“Tôi đói rồi, phải ăn suất lớn.” Tô Chỉ chống khuỷu tay lên bàn, ra vẻ trịnh trọng nói.
“Được thôi, suất nhỏ vốn dĩ là gọi cho tôi mà.” Trình Hoài Cẩn vẫn điềm nhiên như không bóc một bộ dụng cụ ăn đưa cho cô.
Tô Chỉ thấy anh cứ phải hơn thua với cô mới chịu, thế là không nhịn được lại trêu chọc anh: “Quả nhiên là đàn ông trung niên, phải ăn ít còn giữ dáng nữa chứ.”
Trình Hoài Cẩn lẳng lặng nhìn cô một cái: “Cứ nhớ lát nữa đừng lãng phí thức ăn là được.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Tô Chỉ thề thốt son sắt với anh, nhưng ngay khi bát mì nhỏ được mang lên, cô vẫn giơ tay bảo người phục vụ bưng đến trước mặt mình. Trình Hoài Cẩn khẽ cong khoé môi, cũng không bóc mẽ cô.
Sau khi hai bát mì được mang lên, Tô Chỉ còn cố ý so sánh chênh lệch giữa suất to và suất nhỏ. Cô dựng ngón cái và ngón trỏ ở cạnh bát của Trình Hoài Cẩn khua khoắng một hồi, sau đó lại khua khoắng bên bát của mình.
“Suất nhỏ ít hơn hẳn.” Cô tặc lưỡi cảm thán.
Trình Hoài Cẩn chống khuỷu tay lên mặt bàn, cứ để mặc cho cô bày trò.
“Chú có ăn nổi không? Có cảm giác còn nhiều hơn cả quán lần trước chú đưa tôi đi đấy.” Tô Chỉ hỏi.
Trình Hoài Cẩn dùng đũa trộn lên, nhìn ước lượng lượng đồ ăn, “Được.”
Khóe miệng Tô Chỉ không nén nổi nụ cười.
“Cười cái gì?” Trình Hoài Cẩn hỏi.
Tô Chỉ thoáng cái tắt ngúm nụ cười, bởi vì chính cô cũng không hiểu sao Trình Hoài Cẩn còn chưa nói gì, vậy mà cô lại cảm thấy niềm ngọt ngào trào dâng đã đong đầy khắp trái tim cô.
Từng hình thù tròn trịa màu hồng cứ thế bay lượn trước mắt Tô Chỉ.
“Bữa này để tôi mời chú đi.” Tô Chỉ đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, khẽ đập xuống mặt bàn một cái.
Trình Hoài Cẩn ngước lên nhìn.
“Coi như trả lại lần trước chú đưa tôi đi ăn bánh ngọt, được không?” Tô Chỉ nói, “Đây là thứ duy nhất tôi có thể mời nổi đó.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô, lát sau nhẹ nhàng nói: “Cũng biết làm ăn đấy nhỉ.”
Tô Chỉ: “…”
“Đợi tôi có tiền rồi lại mời chú ăn thứ khác sau, thế cũng được rồi chứ nhỉ, chú Trình?” Tô Chỉ không hay gọi anh là “chú Trình”, mà giây phút này lại có chút ý trêu chọc xen lẫn trong đó.
“Được.” Nhưng Trình Hoài Cẩn vẫn mặt không đổi sắc, chẳng hề bị chọc tức vì chút chiêu trò vặt vãnh của cô.
Tô Chỉ mím môi cười vì chiếm được thế thượng phong, một cảm xúc mơ hồ khó gọi tên cứ thế lan tràn trong lồng ngực cô. Anh luôn là như vậy, không bóc trần, và cũng chẳng trách móc cô.
Dung túng.
Chỉ mới nghĩ đến hai chữ này một giây thôi, cô đã cảm thấy hoang mang sợ sệt.
Chưa tới hai mươi phút sau, hai người đã ăn mì xong. Trong quán vẫn đông khách như vậy, Tô Chỉ trả tiền xong liền đi ra khỏi quán cùng Trình Hoài Cẩn.
Không khí trong đêm hạ phảng phất đâu đó hơi thở của sự ẩm ướt và nóng bức, như cuốn cả con người ta hoàn toàn vào trong đó.
Cơn gió đêm hơi lành lạnh mang theo hơi ẩm trượt qua làn da, lưu lại cảm giác man mát khiến lòng người thư thái.
Tô Chỉ đứng lại trước cửa trong giây lát, cô đưa mắt nhìn phố xá nhộn nhịp, phía xa xa là bầu trời đen vô tận, còn chốn gần đó là pháo hoa rực sáng tựa ánh đèn neon nhấp nháy.
Mọi thứ hiện lên rất ồn ào nhưng cũng thật vui thú làm sao.
Đôi mắt cô khẽ nheo lại, cảm nhận được làn gió dịu êm khẽ lướt qua vành tai, mà cũng như lướt qua cả trái tim cô.
Nhẹ nhàng mà lại thư thái.
Khi Tô Chỉ mở mắt ra một lần nữa, cô thấy Trình Hoài Cẩn đang đứng dưới bậc thang của cửa hàng nhìn mình.
Anh khẽ đút một tay vào túi, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu lúc này như phát sáng lung linh trong đêm tối. Có lẽ là bao gồm cả gương mặt anh, mà cũng có lẽ, là cả đôi mắt của anh nữa.
Ánh đèn neon rực rỡ sắc màu đổ bóng sống động trên sống mũi anh.
Tô Chỉ nhớ lại thuở ban đầu, khi cô có thể nhìn ngắm Trình Hoài Cẩn lâu đến thế này, có lẽ thường là khi ở phòng ăn trong nhà.
Ánh đèn trắng lạnh cũng mang tới một Trình Hoài Cẩn lạnh lùng hệt như vậy.
Cô cảm thấy anh là người mà mình không thể nào với tới, và cũng không cách nào chạm vào được.
Nhưng giờ phút này đây, anh đang đứng nơi ven đường người qua người lại.
Những ánh đèn sặc sỡ đẹp đẽ ấy luân phiên hắt lên gương mặt anh, tựa như đang chiếu lên món đồ sứ vốn được trưng bày trong bảo tàng để mọi người tham quan ngắm nhìn.
Dường như anh đã trở nên nằm trong tầm với mất rồi.
Lồng ngực Tô Chỉ lại bắt đầu quặn thắt không sao kiểm soát được.
“Còn muốn xem nữa không?”
Đứng trên bậc thềm, Trình Hoài Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng. Anh đưa mắt ra hiệu về phía trước, ý bảo cô tiếp tục đi về nơi đó.
“Không, chúng ta đi thôi.” Tô Chỉ khẽ cất lời, nói rồi bước tới bên cạnh Trình Hoài Cẩn.
Hai người lại tiếp tục đi men theo con đường về phía trước.
Suốt cả quãng đường, từ đầu tới cuối hai người chẳng ai nói thêm điều gì nữa.
Lúc lái xe từ phía tây về đến nhà thì đã gần chín giờ, suốt dọc đường Tô Chỉ cứ tựa người lên cửa xe, có cảm giác hơi nhập nhèm buồn ngủ sau khi ăn no.
Lúc đi ra khỏi gara, cô chỉ nghĩ tối nay nhất định phải đi ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai đi học kiểu gì cũng sẽ rất buồn ngủ.
Cô đi một mạch theo sau Trình Hoài Cẩn vào nhà, dì Lý mở cửa từ phía bên trong, sau đó nói ngay với Trình Hoài Cẩn: “Cậu Trình, cậu Trình Hoài Lĩnh vừa mới đến.”
Trình Hoài Cẩn liếc nhìn phía bên trong, cúi xuống hỏi dì Lý: “Đang ở bên trong sao?”
“Không phải,” Dì Lý nói: “Vừa tới không lâu, nhưng nghe nói cậu Trình đã ra ngoài, cậu ấy lập tức rời đi rồi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Dì Lý cũng đáp lại một tiếng rồi rời đi trước.
Tô Chỉ ở phía sau lặng lẽ xỏ dép vào, bất chợt lên tiếng: “Trình Hoài Lĩnh là họ hàng của chú sao?”
Trình Hoài Cẩn vừa mới cởi áo khoác ra, bây giờ lại mặc vào, “Là anh cả của tôi.”
“Là người đàn ông ngày hôm đó đến nhà cãi cọ với chú đấy sao?” Cô không nhịn được hỏi thẳng.
“Phải.”
Trình Hoài Cẩn lại cầm chìa khoá xe lên, trông có vẻ hơi vội vàng. Từ lúc vừa nghe nói Trình Hoài Lĩnh đến tìm mình, sắc mặt của anh đã trở nên sa sầm, đôi môi khẽ mím lại, nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Trình Hoài Cẩn giơ tay đẩy cửa, quay đầu nói với Tô Chỉ: “Cháu cứ ở trong nhà, ngày mai phải đi học trở lại rồi.”
“Tôi biết rồi.” Tô Chỉ nói.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô lần cuối rồi xoay người đi thẳng.
Cách tấm cửa dày dặn nặng nề, trong phút chốc Tô Chỉ đã nghe thấy tiếng xe lái ra ngoài. Ánh mắt cô trông về hướng anh lái xe rời đi, nhưng cũng chỉ nhìn thấy tấm rèm đơn sắc đã khép chặt trong phòng khách.
Cô không khỏi muốn biết, tại sao Trình Hoài Lĩnh thậm chí còn không thèm gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại.
Gọi một cuộc điện thoại là đã có thể giải quyết sự việc rồi.
Hoặc là ở trong nhà đợi anh một lát.
Chứ không phải cái kiểu không nói năng gì đã tới, sau đó lại chẳng nói chẳng rằng gì đã rời đi như thế này.
Đó không giống anh cả của anh, mà càng giống như chủ nợ của anh hơn.
Tô Chỉ nán lại trong phòng khách không một bóng người một lúc, sau đó một mình trở về phòng. Cô bỏ hết đồ ngày mai đi học cần dùng đến vào trong balo rồi đi tắm.
Lau tóc cho gần khô xong, cô vùi mình trong chăn xem điện thoại một lúc.
Mí mắt đã díp hết cả lại nhưng Tô Chỉ vẫn cố gắng không để mình ngủ thiếp đi.
Thi thoảng cô lại ngẩn người nhìn ra hướng cửa phòng, nhưng nơi đó cũng chẳng còn truyền tới bất cứ tiếng tiếng động nào nữa.
Đã mười một giờ rồi.
Trình Hoài Cẩn vẫn chưa về.
Tô Chỉ tắt điện thoại, cả người vùi vào trong chăn.
Mí mắt nhẹ nhàng khép lại. Một cảm giác cay xót được giải toả trong nháy mắt, tựa như hai mảnh keo dán chập vào nhau liền nhanh chóng kết dính lại, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến bao trùm.
Chẳng mấy chốc cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng rồi lại có một thứ gì đó thấp thoáng ẩn hiện, một thứ gì đó khó mà xoá nhoà cứ luôn lởn vởn trong tâm trí cô.
Tô Chỉ có chút mất kiên nhẫn liên tục trở mình.
Một giấc ngủ không yên giấc.
Trong cơn mê man, chẳng biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu.
Cô đột nhiên bừng tỉnh.
Chẳng phải vì nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả, chỉ là bất chợt tỉnh lại mà thôi.
Tô Chủ nằm bất động trên giường, lát sau liền tỉnh táo lại.
Bấy giờ cô mới nhận ra, thì ra trước khi đi ngủ cô đã quên tắt đèn trên bàn học.
Chẳng trách cô lại cứ cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó, trong lòng cứ luôn thấy bồn chồn không yên mãi.
Tô Chỉ rời giường, giơ tay tắt đèn.
Lúc cô đang định quay về giường, đột nhiên phía bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa khe khẽ.
Cô dừng lại bên cạnh bàn học với đôi chân trần.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa kia đã đóng lại.
Tô Chỉ cầm điện thoại trên bàn lên, màn hình chói mắt lóe sáng.
Đã mười hai rưỡi rồi.
Trình Hoài Cẩn vừa trở về.
Tiếng bước chân đó cũng nhanh chóng biến mất bên tai Tô Chỉ.
Trong phòng ngủ mờ tối, Tô Chỉ rũ mắt nhìn điện thoại của mình. Mạch suy nghĩ có chút chậm chạp, nhưng cô vẫn cảm nhận được dường như trong lòng mình đã trút bỏ được thứ gì đó.
Cô tắt điện thoại rồi đặt lại lên bàn, đang định quay về giường ngủ tiếp, lại chợt vô tình liếc mắt nhìn qua.
Phía ngoài tấm rèm sa mỏng manh, cô thấp thoáng thấy bóng dáng một người đang ngồi trong vườn hoa.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến hết, cô đưa tay nhẹ nhàng vén tấm rèm ra.
Nơi sân sau mờ tối, trên băng ghế dài mà họ từng ngồi cùng nhau, lúc này đang có một người đàn ông lẳng lặng ngồi đó.
Ánh đèn cũng ảm đạm theo màn đêm buông xuống.
Chỉ có vài ngọn đèn lờ mờ rải rác ẩn hiện giữa những khóm hoa đung đưa theo làn gió.
Trình Hoài Cẩn chống hai tay lên đầu gối, ánh mắt rũ xuống nhìn đóa hoa cát tường đang rung rinh trước gió ở nơi cách đó không xa.
Tô Chỉ cũng lẳng lặng đứng sau tấm rèm.
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, cứ thế ngắm nhìn bóng lưng của người đàn ông kia.
Bóng lưng anh vội vã rời đi, và cả bóng lưng lặng lẽ ngồi đó của anh.
Ngón tay từ từ siết chặt tấm rèm.
Một giây sau, cô xoay người bật đèn trên bàn học.
Tô Chỉ giơ tay cởi váy ngủ xuống, mặc nội y vào, rồi lại đến váy ngủ.
Rất muộn rồi.
Đã muộn lắm rồi.
Cô biết chứ.
Đã mười hai rưỡi rồi.
Những cũng đành thôi.
Cô không có cách nào vờ như chẳng nhìn thấy gì.
Xỏ đôi dép mềm mại vào chân, cô yên lặng đi xuyên qua phòng khách.
Khi cô đưa tay mở cửa ra, Trình Hoài Cẩn đã quay đầu nhìn lại.
Một đôi mắt xa xăm sâu thẳm, cứ thế lặng nhìn cô trong màn đêm không mấy sáng sủa rõ ràng ấy.
Thời gian đã mất đi ý nghĩa đo lường của nó.
Đồng thời cũng phóng đại và kéo dài khoảnh khắc này đến vô tận.
Cái nhìn chăm chú và dài lâu ấy tựa như dòng thép lỏng bị nung chảy.
Sống lưng Tô Chỉ không khỏi rịn một lớp mồ hôi lạnh, cô khẽ mím môi nói: “Sao chú còn chưa đi ngủ?”
Trình Hoài Cẩn cúi xuống nhìn đồng hồ, nói với cô: “Tôi vừa làm ồn đến cháu rồi sao?”
“Không có.” Tô Chỉ lập tức nói.
Ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, sau đó hỏi Trình Hoài Cẩn: “Tâm trạng chú không tốt sao?”
“Sao lại nói vậy?”
Tô Chỉ mím môi, đưa tay trỏ vào băng ghế dài: “Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Trình Hoài Cẩn còn chưa mở miệng, cô đã ba chân bốn cẳng tiến tới.
“Ngày mai cháu còn phải đi học.”
“Tôi biết.” Trái tim Tô Chỉ đập thình thịch không ngớt.
Một khoảng lặng ngắn ngủi, ánh mắt cô liếc nhìn về hướng khóm hoa cát tường kia. Như thể muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Trình Hoài Cẩn, “Tôi thích hoa cát tường.”
Trình Hoài Cần quay qua nhìn cô.
Có vẻ như cô vừa mới rời khỏi giường, mái tóc suôn mềm buông xõa sau lưng. Trên gương mặt mộc mạc ấy có chút gì đó trắng ngần thuần khiết.
Nhưng cô lại không nhìn anh, trông càng giống như đang đánh trống lảng hơn.
“Ngày mai cháu còn phải đi học.” Trình Hoài Cẩn lại lên tiếng nhắc nhở một lần nữa.
“Tôi biết mà.” Ở lần thứ hai này, giọng nói của cô đã hơi lung lay yếu ớt.
Tô Chỉ thu hồi ánh mắt, nhìn xuống bên chân mình, thật lâu sau Trình Hoài Cẩn cũng không nói chuyện với cô nữa.
Hình như anh rất mệt mỏi rồi.
“Hai người lại cãi nhau rồi à?” Đột nhiên cô quay sang nhìn Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn không hề nhìn cô, anh lại nói lần nữa: “Đã muộn lắm rồi.”
Trái tim Tô Chỉ từ từ chùng xuống, cuối cùng chỉ lí nhí nói: “Ngồi thêm mười phút cũng không được sao?”
Một câu hỏi hoàn toàn yếu ớt vô lực, tựa như làn khói chưa từng có được dáng hình cụ thể. Có lẽ còn chưa truyền tới bên tai Trình Hoài Cẩn thì đã bị ngọn gió cuốn bay mất rồi.
Một khoảng lặng rất dài sau đó, Tô Chỉ vẫn không có được bất cứ câu trả lời nào tới từ Trình Hoài Cẩn.
Có lẽ anh thật sự không mong muốn cô ở lại đây với mình.
Ánh trăng lạnh lẽo như phủ trên người cô.
Tô Chỉ cúi xuống nhìn mắt cá chân của mình, trong lòng âm thầm cười tự giễu.
Cô từ từ đứng lên chuẩn bị quay vào nhà.
“Lấy áo khoác, bên ngoài trời lạnh.”
Nhưng khi đi tới cửa, cô chợt nghe thấy Trình Hoài Cẩn ở phía sau lên tiếng.
Tô Chỉ có chút ngạc nhiên quay đầu lại, thế rồi nhìn thấy Trình Hoài Cẩn cũng đang nhìn lại mình.
Trong đêm tối tịch mịch, giọng nói của anh trở nên rõ ràng đến nhường ấy.
Càng giống như cúi xuống ghé sát bên tai cô, từng câu từng chữ đủ để đánh thẳng vào nơi trái tim:
“Chỉ mười phút thôi, đừng nói gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...