Quần áo ướt đẫm dính vào trên người thấy lành lạnh, Mạc Tiểu Hàn đứng dậy, chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng như mềm ra, bụng có chút căng đau. Trong lòng cô âm thầm lo lắng, thù hận đối với Sở Thiên Ngạo xông lên đầu, hắn biết rõ cô mang thai, lại muốn người phụ nữ có thai làm loại chuyện loại này. Quả thật là người không có chút nhân tính! Trong lòng Mạc Tiểu Hàn mắng nhiếc Sở Thiên Ngạo thậm tệ.
Về giường nằm nghỉ ngơi một lát, cơn đau bụng giảm bớt rất nhiều, lúc này Mạc Tiểu Hàn mới yên lòng lại. Đoán chừng là do mệt nhọc và khom lưng quá lâu.
"Bé con, mẹ thực xin lỗi con." Mạc Tiểu Hàn thấy lòng chua xót.
Những phụ nữ có thai khác đều giống như nữ hoàng, người nhà tỉ mỉ chăm sóc, việc chỉ cực nhọc một chút cũng không cho làm, chỉ sợ bảo bối trong bụng có bất kỳ sơ xuất gì. Nhưng bảo bối của Mạc Tiểu Hàn cô, ngoại trừ chính cô thương xót ra, thì chẳng còn ai.
Trong lòng Sở Thiên Ngạo đang ước gì đứa bé này mất đi! Mạc Tiểu Hàn đột nhiên rùng mình một cái. Bắt cô làm những công việc nặng nhọc như vậy bằng tay, đại khái chính là muốn cô vì mệt mỏi khổ cực mà sinh non đây mà!
Chạy trốn, chạy trốn! Chờ ba phẫu thuật xong, cô sẽ cùng ba trốn đi khỏi cái thành phố này. Ngày nào còn ở bên cạnh Sở Thiên Ngạo, thì ngày đó cô vẫn gặp nguy hiểm. Mạc Tiểu Hàn âm thầm nghĩ tới phương án chạy trốn.
Cũng may là ở phương diện ăn uống Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ làm khó Mạc Tiểu Hàn, Mạc Tiểu Hàn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, trong thời gian mang thai, chế độ dinh dưỡng cũng không tệ.
Sở Thiên Ngạo có lúc còn châm chọc: "Cô xem bộ dáng này của cô đi, dân chạy nạn Châu Phi so với cô nhìn còn có da có thịt hơn, về sau phải ăn nhiều một chút, nếu không người khác lại tưởng rằng Sở Thiên Ngạo tôi khấu trừ lương người giúp việc bằng khẩu phần ăn.
Mấy ngày nay thời tiết cũng rất tốt. buổi chiều hôm đó, Sở Thiên Ngạo nhìn ra hồ bơi ngoài cửa sổ, đột nhiên gọi Mạc Tiểu Hàn lại: "Đi xả nước hồ bơi đi, rồi chà rửa cho sạch sẽ, tối nay tôi muốn bơi."
"Được." Mạc Tiểu Hàn nhìn hồ bơi cực lớn, chỉ thấy trong đầu có một cảm giác đau mơ hồ.
Xả hết nước trong hồ bơi xong, Mạc Tiểu Hàn cầm bàn chải và dung dịch tẩy rửa, bỏ vào hồ rồi bắt đầu dọn dẹp. Cô khom người chà đi chà lại vách tường của hồ bơi, chà rửa một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, cô tựa vào vách tường nghỉ một lát, một lúc sau mở khóa vòi nước xịt cho sạch sẽ vùng cô mới chà rửa xong.
Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, hình thành một vầng hào quang rực rỡ trên bầu trời trong xanh. Ánh hoàng hôn nhẹ chiếu những ánh sáng dịu dàng ấm áp trên vườn quýt, nhưng Mạc Tiểu Hàn lại cảm giác toàn thân lạnh như băng. Tới khi chà rửa xong bốn bức vách của hồ bơi, cô không còn kiểm soát được sức lực bàn tay của mình nên khiến nước tràn ra tung tóe ướt hết quần áo.
Đã đến giờ làm cơm tối, Mạc Tiểu Hàn lại không dám trì hoãn, liếc mắt nhìn hồ bơi còn chưa chà rửa xong, thở dài, đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Không kịp thay quần áo ướt trên người, Mạc Tiểu Hàn vội vàng rửa tay, bắt đầu rửa rau, thái thức ăn.
Sở Thiên Ngạo luôn luôn thích ăn những món ăn nhẹ, không cay, nhưng hôm nay không hiểu tại sao lại muốn ăn món cay Tứ Xuyên, chỉ có điều món này rất hợp với khẩu vị của Mạc Tiểu Hàn, hiện tại cô rất thích ăn đồ cay, bởi vì Sở Thiên Ngạo ăn nhẹ, nên thật sự cô không dám nấu, chỉ dám mua một bình tương ớt đặt trong bếp, khi thèm ăn thì múc mấy muỗng.
Hình như nước hồ bơi quá lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay truyền tới toàn thân, hơn nữa do mặc quần áo nửa ướt nửa khô, nên lúc chế biến thức ăn Mạc Tiểu Hàn nhảy mũi liên tục.
Đậu hũ Ma Bà, cá hấp, gà tiềm, canh ngao. Trải qua khoảng thời gian tự rèn luyện, tay nghề của Mạc Tiểu Hàn đã tương đối khá.
Một bàn tràn ngập món ăn cay bốc mùi thơm ngát, dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra màu sắc xinh đẹp, một màu đỏ rực, bốc hơi nghi ngút, Mạc Tiểu Hàn không thể chờ đợi được, chỉ muốn ăn ngấu ăn nghiến ngay lập tức!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...