Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Hồ Phiêu Hương đi ra một góc hành lang, để Tạng Cẩu nói chuyện riêng với Lí Bân.

Lúc này, cậu chàng mới hỏi:

“ Lí huynh đài, ta gọi huynh đài như thế không vấn đề chứ? ”

Lí Bân bèn thở dài:

“ Tuỳ thiếu hiệp. ”

Tên của Tạng Cẩu rất khó nghe, trừ người thân thuộc với cậu chàng, rất ít khi người ta dùng cái tên này. Thường họ gọi là thiếu hiệp để tránh đi, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Tạng Cẩu bèn tiếp:

“ Lí huynh đài nói mình không tự tin, nên chắp tay nhường đoạn nhân duyên này cho nghĩa huynh ta Liễu Thăng??? Ta thấy còn nguyên do khác, đúng không? ”

Lí Bân lúc này kéo ghế ngồi xuống với Tạng Cẩu, đoạn tự rót cho mình một chén.

Y ngửa đầu dốc cạn, rượu nóng tràn xuống hầu, tưởng như là bầu máu nóng của tuổi thiếu thời lần lại nữa chảy xuôi trong người. Có lẽ, xưa nay anh hùng ưa rượu, chẳng phải vì thưởng thức cái mùi vị, mà để tận hưởng cảm giác nhiệt huyết chạy rần rần này đây.

Nói đoạn, y mới khẽ hỏi:


“ Sao thiếu hiệp lại nghĩ thế? ”

Liễu Thăng là nghĩa huynh của Tạng Cẩu. Tuy hiện giờ đứng khác chiến hào, nhưng nghĩa kim lan không phải nói phủi sạch là phủi sạch. Càng hà huống cậu ta cũng là đệ tử của Quận Gió, chung một thầy với hai người Phiêu Hương. Còn Lí Bân thực tế chỉ là người ngoài, trước đây còn từng làm tù binh của cả hai.

Theo lẽ thường tình mà nói, Tạng Cẩu hẳn phải mừng khi nghe tin Lí Bân chấp nhận bỏ Thanh Hằng mới phải.

“ Nếu đã có ý nhượng bộ, thì từ đầu đã không ngỏ lời dạm hỏi, khiến người ta đàm tiếu chê cười người mình yêu. Lí huynh đây tuy làm người còn nhiều thiếu xót, nhưng không phải hạng không có trước có sau. Thế nên, tôi mới đoán là huynh đài còn nỗi khổ khác. ”

Tạng Cẩu nói xong, rồi tiếp:

“ Nếu Lí huynh có chuyện khó giải quyết, xin cứ nói ra. Nếu giúp được thì tôi xin hết lòng. ”

Lí Bân biết rõ võ công của Tạng Cẩu cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, cũng từng làm được những chuyện kinh thiên động địa. Mấy năm gần đây truyền văn về hai đứa nhóc An Nam đâu phải ít? Lí Bân chậm rãi phân tích một hồi cũng đoán hai nhân vật chính trong lời đồn tám chín phần là Hồ Phiêu Hương và Tạng Cẩu.

Song lần này y chỉ thở dài:

“ Sợ tôi nói ra, thiếu hiệp cũng không tin. Mà có tin, thì cũng không giúp gì được. ”

Tạng Cẩu tự hỏi, rốt cuộc Lí Bân gặp phải chuyện gì mà lại mất niềm tin đến thế. Cậu chàng lại nói:

“ Thì huynh đài cũng cứ phải nói ra tôi mới biết nó hoang đường đến thế nào, với lại có giúp được gì hay không chứ. Cho dù tôi có bất lực đi nữa, thì ít ra Lí huynh cũng nói ra được một lần, chẳng thoải mái hơn chôn chặt trong lòng sao? ”


Lí Bân nghĩ một chốc, đoán chừng Tạng Cẩu cũng không phải nhân vật xuất hiện trong chính sử, bằng không cái tên đặc biệt như thế, há có chuyện người đời sau lại không có chút ấn tượng nào? Nói rồi mới thở dài:

“ Được. Nếu thế thì xin thiếu hiệp chớ cười tôi điên khùng. ”

Đoạn, y kể toạc hết thảy, không giấu diếm chút nào.

Tạng Cẩu nghe những gì Lí Bân thú nhận mà điếng cả người. Đến lúc y kể hết đầu đuôi, cậu chàng mới nuốt khan một tiếng, nhắc lại:

“ Tức là… huynh đài tuy thân xác là Lí Bân, nhưng linh hồn lại là một thanh niên tên Đồ Ngu đến từ sáu trăm năm sau? Do bị trúng thuốc độc nên hồn phách mới vượt thời gian, nhập vào cơ thể của Lí Bân? ”

Lí Bân kể rất nhiều thứ, từ chuyện đi học đại học, làm sinh viên đến chuyện mình ngộ độc như thế nào, song Tạng Cẩu nghe những từ này chẳng hiểu gì cả, nên chỉ tóm lược những gì mình hiểu mà thôi.

Lí Bân thở dài, gật đầu mà không đáp.

Tạng Cẩu nhấp một ngụm rượu, như thể cố ép trôi hết những điều kì quái mình vừa nghe vào ruột. Cậu chàng lại nghĩ:

[ Thế cũng dễ hiểu tại sao y có bao nhiêu là ý tưởng quái dị, chẳng giống ai. ]

Câu chuyện linh hồn vượt thời gian của Lí Bân tuy là khó tin, song trên đời còn bao nhiêu điều kì lạ không thể giải thích bằng lẽ thường, nên cũng không thể nói tuyệt đối được liệu ấy có phải sự bất khả thi hay không.


Tạng Cẩu xem chừng đã xuôi xuôi, song lại tiếp tục hỏi:

“ Thế tôi lại lấy làm lạ, chuyện huynh đài là người từ sáu trăm năm sau đến thì can hệ gì tới chuyện cưới hỏi với Thanh Hằng? ”

Nếu đã là hồn phách nhập vào người Lí Bân, thì đã xem như là người khác. Chuyện cưới người nào thì có can hệ gì tới tương lai?

Lí Bân bèn thở dài:

“ Hồi ấy, lúc tôi đề cập chuyện cưới xin với Lê đại nhân, thì bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, bụng dạ cồn cào như muốn nôn mửa. Lúc nhìn vào gương, thì một nửa bên mặt đã trở nên trong suốt như làn nước… ”

Hồ Nguyên Trừng gần đây đã phải đổi tên thành Lê Trừng, do Vĩnh Lạc đế không công nhận họ Hồ của Đại Ngu. Chuyện này Nguyễn Phi Khanh đã nói cho hai người Tạng Cẩu rõ ràng qua thư từ rồi, nên cậu chàng không lấy làm lạ.

“ Ý của huynh đài là? ”

Y bèn thở dài, nói tiếp:

“ Ban đầu tôi nghĩ chắc chuyện vượt thời gian này chỉ được một thời gian nhất định, đã đến lúc tôi phải quay về tương lai. Ngặt nỗi vừa có ý hủy hôn thì mọi điều dị trạng đều biến mất hết thảy. Lúc quay ra chuẩn bị sính lễ thì lại bị, còn bỏ ý định cưới xin đi sẽ hết, cứ thế năm bảy lần… ”

Y chậm rãi lắc đầu, lại dốc cạn chén rượu trong tay:

“ Bấy giờ tôi mới hiểu, Thanh Hằng có thể là bà tổ mấy trăm đời của tôi – tôi của tương lai. Nếu như cô ấy lấy tôi, thì bằng cách nào đó dòng họ Đồ sẽ tuyệt tự, nên mới có hiện tượng biến mất như thế. ”

Tạng Cẩu ngẫm một chốc, lại hỏi:


“ Nếu như tương lai là Tây An, còn bây giờ là Nam Kinh, thì chẳng phải có nhiều đường dẫn từ Nam Kinh đến Tây An hay sao? ”

“ Chắc do tôi xui xẻo, có ông tổ điên tình đi vậy… ”

Lí Bân thở dài.

Tạng Cẩu cũng không biết phải khuyên bảo y ra sao, dù sao chuyện vượt thời gian này quá mức hoang đường, hoàn toàn vượt qua khỏi sức tưởng tượng của cậu. Thế nên cho dù cậu chàng có tài nhìn qua là nhớ đi chăng nữa thì cũng chỉ tạm nắm được một hai phần mà thôi.

Lí Bân nói được hết những bí mật trong lòng, tự thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, rất cảm kích. Y bèn cho người dưới lấy thêm rượu lên, đoạn nói với Tạng Cẩu:

“ Thực lòng đa tạ thiếu hiệp không chê cười Lí mỗ đầu óc không bình thường, kiên nhẫn nghe hết những chuyện hoang đường tôi vừa kể. ”

Tạng Cẩu bèn hỏi:

“ Thế sau đó ra sao, tại sao Lí huynh lại đến Tây An, mở tòa Thính Tuyết lâu này bằng cách nào? ”

Lí Bân lúc này đã mở lòng với cậu chàng, bèn kể tiếp:

“ Lúc đó tôi rút lại chuyện cưới xin, không còn mặt mũi nào nhìn Lê đại nhân và Thanh Hằng, bèn xin một đội buôn cho đi theo làm chân sai vặt. Ai ngờ nửa đường gặp cướp, cũng may hồi ấy tôi đập đầu vào thành xe, ngất đi nên đám cường đạo không giết nốt. Bơ vơ lang bạt ăn xin thì đến được đây, thế rồi có bà con họ hàng xa nhận ra, báo cho quyến thuộc cũ.

Trước đây vì chuyện của Lí công công giả và Tửu Thôn mà tôi phải từ mặt người thân, cũng may chưa cạn nghĩa. Tuy có nhà không thể về, nhưng người thân vẫn chu cấp cho một khoản để sống ở Tây An. ”

Tạng Cẩu tự nhủ, linh hồn người này là Đồ Ngu, thì người thân của Lí Bân không thể coi là người nhà của y được. Nhưng nghe giọng y run lên từng chặp, ánh mắt lộ rõ vẻ kích động, đủ thấy lúc y nhận món tiền cứu trợ thì cảm động tới mức nào. Tạng Cẩu lại nghĩ, bản thân là cô nhi tứ cố vô thân, nếu không có người dân trong thôn Điếu Ngư cưu mang trợ giúp thì đã chết từ lúc nào rồi. Lúc này nghĩ lại, Đồ Ngu vượt thời gian đến đây nhập vào thân xác một người xa lạ, chẳng khác gì đứa trẻ vừa đầu thai, cũng chịu cảnh không thân không thích như vậy. Thành ra lúc này cậu chàng lại cảm thấy mừng cho y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui