Thì ra sau khi đóng màn kịch chém đầu, tranh thủ lúc cả bốn còn ở trong cung, thiền sư Tuệ Tĩnh đã lần về biệt phủ, áp chế chất độc, lại chữa trị cả thương thế bên ngoài cho cô bé Hằng. Thiền sư không biết chuyện hai đứa nhóc giấu mẹ con cô hàng rong trong nhà, chỉ đoán phủ viện gặp cướp nên mới bị đập phá tan hoang như vậy.
Thầy Tuệ Tĩnh bấm đốt tay tính giờ, biết bốn người cũng sắp về đến, bèn ẩn mình trong tối bảo vệ cô bé Thanh Hằng.
Sau đó, Lý Bân chạy đến, khiến ông tưởng rằng đám người xấu kia quay lại, bèn ra tay trấn áp. Thiền sư vốn là người hành y, tính tình ôn hậu, nên chỉ đánh Lý Bân bất tỉnh.
Chờ một lúc, thì nhác thấy bóng hai cha con Hồ Quý Li đằng xa. Thiền sư bèn để lại phương thuốc áp chế độc lực của độc Ngũ Tuyệt, rồi đi mất.
Tất nhiên, bọn Tạng Cẩu thì chưa biết chuyện Chu Đệ chỉ vờ chém thiền sư, thực ra thầy Tuệ Tĩnh vẫn chưa chết. Thành thử, hai đứa có thông minh cách mấy, cũng chỉ đoán được là có cao thủ âm thầm giúp đỡ, chứ không cách nào liên hệ nhân vật thần bí kia với ông thiền sư già hiền hậu.
Rủ nhau ra khỏi phòng chứa củi, hai đứa nhóc ngóc đầu lên nhìn vầng trăng đang khuất dần sau những áng mây.
Hồ Phiêu Hương trông thấy Tạng Cẩu rõ ràng đang có tâm trạng gì, bèn bảo:
“ Sao nào, lại nghĩ đến chuyện gì nữa? ”
Tạng Cẩu đáp, nhưng giống như tự nói cho mình nghe thì đúng hơn:
“ Té ra phương bắc này cũng có anh hùng, cũng có hiệp nghĩa. ”
Sau khi trấn áp quần hào ở nhà họ Lại, không thể không nói nó đã hơi có chút coi thường võ lâm phương bắc.
Hồ Phiêu Hương thì lại thở dài, tự trách bản thân.
Nếu không phải hai đứa nó giấu chuyện Trương thị với hai người Hồ Nguyên Trừng, tự mãn cho rằng tự chúng có thể giải quyết ổn thoả, thì chắc sự thể đã khác.
Nếu không phải có cao nhân âm thầm giúp đỡ trong chỗ tối, thì có lẽ cô bé Thanh Hằng đã phải trả giá cho sự bất cẩn của hai đứa nó.
Hồ Phiêu Hương vỗ vai Tạng Cẩu, nói:
“ Chúng ta vẫn còn phải học nhiều. ”
Hai chúng nó thường chê đứa còn lại là cụ non…
Nhưng lại chẳng đứa nào nhận ra, bản thân mình cũng không thể suy nghĩ giống một đứa trẻ cùng tuổi được nữa.
Chiến tranh bắt những đứa trẻ trưởng thành bằng cách này hay cách khác.
Điều ấy là xấu, là tốt? Lại tuỳ ở mỗi người…
Đông sang…
Tuyết rơi lắc rắc như muối, đậu lên mái nhà thành một lớp dày trắng phau. Trong vườn cây cối trơ trọi, đám cỏ mọc bên lối đi lạnh cứng lại, đội lên lớp tuyết mới phủ, xanh xanh trắng trắng cả một góc sân.
“ Tiếp chiêu!! ”
Hồ Phiêu Hương hét lên, sau đó nhảy vụt xuống, tay nắm cục tuyết ném mạnh về phía trước. Trời lạnh, khiến hai má cô bé hồng ửng lên.
Tạng Cẩu hụp người né, tay vươn ra chộp nắm tuyết dưới đất, rồi quăng ngược lại. Cục tuyết nén chặt bay đi với thế công sét đánh.
Phiêu Hương nhón gót, nghiêng người một cái. Vạt váy quét lên mặt tuyết một cái, còn cục tuyết của Tạng Cẩu thì rơi cái bộp lên thân cây.
“ Chú ơi, chú không chơi nữa à? ”
Cô bé Thanh Hằng bưng khay trà, nghiêng đầu hỏi.
Từ sau chuyện hành thích, Lý Bân quyết định ở lại chỗ này với tư cách tân khách của Hồ Nguyên Trừng. Ít nhất mặt ngoài thì là thế. Y vẫn âm thầm nghe ngóng động thái của Chu Đệ từ bấy đến giờ.
Lý Bân ưỡn thẳng ngực, dùng giọng nghiêm túc nói:
“ Ba cái trò ném tuyết chỉ đám trẻ con mới ham. Người lớn là phải chơi cái này, vừa tôi rèn sức sáng tạo, vừa luyện sức chịu đựng. Mau! Kiếm hai cái cành cây lại đây, người tuyết mới có tay được. ”
Chẳng là hôm trước tuyết xuống nhiều, Lý Bân mới bày cho hai đứa nhóc trò ném tuyết, bụng bảo dạ: [ Võ công chúng mày có thể giỏi đấy, nhưng làm sao biết ngón này? ]
Hồ Nguyên Trừng định can, thì Hồ Quý Li lại lên tiếng:
“ Càng tốt. Cho hai đứa nó vừa chơi, vừa luyện khinh công luôn. ”
Thế là chỉ cần không đến nửa khắc, hai đứa quỷ sứ đã vờn y như mèo vờn chuột, quay y như trẻ quay dế. Còn lúc chúng nó bắt đầu “ luyện ám khí ” thì Lý Bân mới biết thế nào là khổ. Y cơ hồ biến thành cái bia cho chúng nó ném, mà ức ở chỗ là chẳng trả đũa nổi cái nào.
Khinh công của cả hai đều hơn y chẳng biết bao nhiêu lần. Y đụng vào chéo áo của chúng được mới lạ.
Sau hai hôm, Lý Bân đâm dỗi, quay ra xây người tuyết.
Hồ Nguyên Trừng vừa thưởng trà, vừa đánh cờ cùng cha. Nhất thời cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống nhàn nhã. Cuộc cờ bao giờ dứt, tuần trà khi nào thôi? Chẳng ai biết rõ.
Cũng chẳng muốn để tâm đến.
“ Chu Đệ đáng lẽ có thể kéo quân xông thẳng vào Ngự Thư phòng, tóm gọn cả đám Tạng Cẩu và thiền sư Tuệ Tĩnh, thu lại bản vẽ thuyền Cổ Lâu và pháo Thần Cơ. ”
Hồ Quý Li đi một nước cờ.
Quân đen của ông rời rạc, tán loạn khắp bàn, rõ ràng chẳng thành một thế cụ thể nào. Nếu không phải Hồ Nguyên Trừng vẫn biết kì nghệ của cha, chàng sẽ nghĩ mình đang đấu cờ với một người dùng luật chơi Ô Ăn Quan để thả quân.
Hồ Nguyên Trừng đáp:
“ Con biết. ”
Cuộc chiến ở Đại Việt…
Lại thêm những gì mắt thấy tai nghe trên điện Thái Hoà khiến chàng hiểu rất rõ.
Ném cao thủ võ lâm lên chiến trường chả khác nào bắt chó trèo cây, cho mèo gáy sáng.
Tác dụng lớn nhất của họ là làm kì binh, tức là đi ám sát.
Lại nói…
Cẩm Y Vệ chẳng lẽ lại thiếu cao thủ ư???
Thế thì vì cớ gì, Chu Đệ lại cố tình để mất hai bản vẽ vào tay người Mông Cổ và Bồng Lai???
Đáp án thực ra rất đơn giản.
Bản thân Hồ Nguyên Trừng cũng biết…
Song chàng không nói. Hồ Quý Li cũng chẳng ép con mình. Cả hai đều hiểu, đến lúc Hồ Nguyên Trừng tìm ra cách đối mặt với vấn đề, tự chàng sẽ lên tiếng. Trước giờ vẫn thế. Mấy chục năm qua vẫn vậy.
“ Đúng. Con hiểu là tốt. ”
Hồ Quý Li đi một nước sau cùng.
Con cờ đặt vào, như vẽ mắt cho rồng. Lập tức, đống cờ lẻ tẻ tan tác trở nên mạch lạc và rành rọt, vây chặt lấy quân trắng của Hồ Nguyên Trừng.
Con cờ trên tay rơi xuống đất…
Chàng đã thua.
Hồ Nguyên Trừng thở dài, đặt quân cờ trên tay xuống bàn nghe cách một cái.
Hồ Quý Li lại nói:
“ Chuyện trong thiên hạ cũng như bàn cờ hai ta mới chơi vậy. Có những lúc, những thứ tưởng như rời rạc và đơn giản nhất lại là nhát dao trí mạng nhất…
Quá đơn giản đến nỗi, khiến người đời chẳng thể nhìn ra chúng chỉ là từng nét, từng nét vẽ của một bức họa lớn.
Có những lúc...
Người ta phải nhận ra cặp long nhãn trước cả khi con rồng mở mắt. ”
Hồ Nguyên Trừng thở dài:
“ Quả vậy. Trước đây, chúng ta đi những thế cờ phức tạp, nước nọ nối nước kia. Nhưng phức tạp cũng có nghĩa là cồng kềnh. Cồng kềnh, thì sẽ lộ sơ hở.
Đơn giản chưa chắc đã là ngu dốt.
Phức tạp không hẳn đã là thông minh.
Đấu với người ngây ngô, dễ nhất là dùng nước cờ phức tạp để thủ thắng. Đánh với kẻ cao cờ, lại phải như cuộc cờ của cha, phải vậy không? ”
Họ đang nói về cuộc cờ?
Hay nói về chuyện gì khác nữa??
Chỉ có họ biết với nhau mà thôi.
“ Mọi người đều ở nhà cả? Tốt quá. ”
Liễu Thăng đẩy cửa, bước vào trong sân.
Tuyết rắc lên giáp vai ánh bạc, đậu xuống mũi đoản thương gác sau lưng. Tuyết lạnh, thép càng lạnh, chỉ có lòng người là ấm áp.
Lý Bân nhác thấy bóng cậu chàng, kêu khẽ một tiếng, sau đó núp vội sau đống tuyết mới đùn lên, chưa kịp đắp thành hình người.
Bép!!
Liễu Thăng đưa tay, gạt một cái. Cục tuyết lạnh cóng bị đánh văng xuống đám cỏ, vỡ tan. Từng nhánh cỏ cứng còng vì rét, bỗng run bắn lên một cái, hệt như người ốm trở cơn ho.
“ Này!! ”
“ Tiếp chiêu! ”
Hai đứa nhóc gom tuyết lên, đoạn dùng khinh công lướt nhẹ, khiến cho Liễu Thăng lọt vào khoảng trống ở giữa hai chúng nó.
Liễu Thăng giật mình.
Vị trí ấy chẳng khác nào đứng giữa hai chiến hào đối lập, cung binh nỗ binh của song phương đều đã giương cung căng nỏ.
Vèo! Vèo!
Cậu chàng chỉ kịp gỡ thương, thì hai cục tuyết đã thi nhau phóng ngang mặt.
Pọc. Pọc.
Liễu Thăng dậm chân, tuyết mỏng bắn vụt lên ngang tầm eo. Nói đoạn, tay phải vung ngược thương đâm lên, tay trái xoè thành chưởng vỗ ra. Cả hai cục tuyết đều bị đánh rụng.
Tạng Cẩu đã phi thân tới, tay trái tống ra một chiêu Hàm Chó Vó Ngựa ngay vào mặt Liễu Thăng.
Cốp!!
Liễu Thăng dốc đoản thương, đỡ được cú đánh của thằng nhóc. Nơi nắm đấm giao với cán thương, kình lực thổi quét, đẩy Liễu Thăng dạt về sau gần một thước. Gót chân mài lên lớp tuyết tạo thành hai cái rãnh nông.
Đúng lúc này, Hồ Phiêu Hương nhảy tới một bước, tung chân hất lớp tuyết vào Tạng Cẩu. Tuyết lạnh đập vào mặt, khiến thằng bé tạm thời không mở nổi mắt.
Liễu Thăng đột nhiên xốc ngược ngọn thương, đốc thương vụt từ dưới hất lên, nhắm vào huyệt Phong Thị ở đùi Phiêu Hương.
Hồ Phiêu Hương vung đao, gạt vào thân thương. Lực đạo cương mãnh trên thương của Liễu Thăng bị nhu kình hoá giải, đuôi thương bị dẫn sang bên phải nửa xích.
Đuôi thương hướng về phía Tạng Cẩu.
Liễu Thăng chỉ thấy cán thương hơi trùng xuống, mũi thương ngóc lên phản chiếu sự bất ngờ thoáng qua khoé mắt.
Tạng Cẩu đạp vào đốc thương, tung mình lên không. Hai tay nó vung mạnh, mấy hòn sỏi dưới đất thi nhau rải xuống đầu hai người còn lại. Lần này nó không dùng nội lực, những hòn đá phóng đi với lực đạo rất bình thường.
Hồ Phiêu Hương không kịp tránh, bèn rút đao ra múa tròn, gạt hết đá Tạng Cẩu rải xuống đầu mình. Xong xuôi, lưỡi đao lại dứ ra chém thêm hai nhát về phía Liễu Thăng.
Liễu Thăng gạt hết đá vụn, lại xốc thương đâm sang tiếp đao, gối nhướn lên theo đà lao về phía Tạng Cẩu.
Ba đứa nó cứ đánh qua đánh lại như thế ngót một canh giờ mới ngừng. Trừ Tạng Cẩu có nội lực cao nhất, hai đứa nhóc kia đều mệt lả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...