họ là một một đám sói, hơn nữa còn là một đám động vật đáng sợ đang đói khát vì không bắt được con mồi.
Theo Vân Thụ nói, bọn họ chỉ bắt nữ nhân đang ở kì động dục, nếu không có đến kì động dục, bọn họ sẽ coi nữ nhân này là con mồi ăn luôn.
Cho nên, nàng là đang ở tình cảnh bốn bề thọ địch!
Ba thú nhân Tử Hổ, Thì Thần, Hắc Hùng cho rằng không thể dễ dàng hành động, cho nên liền thận trọng bắt đầu lao vào chiến tranh với lũ sói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...