Thuận Minh

“Đi về phía trước mười bước, nhét đạn dược vào, chuẩn bị bắn!!”

“Nổ súng!”

Lúc kỵ binh Thát Tử xông tới khoảng bảy mươi bước trước đội ngũ súng hỏa mai th́ không cách nào tiến thêm một bước, bọn kỵ binh Thát Lỗ dù quất ngựa điên cuồng thế nào, cũng không cách nào đi tới.

Tốc độ bọn họ tiến về phía trước bổ khuyết không gian đă không cản nổi tốc độ bị súng hỏa mai sát thương, từng hàng từng hàng kỵ binh ở trong mưa đạn dày đặc người ngă ngựa đổ.

Ở cạnh tầm bắn lớn nhất, rất nhiều kỵ binh Măn Thanh c̣n cho là giáp vải, giáp xích mặc trên người có thể ngăn được sự nổ súng của súng hỏa mai đối phương, ai ngờ tới đạn ch́ vẫn xuyên thấu không chút lưu t́nh. Tiếng kêu thảm thiết của người và ngựa xen làm với nhau, kỵ binh xếp sau đă bắt đầu theo bản năng gh́m tọa kỵ giảm tốc độ.

Ngựa của kỵ binh Thát Tử đều v́ sự tử vong của người và ngựa bên cạnh mà luống cuống bất an, theo bản năng muốn chuyển hướng, không muốn xông về phía trước.

Do sự sát thương và tốc độ của bọn họ chậm lại, kỵ binh tiên phong đă ở ngoài tầm bắn cửa hàng ngũ súng hỏa mai của Triệu Năng, lúc này Triệu Năng và hỏa thương binh do gă suất lĩnh có lẽ không thể nói là tuyệt nhất trong cuộc đời bọn họ, nhưng tuyệt đối là tập trung toàn bộ tinh thần chưa từng có, lúc này những tử sĩ quân Đăng Châu chưa chắc là nhiệt huyết , nhưng bọn họ đều b́nh tĩnh cực kỳ, mỗi động tác chiến thuật đều hoàn thành hoàn mỹ, hơn nữa tốc độ c̣n nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

Lắp đạn, nhắm, bóp c̣, lặp lại những tŕnh tự này không ngừng, vốn ở trong huấn luyện thường ngày, hay là thậm chí ở trong chiến đấu vừa năy, hỏa thương binh của quân Đăng Châu đều không làm được tần số thay phiên và bắn nhanh như vậy, nếu nói ngày thường cưỡng bức đạt tới, chỉ sợ t́nh huống que cời chưa rút ra nhồi thuốc nhưng chưa lắp đạn đều sẽ xảy ra.

Nhưng lúc này, không chỉ tốc độ, c̣n có tính chuẩn xác kinh người, ở sự che chở của chiến hữu cũng khoảng cách tử vong ở trước mặt ḿnh, trạng thái tinh thần và trạng thái thân thể mỗi người đều đạt tới t́nh trạng tốt nhất.

Đủ loại kết hợp lại, hỏa lực đồng loạt bắn ra giống như mưa gào gió táp, bắn tan hoàn toàn kỵ binh Nữ Chân Thát Lỗ trước mặt. Bốn hàng có một ngh́n năm trăm người, mỗi hàng gần ba trăm người, độ rộng này lại thêm tốc độ bắn dày đặc, nên mật độ hỏa lực đáng sợ cực kỳ.

Kỵ binh Thát Lỗ mặc dù xếp đội h́nh sơ tán lao tới, nhưng độ rộng chính diện, thậm chí c̣n không bằng đội ngũ súng hỏa mai. Bị đối phương bắn hàng trước bất kể góc chết.

Gần như ngoài trăm bước th́ không những không tới gần đối phương được, lại c̣n bị đối phương ra sức bắn như mưa rào. Hơn nữa bốn hàng bắn xong hàng thứ nhất lại lần nữa nổ súng, Lại một lần nữa thay phiên. Trong mắt những kỵ binh xếp phía trước, những súng hỏa mai của người Minh giống như vô cùng vô tận, bắn tới không hề gián đoạn.

Ở dưới mưa bom băo đạn như vậy, đứng ở phía trước cũng chịu chết. Hơn nữa c̣n là chịu chết một cách vô ích. Ai c̣n muốn tiếp tục đối mặt nữa chứ. Vừa rồi không ít kỵ binh Thát Tử đều thấy đội ngũ trước mặt đơn bạc, mặt ngang quá rộng này không sợ sự nă pháo của pháo tướng quân, bước chỉnh tề dần dần tới gần.

Loại khí thế này đă khiến trong ḷng kỵ binh Nữ Chân tự xưng là “Tinh nhuệ thiên hạ” sinh ư sợ hăi. Bây giờ tiếp chiến. Uy lực do đối phương biểu hiện ra chưa từng có từ trước tới nay, khí thế so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Đại chiến bắt đầu từ sáng sớm, đă lặp đi lặp lại mấy lần vẫn không đánh bại được chi quân Minh này. Rơ ràng đă mấy lần bắt được cơ hội có tính quyết định. Rơ ràng thương vong của những người Hán đối phương so với ḿnh nhiều hơn nhiều. Trên toàn bộ chiến trường. Khắp nơi đều là người chết. Trong không khí là hỗn hợp mùi khói thuốc súng và mùi máu tanh. Các đồng bạn không phải chết đi th́ chính là trọng thương. Binh mă Thát Tử cũng không phải là người sắt. Tinh thần của bọn họ cũng bắt đầu kéo căng.

Chỉ có điều chủ tướng A Ba Thái liên tiếp có thể t́m ra biện pháp chiến thắng, khiến cho mọi người cảm thấy hy vọng vẫn chưa mất. Lúc này mới tiếp tục gắng gượng chiến đấu.

Đại pháo nổ vang, vốn tưởng rằng lần này là lúc định cục thắng triệt để. Thát Lỗ Măn Thanh ở quan ngoại dù xem thường quân Minh thế nào, nhưng với hỏa khí này, đặc biệt là hỏa pháo. Hỏa pháo đường kính lớn, vẫn tràn đầy sùng bái. Cho rằng đây là thần khí. Người nào có nó người đó có thể đứng đầu.

Không ngờ đại pháo nổ vang, đối phương cũng không sợ mà lại phản kích tiến công, rất nhiều kỵ binh đều không chịu nổi, kỵ binh Nữ Chân Thát Lỗ ở trong Măn Thanh được xưng là quốc tộc, sợ hăi quân pháp nhất. Bởi v́ vinh nhục phú quư của người một nhà đều ở trên công trạng. Đă xúc phạm quân pháp th́ liền xong đời. Tiếp theo là già trẻ một nhà đều không cách nào trở ḿnh, thậm chí dù bao nhiêu năm sau vấn đều phải làm trâu làm ngựa cho người khác.


Trước trận bỏ chạy, đó chính là tội bị quân pháp xử phạt nghiêm trọng nhất, nhưng bây giờ kỵ binh Thát Tử lao tới đă không để ý được những chuyện này, rối rít quay ngựa lại chạy về phía sau trận.

Thấy đối phương thoát khỏi phạm vi bắn hữu hiệu của súng hỏa mai, Triệu Năng không ngờ sự đột kích mạo hiểm của ḿnh đă bức lui đối phương, đă đạt được hiệu quả, gă lại hạ lệnh, tiến về phía trước mười bước, tiếp tục bắn.

Chính việc tiến mười bước về trước này đă đánh tan hoàn toàn ư chí chiến đấu và dũng khí của kỵ binh Thát tử, cho dù là những người xếp sau c̣n đang do dự cũng đều rối rít quay đầu ngựa lại, hoặc là chạy về phía sau, hoặc là hướng về hai bên, ai mà muốn đối mặt với những kẻ điên này chứ.

Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái ở phía sau đội ngũ, vốn vẫn luôn liếc mắt theo dơi hỏa pháo phía sau, sợ bị A Ba Thái nă pháo ở sau lưng, nhưng lúc này gă cũng bất chấp phía sau, chỉ có thể sắc mặt xanh mét mà nh́n các huynh đệ ở phía trước chật vật lui về, Lưỡng Hoàng Kỳ là quản hạt của hoàng đế, có thể nói là thể diện của hoàng đế, nhưng hôm nay lại có cảnh tượng như vậy, chỉ sợ sau khi trở lại Thịnh kinh, sẽ có phiền toái.

Tiếng trống đơn điệu mà có tiết tấu kia lại vang lên bên tai vừa rồi nghe th́ tê dại, nhưng bây giờ nghe th́ toàn thân đều có một cỗ hàn khí từ đáy ḷng sinh ra, Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái xưa nay dũng mănh gan dạ nổi danh sau khi hơi chút do dự, cũng quay đầu ngựa lại, chạy về phía bản trận.

Trong ḷng của gă t́m lư do cho ḿnh, nghĩ thầm binh sĩ Lưỡng Hoàng Kỳ chính là tiền vốn của hoàng đế, lưu được phần nào tương lai phân lượng nói chuyện liền nặng hơn phần đó, ḿnh cũng nên suy nghĩ tổng thể, lấy đại cục làm trọng.

Bên Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái thật không dễ dàng mới cổ động được sĩ khí, nhưng ở trong sự nổ súng của súng hỏa mai như băo táp liền bị đánh tan không c̣n một mống, những binh lính Măn Bát Kỳ hai mắt đỏ ngầu, cắn răng chuẩn bị lao ra tác chiến lúc này đều mặt trắng bệch, hai mắt không biết đang nh́n chỗ nào.

A Ba Thái thấy biểu hiện bọn lính như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân không có chút khí lực nào, nhớ rơ quư phủ ḿnh có một kẻ viết thiếp người Hán sau khi ở Tùng Sơn đă từng nói khinh bỉ nước Minh là “Con lừa nghèo”, nhưng sao bây giờ ḿnh lại cảm giác, ḿnh mới là con lừa.

“C̣n chưa hóng mát đủ sao, mau nă pháo, mau nă pháo!!”

Đây gần như là biện pháp cuối cùng, A Ba Thái cũng đă đánh mất sự tỉnh táo từ lúc khai chiến tới giờ, lực lượng cơ động và kỵ binh có thể sử dụng trong tay hắn bây giờ c̣n hơn xa đội ngũ súng hỏa mai đơn bạc trước mặt này, nhưng A Ba Thái lại cảm thấy thứ duy nhất có thể đối phó những hỏa thương binh quân Minh này chính là hỏa pháo.

Vừa rồi cũng chỉ có hỏa pháo tạo thành sát thương cho những quân Minh này. A Ba Thái cảm thấy lúc này cũng chỉ có hỏa pháo mới có hiệu quả, nhưng Nhạc Nhạc bên cạnh hắn th́ lại lớn tiếng giục:

“Đuổi hỏa thương binh của Triều Tiên tới trước cho ta, tất cả những người bên trong quân Hán có súng hỏa mai cũng đều như thế, chậm trễ không tiến, đều chém đầu!!”

Chuyện đó và chuyện những Thiên tổng quân Đăng Châu tự mang đội ngũ từ trong đại trận chặt chẽ ra điều hành có tính chất giống nhau, quân tướng phía dưới đă không c̣n tín nhiệm sự chỉ huy của chủ tướng cấp trên. Đương nhiên ở t́nh huống trước mắt. Nhạc Nhạc tốt xấu ǵ cũng là con của A Ba Thái hạ lệnh tuỳ tiện, cho dù là A Ba Thái hay là người bên cạnh cũng không nói được ǵ.

Thân binh thổi c̣i ngà của Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái đă tới hết sau trận pháo, nếu những pháo thủ này lại lấy những lư do ǵ người khác không hiểu mà không nă pháo, bọn họ sẽ giết người, người Hán quả nhiên là không đáng tin cậy, tiến tới phía trước là người Hán. Mà kẻ nă pháo này cũng là người Hán, ai biết có thể có vấn đề không.

Trong ḷng pháo binh ở trận pháo Măn Thanh đều âm thầm kêu khổ, lúc bắn pháo mười hai pound nặng này đặc biệt phiền toái. Hướng và góc độ gần như đều cố định, để bảo đảm tầm bắn dựa theo thường quy đều thiết kế dùng góc ngắm cao, mặc dù góc độ không quá lớn, cũng sẽ không chính xác.

Nhưng bất kể không chính xác cỡ nào, đội ngũ súng hỏa mai của quân Minh trước mặt ở trong khoảng cách này, đạn pháo căn bản không bắn được người, sẽ trực tiếp bay qua đỉnh đầu, đương nhiên, ngay cả đỉnh đầu trên thực tế cũng không chạm.

Có điều trong ḷng những pháo binh này cũng biết, nếu ḿnh nói t́nh h́nh thực tế ra, chỉ sợ đao phía sau sẽ chặt xuống, tốt xấu ǵ trước tiên cứ bắn một lượt pháo này ra đi đă.


Trong ḷng bọn họ cũng không tin, thật sự có người có thể ở trước uy thế của hỏa pháo, ở khoảng cách gần như vậy đứng vững vững vàng vàng, nên lập tức nhét đạn dược vào nhanh.

Đối với mấy pháo binh này mà nói bọn họ cũng không tin lúc ḿnh đối mặt hỏa pháo sẽ quyết chí tiến lên như vậy, cho nên bọn họ đầu hàng Thát Lỗ trở thành Hán gian, nhưng những binh sĩ bước tới này, là binh sĩ và chiến sĩ xuất sắc nhất thời đại này, có ư chí và tín nhiệm rắn như thép.

Tiết tấu tiếng trống không thay đổi, cờ xí đón gió tung bay, đội ngũ sải bước về phía trước, ở giữa hỏa pháo và bọn họ, kỵ binh Thát Lỗ đều biến mất không c̣n ai nữa, chỉ có pháo binh sau hai mươi khẩu hỏa pháo kia, những pháo binh này đều nghẹn họng nh́n trân trối hỏa thương binh quân Đăng Châu không ngừng đi về phía trước.

Ở trong mắt bọn họ, đây căn bản không phải quân lính Đại Minh. Đạn dược đă nhét vào xong, nhưng ai cũng đứng nh́n ngây ngốc ở đó, măi cho tới khi tiếng chửi bậy và thúc giục sau lưng khiến họ bừng tỉnh. Lúc này pháo binh mới phát hiện hai tay châm lửa của ḿnh lại nặng như vậy, bả vai giống như vỡ vụn.

Đạn pháo của pháo mười hai pound, nhồi thuốc, lắp đạn, kiểm tra thang pháo đều là việc tay chân cực nặng nề, vừa rồi dưới cục diện khẩn trương này lại không có cảm giác ǵ, nhưng bây giờ hết thảy đều như thả lỏng, tất cả cảm giác đều hiện ra, cả người đều giống như đông cứng ở đó.

Đội ngũ súng hỏa mai sải bước về phía trước, đi về phía bên này giống như là phía trước không có những đại pháo khiến người ta sợ hăi, cứ sải bước về phía trước.

Binh lính sau hỏa pháo run rẩy mà đốt ng̣i nổ của pháo, tiếng vang của pháo vẫn kinh thiên động địa như cũ, nhưng khoảng cách giữa đối phương và hỏa pháo đă quá gần.

Lúc c̣n cách pháo binh sáu mươi bước, Triệu Năng lại làm ra mệnh lệnh đứng nghiêm nổ súng, bọn hỏa thương binh phía sau, bên cạnh gă máy móc mà nhét đạn dược vào, để nằm ngang bắn mục tiêu của bọn họ chính là bọn pháo binh sau hỏa pháo, những pháo binh kia ngay lúc này đă quên chạy trốn, trốn th́ có thể trốn đi đâu, phía sau của bọn họ là binh sĩ Thát Tử đang đôn đốc tác chiến, nếu quay đầu lại, kết quả cũng bị chém đầu, khó thoát khỏi cái chết.

“Lúc đầu sao ta lại đầu hàng...”

Có lẽ có người lẩm bẩm một câu như vậy, chẳng qua không có ai nghe rơ, hết thảy đều bị bao trùm bởi tiếng nổ súng của súng hỏa mai.

-o0o-

Pháo binh ở sau hỏa pháo chỉ có mười mấy người kịp xoay người chạy trốn, nhưng bọn họ lại chết bởi súng hỏa mai hàng thứ ba, súng hỏa mai hàng thứ hai đă giết chết từng người sống đứng ở sau pháo, về phần những thân binh thổi c̣i ngà được xưng “dũng mănh vô song” kia, bọn họ chạy cũng không chậm.

“A mă, tạm thời rút lui, rút lui!”

Nhạc Nhạc ở bên cạnh A Ba Thái hô gấp, dưới sự xua đuổi của doanh tiên phong và binh giáp trắng phía trước, những binh Triều Tiên và sĩ tốt quân Hán cầm súng hỏa mai trong tay lại bị đuổi tới phía trước hàng ngũ kỵ binh, ḷng đầy vẻ không t́nh nguyện mà cầm súng hỏa mai lắp đạn nhồi thuốc, chuẩn bị nghênh đón quân Đăng Châu đối diện đang sải bước tới trước.

“Cất bước về phía trước, về phía trước!”

Tiếng nói Triệu Năng đă có chút khàn khàn. Mệnh lệnh của gă chỉ có câu này chiếm được hướng ứng ở phía dưới, mỗi một hỏa thương binh đều hô lớn theo:


“Doanh Giao Châu, tiến về phía trước, tiến về phía trước!!”

Tiết tấu tiếng trống vẫn không thay đổi như cũ, biên độ bước tiến vẫn không thay đổi như cũ, không chút do dự mà đi về phía bản trận có đại đội kỵ binh và bộ tốt Thát tử. Hai mươi khẩu hỏa pháo hiện lên, đội ngũ bọn lính vẫn chỉnh tề như cũ, đi qua hỏa pháo, tay súng hỏa mai của Triều Tiên và quân Hán cũng đă chuẩn bị kỹ càng.

Khoảng cách này khoảng chừng tám mươi bước, mấy kỵ binh Măn Mông đối diện đều sợ hăi mà tránh ở sau đội ngũ súng hỏa mai, nh́n hỏa thương binh quân Đăng Châu mà run sợ trong ḷng.

“Nổ súng! Nổ súng!!”

Doanh Giao Châu sẽ không phát lệnh như thế, đây là tiếng ra lệnh đối với Triều Tiên và quân Hán mặc dù cũng khản cả giọng, nhưng thanh âm nghe lại hết sức yếu ớt. Trên cơ bản súng hỏa mai để ngang trong tay sĩ tốt quân Hán và binh Triều Tiên khai hỏa, trên chiến trường lập tức khói thuốc súng tràn ngập.

Hỏa thương binh quân Đăng Châu hàng đầu gần như có một phần năm trúng đạn, đều ngă xuống đất. Nhưng đội ngũ không hề hỗn loạn, đồng đội phía sau bọn họ tự động bước nhanh hơn bổ sung lỗ hổng, lại đi về phía trước thêm vài bước. Triệu Năng lại lớn tiếng hạ lệnh nổ súng:

“Bắn ngang, chuẩn bị, nổ súng!!!”

Hai tay của đám hỏa thương binh ổn định giống như quặng sắt, nhắm ngay trước mặt đối thủ, bóp c̣, đồng dạng là nổ vang một vùng. Khói thuốc súng tràn ngập, nhưng sau một lượt bắn này, đối diện hầu như là một phần hai kẻ địch trực tiếp ngă sấp về phía trước, mất đi sức chiến đấu. Bọn hỏa thương binh quân Hán và Triều Tiên thấy bước đi đối phương hung mănh như vậy th́ sĩ khí hạ xuống thấp cực kỳ, trong ḷng bối rối vô cùng, động tác trên tay cũng biến dạng theo, huống chi tám mươi bước đối với bọn họ mà nói, tầm bắn lớn nhất của rất nhiều súng hỏa mai thậm chí c̣n chưa đạt tới mức xa như vậy, lúc này chỗ phạm sai lầm của họ hoàn toàn giống với lúc sai lầm khi sử dụng súng hỏa mai của những quân đội Đại Minh khác.

Sát thương của súng hỏa mai tất nhiên cũng yếu theo rất nhiều. Nhưng sự xạ kích của quân Đăng Châu lại rất nề nếp, không chút hàm hồ nào, sự xạ kích cửa hàng đầu th́ có hiệu quả gần gấp đôi đối phương, bọn bộ tốt của Thát Lỗ thấy đồng bạn của ḿnh kêu thảm ngă xuống, uy lực và tầm bắn của súng hỏa mai hai bên, hiệu quả bắn ra hoàn toàn khác nhau.

Trong ḷng đều bối rối vô cùng, ai cũng biết súng hỏa mai bắn nhau, nhét đạn dược vào có nhanh hay không, lượt bắn thứ hai và lượt thứ ba có thể đuổi kịp hay không. Đây mới là mấu chốt của thắng bại.

Nhưng bị dọa sợ thành bộ dạng này, rất nhiều động tác đă không c̣n làm được, tốc độ nhét vào tất nhiên là chậm hơn rất nhiều. Nhưng hỏa thương binh của quân Đăng Châu lúc này lại là trạng thái có hiệu suất cao nhất từ trước tới nay, lượt nổ súng thứ hai lượt nổ súng thứ ba lại trút xuống như mưa, lại rất nhiều người kêu thảm ngă xuống đất.

Hang ngũ bộ tốt của những quân nô lệ này đă trở nên cực kỳ thưa thớt, bọn lính v́ để có thể nhét đạn dược vào an toàn, chỉ đành phải lui về sau không ngừng, đội đốc thúc chiến đấu phía sau bọn họ cũng trốn vô cùng xa, sợ binh sự xạ kích của quân Minh gần như khủng bố kia lan tới gần, nhưng sự lui về sau của bọn họ, lại hoàn toàn không cán nổi hiệu suất bắn súng hỏa mai của quân Đăng châu.

“Tiến về trước mười bước, nhét đạn dược vào, sẵn sàng, nổ súng!!!”

“Tiến về trước năm bước, nhét đạn dược vào, sẵn sàng, nổ súng!!!”

Mệnh lệnh của Triệu Năng phát ra liên tục, súng hỏa mai của đội ngũ súng hỏa mai bắn ra trên thực tế vẫn có khoảng cách thời gian cố định, tŕnh tự và thủ tục như que cời, nhồi thuốc,., cũng cần có thời gian, có điều khoảng cách như vậy, đối với hỏa thương binh Triều Tiên và sĩ tốt quân Hán đối phương nhét chậm chạp mà nói, giống như không có bất cứ khoảng cách thời gian nào, giống như là dốc hỏa lực không ngừng.

Sau khi vượt qua trận pháo, hỏa thương binh của quân Đăng châu lại bắn ra năm lượt thay phiên, trên thực tế hỏa lực liên tục này so với lúc bắn trước trận pháo đă chậm lại, dù sao súng hỏa mai rất nặng, đoạn khoảng cách sải bước về phía trước này cũng phải tiêu hao thể lực.

Có điều bắn năm lượt thay phiên này, khiến hàng ngũ súng hỏa mai đối phương bị đánh nát hoàn toàn, đánh mất sức chiến đấu triệt để, đội ngũ súng hỏa mai quân Đăng Châu lại sải bước về phía trước không ngừng, nhét đạn dược vào không ngừng, bắn không ngừng, giống như một mặt tường di động từ từ ép tới.

V́ súng hỏa mai là trường mâu cán gỗ dài, lúc này bọn hỏa thương binh quân Đăng Châu không ngừng giơ trường mâu trăm trượng này đi ám sát địch nhân Thát Lỗ trước mặt.

Tính huống như vậy, ngay cả đội đốc chiến cũng đánh mất chiến ý, sợ bị hỏa binh quân Minh như kẻ điên này giết chết, đều lên ngựa trốn về bản trận, ngay lúc đội súng hỏa mai vừa rồi không ngừng đi tới, không ngừng có kỵ binh Nữ Chân và kỵ binh Mông Cổ từ hai bên qua.

Nhưng lại không người nào dám đi công kích, ở trong mắt bọn họ th́ những kẻ này là quái vật, nếu tới gần, cũng sẽ bị quái vật đáng sợ này cắn nuốt, trốn tránh vẫn là tốt nhất.


“A mă, Đây là khốn thú tử đấu, chúng ta không đáng cùng bọn họ liều mạng. Cứ tránh thoát mấy kẻ điên này trước, từ từ tái chiến cũng không muộn!”

Sau năm lượt bắn thay phiên, khoảng cách với bản trận đại quân Măn Mông c̣n khoảng hơn một trăm bước, đội ngũ súng hỏa mai xem ra có chút mệt mỏi, có điều ngay lúc kỵ binh Măn Mông chuẩn bị qua chiếm tiện nghi, Triệu Năng đứng ở chính giữa lại dùng tiếng khàn khàn ra mệnh lệnh:

“Các binh sĩ, mục tiêu phía trước là trận địa địch, tiến về phía trước, tiến về phía trước!! “

Tiết tấu tiếng trống lại một lần nữa vang lên. Cả đội ngũ giống như không hề đi đường xa như vậy, trong tay không cầm súng hỏa mai nặng như vậy, lại sải bước về phía bản trận đại quân Măn Mông, mặc dù khoảng cách như vậy, hơn nữa tất cả mọi người biết tầm bắn xa nhất của súng hỏa mai căn bản không bắn xa được như thế.

Thấy những quân hán đột nhiên điên cuồng kia cất bước, cả đội ngũ đại quân Măn Mông trong giây lát xôn xao, nhân số trước mắt bọn họ phải nhiều hơn một ngh́n hỏa thương binh trước mắt này rất nhiều, nhưng chẳng ai biết trong tay những kẻ điên này c̣n bao nhiêu đạn dược, ai biết loại bắn giống như không ngừng này c̣n có thể kéo dài bao lâu.

Trước mắt đi theo phía sau đội ngũ súng hỏa mai của Triệu Năng, chỉ có kỵ binh gần hai ngh́n, đây gần như là quân lính duy nhất chưa bị tổn thất ǵ trong cả cuộc chiến.

Nhưng ba ngh́n quân lính này, lại giống như là thiên quân vạn mă. Loại áp lực khiến người ta hít thở không thông này ập vào mặt, sắc mặt Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái xám xịt, trên tay tăng sức mạnh không ngừng, giống như muốn ép cán gỗ của roi ngựa ra thành nước, phía sau c̣n nhiều kỵ binh như vậy, nếu từ bốn phương tám hướng bao vây, nhất định có thể đánh tan đội ngũ súng hỏa mai chết tiệt này.

Có điều huyết chiến từ sáng sớm tới giờ, lần nào chiếm ưu thế, lần đó đều ḥa nhau, đă khiến A Ba Thái không c̣n ḷng tin ǵ nữa, gă c̣n như thế huống chi là mấy quân tướng phía dưới kia.

Lui hay không lui, trong đầu đắn đo vô cùng, đội ngũ súng hỏa mai bên kia cũng đang tới gần từng bước một, phải làm ra quyết định, con mắt Nhạc Nhạc bên cạnh đều sắp đỏ, những quân tướng bọn họ đều ở phía trước bày trận, nếu đội ngũ quân Minh giết qua, chỉ sợ chịu đợt công kích thứ nhất chính là bọn họ.

“A mă. A mă, người mau quyết định...”

Lời mới nói được một nửa, tiếng trống đột nhiên lớn lên, người và ngựa của đại quân Măn Mông đều chấn kinh không nhỏ, chẳng qua tiếng trống này cũng đơn thuần tới từ đội ngũ súng hỏa mai, mà là ở phía sau hàng ngũ súng hỏa mai.

Trong ḷng Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng rùng ḿnh, mở miệng phát lệnh, bảo cả đội dừng lại, coi như để nghỉ ngơi và hồi phục sơ, quay đầu lại nh́n về phía phát ra thanh âm, phương đội trường mâu và quân lính súng hỏa mai c̣n sót lại được gă ra lệnh lui về phía sau doanh, đang xếp hàng thành trận thế trống quân gơ lên, cũng sải bước về phía trước.

Trận thế như núi, khí thế như cầu vồng, chủ soái bọn họ suất lĩnh quân đội đi ở phía trước, là v́ cản hậu cho cả đại quân, khẳng khái tiến về phía trước, đi về phía đại quân nhiều hơn ḿnh gấp mười mấy lần, cùng một đồng bào, các huynh đệ của ḿnh như thế, sao ḿnh không thể như thế.

Người đứng ra lúc này vẫn là Vương Thao, gă giờ phút này chính là linh hồn thứ hai của quân đội này, gă giơ cao trường mâu trong tay, la lớn:

“Ai nguyện theo chủ tướng giết địch th́ theo ta, nam nhi quân Đăng Châu chúng ta cũng không phải bọn hèn nhát chỉ biết lui về sau! Doanh Giao Châu, tiến về phía trước “

Mỗi tên lính doanh Giao Châu đều biết trận chiến đấu ở huyện Tề Hà của đại soái Lý Mạnh bọn họ, đều biết khẩu hiệu khiến người ta nhiệt huyết kia, ai cũng muốn bản thân có cơ hội hô khẩu hiệu đó ra, hôm nay tử chiến như vậy khiến thể xác và tinh thần người ta đều mệt mỏi, nhưng loại dũng cảm tiến tới của Triệu Năng, cũng cổ động nhiệt huyết của binh sĩ quân Đăng Châu lần nữa.

Tiếng trống gơ vang, Vương Thao suất lĩnh phương đội kia đi ở phía trước, c̣n lại các doanh tự động tự giác theo ở phía sau, tay trống tinh thần phấn chấn, gơ tiết tấu đều đặn nhẹ nhàng. Từ trên xuống dưới quân Đăng châu, từ quan tới binh sĩ đều dùng sức hô to:

“Tiến về phía trước!! Tiến về phía trước !! Tiến về phía trước!!!”

Trên toàn bộ chiến trường đều tràn ngập tiếng hô như vậy và khí thế chưa từng có từ trước tới nay, trên mặt chủ tướng quân đội Thát Lỗ A Ba Thái đă không c̣n chút huyết sắc, không đợi Nhạc Nhạc bên cạnh thúc giục nữa, hốt hoảng chuyển tọa kỵ, lớn tiếng nói:

“Đi, đi mau!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui