Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

– “Tết âm lịch năm nay em có định về nhà không?”. Tống Đình Phàm ngồi trên giường, tay mân mê tóc Trần Lâm đã nằm xuống, trong tay còn cảm nhận chút ẩm ướt trên tóc vừa gội xong

Thời gian này Trần Lâm bận rộn chuyện của cửa hàng, lại bị chuyện ‘suy nghĩ’ quấy nhiễu, thân thể mệt mỏi, lòng cũng mệt mỏi. Nhắm mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, bất quá cậu vẫn hiểu được ý tứ sâu xa của câu hỏi tưởng như vô tình kia của Tống Đình Phàm

Thoáng nhìn Tống Đình Phàm, người nọ cũng cuối đầu nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, em không nói, anh không nói. Một lát, Trần Lâm lại nhắm mắt, xoay xoay người đến gần Tống Đình Phàm hơn, trì độn tối nghĩa nói, “Ân, em định…. trở về, anh…..”

– “Gần đây có gì lo lắng phiền não sao?”

Trần Lâm đang nhắm mắt chỉ có thể gật gật đầu, Kì thật, vì chuyện của cha Tống Đình Phàm, tết âm lịch này về nhà đối mặt cha mẹ cũng là chuyện làm cậu lo lắng. Bất quá chuyện này cũng có thể nói sau, quan trọng nhất là cha Tống Đình Phàm, mình đã suy nghĩ hơn nửa tháng, vẫn không quyết định được. Mỗi lần nhìn thấy vị lão nhân là một lần Trần Lâm dày vò trong lòng, nhưng cậu chỉ có thể đau khổ giãy dụa, thoát không được

Không phải lão nhân dùng thủ đoạn gì, mấu chốt là ông không làm gì cả. Không chỉ không làm gì, thái độ ông đối với Trần Lâm, có thể nói hòa ái đến cực điểm, Trần Lâm cũng không nhận ra chút giả dối nào trong thái độ kia. Nhưng lão nhân càng nhiệt tình đối đãi, Trần Lâm càng khó xử vô cùng

Khuynh người đến gần tai Trần Lâm, âm thanh mềm nhẹ săn sóc đến cực điểm đưa đến, “Không cần phiền não, anh đã nói sẽ cho em thời gian thì sẽ không ép em. Em thản nhiên trở về, không cần nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ, đến khi nào em cảm thấy sẵn sàng thì nói cũng chưa muộn. Anh…. vẫn đang cho em thời gian”

Hơi thở Tống Đình Phàm phả trên mặt và tai Trần Lâm, làm tim cậu đập nhanh một trận. Mắt cũng vì câu nói này của hẳn mà một phen ẩm ướt, cho nên Trần Lâm gắt gao nhắm mắt lại, thế nào cũng không mở ra


Chính là giọng nói hơi nghẹn ngào, “Ân, em sẽ nói cho bọn họ”. Trong lòng hai người đều hiểu rõ nên không ai nói câu ‘đó là vấn đề không sớm thì muộn’

Kì thật việc này với Tống Đình Phàm cũng chỉ là râu ria. Đến lão nhân trong nhà Tống Đình Phàm còn không có ảnh hưởng gì, chuyện mình đã quyết định, ông ấy còn không có quyền biểu quyết, huống chi là nhúng tay cao? Mà cha mẹ Trần Lâm, nói thẳng ra, vô luận bọn họ có đồng ý hay không thì Trần Lâm cũng đã quyết định rồi! Chính là, nếu được cha mẹ chấp thuận, Trần Lâm cũng sẽ vui vẻ hơn

Xét đến cùng, Tống Đình Phàm cũng chỉ muốn Trần Lâm vui vẻ. Chỉ cần Trần Lâm vui vẻ, thư thái, không buồn phiền thì sao cũng được

Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm nhắm chặt mắt, mi còn run rẩy nồng đậm nghĩ suy, trong lòng có chút xao động. Cúi người không ngừng hôn nhẹ lên đôi mi kia, ngẫu nhiên còn vươn đầu lưỡi đảo quanh khóe mắt Trần Lâm. Trần Lâm nhất thời cảm giác rất nhột nhạt, muốn vươn tay gạt đi hành động xằng bậy của người kia, nhưng lại thủy chung không làm gì, tay chỉ gắt gao nắm thành quyền

Tống Đình Phàm như bị Trần Lâm khơi dậy tính hiếu thắng, nghĩ thầm, em bất động, quyết không mở mắt, anh lại càng không ngừng động, làm cho em mở to mắt mới được!

Bởi vì không mở mắt, thân thể Trần Lâm mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều. cậu có thể tinh tế cảm nhận hơi thở Tống Đình Phàm trên mặt mình, cũng có thể cảm giác đầu lưỡi ẩm ướt của hắn đang nhấm nháp mi mắt mình, ngẫu nhiên lại còn đảo qua khóe mắt. Lúc này Trần Lâm mơ hồ nghĩ, hắn muốn mở mắt mình ra

Hơi thở ngập tràn không khí chung quanh, Trần Lâm tuy hô hấp thong thả nhưng lại nặng nề. Vài lần muốn mở to mắt, chính là nghĩ đến tình huống hiện tại, chung quy vẫn là da mặt mỏng. Lúc lâu sau, Tống Đình Phàm không có động tĩnh gì, Trần Lâm thấy kì quái, nhịn không được màm ở mắt ra. Mông lung nhìn trong mắt Tống Đình Phàm đã có ý cười, rồi sau đó, triền miên tình cảm mãnh liệt hôn lên môi mình trong chốc lát, mới cười nói, “Em mở mắt, cũng không nhất định phải tiếp tục… Hôn mắt, nhưng nơi khác cũng có thể hôn…..”


Lời nói ngày càng nhẹ, đến khi cả câu rơi vào tai Trần Lâm, Tống Đình Phàm đã bao phủ môi cậu, bá đạo nhưng không thiếu ôn nhu mà duyện hấp. Trần Lâm không có sức phản kháng, chỉ có thể thành thành thật thật để Tống Đình Phàm làm từ đầu đến cuối

Bất quá Tống Đình Phàm cũng khắc chế rất nhiều, thời gian này Trần Lâm rất vất vả, hắn tự thấy được. Cho nên đêm nay Tống Đình Phàm chỉ cần Trần Lâm một lần, xem như cho cậu một lần thư giãn. Phải biết rằng công việc rất nhiều, cũng quan trọng cho cuộc sống. Với vấn đề này, Tống Đình Phàm rất chắc chắn

Trần Lâm biết mình gần đây đôi khi cảm xúc không tốt, đều làm Tống Đình Phàm có chút mẫn cảm, có chút quan tâm. Tuy rằng người kia không nói rõ với mình, nhưng lại dùng hành động để Trần Lâm hiểu rõ ràng. Nếu trước kia phải bận rộn vào đầu tháng cuối tháng, người nọ đều cưỡng chế mình nghỉ ngơi sớm, một ngày phải ăn đủ ba bữa cơm, hơn nữa bây giờ thời tiết rất lạnh, nếu thức ăn nguội một chút thì tuyệt đối không cho mình động vào. Chính là, khoảng thời gian này người nọ tuy cũng quan tâm mình, nhưng rõ ràng thư thả hơn nhiều. Đôi khi, mình hơi phản kháng một chút, người nọ tuyệt đối không nói lại lần thứ hai. Cho mình đủ không gian

Săn sóc ôn nhu như vậy, Trần Lâm cảm nhận rõ ràng. Nhưng chuyện mình lo lắng vẫn không có cách nào nói được với hắn

Bất quá cũng may, người nọ lại chủ động nói ra, nếu vậy, Trần Lâm nghĩ mình cũng nên thu liễm cảm xúc một chút, buồn vui gì cũng chỉ nên để trong lòng. Huống chi Tết âm lịch sắp tới, mình sẽ về nhà, hai người còn ở gần nhau bao ngày đâu? Không bằng hiện tại hãy cứ vui vẻ thật nhiều

Thời gian nói mau cũng mau, đảo mắt đã đến Tết âm lịch. Bởi vì năm nay Trần Lâm chính mình làm chủ, băn khoăn cũng ít đi nhiều, thời gian nghỉ tết đều do mình quyết định. Cho nên, 23 tháng Chạp Trần Lâm liền ngừng kinh doanh, ngày 24 sẽ về nhà

Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói, trong lòng có chút kinh ngạc, sớm như vậy?! Đồng thời cũng bắt đầu nảy sinh một cảm giác chưa từng có– không cho đi. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Trần Lâm ít nhất cũng nửa tháng mới trở về, nói cách khác hai người sống chung suốt một năm, phải tách ra nửa tháng. Tuy nói cả hai cũng không còn là thiếu nam thiếu nữa, bình thường yêu nhau cũng không phải suốt ngày dính chung một chỗ, chính là, lần này Tống Đình Phàm nghĩ đến thời gian xa nhau, có chút lưu luyến không đành lòng. Ngay cả hắn cũng giật mình với suy nghĩ này của mình


Tuy nói không cho Trần Lâm đi, nhưng Tống Đình Phàm cũng không phải không biết xấu hổ mà nói thẳng, hắn chỉ dò hỏi cậu một chút ý tứ, không biết cậu có nghe ra những thâm ý đó không, nhưng trả lời mình rời xa gia đình lâu như vậy, vài năm rồi chưa cùng cha mẹ cùng nhau tận hưởng ngày 24 tháng chạp, năm nay có thời gian rảnh rỗi thì tận lực trở về đi. (Chú thích: có nơi quan trọng ngày 24 và 28 tháng Chạp, họ cho rằng đây là ngày đoàn viên của gia đình)

Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói vậy, dù không thích nhưng cũng chỉ có thể thả người. Cha mẹ Trần rất quan trọng với Trần Lâm, từ khi chung sống cùng cậu, Tống Đình Phàm ít nhiều đều có thể nhận ra trong lời nói, hành động của cậu là rất nhiều tình cảm dành cho cha mẹ. Đương nhiên, hắn không thể cản cậu. Bất quá nói thật, Trần Lâm thực sự không nghe được ý tứ không muốn để cậu về của Tống Đình Phàm, nếu nghe ra, có lẽ sẽ có chút thay đổi nào đó

Kì thật, Trần Lâm muốn về nhà sớm một chút, nguyên nhân chủ yếu vẫn là việc với Tống lão đầu nhi; tiếp theo, phải ở lại mà lo nghĩ chuyện tương lai với Tống Đình Phàm, vẫn có chút quá sức với cậu. Trần Lâm nghĩ, nếu có thể tạm thời xa nhau một thời gian, thì sẽ dễ dàng nhìn nhận lại quan hệ của cả hai, bởi vì, sớm muộn gì cũng phải trả lời lão nhân một câu. Có lẽ, sau Tết âm lịch là lúc công bố đáp án. Cho nên Trần Lâm mới quyết định về nhà sớm như vậy

Trần Lâm lại hồi tưởng, lúc ấy tuy mình tranh thủ được quyền lợi, lão nhân cũng thư thả để mình suy nghĩ, có vẻ như mọi quyền chủ động đều nằm trong tay mình, chính là hơn một tháng nay, Trần Lâm không có cảm giác mình nắm quyền chủ động, ngược lại, cậu còn bị động

Việc này, Trần Lâm thực bất đắc dĩ, cậu cũng biết rõ, sự bất đắc dĩ này đến từ thân phận của lão nhân– ông ấy là cha của Tống Đình Phàm! Việc này cũng đã bó tay bó chân Trần Lâm rất nhiều

****** ******

Trần Lâm về nhà, tuy chỉ cách lần về thăm nhà trước 4 tháng, nhưng vẫn làm mẹ Trần thật kích động, thật cảm động

Nhìn cha mẹ, Trần Lâm lộ ra nụ cười nửa tháng nay chưa thấy


– “Mẹ, lần này con mang quà về cho mẹ nga!”. Trần Lâm nói, thần bí hề hề chuẩn bị mang ra một bộ mĩ phẩm dưỡng da mua ở Bắc Kinh từ trong va li

Mẹ Trần ngồi trên sô pha nhìn con soạn đồ, nghe con nói những lời này, lập tức nhớ lần trước con trai về chỉ mua quà cho lão công của mình, không mua quà cho mình, trong lòng ít nhiều vẫn còn ghen tị, ê ẩm nói, “Yêu, lần này nhớ tới mẹ a….”. Tiếng cuối cùng cố ý nói thật to, Trần Lâm nghe, vội vàng xoa dịu, “Mẹ, con lúc nào cũng khắc khắc nhớ mẹ, lần này còn nhớ nhiều hơn!”. Thuận tiện mang thêm vật gì đó ra, hai tay dâng lên cho mẹ Trần

Xoay người, ngồi sau mẹ Trần, Trần Lâm đặt hai tay trên vai mẹ, nghiêng đầu, nhìn một bên mặt mẹ, rất có ý từ làm nũng nói, “Mẹ, lần trước là con trở về gấp quá, không phải cố ý quên mẹ, mẹ đại nhân không để bụng tiểu nhân, tha thứ cho con đi! Mẹ xem, lần này con mua mĩ phẩm dưỡng da cho mẹ nga!”

Nghe con nói, mẹ Trần cúi đầu nhìn món đồ đang cầm trong tay mà con trai mới đưa, nhất thời, vui vẻ ra mặt. Lại nghĩ, sau khi con lớn lên, rất ít khi làm nũng, lại biết thời biết thế. Vỗ vỗ tay con trai, hào phòng nói, “Được rồi, mẹ đại nhân đại lượng, tha thứ cho con!”

– “Hahaha….”. Ba Trần vốn đang ngồi bên cạnh nghe hai mẹ con nói chuyện, nhìn một màn trước mắt, không khỏi cười to thành tiếng

– “Em nhìn em xem, lớn hơn con nhiều tuổi, lại so đo với con!”. Nói xong, còn buồn cười bất đắc dĩ lắc đầu

– “Hừ, anh quản em a, nếu con chưa mua quà cho anh, anh còn hào phóng như em bây giờ không!”. Đôi mi thanh tú của mẹ Trần khẽ chau, cãi lại lời ba Trần. Sau đó đứng lên, mang quà con vừa tặng về phòng

Hai cha con ngồi lại, nhìn nhau cười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui