Mấy chi đội ngũ của Cách Tả ngũ doanh, họạt động lâu ở khu giàu sang, mặc dù trang bị và tố chất nhân viên không tệ, nhưng so với sấm doanh và bộ Tào Tháo ở Thiểm Tây, Hà Nam đánh sống đánh chết, thì lại không thể chiến đấu ngược gió, không thể ác chiến, cũng không bền chiến.
Nhưng quân đội như vậy, so với quan quân triều đình vẫn chiếm thượng phong, hoạt động ở Hồ Quảng, Hà Nam, Nam Trực Lệ, rất ít khí gặp bại tích gì, theo thời gian như vậy, cũng có chút kiêu ngạo “lão tử sao mạnh thế”.
Cho nên, khi Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu ở chỗ cao của trấn Chính Dương thấy quan binh đi thuyền về phía trước nghênh ngang trong lúc nhất thời còn tường rằng đầu óc quan binh bị hỏng.
Trấn Chính Dương sông lớn nhỏ giao thoa, đồng ruộng bị cắt nhỏ, mà cho dù là đồng ruộng đầy đủ, cũng bị bờ ruộng cắt thành gập ghềnh, thậm chí không có không gian đề triển khai đội ngũ từ ngàn người trở lên. Nhiều quan binh tới đây như ong vỡ tổ thế, chỉ có thể có một kết cục, đó chính là đi tìm cái chết.
Nhưng đợt trùng kích đầu tiên, lại bị súng hỏa mai của đối phương bắn cho trở tay không kịp, tiếp theo hỏa pháo nhà mình lại bị hỏa pháo của đối phương đạp nát, sĩ khí lập tức đại suy, nháo nhào mà lui về trong trấn. Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu biết rõ những quy trình chiến thuật của phe mình, thấy vừa lui, lập tức thầm kêu to không ổn, nghĩ thầm đối phương sẽ thừa cơ giết qua, không biết chừng đại đội sẽ sụp đổ.
Lưu Hi Nghiêu ra lệnh mấy thủ lĩnh thân tín thủ hạ tổ chức chuẩn bị trước hết sơ tán những quân lính nòng cốt về, sau đó tổ chức tử thủ.
Ai ngờ quan binh sau khi lên bờ, lại giống như rùa bò, lết từng bước một về phía trước, lẽ ra đạo lý binh quý ở chỗ thần tốc này ai cũng đều hiểu được chứ, đối phương dụng binh sao quỷ dị như vậy.
Nếu đối phương chậm, vậy bên mình phải bắt bố trí nhanh, trấn Chính Dương hễ là chỗ có thể từ chính diện đột tiến tới, nóc nhà, nhà cửa, trên đường phố, đều đặt lộ chướng (chướng ngại vật trên đường) và công sự. Binh cầm cung tên và súng hỏa mai trong tay thì tiến vào những vị trí đó.
Thôn trấn ở trấn Chính Dương không nhỏ, đường phố trong trấn ngang dọc, nếu đối phương muốn tiến vào, căn bản không cách nào triển khai đội ngũ, chỉ có thể xé chẵn ra lẻ, chiến đấu trên đường phố, một bên quen thuộc địa hình, dựa vào công sự phòng thủ phòng ngự, tất nhiên có thể chiếm được không ít tiện nghi. Năm cỗ hỏa pháo của doanh Tả Kim Vương này đều được Lưu Hi Nghiêu sắp xếp ở chỗ phủ lộ khẩu, nếu quan binh xông tới, tiến vào mười bước, ít nhất sẽ bị năm cỗ hỏa pháo này bắn ba lượt.
Những hành động phòng ngự này đều sớm có dự án, Tả Kim Vụơng Lưu Hi Nghiêu an bài thủ hạ thân tín đi bố trí. Mình cũng không cần quan tâm quá nhiều, mấu chốt chân chính là phải tổ chức đợt công kích thứ hai. Tốc độ đối phương tiến tới chậm như rủa, mình sửa sang lại bại binh, bố trí phòng ngự cho dù mất rất nhiều thời gian, thì đối phương cũng chỉ mới đi chưa tới một trăm bước.
Nhưng đối phương dù sao cũng vẫn tiến về phía trụớc. Chẳng lẽ phải đợi đối phương tới đầu trấn mới lại phản kích sao. Mệnh lệnh liên tục truyền xuống dưới, rất nhanh lại có quân lính tập kết ở đầu trấn xong. Người dần đội đều là lão huynh đệ của Cách Tả ngũ doanh, mặc áo giáp hoặc là thiết giáp cũ, qươ đao thương ở đó hét lớn.
Trong tay binh lính Cách Tả ngũ doanh hàng đầu, hàng thứ hai đều cầm tấm chắn lớn cao bằng người. Những binh sĩ này sau lưng giắt đoản đao, hại tay cầm tấm chắn lớn. Tấm chắn này rất nặng, cho dù là dùng sức hai tay, cũng không thể cầm lên quá cao.
ở phía sau binh sĩ Cách Tả ngũ doanh cầm tấm chắn lớn này chính là những binh sĩ cầm cung tên và súng hỏa mai. Một đội binh sĩ khác của Cách Tả ngũ doanh thì lại lên thuyền, định xuôi dòng. Nếu thuyền lửa vô dụng, vậy liền dùng người, hủy diệt phương tiện chuyên chở của đối phương.
Binh sĩ của quân Hoài Dương doanh Giao Châu vẫn đi rất chậm. Đạn dược súng hỏa mai trong tay binh súng hỏa mai cũng có thời gian dư dả nhét vào xong.
Hai gã Thiên tổng ở hai bên đội ngũ, bọn họ phải khống chế tốc độ đội ngũ đi tới. Hỏa thương binh và trường mâu binh phía trước đổ thành một bức tường. Dùng bức tường này đề bảo đảm tác nghiệp sau lưng có thể hoàn thành thuận lợi.
Đầu trấn Chính Dương phía đối diện, đã sớm xếp đầy người chi chít. Nghe được mấy tiếng trống vang thùng thùng, đã thấy một bức tường người từ từ vọt ra ngoài
Binh sĩ cầm tấm chắn lớn trong tay có chút gắng sức. Trong miệng hô ký hiệu, chỉnh lý trận hình đội ngũ của nhau, chậm rãi tiến về phía trước, đương nhiên sự chậm rãi của Cách Tả ngũ doanh này, so với tốc độ đi tới của quân Hoài Dương vẫn nhanh hơn không ít.
Hai bên nhích lại gần từng bụớc một, đối phương ngoại trừ lộ nửa đầu ra để phản ứng nhắm bắn, còn lại toàn thân đều giấu ở sau tấm chắn.
Tên Thiên tổng ở hàng ngũ phía bên phải dựa vào bờ sông kia quan sát đỗi phương đến gần, đoán chừng khoảng cách hai bên, lúc khoảng cách còn khoảng trăm bước, liên giơ phủ thương trong tay lên, tiếng trống theo đó dừng lại, sau đó phủ thương của gã vung về phía trước, mở miệng hô to:
“Hàng thứ nhất, nổ súng!!”
Nếu là bắn một lượt, câu nói đầu tiên phải là “Toàn thể chuẩn bị”, đại đội hành động đang chậm khi gã giơ phủ thương lên bắt đầu dừng lại, binh sĩ hàng đầu sau khi nhét hết đạn dược kiểm tra ngòi lửa, lại bắt đầu giữ vững tư thế bắn, quan quân ra lệnh một tiếng.
Hàng súng hòa mai đầu lập tức khai hòa, tấm chắn gỗ lớn cầm trong tay Cách Tả ngũ doanh cực kỳ dày, nếu không cũng sẽ chẳng nặng như vậy, đỗi điện ra lệnh một tiếng, thấy khói thuốc súng tràn ngập, tiếng súng hỏa mai vang lớn, hàng thứ nhất Cách Tả ngũ doanh coi như là trận tuyến đại thuẫn (tấm chắn lớn) kín kẽ, lập tức ngã một loạt.
Cũng có rất nhiều người ngã ra sau, lại được chiến hữu cầm tấm chắn phía sau nâng dậy, có tấm chắn của rất nhiều người trực tiếp là bị bắn xuyên, liền mất mạng tức thì.
Nhưng trong khoảng cách từ một trăm bước đến chín mươi bước, tính khộng chuẩn xác của súng hỏa mai cao hơn rất nhiều, đạn chì mang theo động lượng khổng lồ nện lên tấm chắn, rất nhiều đạn khảm vào trong đầu gỗ, nhưng những binh sĩ cầm tấm chắn kia lại không đỡ được lực lượng như vậy, trực tiếp ngã xuống.
Mặc dù trận tuyến của Cách Tả ngũ doanh chật vật dị thường, nhưng hiệu quả lại tốt, ít nhất thương vong cũng giảm đi rất nhiều, sau khi bắn xọng lượt thứ nhất, bên Cách Tả ngũ doanh lập tức hoan hô một trận, những binh cầm tấm chắn không bị thương tổn lại lần nữa tụ lại ở trung tâm, cước bộ nhanh hơn một chút, lại đẩy về phía trước.
Thấy phòng ngự của đối phương, tên Thiên tổng phía bên phải kia vẻ mặt bất động, lại giơ phủ thương trong tay lên, binh sĩ hàng đầu nửa ngồi nửa quỳ trên đất, bắt đầu nhét đạn dược vào, hàng thứ hai thì đã chuẩn bị bắn xong.
Trận tuyến của Cách Tả ngũ doanh dần dần tới gần, lúc khoảng cách chừng sáu mươi bước, ở sau tấm chắn gỗ, đã có người bắt đầu bắn tên và nổ súng.
Khu vực kênh rạch chằng chịt, không khí ẩm ướt, hơi không chú ý bảo quản, dây cung cũng hơi chùn. Khoảng cách chừng sáu mươi bước, mũi tên bắn ra đều xiêu xiêu vẹo vẹo không có lực sát thương gì, có điều bọn trường mâu binh hàng phía trước vẫn có xuất hiện chút hỗn loạn.
Khoảng cách sáu mươi bước, Thiên tổng quân Hoài Dương của doanh Giao Châu lại lớn tiếng hô:
“Hàng thứ nhất chuẩn bị, nổ súng!!”
Khoảng cách này, súng hỏa mai cũng đủ xuyên thấu những tấm chắn gỗ lớn này, thấy trước mắt mảnh gỗ vụn bay tán loạn, trong khoảng cách gần như vậy, hai bên đều chen chúc ở địa hình này miễn cưỡng có thể triển khai, căn bản không cách nào né tránh, binh sĩ cầm tấm chắn lớn của Cách Tả ngũ doanh, ngã thẳng xuống.
Nhưng khoảng cách chừng nằm sáu chục bước, đã đủ để cung tên của Cách Tả ngũ doanh bắn, có tấm chắn lớn ở phía trước chắn, súng hòa mai của bọn họ cũng không cách nào bắn.
Binh sĩ cầm tấm chắn lớn ngã xuống, bọn cung tiễn thủ liền bắn ra lượt tên đầu, cơ hồ là đồng thời lúc này, tên Thiên tổng kia phát lệnh, hô khẩu lệnh thứ hai:
“Hàng thứ hai chuẩn bị, nổ súng!!”
Tấm chắn thấp mà hỏa thương binh hai hàng đầu của quân Hoài Dương doanh Giao Châu cầm trong tay liền truyền lại trong tay trường mâu binh.
Mưa tên lượt đầu của đỗi phương đổ tới, cứ trực tiếp dùng tấm chắn này cố hết sức mà ngăn đỡ, nhưng khỏ tránh khỏi sẽ có thương vong, có điều cung tên và súng hòa mai của Cách Tả ngũ doanh thì chỉ có thể bắn ra lượt đầu, binh sĩ cầm tấm chắn lớn đã ngã xuống. Những cung tiễn thủ và hỏa thương binh liền bại lộ ở trước mặt hỏa thương binh của quân Hoài Dương doanh Giao Châu.
Khoảng cách sáu mươi bước, trên cơ bản có thể đảm bảo độ bắn chính xác.
Hàng súng hòa mai thứ hai trên cơ bản bắn không trượt phát nào, binh lính Cách Tả ngũ doanh đang giáp mặt lập tức đổ rạp một mảnh, nhưng còn có cung tiễn thủ và hỏa thương binh đang chuẩn bị, dù sao hai bên đối mặt, chính diện thật sự quá chật, chém giết mặt đối mặt, mấy hàng phía trước chết, căn bản sẽ không thương gân động cốt.
“Toàn thể chuẩn bị, đi nhanh về phía trước!!”
Lúc này tên Thiên tổng phía hàng ngũ bên phải quân Hoài Dương lại lớn tiếng hô lệnh, hỏa thương binh hai hàng đầu vứt súng hỏa mai trong tay xuống, lấy đao kiếm trong người ra, đứng lên xếp trận hình lại một chút, bắt đầu đi về phía trước.
-o0o-
Thiên tổng phía bên phải hàng ngũ trường mâu binh lớn tiếng hô, trường mâu binh đi theo hỏa thương binh phía trước tiến bước nhỏ, cùng đi về phía trước.
Đợt cung tên và súng hỏa mai thứ hai muốn bắn, còn phải có thời gian chuẩn bị. Nếu đi nhanh tới, thời gian qua khoảng cách sáu mươi bước sẽ rất nhanh, mình có thể sau khi bắn tên, nồ súng hỏa mai, bảo đảm quan binh sẽ không đi tới trước mắt không, bảo đảm mình có thể chạy trốn hoặc là chuẩn bị tiến hành đợt bắn thứ ba không.
Thấy hỏa thương binh của quan binh cầm đao kiếm trên tay, phía sau thì là trường mậu như rừng, bọn lính lưu dân đều nhịn không được mà nuốt nước bọt, ai cũng không nắm chắc chuyện này cả.
Nếu là thủ hạ của sấm doanh hoặc là Tào Tháo, đụng phải cảnh gặp doanh Giao Châu như vậy, thật là vui mừng quá đỗi, mặc kệ có thể đánh tới trước mặt mình không, khẳng định sẽ tận lực mà bắn tên và nổ súng hỏa mai, binh lính của sấm doanh và Tào Tháo, càng tiếp cận với chiến sĩ, sẽ càng thêm dũng mãnh gan dạ
Mà binh sĩ Cách Tả ngũ doanh ở chỗ phồn hoa đã lâu, sống hơi thoải mái, nên sức liều mạng cũng hơi thiếu, hơi chần chờ, rất nhiều người lui về phía sau, quan quân phía sau cũng bất đắc dĩ, chỉ đành phải đốc thúc bọn họ tiếp tục tiến lên, đồng thời giục những binh sĩ cầm binh khí dài ngắn định đánh giáp lá cà bắt đầu tiến về phía trước.
Chỉ có mấy mũi tên lẻ tẻ bắn ra ngoài, súng hỏa mai khai hỏa cũng không nhiều, binh sĩ quân Hoài Dương đã tới trước mặt. Bộ binh nòng cốt của Cách Tả ngũ doanh thì khác những sĩ tốt kia, tất cả đều từ trong đống người chết bò ra, cái mạng này cũng đã xem như không có, đánh sáp lá cả trên chiến trường bọn họ không mảy may luống cuống, mà càng có một cục nghẹn trong lòng, nghĩ thầm súng hỏa mai các người lợi hại, đợi tới lúc chém giết chân đao chân thương, lúc đấy mới là lúc thấy bản lĩnh thật sự.
“Giơ mâu!!”
Lúc đao gươm sắp chạm nhau, nghe được trong hàng ngũ quan binh có người hô lớn phát lệnh, đội ngũ cầm trường mâu vốn dựng thẳng, đều đưa ngang trường mâu, còn bọn đối thủ đang đợi đánh sáp lá cả của Cách Tả ngũ doanh, đều khom người xuống, không đi tới nữa
Có người theo bản năng mà định xông tới phía trước, nhưng lại vội đừng cước bộ, nếu tiếp tục đi về phía trước, thì chính là lưỡi mâu của mũi mâu của từng dãy trường mâu, đụng vào thì chính là chịu chết.
Bọn trường mâu binh đều xách trường mâu lên, ở dưới sự che đậy của trường mâu chính là hỏa thương binh cầm binh khí ngắn trong tay, bọn binh sĩ hàng đầu của Cách Tả ngũ doanh đang ngạc nhiên, trong lúc vội vã lại không biết làm thế nào cho phải, ở trên chiến trường hẹp như vậy, mà trận tuyến của quan binh lại giống như không có sơ hở.
Chần chờ, sợ hãi, lui về sau, nhưng các thủ lĩnh Cách Tả ngũ doanh xếp phía sau lại không thể tiếp tục lui. Hai quân tiếp chiến, đúng là tạo thành sát thương cho quan binh, nhưng hiệu quả rất nhỏ, ngược lại đối phương đã đi về phía trước hơn trăm bước, không gian hướng đông ở chỗ quan binh xuống thuyền cũng không nhỏ.
Cũng không phải cứ đẩy mạnh về phía trước mới cộ không gian, nhưng quan binh vẫn một mực đẩy về phía trước một cách khó hiểu, trận tuyến đày đặc cực kỳ, giống như là đổ tường kín, ép tới, lại thêm rất nhiều trường mâu kia, thoạt nhìn có chút giống con nhím. Trận tuyến chặn tầm mắt rất nghiêm ngặt, muốn nhìn phía sau có cái gì cũng không được, chỉ nghe tiếng xôn xao, không biết đang bận làm cái gì. Thế giới này chính là như vậy, càng không biết, càng là thứ thần bí, lại càng khủng bố, càng khiến người ta kinh sợ.
“Mẹ kiếp, người đã ở trước mặt, còn thối lui cái rắm, xông lên trước cho lão tử”.
Một gã thủ lĩnh ở phía sau hô to, những lão binh thân tín trang bị giáp trụ lúc này đều ở phía sau đội ngũ, không phải là để đánh tiên phong, ngược lại có tác dụng đốc thúc chiến đội.
Phía sau phát lệnh, mọi người liền dũng mãnh lao tới trước mặt. Bên cạnh là sông, phía sau lại lao lên, rất nhiều người ở bên bờ ứng phó không kịp, liền trực tiếp bị húc xuống sông, nước chảy cũng không siết, nhưng rất sâu. Rất nhiều thuyền binh từ trong trấn Chính Dương thả ra lúc này đang xuôi dòng, nguy hiểm vô cùng, khó tránh khỏi bị quét trúng.
Mà xui xéo chân chính chính là mấy hàng người phía trước, thân bất do kỷ mà xông về phía trước, trong miệng chửi ầm lên, nhưng căn bản không dừng lại được, bị người ta đẩy mạnh tới mũi mâu bên kia.
Rơi vào đường cùng, chỉ đành phải qươ binh khí, tăng lực dưới chân, hy vọng tách được trường mâu, giết vào trong. Nhưng vừa tới trước mặt, đao mới vung lên, đã cảm thấy giữa eo bụng đau đớn kịch liệt, không ngờ hỏa thương binh cầm đao kiếm kia đang chờ ở phía dưới.
Có người che thắt lưng định đề phòng đao kiếm phía dưới, nhưng ám sát của trường mâu cũng đồng dạng đoạt mạng, trực tiếp đâm từ trên xuống trúng bả vai hoặc là phía sau lưng, vừa xoay vừa thu lại liền xong đời. Nhưng lúc này, rốt cuộc cũng không thể nào lui về sau nữa, người đứng phía sau đang ra sức mà xông về phía trước, áp lực cực lớn đầy nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiến về phía trước không ngừng.
Mấy hàng binh sĩ phía đầu tiên chẳng khác gì bị người mình cưỡng ép đưa tới phía trên trường mâu và đao kiếm, đội ngũ phía trước của Cách Tả ngũ doanh lập tức thì thể đổ ào ào.
Cuối cùng cũng có không gian, nhưng Cách Tả ngũ doanh năng động, đối phương đồng dạng cũng năng động, trận tuyến của quân Hoài Dương theo gót lao lên, chỉ cần là chiến đấu hai bên mặt đối mặt, vũ khí tầm xa không thể thi triển, mà chém giết mặt đối mặt, thì binh khí trường mâu và phía dưới trường mâu là vấn đề khó khăn nan giải của Cách Tả ngũ doanh.
Quan binh tiến từng bước một, binh sĩ Cách Tả ngũ doanh chỉ có thể là lui từng bước một, những quan binh này khó hiểu là lại đánh hết sức bỉ ổi, những binh sĩ cầm đao kiếm trong tay ở phía dưới, chết sống cũng không ra khỏi vị trí phía dưới trường mâu, chỉ nấp ở đó, mà tư thế dạng này, thật sự là không nghĩ ra được biện pháp gì công tới.
Những quan quân Cách Tả ngũ doanh ở bên ngoài trấn chiến đấu này cũng không dám hạ lệnh rút lui dễ dàng, mà chỉ kéo ra không gian, với trạng thái sĩ khí của thủ hạ mình, chỉ sợ hạ lệnh rút lui, lập tức sẽ thành tháo chạy, bất đắc dĩ chỉ có thể lui từng bước về phía sau.
Có điềụ chiến đấu của quan binh vẫn giữ loại trạng thái mong thì không qua, không mong thì liền công, trực tiếp trùng sát tới, hai bên vẫn duy trì khoảng cách chừng năm bước.
Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu ở trên nóc nhà nhìn chiến đấu bên ngoài trần, đầu tiên là súng hỏa mai đánh bại một đoàn thủ hạ của mình, sau đó chính là bị trận tuyến của quan binh bức lui về sau từng bước một, cũng may là còn có một khoảng cách, bên ngoài trấn Chính Dương, cánh trái là địa hình hồ nước và cây cối rậm rạp, không thích hợp vận động.
Giao chiến mặt đối mặt lại bị đối phương đánh lui về sau từng bước, cũng chỉ có thể nhìn qua chiến đấu của cánh quân bên phải trên sông, Cách Tả Ngũ Doạnh với thủy chiến này, vẫn rất có tâm đắc, hơn nữa lại là xuôi dòng xuống, tất nhiên có ưu thế
Lưu Hi Nghiêu ở trên nóc nhà nhìn trận tuyến bộ binh đối diện càng lúc càng dày, trong lòng phiền muộn vô cùng, có điều khiến gã cảm thấy kỳ quái chính là, ở phía sau trận tuyến bộ binh, ngoại trừ những binh sĩ xuống thuyền, rất nhiều dân phu đang san phẳng đường, đây cũng không biết vì cái gì.
Càng không biết, lại càng thấy không nắm chắc trong lòng, bên Lưu Hi Nghiêu muốn đẩy pháo đi đánh, nhưng bên ngoài rất nhiều binh sĩ của mình đang chen chúc ở đó, dùng pháo đi đánh, chỉ sợ là ngộ thương, bắn chết những binh này thì không sao cả, chỉ sợ là pháo bên này vừa bắn, tiền quân liền ầm ầm tán loạn, hơn nữa hỏa pháo của đối phương cũng ác liệt, không thấy hỏa pháo đối phương xuất hiện, nên luôn lo lắng đề phòng.
Nhưng Lưu Hi Nghiêu đối với tiến công của quan quân lại không quá lo lắng, trấn Chính Dương này ngày đó quan binh đặt không ít chướng ngại và công sự, lúc mình đánh vào tốn rất nhiều khí lực, trong khoảng thời gian mình chiếm thôn trấn này, cũng rất dồn công tu sửa một phen, đừng thấy dã chiến bên ngoài trận, Cách Tả ngũ doanh đang ở hạ phong. Nhưng đối phương muốn tiến vào, chiến đấu ở bên trong đường phố, cũng sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Ngạy cả mãnh tướng Hoàng Đắc Công nổi danh nam Trực Lệ trước đó vài ngày cũng đã dẫn thủ hạ xông vào trong trấn, kết quả bị tổn thất nặng, trên cánh tay bị bắn trúng một mũi tên, chỉ đành phải dẫn binh lui về sau.
Chỗ hy vọng trước mắt của Lưu Hi Nghiêu chính là đội thuyền thủy binh có thể thắng trận, thừa cơ chặn đường lui của những người trên bờ, trông những kẻ này có thể đánh như vậy, có khi chính là đội ngũ đắc lực nhất bên trong quan binh cũng chẳng biết chừng.
Tiêu diệt những kẻ này, chi quân đội không hiểu từ đâu tới này nhất định sẽ đại bại mà chạy.
Miền nam phủ Lư Châu và phủ Phụng Dương đều kênh rạch chằng chịt, đại quân hành động tác chiến, đều tiến hành không ít ở trên sông, nhập gia tùy tục, Cách Tả ngũ doanh muốn ở được ở vùng này, vẫn phải dồn rất nhiều lực chỉnh trị thủy quân của mình.
Thuyền bè của Cách Tả ngũ doanh ở trấn Chính Dương quả nhiên là không ít, còn có rất nhiều thuyền là thu được từ quan binh. Từ lúc đánh hạ được trấn Chính Dương, đầu thuyền đều dùng tấm ván gỗ lớn và tấm chắn để che chắn, phía trên còn phủ chăn bông, mà mạnh hơn chút nữa chính là phủ lá sắt, đối diện cho dù bắn tên lửa, súng hỏa mai tới, cũng hoàn toàn bó tay, liền đợi tới lúc tiếp cận mạn thuyền nhảy qua tác chiến.
-o0o-
Mắt thấy mấy con thuyền đối diện ở trên xông bày trận, trận hình nàỵ căn bản không phải là trận hình thủy chiến. Khoảng cách giữa thuyền với thuyền vô cùng gần, chỉ cần xông tới, tất nhiên là đại loạn.
Thủy quân của Cách Tả ngũ doanh nhìn cảnh này, càng cảm thấy phần thắng sẽ rất lớn, lúc còn khoảng hai trăm bước, lại thấy trên thuyền quan binh, có binh lính vội vã vọt tới mũi thuyền, vén tấm bạt đang phủ ở mũi thuyền lên, che ở phía dưới chính là hỏa pháo.
Vừa thấy hỏa pháo này, quan quân thủ lĩnh ở mũi thuyền Cách Tả ngũ doanh đều cuống quýt, nhưng nhìn đường kính hỏa pháo, họng pháo của đối phương không lớn, cho dù là bắn lên thuyền, ngay cả sàn thuyền cũng không thể phá được.
Lập tức phát ra một loạt âm thanh thúc giục thủ hạ chèo thuyền nhanh hơn một chút, xông tới trước mặt, sẽ giảm bớt mấy lượt pháo.
Binh sĩ quân Hoài Dương vội chạy tới. Trong hỏa pháo đã sớm nhét đạn dược xong, hết thày đều đã chuẩn bị tốt, nhưng đối phó những khẩu pháo trên thuyền này, lại có chút khác với những khẩu pháo bình thường.
Có pháo binh cầm mấy khối ván gỗ, phía trên đắp một lợp đất dính đày cộm, sau đó nhét tấm ván gỗ vào trong lỗ pháo, một tên binh sĩ khác cầm cái kềm đầu sắt cán gỗ, từ trong một bếp lò đang đốt than, gắp ra một quả cầu sắt đỏ sậm, cẩn thận mà nhét vào trong lỗ pháo, sau đó vội vàng tránh ra, binh sĩ giữ pháo lập tức đốt gói thuốc lên.
Đường kính pháo không lớn, thấy quan binh hình như cũng không chú ý chính xác, bắn ra một quả, đội thuyền lập tức lui về sau, đông đông đông đông, nhất thời bốn viên đạn pháo gào thét bay ra.
Hỏa pháo là bắn tầm cao, nên trên thuyền Cách Tả ngũ doanh, thậm chí có thể phán đoán rõ điềm rơi, tránh ra kịp thời, do đó bọn họ cũng không thấy đạn pháo rốt cuộc là dạng gì.
Vốn tường rằng hỏa pháo của quan binh chẳng qua chỉ như thế, nhưng vừa lóe, đạn pháo đã rơi xuống, những thuyền nhỏ kia không phải là mục tiêu của bọn quan binh, thuyền lớn thì là boong thuyền nhiều tầng, bắn một chuỗi tới, liền trực tiệp đập boong tàu thành lỗ thủng, rơi xuống dưới, cầu sắt nung đỏ rơi trên ván gỗ, tám ván gỗ đầu tiên là đen, sau đó lập tức bị đốt thành than.
Còn có quan quân trên thuyền lớn, tự cho mình là thông minh, vào lúc quại binh nã pháo, bảo bọn lính hoặc là cầm cỏ cây, hoặc là cởi quần áo ra lót ở trên boong thuyền.
Nếu quân Hoài Dương nhắm bắn góc cao, so với thân thụyền thì boong tàu càng đáng lo hơn, đạn pháo chẳng qua chỉ là cầu sắt hoặc là cầu đá, rơi xuống boong thuyền không nảy lên cũng sẽ không làm bị thương người nào.
Ai ngờ lại là cầu sắt nung đỏ, những thuyền lót đồ lên liền trực tiếp bị thiêu cháy, lại càng loạn thành một đoàn, đừng tường rằng ở trên sông lấy nước dễ dàng, thuyền lớn mép thuyền cao, trong lúc vội lã lấy nước thậm chí còn tìm không ra công cụ.
Trong thủy quân Cách Tả ngũ doanh này, mấy thuyền lớn là chủ lực, nhưng trước mắt đều loạn thành một đoàn, vội cứu hỏa, nhưng pháo bên này vẫn luôn không ngừng nghỉ.
Lửa than cháy trong lò trên thuyền binh của quân Hoài Dương đang vượng, cầu sắt trong lòng đều bị nung tới đỏ bừng, tốc độ quan binh pháo binh nã pháo, so với nã pháo bình thường chậm hơn rất nhiều, nhưng thủy chung vẫn không ngừng nghỉ, hết quả này tới quả khác.
Trên thuyền vốn loạn thành một đoàn, sau đợt pháo kích thứ nhất tất cả thuyền đều hoảng loạn lên, thậm chí có hai con thuyền đã gãy ngang, khiến đội tàu đại loạn, mọi người không thể động đậy, nên sau đợt công kích đạn pháo nung đỏ thứ hai, đã không còn có thể né tránh dễ dàng như vây. Bị cầu sắt đỏ bừng bay tốc độ cao bắn tới, ở dưới nhiệt độ cao, người chưa chắc sẽ cảm giác đau đớn, nhưng sẽ bị thương tổn lớn hơn, điểm rơi càng lúc càng nhiều, cũng không kịp dập lửa.
Trên mấy con thuyền đã có khói xanh bốc lên. Thế lửa trên một cọn thuyền ở giữa đã hơi không khống chế được, người trên thuyền nhảy xuống thuyền chạy trốn như hạ sủi cảo.
Mấy con thuyền còn lại cũng tình huống gần thế, nhưng đây chẳng qua mới là bắt đầu tai nạn, người trên thuyền đều nhảy xuống sông, thuyền lớn ở giữa kia mất đi khống chế, thân thuyền liền nghiêng, đâm mạnh vào thuyền bên cạnh, khiến rất nhiều người cứu hỏa và tự cứu bị thương.
Chiến đấu trên sông vốn ăn mặc đơn bạc, gặp cầu sắt nung đỏ này, càng bi thảm...
Mấy chiếc thuyền lớn gãy ngang trên sông, những thuyền nhỏ và thuyền tam bản kia càng không cần phải nói, trốn đông né tây, hoàn toàn không có bố cục gì.
Nhưng sông này dù sao cũng xuôi dòng xuống, những chiếc thuyền cháy hỗn loạn kia vẫn tiếp tục trôi xuống hạ du. Bọn quan binh trên thuyền lại lập lại chiêu cũ.
Cầm sào đài bọc sắt đẩy thuyền, nhưng chỉ đẩy một số thuyền, mấy chiếc thuyền lớn gãy ngang kia vẫn trôi xuống hạ du, dùng sào để đầy, sợ là không chịu được.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, trong ngoài trấn Chánh Dựơng đều trở nên im lặng, rất nhiều người lỗ tai đều ong ong, thanh âm này cũng không giống tiếng động của những tiểu pháo trên sông vừa rồi, mà giống như là sấm sét giữa trời quang.
Nhìn lại thuyền lửa đang trôi xuống hạ du đã bắt đầu chìm xuống. Thủy binh Cách Tả ngũ doanh trên mấy con thuyền còn lại thậm chí cũng chảng thèm cứu hỏa, cứu trị người bị thương, chỉ ngơ ngác mà nhìn trên bờ sông.
Tiếng “Ầm” “Ầm” vang lên liên tục, mỗi một lận đều đất rung núi chuyển, bọn bộ binh quân Hoài Dương và Cách Tả ngũ doanh đang giằng co với nhau trên đất bằng đều dừng động tác lại, còn những quân tốt lưu dân ở trong trấn Chính Dương bày trận địa sẵn sàng đón địch thì sắc mặt trắng bệch, hễ là người ở trên nóc nhà quan sát đều thấy rõ.
Sau mỗi một tiếng vang lớn, thì lại có một chiếc thuyền lớn trên sông trầm xuống. Những binh lính lưu dân Cách Tả ngũ doanh ở trên thuyền chưa lật, đã thấy được nơi phát ra tiếng vang lớn này.
Bốn khẩu hỏa pháo ở bên cạnh bờ, nhắm hướng đối diện mặt sông, bọn pháo binh khẩn trương nhét đạn dược vào, hỏa pháo này gần như là hỏa pháo lớn nhất mà bọn họ thấy, bên trong thủ lĩnh sĩ tốt của quân lính Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu Cách Tả ngũ doanh, cũng từng thấy qua những mẫu pháo, nhưng cỡ pháo này thì chỉ mấy người từng thấy.
Có điều hỏa pháo đường kính cỡ này thường thấy đặt ở đầu tường thành, hơn nữa chỗ có thể đặt hỏa pháo, cũng chỉ có hai thành lớn ở Khai Phong và Tương Dương.
Trược mắt nhìn họng pháo của hỏa pháo này không nhỏ hơn năm đó, nhưng di động thì tương đối linh hoạt, quan binh từ khi nào có lợi khí như vậy chứ. Nhựng sau khi thấy pháo này, ai còn chú ý phân tích cẩn thận như vậy, thuyền chưa chìm liều mạng định chuyền hướng, nhưng trong lúc vội vã, lại trên sông càng đại loạn, sao còn chuyển hướng được.
Vậy thì bọn bịnh sĩ Cách Tặ Ngũ Doanh trước mắt kia còn có chiến ý gì chứ, liền liều mạng mà nhảy xuống sông, thuyền lớn bị đánh chìm, người trên thuyền nhỏ đều nhảy xuống.
Binh tốt trên đất liền bị đánh lui về sau từng bước, thế công trên nước thất bại còn thảm hại hơn, đợi tới khi trên nước một mảnh im lặng, thuyền bè phía sau có thể chèo trở lại, cũng đã chạy sạch, còn dư lại không phải thuyền đắm thì chính là thuyền lật
Những binh sĩ Cách Tả ngũ doanh lúc này mới hiểu, quan binh này lên bờ, trận trường mâu và đội súng hỏa mai đi chậm như rùa, dân phu tráng đinh phía sau bận bịu nhốn nháo, chính là vì bốn khẩu đại pháo này.
Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu ở trên nóc nhà cơ hồ là mềm nhũn, ngay cả bố trí tiếp theo cũng chẳng quan tâm, mặc dù gã cho tới bây giờ vẫn còn chưa thấy bộ dạng hỏa pháo.
Nhưng tiếng động và uy lực này thì gã từng chứng kiến, thân tín của gã thấy đầu lĩnh nhà mình ở phía trên sững sờ, tình huống trước mắt khần cấp cũng chẳng quan tâm, năm người liền leo lên kéo Lưu Hi Nghiêu xuống, lúc kéo người chợt nghe Lưu Hi Nghiêu thì thào:
“Pháo tướng quân, pháo tướng quân...”
Tiếng động khiến đất rung núi chuyển này vừa vang lên, bộ binh bên ngoài còn ai dám tiếp tục xông lên, thủ lĩnh ở phía sau cũng không dám đốc thục tiếp tục chiến đấu, dưới cục diện này, nếu mình hét bảo các huynh đệ xông lên, không biết chừng sẽ bị những huynh đệ này cầm đao làm thịt.
Binh bại như núi đồ, Cách Tả ngũ doanh rút lui vào trấn Chính Dương, sau đó dựa vào ưu thế về địa hình công sự lại dùng chiến thuật đã luyện tinh thục mà đánh là được, từng người chạy như bay, nhanh chóng rút vào.
Mà bên kia sông, quân tướng Cách Tả ngũ doanh đã dặn người chất đầy bụi rậm lên thuyền còn sót lại, xối dầu lên, chỉ cần thủy quân của đối phương tới, bên này trước tiên thả thuyền lửa xuống, nhiều ít cũng gây trở ngại.
Trần Lục mặc giáp đứng trên thuyền ở giữa, có lính truyền lệnh không ngừng lui tới báo cáo, nghe được tình huống phía trước, Phó tổng binh Sơn Đông, Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục cười hắc hắc nói:
“Lưu Hi Nghiêu gã không phải là muốn mượn trấn Chính Dương làm con rùa đen rụt đầu sao? Không chơi với gã, trực tiếp dùng pháo nã là xong việc...”
Dừng một chút, Trần Lục lại oán giận nói:
“Pháo mười hai pound này cái gì cũng tốt, nhưng cứ đẩy là phải trải đường, thật đúng là phiền phức”.
Hỏa pháo Sơn Đông đo đơn vị là pound.
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...