[Love Me at My Worst]
Mười sáu tháng sáu, Tô Chỉ tròn hai mươi tuổi trên mặt pháp luật.
Tối hôm trước, hiếm lắm mới thấy Trình Hoài Cẩn mất ngủ. Đáng lẽ phải là Tô Chỉ sẽ phấn khích đến mức không chợp mắt nổi, nhưng lúc đón sinh nhật Trình Hoài Cẩn quậy cô quá muộn, đến nỗi ba giờ sáng cô mới có thể vào giấc.
Ngủ thẳng một giấc đến tận mười giờ sáng ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy trông thấy Trình Hoài Cẩn đã ăn mặc chỉn chu, ngay cả cà vạt cũng đã thắt xong, ngồi yên vị trên ghế sofa trong phòng ngủ nhìn cô không rời.
Dường như quá khó tin, Tô Chỉ vùi mặt vào chăn cọ cọ mấy lần, lại thò đầu ra thì Trình Hoài Cẩn đã bước đến cạnh giường cô.
"Chào buổi sáng." Anh ngồi xuống, giơ tay vuốt ve gương mặt Tô Chỉ.
Tô Chỉ nắm chặt lấy tay anh che kín mặt mình, nhưng tiếng cười vẫn lọt ra từ những kẽ ngón tay. Trong lòng hiểu rõ vì sao anh lại gấp gáp ngồi trong phòng ngủ đợi cô như vậy.
Mãi một lúc sau mới ngừng cười nhướng mắt nhìn về phía Trình Hoài Cẩn.
Sơ mi trắng, vest đen, trên chiếc cà vạt màu đen thêu viền vàng là một cái kẹp cà vạt màu bạc mà cô tặng.
Có ánh sáng rọi vào từ ban công, hắt lên khuôn mặt anh.
Thanh tuấn như một cây tùng bách, khiến người ta không cách nào rời mắt.
Rõ ràng có thể nhìn thấy gương mặt ấy mỗi ngày, vậy mà Tô Chỉ vẫn không kiềm được cảm thấy rung rinh trong lòng.
Ngón tay cũng ngo ngoe rục rịch, sờ lên sống mũi anh.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn chan chứa ý cười, anh nắm lấy tay cô hôn một cái.
Sau đó giơ đồng hồ trên tay lên giả vờ xem giờ, khẽ nói: "Hẹn đăng ký kết hôn lúc mười một rưỡi, giờ đã là mười rưỡi rồi."
Tô Chỉ cười phá lên tựa đoá hoa cát tường rung rinh theo gió, đã thế lại càng muốn thấy anh sốt ruột hơn. Chậm rì rì nói: "Hôm nay thầy Trình vội vàng ghê á."
Trình Hoài Cẩn vô cùng thản nhiên: "Đúng là có hơi vội, nếu không thì đã chẳng dậy lúc sáu giờ rồi cứ ngồi đây tận mấy tiếng đồng hồ như thế này."
"Sáu giờ anh đã dậy rồi á?" Tô Chỉ giật mình.
Trình Hoài Cẩn thò tay vào trong chăn nhéo nhéo eo cô: "Mau lên, lát nữa lại muộn bây giờ."
Tô Chỉ nhột đến co rúm cả người lại, không nhịn được cười: "Anh hư thật đấy!"
Lúc mười một giờ, Tô Chỉ đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng dáng dài không tay, chít eo, dài vừa đến giữa bắp chân. Lúc ra đến cửa lại cứ chần chừ trước tủ giày mãi không xong.
Trình Hoài Cẩn đứng ở bên cạnh không nói lời nào, Tô Chỉ bảo anh cho ý kiến xem bộ váy này của cô nên phối với một đôi giày cao gót hay là một đôi giày đế bệt.
Trình Hoài Cẩn mở miệng: "Cao gót."
"Tại sao?"
"Nếu không người ta không nhìn thẻ căn cước lại tưởng anh đạo đức suy đồi đi lừa phỉnh trẻ vị thành niên."
Tô Chỉ ngẩn ra, lập tức cười đến nghiêng ngả cả người.
"Vậy thì đi đôi giày đế bệt này nhé."
Trình Hoài Cẩn: "..."
"... Đều được, chọn đôi em thích ấy."
Tô Chỉ lập tức giơ tay cầm lấy đôi giày đế bệt, nhưng ngay giây phút chạm vào lại quay ngoắt sang hướng khác...
Cầm lấy đôi giày cao gót kia.
Trình Hoài Cẩn: "..."
Lề mề ở cửa một thôi một hồi, cuối cùng cũng ra được khỏi cửa.
Trên đường đi Tô Chỉ không tra tấn Trình Hoài Cẩn nữa, chỉ bảo anh lái xe chú ý an toàn.
Mười một giờ hai mươi, hai người đã đến cục dân chính thành phố Bắc Xuyên.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi, lấy số, xếp hàng, ký tên, ấn dấu tay.
Chỉ mất mười lăm phút, hai người đã lấy được giấy đăng ký kết hôn màu đỏ chót.
Tô Chỉ cười híp mắt thành một sợi chỉ, cứ cầm ngắm nghía tới lui không rời tay. Lúc về đến nhà lập tức bị Trình Hoài Cẩn tịch thu mất tiêu.
Nói thì nghe đến là hay, cứ bảo là sợ cô làm mất, để anh gom lại bảo quản chung cho chắc.
Tô Chỉ cười trêu anh là người đến tuổi trung niên có khác, bảo sao đa nghi quá thể, Trình Hoài Cẩn yên lặng liếc cô một cái rồi bế cô lên lầu.
Tô Chỉ khẽ kêu lên một tiếng, vội ôm choàng lấy cổ anh, nghe thấy Trình Hoài Cẩn bình tĩnh nói:
"Giờ yên tâm được rồi, lên lầu ngủ với anh một lúc."
-
Hôn lễ được quyết định tổ chức vào cuối tháng bảy.
Ban đầu Trình Hoài Cẩn định chọn một hòn đảo nhỏ, nhưng Tô Chỉ lại nói muốn tổ chức ở nhà.
Trước biệt thự có một bãi cỏ lớn, chỉ mời một vài bạn bè thân thiết, ăn với nhau bữa cơm thôi là được.
Trước nay cô chưa bao giờ là người thích kiểu hôn lễ hoa lệ rầm rộ nhưng lại rỗng tuyếch kia, chỉ muốn tụ họp với mấy người bạn bè, chuyện trò bên nhau, cùng nhau ăn bữa cơm là đủ.
Trình Hoài Cẩn cũng bèn nghe theo cô, tìm người lên kế hoạch chuẩn bị hôn lễ, sau đó khẩn trương đặt may áo cưới.
Sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ, Trình Hoài Cẩn đã bị người ta "mời ra" khỏi phòng ngủ tầng hai.
Tầng một thì tuỳ anh sắp xếp, nhưng tầng hai thì không được bén mảng.
Người cũng không được phép lên tầng hai còn có anh bạn trai cùng đến tham dự hôn lễ với Ngôn Hy, Giang Triết, Hứa Gia và mấy người bạn học nam khác.
Mới sáng sớm Ngôn Hy và bạn cùng phòng của Tô Chỉ đã lên phòng ngủ trên tầng hai để chờ trang điểm với Tô Chỉ.
Ba thợ makeup bên cạnh cô bắt đầu trang điểm từ bảy giờ đến tận mười hai giờ trưa, thế là Tô Chỉ cũng cười cười nói nói với hội chị em ngần ấy thời gian.
Đến giờ cơm trưa, tất cả mọi người chỉ ăn đơn giản qua loa cho xong bữa, bởi vì buổi chiều sẽ bắt đầu theo quy trình hôn lễ chính thức.
Tô Chỉ không dám ăn quá nhiều, sợ đến lúc đó mặc váy cưới không đẹp.
Ngôn Hy lập tức chạy xuống lầu lấy một chút socola cho cô.
Lúc xuống dưới lầu, Trình Hoài Cẩn vẫn đang nói chuyện với mọi người, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu xuống thì lập tức nhìn qua.
"Muốn lấy thứ gì à?" Trình Hoài Cẩn đi ra khỏi đám đông, bước tới hỏi.
Ngôn Hy lập tức cười với anh, nghiêm túc trả lời: "A Chỉ không ăn cơm trưa, em muốn lấy chút socola cho cậu ấy lót dạ."
Trình Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn lên lầu: "Bảo cô ấy ăn nhiều một chút, tôi sợ cô ấy không nhịn được đến tận tối."
Ngôn Hy đứng trên bậc thang cười khúc khích: "Thầy Trình, thầy cứ để cho cậu ấy "tùy hứng" lần này đi, cô gái nào cũng đều hi vọng bản thân hoàn mỹ không chút khuyết điểm trong hôn lễ mà! Em sẽ ở bên cạnh thi thoảng nhắc cậu ấy ăn gì đó bổ sung thể lực!"
Trình Hoài Cẩn khẽ bật cười, cuối cùng vẫn nhường đường.
"Làm phiền em rồi."
"Thầy Trình khách sáo quá."
Tô Chỉ ăn qua quýt cho xong bữa trưa ở trong phòng, nghỉ ngơi được một lúc. Sau đó thợ trang điểm lại đi vào mặc váy cưới giúp cô.
Đúng ba giờ chiều, Tô Chỉ đã trang điểm và mặc váy cưới xong xuôi. Ngôn Hy cùng những cô gái khác đi ra ngoài thông báo cho mọi người trước.
Chẳng mấy chốc, căn biệt thự đang ồn ào ầm ĩ đã quay về dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Tô Chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình không tự chủ được tăng tốc, đứng dậy từ từ đi về phía cửa.
Chưa từng cảm thấy đoạn đường này dài là bao, nhưng giờ đây lại cảm nhận rõ một cơn mơ màng không mấy chân thực.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi thời khắc này, ai nấy đều đang đợi chờ cô.
Lúc chầm chậm cất bước đến đầu cầu thang, Tô Chỉ giơ tay nắm chặt lấy thanh lan can phía bên cạnh.
Trong phòng khách rộng lớn, đứng đầy cả trai lẫn gái tới tham dự hôn lễ.
Mà Trình Hoài Cẩn của cô, đang mặc một bộ âu phục màu đen thẳng thớm, dáng người thẳng tắp đứng dưới bậc cầu thang tầng một.
Ánh nắng sáng ngời xuyên qua khung cửa sổ sát đất rộng lớn, chiếu sáng trọn vẹn khoảnh khắc này, khiến Tô Chỉ cảm nhận được sự an yên vui vẻ trước nay chưa từng có.
Tựa như giữa những áng mây bồng bềnh phiêu dạt, nếu không thì tại sao cơn gió thổi lướt qua lại có thể dịu dàng đến vậy chứ.
Men theo cầu thang, chầm chậm bước xuống, cuối cùng đi tới trước mặt anh.
Trông thấy Trình Hoài Cẩn vươn tay về phía cô, trông thấy tình yêu chứa chan không cách nào che giấu trên gương mặt anh.
Tô Chỉ nhoẻn miệng nở nụ cười, cô vươn tay mình ra.
Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Chẳng cần phải diễn tả bằng ngôn từ nào thêm, mọi lời chúc phúc cùng tình yêu thương của mọi người, họ đều có thể cảm nhận được trọn vẹn.
Trên bãi cỏ rộng lớn, với nghi thức đơn giản nhất.
Bà ngoại là người làm chứng cho cuộc hôn nhân của hai người, trao cho cô và anh lời chúc dạt dào không gì sánh được.
Tuyên đọc lời thề, trao nhẫn cưới cho nhau.
Cơn gió hạ khẽ khàng thổi tung khăn voan trên đầu Tô Chỉ, nhẹ nhàng bao trọn lấy nụ hôn sâu đong đầy tình yêu ấy.
Sau khi kết thúc nghi lễ, Tô Chỉ lại đi theo Trình Hoài Cẩn lên lầu lần nữa.
Bàn tiệc bắt đầu được bày biện trên bãi cỏ ở trước sân nhà.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, cô lập tức bị ôm chầm lấy.
Tiếp tục nụ hôn mới chỉ phớt thoáng qua kia.
Không hề kiêng dè, cũng chẳng thể kiềm lòng, cứ thế mặc sức đắm chìm.
Ý cười đã sớm trào dâng trong ánh mắt của cả hai, sau đó hoá thành sự triền miên khó lòng chia phôi.
Lúc chạng vạng tối, trên bãi cỏ đã bày biện đủ các loại rượu và điểm tâm.
Vị trí chính giữa của bãi cỏ được để trống, bên cạnh có dàn nhạc đang diễn tấu tại hiện trường.
Tô Chỉ cũng thay sang chiếc váy đuôi cá màu trắng ngọc trai thoải mái hơn, cô được Trình Hoài Cẩn dắt vào khiêu vũ cùng mọi người ở giữa bãi cỏ.
Dải đèn pha lê mờ ảo chiếu lên mặt cỏ khiến nơi ấy trở thành một sàn nhảy tự do phóng túng bản thân, đêm nay, mọi linh hồn đã ngà ngà say đều có thể kề sát bên nhau thoả sức vui đùa.
Bản nhạc chuyển từ diễn tấu "I'm yours", "A thousand years", sang "Tên của em họ của anh", và cuối cùng đến "At my worst" mà Tô Chỉ thích nhất.
Ánh đèn mờ ảo dẫn lối họ đắm chìm trong miền đại dương hạnh phúc vô bờ bến này, trong không khí phảng phất mùi rượu mơ ngọt ngào cùng hương Whisky cay nồng. Gió đêm dịu dàng vờn qua cổ tay mỗi người, nụ cười cũng biến thành những cảm xúc tự nhiên nhất.
Tô Chỉ được Trình Hoài Cẩn ôm vào lòng, sườn mặt dán lên lồng ngực ấm áp của anh, chậm rãi xoay tròn theo điệu nhạc.
"Can I call you baby? Can you be my friend?
Anh có thể gọi em là bé cưng không? Mình làm tri kỷ của nhau được chứ?
Can you be my lover up until the very end?
Em có nguyện làm nửa kia bên anh đến suốt kiếp không?
Let me show you love, oh, I don't pretend
Rồi anh sẽ cho em thấy tất cả tình yêu chân thành trong anh, anh nói thật đấy.
Don't you worry
Đừng lo lắng nhé em à.
I'll be there, whenever you want me
Anh sẽ luôn ở ngay đây bất cứ khi nào em cần.
I need somebody who can love me at my worst
Anh cần một ai đó, người mà vẫn yêu thương anh ngay cả khi anh suy sụp nhất.
No, I 'm not perfect, but I hope you see my worth
Anh biết mình chẳng hề hoàn hảo, nhưng mong rằng em sẽ nhìn thấy chút giá trị gì đó ở anh."
Hai người ôm nhau chậm rãi xoay tròn trên bãi cỏ, khi nghe thấy câu hát cuối cùng vang lên, đôi bên nhướng mắt nhìn nhau nở nụ cười.
Trong lòng ngầm hiểu, nhưng chẳng một ai mở lời.
Anh yêu cô vào thời điểm cô khó khăn nhất.
Cô cũng chấp nhận anh vào thời điểm tồi tệ nhất đối với anh.
Họ đều là những người không mấy hoàn hảo trên thế gian này, nhưng lại là hai mảnh ghép hoàn hảo nhất với nửa kia.
Âm nhạc tiếp tục vang lên, hai người lại một lần nữa nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc này.
Đêm nay đẹp tựa giấc mộng, chẳng ai có thể quên lãng.
—— —— ——
[Người nhà]
Vào năm thứ ba theo học trên đảo Rhode, Tô Chỉ đã lấy được bằng tốt nghiệp cử nhân, sau đó lại nhận được sự ủng hộ của Trình Hoài Cẩn, vậy là bèn học thêm hai năm nghiên cứu sinh nữa.
Vào ngày tốt nghiệp, xui thay Trình Hoài Cẩn lại đi công tác ở thành phố khác, đến chạng vạng tối mới bay về đảo Rhode.
Trên đường từ sân bay về nhà, anh mua một bó hoa tươi để dành tặng cho Tô Chỉ. Lúc về đến nhà mới phát hiện trong phòng khách đã bày la liệt bốn năm bó hoa tươi khác nhau từ tận bao giờ rồi.
Tô Chỉ chạy ù ra từ trong phòng ngủ, nhảy phắt lên người anh, Trình Hoài Cẩn ôm cô xoay vài vòng.
"Chúc mừng em tốt nghiệp!"
Tô Chỉ ôm lấy mặt anh hôn hai cái, cố ý sẵng giọng: "Thầy Trình, anh còn không về nữa là cô nhóc nhà anh sẽ bị người khác bắt cóc mất đấy!"
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn liếc qua những bó hoa trong phòng khách, bế cô đi lên lầu.
"Hoa ai tặng vậy?"
"Thầy giáo, với cả bạn học cùng tổ chuyên đề."
"Rồi mang về kiểu gì thế?"
"Tài xế tới đón." Tô Chỉ tung tăng đung đưa hai chân: "À đúng rồi, còn có một tấm thiệp chúc mừng là con gái của thầy giáo tặng."
Vừa vào đến phòng ngủ trên lầu Tô Chỉ lập tức nhảy xuống, chạy đến cạnh bàn lấy tấm thiệp chúc mừng kia qua.
Trên bìa lót màu hồng nhạt viết một dòng chữ "Congrats!" xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trình Hoài Cẩn rũ mắt cười: "Anh nhớ là con gái thầy ấy mới bốn tuổi mà?"
Tô Chỉ gật đầu: "Đúng vậy, rất đáng yêu."
Nói dứt câu, cô bỗng khựng lại đôi chút, lát sau ngẩng đầu nhìn Trình Hoài Cẩn: "Thầy Trình, có phải đón xong sinh nhật năm nay là anh ba mươi bốn tuổi rồi không?"
Trình Hoài Cẩn đứng tháo cà vạt trong phòng thay đồ, ánh mắt nhìn về phía cô.
"Ừ."
Tô Chỉ không nhịn được bật cười: "Thầy Trình chưa từng nghĩ tới việc có con à? Dù sao anh cũng lớn tuổi thế rồi còn gì?"
Trình Hoài Cẩn cười như không cười nhìn cô, khom người xuống: "Chỉ là anh không biết, rốt cuộc em có còn là trẻ con hay không?"
Tô Chỉ giương mắt nhìn anh, nhịp tim bất giác tăng tốc: "Em mãi là trẻ con nhé."
Trình Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng: "Chờ đến khi nào em muốn rồi nói."
"Nhưng anh cũng chưa nói với em là anh có muốn hay không mà?"
Trình Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Sao tự dưng hôm nay lại nghĩ tới chuyện này?"
"Thì..." Tô Chỉ ngượng nghịu một lát, làm bộ lơ đãng nói: "Tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong thì vừa khéo có thời gian rảnh ý mà."
Trên mặt Trình Hoài Cẩn treo ý cười nhàn nhạt, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thế anh có thể đặt lịch hẹn trước khoảng thời gian rảnh này của em không?"
"Xem anh muốn làm gì đã." Tô Chỉ nén cười.
Trình Hoài Cẩn ôm cô vào lòng, cúi người hôn một cái rồi cười nói: "Anh không ngại việc trong nhà có thêm một đứa trẻ đâu."
-
Nhân dịp sinh nhật tuổi ba mươi tư của Trình Hoài Cẩn, Tô Chỉ đã chuẩn bị một món quà lớn cho anh.
Tô Chỉ vốn tưởng sau khi chuẩn bị kế hoạch có em bé thì có thể nhanh chóng mang thai. Ai ngờ cô càng mong ngóng thì kết quả lại càng khiến cô thất vọng tràn trề.
Trình Hoài Cẩn thì ngược lại, anh vẫn luôn phản đối hành vi cứ cách vài ngày lại kiểm tra một lần của cô.
Bởi vì Tô Chỉ cứ mãi không mang thai nên có mấy lần còn lén khóc thút thít giữa đêm. Trình Hoài Cẩn lập tức đưa cô đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện cùng mình, sức khoẻ cả hai đều rất tốt, bác sĩ cũng khuyên Tô Chỉ nên thả lỏng tâm trạng đừng lo nghĩ như vậy.
Nhưng cơ thể khoẻ mạnh mà lại không mang thai được càng khiến Tô Chỉ rối rắm không biết phải làm sao. Tối hôm đó Trình Hoài Cẩn kéo cô ra khỏi chăn, nghiêm túc nói chuyện với cô hơn hai tiếng đồng hồ, nói với cô là nếu như mang thai khiến cô có áp lực lớn như vậy thì anh thà rằng không cần.
Lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tất cả que thử thai trong nhà đều bị Trình Hoài Cẩn cất hết. Tô Chỉ cũng nhận được quyết định của anh: Khoảng thời gian này cứ tạm ngừng trước đã, đến tháng mười cùng anh đến Zurich ở một thời gian ngắn.
Thế là đến đầu tháng mười, Trình Hoài Cẩn đã gác hết công việc sang một bên để dẫn Tô Chỉ bay đến Zurich.
Đưa cô đi chơi khắp cả châu Âu trong suốt một tháng.
Ban đầu trong lòng cô vẫn luôn canh cánh chuyện mang thai mãi, nhưng rồi về sau cũng hoàn toàn quăng nó ra sau đầu.
Trình Hoài Cẩn dẫn cô đi thăm thú từng danh lam thắng cảnh chụp ảnh check in. Chỉ cần là những địa điểm du lịch hơi nổi tiếng một chút đều không bỏ qua, thậm chí có một ngày nọ còn đưa cô đi đạp xe từ thành phố Delft ở Hà Lan đến tận thành phố Hague chỉ để ngắm biển Bắc Hải.
Hoàn toàn khiến cô quên đi chuyện mang thai, chỉ hi vọng cô có thể xoa dịu tâm trạng của mình đừng rầu rĩ nữa.
Cuối tháng mười, hai người bay đến thị trấn nhỏ gần chân núi Alps mà lúc trước từng ở, lúc chọn bánh sinh nhật cho Trình Hoài Cẩn, bà chủ quán hỏi Tô Chỉ có phải cô đang mang thai không.
Hai người đều hơi kinh ngạc, Tô Chỉ vội vàng lắc đầu nói không phải.
Bà chủ lập tức nói xin lỗi bọn họ, bảo chỉ là trông Tô Chỉ giống như đang mang thai vậy.
Ban đầu Tô Chỉ và Trình Hoài Cẩn cũng cảm thấy đây chỉ là một hiểu lầm, nhưng sau khi về nhà cả hai lại càng cảm thấy không đúng.
Trình Hoài Cẩn lập tức tới hiệu thuốc mua que thử thai, về nhà kiểm tra thử, hai vạch đỏ rõ ràng.
Cảm xúc dâng trào nhanh hơn cả lý trí, Tô Chỉ tức khắc rơi nước mắt.
Trình Hoài Cẩn thả que thử thai xuống, giang tay ôm lấy cô vào lòng.
Nhưng rồi nơi cổ họng như bị nghẹn ứ, anh cũng chẳng biết làm gì ngoài giơ tay khẽ vỗ về lên tấm lưng cô.
Qua một lúc lâu mới mở miệng nói: "Tiểu Chỉ, em vất vả rồi."
Nước mắt cô càng thêm đong đầy, tất cả đều thấm hết lên áo sơmi của anh.
Được cái điều khiến họ vui mừng là thời gian mang thai của Tô Chỉ trôi qua rất thoải mái. Gần như không có bất kỳ phản ứng mang thai nào thái quá.
Trình Hoài Cẩn dẫn cô về Bắc Xuyên điều dưỡng sức khoẻ, mời huấn luyện viên yoga và chuyên gia dinh dưỡng về nhà chăm sóc cô.
Lần thứ một trăm Tô Chỉ líu lưỡi vì hành vi nhà giàu mới nổi của anh, Trình Hoài Cẩn thản nhiên tiếp thu nhưng tuyệt đối không hối cải.
Anh cũng gạt phần lớn công việc ở đất Mỹ sang một bên, tập trung toàn bộ tinh thần sức lực để bầu bạn bên Tô Chỉ.
Mùa hè năm sau, Tô Chỉ đã hạ sinh một cô con gái.
Lúc được đẩy về phòng bệnh trong cơn kiệt sức, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn vội vàng sốt sắng chạy vào.
Dường như anh chẳng dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Tô Chỉ cong môi, cố gắng nở nụ cười.
"Trình Hoài Cẩn, bây giờ anh phải nuôi hai cô nhóc rồi."
Trình Hoài Cẩn im lặng nhìn cô, vô vàn lời muốn nói ngập ngừng bên bờ môi, nhưng rồi lại bị thứ cảm xúc mạnh mẽ, xa lạ nuốt chửng.
Khóe mắt phiếm đỏ, anh khẽ nói:
"Cảm ơn em, Tiểu Chỉ."
"Chúng ta lại có thêm một người nhà rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...