"Tiểu Hàn, người đàn ông bên ngoài kia có phải rất có tiền hay không?" Ánh mắt Lâm Thiến sáng rỡ nhìn Mạc Tiểu Hàn. Không nghĩ tới, con bé này nhìn qua bướng bỉnh ngang ngược, thế nhưng lại có mắt nhìn người, có thể câu được một người đàn ông có tiền như vậy.
"Dì Lâm, con về phòng thu dọn đồ đạc đây." Mạc Tiểu Hàn cúi đầu đi về phòng của mình. Cô rất ghét giọng điệu của Lâm Thiến.
"Vũ Yên, con thật vô dụng! Con xem, đến Tiểu Hàn cũng có thể câu được người có tiền, dáng dấp của con so với nó còn xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, sao bên cạnh con không có lấy một người đàn ông có tiền nào hết?" Lâm Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ai biết vận cứt chó của nó từ đâu mà tới!" Lâm Vũ Yên tức giận vuốt ve mái tóc dài của mình. Lần trước Sở Thiên Ngạo cho cô tấm chi phiếu kia, bị cô bài bạc thua sạch toàn bộ rồi. Nếu không cũng sẽ không quay về nhà trong cái xóm nghèo này!
Chậm rãi dựa vào cửa phòng, Lâm Vũ Yên khoanh tay trước ngực, nhìn Mạc Tiểu Hàn đang thu dọn đồ đạc: "Em muốn dọn đi để ở cùng Sở Thiên Ngạo sao?"
Ở cùng Sở Thiên Ngạo, mấy chữ này sao nghe chói tai như vậy. Mạc Tiểu Hàn cắn môi, trong lòng có chút khổ sở.
Nếu như có thể, cô cũng mong muốn giống như những cô gái bình thường khác, sống dưới ánh mặt trời sáng rực, cuộc sống bình thường, cô cũng không muốn làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cả ngày bị người ta muốn ăn lúc nào thì ăn!
Nếu như có thể, có lẽ cô còn có thể gặp lại được học trưởng Hạo, có lẽ, cô sẽ cùng học trưởng Hạo kết hôn, sinh một em bé xinh đẹp, trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, mà không phải giống như hôm nay, bị người ta khinh bỉ và xem thường như vậy!
Thấy Mạc Tiểu Hàn không nói câu nào, tròng mắt của Lâm Vũ Yên xoay động, nảy ra ý hay.
“Tiểu Hàn, về sau chị có thể tới thăm em không?"
"Dĩ nhiên có thể a." Trong lòng Mạc Tiểu Hàn có chút cảm động. Không nghĩ tới, Lâm Vũ Yên lại cũng nhớ thương cô.
Điện thoại trong túi quần jean chợt vang lên.
"Alo? Có gì không?"
"Mạc Tiểu Hàn, đã mười lăm phút rồi! Mau ra đây!" Giọng nói của Sở Thiên Ngạo hàm chứa tức giận.
"Được rồi, biết rồi. Lập tức ra ngoài." Mạc Tiểu Hàn xách vali quần áo vừa sắp xếp xong đi ra ngoài cửa. Quần áo của cô rất ít, vali rất nhẹ chẳng có cảm giác nặng nề gì cả.
"Dì Lâm, chị, em đi nha. Về sau nếu có thời gian con sẽ quay về thăm hai người." Mạc Tiểu Hàn nhìn Lâm Thiến và Lâm Vũ Yên nói tạm biệt, nhìn đồ đạc trong nhà, chợt có chút lưu luyến.
"Được rồi, mau đi đi! Đừng làm cho đại tổng giám đốc người ta chờ sốt ruột" Lâm Thiến vội vàng đẩy Mạc Tiểu Hàn ra cửa. Ngàn vạn lần đừng đắc tội với người có tiền bên ngoài kia, sau này bà còn muốn hưởng chút hào quang của Mạc Tiểu Hàn!
Bước nhanh tới cạnh xe, Mạc Tiểu Hàn lưu luyến quay đầu lại nhìn ngôi nhà rách nát của mình lần cuối rồi xách hành lý lên xe.
"Vứt đi!" Vừa nói dứt, Sở Thiên Ngạo thoải mái xoay tay lái, chạy ra khỏi khu ổ chuột bẩn thỉu ẩm thấp.
"Vứt? Vứt cái gì?" Mạc Tiểu Hàn nghe không hiểu.
Sở Thiên Ngạo chau mày, cướp lấy vali hành lý từ tay Mạc Tiểu Hàn vứt ra ngoài cửa sổ!
"Anh làm gì đấy! Bên trong có quần áo của tôi!" Mạc Tiểu Hàn vô cùng tức giận! Người đàn ông này tại sao ngang ngược bá đạo như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến người khác nghĩ cái gì?
"Tôi sẽ dẫn cô đi mua đồ mới." Sở Thiên Ngạo kiêu căng nói, "Quần áo đó mà mặc đi ra ngoài, quả thực khiến cho tôi mất mặt. Người phụ nữ của Sở Thiên Ngạo tôi, sao có thể nghèo nàn như vậy được!"
"Người phụ nữ của Sở Thiên Ngạo tôi", không biết vì sao khi nghe thấy những lời này, trong lòng Mạc Tiểu Hàn chợt có một tia rung động rất nhẹ. Kể từ khi ba cô ngã bệnh, cô vẫn có cảm giác rất đau khổ vì không có người nương tựa. Những lời nói của Sở Thiên Ngạo, khiến cô sinh ra một loại ảo giác, cô đã có chỗ dựa rồi. Mặc dù, cô chỉ là tình nhân của người kia, chỉ là tình nhân bán mình cho một ông chủ có tiền mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...