Phiêu Hương vội đưa tay ra muốn cản nó, nhưng đã muộn. Tạng Cẩu vùng chạy, nhún chân một cái đã vọt xa ba bốn trượng.
“ Thân pháp thật đáng sợ! ”
Nó vừa ra tay, mấy tay giang hồ đang đứng lố nhố xem trò vui đều phải buột miệng trầm trồ kinh ngạc.
Bọn họ là kẻ lăn lộn trên giang hồ, thân pháp khinh công chẳng khác nào báu vật giữ mạng. Thế mà… nay lại phát hiện, công lao mình khổ tu mấy năm ròng rã thậm chí còn không bằng một góc của tên nhóc tì chưa ráo máu đầu.
Thế là gương mặt cả lũ vốn đỏ bừng vì kinh ngạc, chuyển thành tái xám do hổ thẹn.
Rồi, cảm giác đố kị và ghen ghét bắt đầu bốc lên ngùn ngụt.
[ Nếu mình cũng học được thân pháp này thì tốt quá… ]
Ánh mắt cả lũ lập loè, di động từ bóng lưng thoắt ẩn thoắt hiện Tạng Cẩu sang chỗ Hồ Phiêu Hương đang đứng.
Ai cũng biết thằng nhỏ kia khó gặm, nhưng còn cô bé này e là sẽ khác.
Khống chế được nó, thì vừa có thể ép thằng nhỏ phải để yên, vừa có thể tra khảo nguồn cội võ công môn phái… coi như là một công hai chuyện, công tư cùng giải quyết một lượt. Vừa được tiếng nghĩa khí thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, vừa thu được kì công khoáng thế. Chỉ cần không phải thằng ngu cũng biết, đây là chuyện làm ăn một vốn bốn lời.
Dù sớm nhìn ra ý định của họ, Hồ Phiêu Hương vẫn thản nhiên như không. Dù sao nếu không tính chênh lệch về nội lực, thân pháp tổ truyền của cô bé cũng tinh diệu không kém gì Lăng Không Đạp Vân Tạng Cẩu đang dùng.
“ Đợi tớ. ”
Hồ Phiêu Hương nhún chân, lướt về phía nhà trong. Quần hào thấy vậy lập tức ra tay, nào chưởng nào trảo do đủ các loại môn phái thi nhau xồ tới toan chộp lấy cô bé.
Sòn Phiêu Hương chẳng hề nao núng, lượn trái lách phải như bướm vờn cánh hoa, chuồn chuồn lướt nước. Tà váy áo tung bay theo gió, khiến quần hào trố mắt ra tưởng rằng tiên nữ giáng phàm.
Quần hào đều rụt nhanh tay mình lại, nhìn nhau một cái đầy ẩn ý.
Ta không nhìn thấy ngươi ra tay, ngươi cũng chưa từng nhìn thấy ta xuất thủ. Chuyện vừa rồi vùi vào quên lãng.
Gia đinh của Lại Bố Y đã cắp gậy gộc, chạy vào nhà hộ chủ, tất nhiên không rảnh rỗi mà nhìn đám người này.
Quần hào thấy bộ dáng hớt hải của gia đinh, lòng hiếu kì nổi lên. Thành ra cũng chạy theo vào nhà, xem xem hai đứa nhóc này rốt cuộc muốn làm gì. Hơn nữa ý định cũ cũng chưa bỏ.
Trong sân bấy giờ đã bát nháo hỗn loạn lắm rồi, bàn ghế lật nghiêng ngửa, đồ ăn thức uống nhoe nhoét đầy đất lẫn trong tiếng người hô hoán nhau í a í ới…
Trước đó ít lâu.
Tạng Cẩu dùng khinh công nhảy vào trong sân, mắt khoá chặt lấy Lại Bố Y. Nó biết thủ phạm là bà mẹ, nhưng đầu sò thì tất là tên quan họ Lại này. Thế nên vừa ra tay, nó đã có ý bắt người.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tạng Cẩu vào trong sân vắng lập tức hú lên một tiếng, dùng chiêu “ Nhất Chó Sủa Dai, Nhì Người Nói Lặp ”. Mục đích không ngoài thăm dò.
Nói Lại Bố Y không bỏ tiền tài thuê cao thủ ẩn náu trong nhà hòng trấn áp lại cục diện, đánh chết nó cũng không tin.
Quả nhiên, chín phần số tân khách bị tiếng sủa của nó làm cho đầu óc xoay vần, đất trời trong mắt đảo lộn, thi nhau ngã lăn bổ ngửa ra.
“ Xem đao!!! ”
Quả nhiên, không để Tạng Cẩu đứng vững chân, một gã cao to đã nhảy xổ ra từ phía sau cái bàn đổ nghiêng, vung đao bổ xuống đầu nó. Lưỡi đao bóng lên sắc lẻm, thân dày cả tấc, trông còn to hơn cả người thằng nhỏ nữa. Sống đao gắn chìn vòng tròn, người bên này gọi là Bát Cương Cửu Hoàn Đao, là một loại đao lớn.
Đại đao súc thế đã lâu, bổ ra một đòn thế như sấm vang chớp giật.
Có người nói sát thủ là kẻ liều mạng nhất, thạo cái ngón “ nhất kích tất sát ” nhất. Thực ra không phải. Kẻ dùng “ một chiêu đoạt mạng ” nhuần nhuyễn nhất, là đao khách.
Một khi thế đã mất, đao vốn nặng nề, huy động sẽ gặp trở ngại lớn.
Khắc tinh của đao khách, chính là cái loại đối thủ trơn như trạch lách như lươn giống Tạng Cẩu.
Thằng bé đã đề phòng từ trước, thế nên nhát đao này không thể làm nó bất ngờ được.
Tạng Cẩu nhẹ nhàng xoay mình, lăn một vòng dưới đất, tránh thoát lưỡi đao phóng xuống.
Rầm!!!
Cửu hoàn đao đánh cho mặt sân nứt toác ra một cái rãnh sâu.
Còn kẻ ra tay???
Lúc lưỡi đao chém hụt, hai má của hắn đã lập tức trúng hai đạp của Tạng Cẩu.
Chiêu Chó Chui Gầm Chạn.
Nội lực của nó rất sâu, hơn tên đao khách nhiều. Hôm nay Tạng Cẩu lại đang nổi giận, nên ra tay có phần nặng hơn bình thường. Gã nọ trúng hai cước liên tiếp, đã gãy cả răng, ù tai hoa mắt.
Tạng Cẩu không hề hay biết, trên một tửu lâu cách đó không xa, bọn người Tửu Thôn đang quan sát nó.
Lúc này cả ba đã cởi mặt nạ quỷ, lộ ra diện mạo thật, thế nên quan quân triều đình lại bị một phen công cốc.
Thấy tên nọ tung nhát đao ra, Tửu Thôn đồng tử bèn nhíu mày:
“ Phế vật, con trâu húc mả, làm ô danh thanh đao trong tay hắn rồi. ”
Đao là thứ binh khí nặng.
Dùng đòn bổ đầu từ trên xuống khi chưa biết thực hư mạnh yếu của kẻ thù là chuyện ngu xuẩn nhất trong những chuyện ngu xuẩn của đao khách.
Nếu trảm ngang, chém trượt, vẫn có thể lợi dụng bước chân và đà xoay của eo để ổn định thanh đao, tìm một thế chém có lợi hơn.
Nhưng nếu trảm từ trên xuống, trừ phi lưỡi đao là quỷ ảnh đi xuyên qua được vật cứng. Bằng không chỉ có nước mắc vào đất, muốn thu đao thủ thế lại, thì cách duy nhất là dùng sức trâu mà nhấc lên. Tốn thời cơ lại tốn sức lực, phí cả đà chém.
“ Tửu Thôn này… ngươi bỏ lỡ cơ hội giết chết Vĩnh Lạc vì thằng nhóc này, không giống cách hành xử bình thường cho lắm thì phải. ”
Thiếu nữ bên cạnh lên tiếng.
Nàng ta lợi dụng tay áo dài, che đi thiết trảo gắn ở cổ tay của mình.
“ Tỳ Mộc, nói chắc ngươi không tin… Không đấu với nó một trận, thắng nó bằng danh dự là trái với võ sĩ đạo… Trái với đao hồn của ta. ”
Tửu Thôn đồng tử vỗ nhẹ thanh đao đeo bên hông.
“ Huống hồ, Trảm Quỷ bị thương bởi một thanh đao khác. Thử hỏi, ta làm sao có thể để chuyện này qua như thế được?? ”
“ Thế nên ngươi muốn chờ cho đến lúc nó lớn thêm một tí? Ít nhất là đến khi nó học được đao thuật của ai đó xứng tầm?? ”
Gã to con trầm giọng, âm thanh của hắn nghe cứ lục bục ở cổ, như tiếng thú gầm gừ.
Thanh lang nha bổng dùng trong cung hắn đã vứt đi từ lâu, nên hiện giờ đang lang thang tay không.
“ Ôhhh… không sai. Tỳ Mộc, ta bảo cô là Hổ Hùng Quỷ rất thông minh, thông minh tuyệt đỉnh mà cô cứ không tin. ”
Tửu Thôn đồng tử cười, giơ chén rượu về phía gã to con.
Hổ Hùng Quỷ làu bàu:
“ Cái thứ gọi là dù lượn do tên Lí Bân chế tạo quả nhiên thần kỳ. Tiếc là phải vứt bỏ, đốt trụi đi xoá dấu vết. ”
Trong Đại Giang Sơn, hắn vốn dĩ là kẻ phát triển khí giới cho đám tặc phỉ, rất được coi trọng. Chẳng thế mà người ta vẫn gọi hắn là Biện Khánh ( Benkei) tái sinh.
“ Đúng là dùng rất được, tác dụng không ngờ, không uổng công tên Lý công công giả đích thân đến nhờ một phen. Cơ mà Lý Bân nọ chẳng qua là một con mọt sách, ý tưởng chắp vá lung tung chẳng ra một cái thể thống gì. Không nhờ có ngươi ra tay, dù lượn sao mà thành hình? ”
Tửu Thôn nhún vai.
Mấy thứ linh tinh này hắn vốn dĩ chẳng quan tâm.
Trong mắt hắn trước giờ chỉ có ba thứ: đao, rượu, và giết.
Tỳ Mộc nói:
“ Tửu Thôn, tên này vừa hay tin Lý công công mưu phản bị giết, là lập tức bỏ trốn khỏi cung. Ngươi đã biết hắn náu ở chỗ hai đứa bé, không mất công tìm, sao không giết luôn để trừ tai hoạ?? Nếu ngươi ngại giết hắn làm bẩn đao, thì để ta… ”
“ Lý Bân ấy ư?? Một con mọt sách, ngoại trừ mấy cái ý tưởng kì lạ chẳng cái nào ra đầu ra đũa thì hắn có cái gì? Quan sát một thời gian nữa, xem có đáng giết hay không đã. Còn bây giờ cơm no rượu say rồi, lo hoàn thành xong cuộc mua bán của chúng ta với lũ dã man trên lưng ngựa kia đi. ”
Tửu Thôn phẩy tay.
Đến Vĩnh Lạc hắn còn dám chém, huống chi một tên võ quan tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...