“CMN lũ giặc bọ khốn kiếp, lão tử ở nhà đón tết cũng không yên thân, cho rằng trốn ở Lý Gia Kiều này là lão từ không bắt được các ngươi chắc? Còn ở đó lề mề cái gì. sao pháo vẫn chưa đến nơi?”.
Trần Lục Tử bị các thân binh vây kín ở giữa, vừa cầm rồi ngựa vừa hét lớn. lão nương của Trần Lục Tử đã được đón đến bên phía phủ Dương Châu. Trần Lục Tử cũng đã thành thân được mấy năm nay. vợ hắn là con gái của một quân hộ trong Linh Sơn Vệ Sở. vốn dĩ đang định cả nhà đoàn tụ. cùng nhau đoàn viên đón năm mới.
Ai ngờ vẫn chưa hết tháng giêng, liền có thông tin từ bên phía Diêm Bang Sơn Đông truyền đến. nói là có một đội mã tặc tấn công điền trang năm ngoái đã được tìm thấy.
Ngày hôm đó lão đại Phương gia là Phương Ứng Trung câu kết với quan binh, các mã tặc làm mưa làm gìó ở vùng Hoài Bắc, Cũng có một số những hào cường khác cùng tham dự. từ khi Phương Ứng Trung bị phái đến Trà Châu để châm nom mộ tổ. những cường hào này đều lần lượt ra tự thú để được nhẹ tội, đối với những loại người như thế này. doanh trại Giao Châu cũng chỉ là có một số hình thức phạt đơn giản như phạt một ít tiền gì đó. cũng không truy cứu trách nhiệm quá sâu.
Nhưng cũng có những nhân vật cứng đầu cứng cổ. có ý đồ xem hướng gió thổi để phất cờ theo, đến tháng giêng năm Sùng Trinh thứ 15. về cơ bản là thế cục đã định, tất cả mọi người đều hết hi vọng, tốp người cuối cùng cũng là đến chỗ Lý Mạnh xin tha tội.
Ví dụ như cường hào của phủ Hoài An được xem là tên cuối cùng đến xin tha tội nhưng tốt xấu gì thì cũng được xem là hắn đến tự thú. không đợi doanh trại Giao Châu điều tra truy cứu.
Tên cường hào này cũng là có chút giao tình trên giới giang hồ lục lâm thảo khấu, vừa khéo có qua lại với Diêm Bang Sơn Đông, liên trực tiếp truyền thông tin qua, ngày hôm đó có một bọn tầm gần 700 người, tấn công điền trang nhưng không thành công, muốn chạy nhưng phát hiện ra các tráng đinh của điền trang đã truy đuổi đến.
Trong lúc cùng đường mạt lộ. chỉ còn cách chiếu theo kế hoạch đã định sẵn. chạy vào trang viên mà Phương Ứng Trung đã sắp xếp trước. Nam Trực Lệ có nhiều hào môn đại tộc. những trang viên của những tên cường hào này không hề nhỏ hơn trang viên của Lý Mạnh là bao. mấy trăm người trốn vào đó cũng không thành vấn đề.
Khu vực phòng ngự của Hồng Trạch Hồ và phủ Phụng Dương nằm rất gần nhau, binh mã của quân Hoài Dương hành động ở đây khá là gò bó chân tay. huống hồ bên này sông ngòi chằng chịt, địa hình cực kỳ phức tạp, Hồng Trạch Hồ cũng có thế lực địa phương của mình, thế lực này có mối quân hệ mật thiết với cả thế lực trên sông của phía Nam. Diêm Bang Sơn Đông nhất quán chủ trương muốn chiêu mộ những người này. cho nên quân Hoài Dương đóng ở đây khá là khiêm nhường cẩn thận, không dám làm điều gì quá đáng.
Nếu không phải là người này đến tố cáo. trong thời gian ngắn chắc chắn là không thể điều tra ra đám người này đang trốn ở đây, nếu như quân Hoài Dương có sự điều động gì. không biết chừng sẽ bị những người này lợi dụng cơ hội mà chạy mất.
Nhưng nếu như đã biết rồi. thì tuyệt đối không thể có lý nào để cho chúng chạy thoát. Trần Lục Tử đang cùng người nhà hưởng thụ niềm vui đoàn viên, các binh sĩ cũng đang trong thời kỳ nghỉ ngơi điều chinh, lúc này mà xuất chiến, kể cả là biết trong phạm vi chức trách của mình, nhưng vẫn là không muốn chút nào. hắn nghĩ thầm. CMN các người sớm ra đầu hàng một chút là được rồi doanh trại Giao Châu cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. trốn ở đây làm cái con mẹ gì.
Đường thủy của Nam Trực Lệ chạy ngang chạy đọc. quân đội được điều động một cách cực kỳ nhanh chóng, lợi dụng lúc đám đạo tặc trong trang viên vẫn chưa kịp phát giác ra thì quân đội đã di chuyển đến bên này.
Chiếu theo lời người báo tin của cường hào đó nói. trong trang viên ngoài 200 tráng đinh và người già trẻ con ra. thì cũng chỉ là hơn 700 tên đạo tặc mà thôi. Trần Lục Tử trừ những người mà hắn đem đến ra, điều động thêm quân đội đóng gần đó. binh tốt của ba doanh trực thuộc doanh trại Giao Châu, thắng bại đã không có gì phải suy nghĩ cả. sau khi chiến đấu thì chắc chắn sẽ là một trận đồ sát.
Nhưng những người trong trang viên này cũng là ngoan cố. thấy quân đội đông hơn mình rất nhiều đang ép đến. nếu như là bọn đạo tặc tầm thường thì từ sớm đã treo cờ trắng đầu hàng rồi kể cả là đầu mục của chúng muốn chống trả, thì những tên lâu la bên dưới cũng sẽ làm thịt hắn. sau đó đem đầu chủ tướng ra ngoài đầu hàng. Nhưng đám đạo tặc này lại là trực tiếp đóng cửa trang viên, bố trí người ở các điểm trọng yếu. chuẩn bị cố thủ đến cùng.
Trần Lục Tử sau khi thấy cảnh này hắn càng là đầu tức bốc khói, nhưng hắn cũng là nhìn ra chút môn đạo. mấy trăm người đó đối diện với áp lực ép đến của binh lực bên mình nhưng không hề có sự hoảng loạn, ngược lại còn có thái độ phòng ngự tích cực, vậy chúng chắc chắn không phải là đạo tặc. chỉ sợ cũng chỉ có các quan binh bản địa của Nam Trực Lệ mới có được bản lĩnh này.
Thành phần mà Phương Ứng Trung câu kết ngày hôm đó quả thực là có sự tham dự của quan binh phủ Phụng Dương, vậy chắc bên trong trang viên Lý Gia Kiều này chính là đám quan binh đó.
Trần Lục Tử tìm một chỗ trên cao. quan sát địa hình bên này. cả trang viên mượn thế nước và các con sông của Hồng Trạch Hồ. bố trí các công sự bảo vệ thành bằng sông ngòi, chỉ có cổng trang viên mới có cầu bắc ra bên ngoài, cũng tức là nói nơi có thể tấn công chính diện cũng chỉ có công trang viên mà thôi, những chỗ khác nếu muốn tấn công chắc chắn sẽ mất rất nhiều công sức.
“CMN chứ, tự cho rằng mình là binh cường mã hãn sao. còn làm ra vẻ cố thủ. một lũ khôngbiết sống chết là gì”.
Đối phương nếu như thống thống khoái khoái chạy ra đầu hàng, thì sự việc này cũng không đến nỗi phải giết người, nếu đã nhìn thấy đối phương có xuất thân là quan binh, vậy thì cũng không dễ hạ thủ thật, nhưng cái thái độ tử thủ đáng chém nghìn nhát đao này của đối phương, đã triệt để chọc tức Trần Lục Tử vốn đang không vui. nếu các người đã muốn đánh, vậy thì ông đánh cho các ngươi xem.
Chiến với quan binh của doanh trại Giao Châu, đừng nghĩ đến việc họ sẽ bâu đến phá thành, đặc biệt là kiểu trang viên như thế này. hai bên đều ở đó giết thời gian, người bên trong không dám lao ra liều chiến, người ở bên ngoài thì ở đó nghỉ ngơi điều chỉnh, cũng không tấn công, hai bên chả ra làm sao cả cứ đối mặt với nhau như vậy.
Thủy vận có nhiều cái lợi hơn so với lục vận, kể cả những vật rất nặng thì cũng sẽ có tốc độ vận chuyển nhanh hơn rất nhiều, lúc sắp đến buổi trưa, đại pháo mà Trần Lục Tử chờ đợi cuối cùng cũng đã được đưa đến. Từ sớm đã có binh sĩ của doanh trại Giao Châu dắt ngựa đến bên bờ sông, xúm lại mỗi người một tay một chân đỡ pháo trên thuyền xuống đặt lên giá đỡ. sau đó buộc dây vào ngựa, từ từ kéo pháo về phía trang viên.
Chỉ là kéo khẩu pháo này thôi đã dùng đến 7 con ngựa, còn có cả các binh sĩ đẩy ở hai bên. đất ở gần bờ xông là tương đối xốp. vận chuyển giá đỡ pháo làm bằng gỗ bọc thép này cũng là hơi vất vả một chút.
Lần này hơn 3000 người bọn Trần Lục Tử đến đây cũng chỉ là đem đến một khẩu pháo, chính là được dùng để mở cổng trang viên, đây không phải là loại pháo tam bàng dùng trong dã chiến, mà là khẩu bát bàng pháo được cục chế tạo binh khí Giao Châu chế tạo ra hồi cuối năm, ngoài doanh trại Giao Châu cũ ra thì cũng chỉ có quân Hoài Dương được phát một khẩu, cũng chính là vì Trần Lục Tử và quân đội của hẳn chinh chiến bên ngoài, cơ hội sử dụng cũng là tương đối nhiều.
Lúc khẩu pháo đó được đẩy lên đường cái, tốc độ di chuyển được nhanh lên không ít. rất nhanh sau đó được bày ở vị trí đối diện với cổng trang viên.
Nhìn khẩu đại pháo đen sì sì này. bọn đạo tặc vẫn còn một ít ý chí chiến đấu ở bên trong trang viên lập tức im bặt. sau đó những tên dàn trận trên tường đều bỏ chạy sang một bên. không kẻ nào muốn đứng đó mà ăn đạn cả. người đầu lĩnh của chúng cũng là không điều chỉnh được đội hình nữa. trong trang viên sau một hồi tĩnh lặng, lại bắt đầu trở lên ồn ào huyên náo.
Dễ dàng nhận thấy quân tâm bên trong trang viên đã loạn, nhưng Trần Lục Tử không quan tâm đến điều đó, vốn dĩ hắn dẫn quân đến vây giết đám đạo tặc này. còn Cao Khoa thì thủ ở trong doanh trại.
Ai ngờ lúc pháo được vận chuyển đến. thủ bị Cao Khoa cũng là đến cùng, quả thực là không hợp với lý thường tình, bên cạnh Cao Khoa cũng là đem theo một đội thân binh, sau khi lên bờ liền trực tiếp chạy đến phía bên này.
Trần Lục Tử đang mở hộp cơm chuẩn bị ăn trưa, nhìn thấy Cao Khoa, chỉ còn cách đứng dậy. có chút tức giận hỏi:
“Cao Khoa, sao cậu cũng đến đây vậy. bên phía đại doanh ai đang trông giữ..
Cao Khoa ít hơn Trần Lục Tử khoảng 5, 6 tuổi. nhưng hành sự vô cùng chín chắn, thấy Trần Lục Từ hỏi như vậy liền đừng bước chân lại. chắp quyền nói:
“Chúc mừng Trần đại nhân”.
Nói là chúc mừng nhưng trong lời nói hoàn toàn không có một chút gì sự vui vẻ chúc mừng cả. nghe thấy đối phương nói như vậy. Trần Lục Tử càng cảm thấy không hiểu gì. càng tức giận hơn. giọng nói cũng là to hơn một chút, nói một cách cục cằn:
“Cao Khoa ngươi ở đây nói bóng nói gió gì vậy, có lời gì thì nhanh nói. đừng có làm mấy cái trò vòng vo này”.
Cao Khoa vẫn chưa kịp trả lời thì phía trước liền có một thiên tổng đốc thúc trực chiến chạy quay về, bẩm báo nói:
“Trần đại nhân, người bên trong trang viên đã giơ cờ trắng chuẩn bị đầu hàng”.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 336: Trận chiến ở Hoài An - Lâm chủ sự của binh bộ! (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Bất kỳ là ai khi nhìn thấy một khẩu pháo vĩ đại như vậy đặt trước cổng trang viên, thì cũng có thể biết được tường hào cửa nẻo của trang viên này căn bản là không thể đỡ lại được sự tấn công của nó. binh sĩ của doanh trại Giao Châu xếp từng hàng tập hợp phía sau đại pháo, chỉ còn chờ đợi đại pháo khai hỏa, sau đó lao vào giết người.
Trần Lục Tử đang bực bội trong lòng, liền trực tiếp tức giận quát:
“Đầu hàng? Lấy đâu ra chuyện dễ dàng như vậy, không cần để ý, bắn vỡ cổng trang viên lao vào giết, cho chúng một bài học”.
Tên thiên tổng đó dạ một tiếng thật kêu. quay người liền chạy quay lại chỗ đại pháo, chỗ này vốn dĩ không rộng lắm. hắn vừa chạy vừa hét lớn “khai hỏa”, đại pháo đã được nhồi nhét đạn được hoàn tất. nghe thấy bên này hét như vậy. lập tức đốt lửa khai hỏa.
Cao Khoa đang muốn nói gì đó. liền nghe thấy “Uynh uỳnh” một tiếng nổ lớn vang lên. nói gì cũng là nghe không rỗ, hai tai cảm giác ù ù. không nên được lòng dồn ánh mắt về phía trang viên.
Phát bắn này hơi chệch một chút, không bắn trúng chính cổng chính, bắn vào tường ở phía bên trái, chỗ bị bát bàng pháo bắn trúng, cả bức tường sập xuống đến một nửa. bụi bay mù trời.
Vị trí không đúng lắm. kiểu gì thì cũng không thể lội sông sang bên đấy đánh, thiên thời địa lợi đều thuộc về bên phía quân Hoài Dương, vẫn là có thể ung dung một chút, cứ đợi công bị công phá rồi lao lên chiến sẽ tiện lợi hơn.
Mấy người pháo binh điều chỉnh lại hướng bắn của đại pháo, lần này đội quân bộ binh chuẩn bị tấn công của quân Hoài Dương đều lùi về sau mấy chục bước, uy lực bắn ra của khẩu bát bàng pháo này mạnh hơn rất nhiều so với tam bàng pháo, phát thứ hai vẫn chưa kịp bắn ra. thì nghe thấy những tiếng kêu gào hỗn loạn bên trong:
“Các huynh đệ ở bên ngoài, đừng đánh nữa. chúng tôi cũng là quan binh , là lính của Anh Vũ vệ sở. đây đều hiểu nhẩm, đều hiểu nhẩm, đừng đánh nữa
Mấy trăm người bên trong vừa gào vừa hét, thanh thế quả thực không nhỏ. các quan binh quân Hoài Dương bên ngoài cũng là nghe thấy rõ ràng, các pháo binh cũng là ngừng động tác trong tay lại. các binh sĩ đang chuẩn bị xông về trước cũng là ngừng bước chân của mình lại, có một số việc mọi người tự hiểu trong lòng, lúc thực hiện cũng là không cần phải nói ra.
Nhưng đám “đạo tặc” này đã nói ra thân phận của mình, nếu như vẫn tiếp tục động thủ thì chắc chắn là sẽ không thích hợp lắm. xét cho cùng thì quân Hoài Dương cũng là binh mã của triều đình, cũng không thể chiến đấu với đối thủ cũng là quan binh giữa thanh thiên bạch nhật được.
Các binh sĩ của quân Hoài Dương hoặc giả không biết Anh Vũ vệ sở rốt cuộc là như thế nào. nhưng họ đều biết các vệ sở đóng quân ở xung quanh phủ Phụng Dương, quả thực kà quan quân chính hiệu.
Lý Gia Kiều này là một trấn nhỏ. nhưng do là một bến sông nhỏ bên cạnh Hồng Trạch Hồ. cũng là vô cùng phồn hoa, doanh trại Giao Châu cứ như thế này đánh phá. chắc chắn không thể bảo mật được một cách hoàn toàn.
Càng huống hồ vùng đất giữa hai vùng Lưỡng Hoài này, quân Hoài Dương và quân địa phương không phải hoàn toàn có tâm tư giống nhau, lúc hành động chiến đấu cũng là phải suy nghĩ đến một số ảnh hưởng, nếu như nói là tiêu diệt đạo tặc thì trận đánh này đương nhiên là quang minh chính đại. nhưng nếu như là chiến đấu với quan binh, vậy thì cần phải cân nhắc một hai.
Tên thiên tổng vừa nãy lại chạy về phía Trần Lục Tử. đánh không phải là không đánh được, quan trọng là phải có được quyết định của tham tướng Trần Lục Tử.
Nghe thấy bên trong trang viên có người hét vọng ra là quân của “Anh Vũ vệ sở”, Cao Khoa và Trần Lục Tử đưa mắt nhìn nhau. Trần Lục Tử thở dài một hơi. bình tĩnh lại tâm lý rồi hỏi:
“Cao Khoa, chúng ta đều huynh đệ thân thiết, có lời nào cứ nói thẳng là được rồi. cứ vòng vo như vậy. làm người khác cảm thấy không thoải mái”.
Cao Khoa là quan quân có xuất thân từ thân binh doanh của Lý Mạnh, tuy là thân tín tâm phúc của Lý Mạnh. nhưng trong lòng hắn ta cũng là hiểu. mối quan hệ của hắn với đại soái có thân cận hơn đi chẳng nữa. thì cũng không thể bằng những đại tướng cùng khởi nghiệp với đại soái như Trần Lục Từ. cho nên khi hành sự luôn là thận trọng, không dám có biểu hiện gì của sự cuồng vọng vượt quyền.
Nhưng hành động của hắn hôm nay quả thực là quá sức tướng tượng, không chỉ Nần Lục Tử tức giận, đến những thân binh gia tướng bên cạnh Trần Lục Tử cũng là trên mặt có nét không vui. Nghe thấy những tiếng hô bên trong trang viên, cũng nhìn thấy quân đội đều ngừng hành động, sự chú ý của hai người lại tập trung về phía bên này.
Nghe thấy Trần Lục Tử nói như vậy. thái độ của Cao Khoa liền biến thành trịnh trọng hơn một chút, nói một cách nghiêm túc:
“Sau khi Trần đại nhân rời khỏi đại doanh, liền có khâm sai tuyên chỉ của triều đình đến. mạt tướng thay ngài lĩnh thánh chỉ. chúc mừng Trần đại nhân thăng chức thành phó tướng, thống lĩnh binh mã của Hoài Dương này. chỉ ý và ấn tín. mạt tướng đều đã đem đến cả. lần này đến đây là để giao cho đại nhân”.
Phía bên kia tên thiên tổng cưỡi ngựa chạy đến. xuống ngựa cái là liền vội vã nói:
“Đại nhân, bọn đạo tặc bên trong trang viên đó tự xưng là binh mã của Anh Vù vệ sở phủ Phụng Dương, vừa nãy thuộc hạ đã dừng hành động của người bên dưới lại. đại nhân, tiếp sau đây chúng ta nên xử lý như thế nào?”.
Trần Lục Tử hoàn toàn không nghe lời nói của tên thiên tổng này. ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Khoa, hỏi một cách lạnh lùng:
“Ngươi nói cái gì? Triều đình hạ chỉ cho ta?”.
Cao Khoa điểm nhiên đứng ở đó. lôi ra từ trong người một bọc vải đầu. sau khi mở ra lấy một số văn thư đưa cho Trần Lục Tử. Trần Lục Tử cũng là từng mời thấy đồ về dạy cho mình đọc chữ. mấy chữ “phó tướng”. “Trần Lục Tử” hắn vẫn là nhận ra một cách rõ ràng.
Phó tướng tuy nghe thì thấy địa vị không cao. nhưng trên thực chất có nghĩa là phó tổng binh, tương đương với người đứng thứ hai trong tập đoàn quân sự này. Trong hệ thống doanh trại Giao Châu này của Lý Mạnh, địa vị của Trần Lục Tử tuy cao, nhưng trong lòng hắn cũng là biết rõ. đầu tiên chưa nói đến việc Lý Mạnh chắc chắn sẽ không đề bạt ra một phó tổng binh, để cho các đại tướng bên dưới giữ được sự cân bằng.
Kể cả là muốn đề bạt phó tướng, thì công tích của Triệu Năng. Mã Cương đều trên mình rất nhiều, vị trí này bất luận thế nào cũng là không đến lượt mình.
Không những thế. triều đình hạ ý chỉ đề bạt phó tướng, cũng nên tuyên chỉ với đại tướng thống lĩnh là Lý Mạnh mới đúng, giờ lại là vượt qua thủ tục đó trực tiếp đến phủ Dương Châu để tuyên chi. lòng dạ của triều đình, ai nấy đều hiểu, mình được phân đến trấn thủ ở Lưỡng Hoài, có một khoảng cách nhất định với Sơn Đông, mệnh lệnh thăng chức này có ý muốn chia cắt phân hóa, khó tránh là hơi có chút rõ ràng.
Tên thiên tổng chạy đến báo tin đó vẫn chưa biết là giữa Trần Lục Tử và Cao Khoa hai người nói với nhau những gì. thấy Trần Lục Tử không ra quyết định gì. hắn nóng một chen lời vào:
“Đại nhân, bên trong trang viên là binh mã của trung đô Phụng Dương, chúng ta bên này cũng không nên tuyệt tình quá. chi bằng lao vào giết mấy tên, sau đó chiêu hàng bắt sống là được rồi. cho chúng một bài học thì cũng không cần thiết phai tạo ra phong ba quá lớn”.
Hắn đứng ở đó để xuất kiến nghị, cũng không biết Trần Lục Tử nghe được mấy câu. Trần Lục Tử nhìn chằm chằm vào thánh chỉ ở trong tay. trong mắt dường như muốn bốc cháy, trong ánh mắt của mấy người thân binh phía sau hắn cũng là như nổi sóng, nhưng không có ai có thể phát hiện ra, Trần Lục Tử thở dài ra một hơi. dịch chuyển ánh mắt ra khỏi thánh chỉ.
Tờ thánh chỉ này được Cao Khoa để trong người, bọc vải dầu bên ngoài. Trần Lục Tử thì như là muốn xé rách tờ thánh chỉ đó. đối với loại văn kiện hoàng gia thần thánh như thế này, Trần Lục Tử không hề tỏ thái độ cung kính, hắn vứt thánh chỉ lên mặt đất. hít thở sâu mấy hơi. cũng xem là hồi phục lại được sự bình tĩnh.
Ngước mắt lên nhìn đội quân đang bất động của mình và đội quan binh Phụng Dương đang ra sức gào thét thân phận của mình. Trần Lục Tử lạnh lùng hạ lệnh:
“Quan binh cái gì. rõ ràng là mã tặc đến quấy nhiễu điền trang của chúng ta. đó đã là đại tội. còn lưu thủ cái gì. truyền mệnh lệnh của ta, những tên đạo tặc trong trang viên, không tha một tên nào cả”.
Tên thiên tổng đó nghe thấy mệnh lệnh này. có chút ngạc nhiên bước lên trước vài bước nhắc nhờ nói:
“Đại nhân, chắc chúng là đám quan binh Phụng Dương được các hộ lớn mời đến. xung quanh đây những người không phận sự khá nhiều, nếu như giết sạch chúng, thì chỉ sợ sẽ phải lãng phí không ít lời nói”.
Giọng nói của Trần Lục Tử lập tức nâng cao lên một cấp. thời khắc này khuôn mặt hắn thậm chí có nét dữ tợn. trừng mắt nhìn tên thiên tổng đó. gần như vừa nghiến răng vừa nói:
“Truyền mệnh lệnh của ta, bọn đạo tặc trong trang viên, giết sạch không tha”.
Tên thiên tổng đó bị Trần Lục Tử trừng mắt như vậy, hai vai rụt lại. không còn dám phản bác nữa. vội vàng chạy về truyền mệnh lệnh, những tiếng hét bên trong trang viên nhỏ dần đi. Bên chúng vừa hô mình là quan binh, còn hô muốn đầu hàng, nhưng bên ngoài lại yên tĩnh không có phản ứng gì. ai cũng hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng trang viên này có một vấn đề, phía giáp Hồng Trạch Hồ không có tường bao, cũng không có thuyền ở đó. lúc tên đại hộ đó giao trang viên cho bọn chúng, cũng là có đề phòng, hoặc là do không nỡ. liền cho người đem hết thuyền bè trong trang viên đi, hiện nay binh lực bên ngoài bao vây muốn chạy cũng không thể chạy được.
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 336: Trận chiến ở Hoài An - Lâm chủ sự của binh bộ! (3)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn
Nguồn: Vipvandan
Tên thiên tổng đó cưỡi ngựa chạy rất nhanh quay lại. tên thiên tổng này vừa nói ra mệnh lệnh và thái độ của Trần Lục Tử. các binh sĩ bên này lập tức hiểu ra lần này đến đây không phải là để du xuân, mặc dù không biết là nguyên nhân gì. nhưng chủ tướng nhà mình đã nổi giận rồi. thiên tổng hét lớn với các binh sĩ đang đứng đó:
“Các huynh đệ. cấp trên đã nói rồi. những tên thổ phỉ trong trang viên, giết sạch không tha”.
Lời nói chưa đứt. khẩu đại pháo liền “uỳnh” một tiếng nổ lớn. trong trang viên không một tên nào đám đứng ở bên cạnh công để tránh bị pháo nổ chết, phát bắn này đã bắn nát cánh cổng của trang viên.
Đối với các binh sĩ của các cánh quân của doanh trại Giao Châu, lời nói làm cho họ nhiệt huyết sục sôi nhất chính là “giết sạch không tha”. Quân công của doanh trại Giao Châu tuy không xem trọng thủ cấp. nhưng đối với các binh sĩ bình thường mà nói. chặt rơi đầu của kẻ địch chính là cách thức trực tiếp nhất để giành lấy quân công.
Vừa nãy nghe thấy hô lên thân phận của mình, các binh sĩ doanh trại Giao Châu ở bên ngoài khó tránh có chút trạng thái tinh thần thất vọng, nhưng nghe thấy tướng quân truyền lệnh như thế này. lập tức ai nấy đều trấn phấn, cùng nhau gào thét xông vào.
Những quan binh “Anh Vũ vệ sở” bên trong trang viên, cũng biết là bên ngoài đã bắt đầu động thủ. cũng là tập trung mấy bộ cung tên về phía trước công trang viên.
Nhưng uy lực của khẩu bát bàng pháo này quả thực là quá lớn. một phát bắn chính giữa cổng trang viên, các miếng gỗ, gạch đá bay tung tóe về phía sau. Những tên đứng ở hàng đầu đều chạy không kịp. bị những mảnh gỗ đá gạch bay đến với tốc độ cao va đập vào làm chết và bị thương.
Cái được gọi là chống đỡ một cách có tổ chức cũng chỉ được cầm cự đến lúc này. các binh sĩ vốn dĩ không có chút ý chí chiến đấu gì này bỏ chạy toán loạn, tiếp theo đó là đến lượt binh sĩ của quân Hoài Dương lao vào đồ sát.
Cuộc chiến truy kích kẻ địch đã bỏ chạy là tương đối đơn giản, các binh sĩ của quân Hoài Dương bất luận là nói trên phương diện nhân số hay là kỹ thuật chiến đấu đều chiếm ưu thế tuyệt đối. những thứ như tường vây. hào rãnh còn có Hồng Trạch Hồ. vốn dĩ là những thứ che chắn đảm bảo cho sự an toàn của trang viên, nhưng giờ thì chúng lại trở thành trướng ngại vật cản trở đám quan binh này tháo chạy.
Bên trong trang viên chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết và những tiếng cầu xin đại loại như “chúng tôi cũng là quan binh”, “tùy tiện giết quân triều đình, các người muốn tạo phản à”, có điều bất luận là chúng gào thét như thế nào. thì đối diện với chúng đều chỉ là những khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu lộ tình cảm của các binh sĩ doanh trại Giao Châu.
Vứt thánh chỉ, hạ lệnh giết quan quân, hai hành động này của Trần Lục Tử làm cho sắc mặt của Cao Khoa liền hiền hòa hơn rất nhiều, bầu không khí vừa nãy cực kỳ là khó xử, Cao Khoa ngóng nhìn về phía chiến trường, nghe những tiếng hô chém hô giết và tiếng kêu gào thảm thiết từ từ giám xuống e chiến thắng đã nằm trong tầm tay. có ở lại đây thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn liền chắp quyền nói: “Đại nhân, mạt tướng mang thánh chỉ đến đây. cũng không biết bên phía đại soái có biết tin hay chưa, mạt tướng lúc đó mạo muội quyết định, phái khoái mã đưa thư báo tin cho bên phía Tế Nam. vẫn mang đại nhân đừng trách tội”.
Trần Lục Tử cười khổ một tiếng lắc lắc đầu. nếu như nói mình tiếp chỉ rồi mà bên phía Tế Nam vẫn chưa biết tin gì. sự việc chỉ sợ sẽ bị làm to lên.
Hắn tuy tính khí nóng nảy. nhưng lại không phải là kẻ ngốc, những hành động này của Cao Khoa âu cũng là có lợi cho mình, nghĩ vì người khác, nếu như thánh chỉ này của triều đình là hạ đến tay của Cao Khoa, vậy thì mình nên làm thế nào đây?
Chuyện này không có ai sai cả. chỉ có triều đình hạ chỉ là quá khốn nạn một chút, phái mấy người mang đến một văn thư biết trên giấy lụa vàng liền làm cho quân Hoài Dương trên dưới đều cảm thấy không thoải mái. nghĩ kỹ một chút mà xem. những sự việc không hợp với thể chế này của doanh trại Giao Châu quả thực là đã từng làm không ít.
Nhưng những việc mà binh mã của doanh trại Giao Châu làm những năm này ít nhất là có lợi cho đế quốc này, trong các cuộc chiến đấu với các loại kẻ địch của đế quốc Đại Minh, còn là đều giành được chiến thắng, đội quân này không làm hại bách tính ở địa phương, kỷ luật quân sự nghiêm minh, không những thế còn làm cho cả nghìn vạn người có cuộc sống ấm no và sống một cách được tôn trọng.
Nhưng triều đình lúc nào cũng muốn ra tay gây cản trở. một tên hoàng đế như thế này. triều đình như thế này. quả thực là làm cho người ta không nói được lời nào....
Nhìn thấy Cao Khoa đang định lên thuyền rời đi. Trần Lục Tử hơi trầm ngâm một lát, nói lớn gọi Cao Khoa lại. đợi Cao Khoa bước đến trước người. Trần Lục Tử mới trầm giọng nói:
“Mẹ và vợ ta đều người Sơn Đông, sống không hợp lắm với đất Giang Hoài này. đợi ngươi quay về; bảo phân hiệu của thương hàng Linh Sơn sắp xếp người đưa họ đến Tế Nam. sống ở bên cạnh đại soái, ta ở đây cũng yên tâm hơn”.
“Xin đại nhân yên tâm. chuyện này mạt tướng nhất định sẽ làm một cách nghiêm túc. gia quyến của mạt tướng cũng không thích hợp với thủy thổ ở đây lắm. vậy thì họ sẽ cùng gia quyến của đại nhân khởi hành đến chỗ đại soái, cũng là yên tâm hơn”.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cùng cười lớn, những điều không vui vừa nãy, giờ đều tan theo khói mây.
Nha môn binh bộ của kinh thành, vào ngày 18 tháng giêng đã là có người ở đó túc trực. Trần Tân Giáp với tư cách là thượng thư. mới tết nguyên tiêu đã đến binh bộ để thúc giục, bố trí các sự vụ xuống dưới.
Vốn dĩ sau thất bại tại Tùng Sơn những quan sứ biết rõ về sự việc đều có sự khinh bỉ trong lòng đối với vị binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp này. Có điều những năm nay, binh bộ thượng thư, binh bộ thị lang bị thay như chong chóng, những người làm ở vị trí này đều giống như bao rơm vậy.
Ai làm ở vị trí này đều sẽ có một đống những chuyện phiền phức được vứt lên đầu, có trời mới biết có thể ngồi được trong bao lâu. tên Trần Tân Giáp này chắc cũng không thể làm lâu dài được, các ngự sử ngôn quan trong triều đình sau khi ăn tết xong cũng là đến lúc hành động rồi.
Chức vụ binh bộ thượng thư này tuy là không dễ làm. nhưng lại là một trong những vị trí thân cận nhất với hoàng đế, những người bon chen muốn làm quả thực là không ít. có những người này chen ngang vào. Trần Tân Giáp muốn ngồi lâu thì cũng là khó.
Có người muốn xem náo nhiệt, nhưng cũng có người thờ ơ. vị trí chủ sự của binh bộ có khi là miếng mồi ngon béo bở. có khi lại là chức vụ khổ cực vô cùng, muốn kiếm ăn cũng là không có cơ hội để hạ thủ.
Vị Lâm chủ sự này chính là người quản lý các loại văn thư giấy tờ trong nha môn binh bộ. mọi người đều biết ông ta có xuất thân ở Kế Trấn cha mẹ từ lâu đã qua đời. ông ta cùng vợ và ba đứa con sống ở kinh thành. bổng lộc còm nhom của các quan sử Đại Minh, nuôi một nhà năm miệng ăn quả thực là rất khó khăn. Vị Lâm chủ sự này trước giờ không dám tham dự vào những bữa tiệc rượu giao tiếp giữa các đồng liêu với nhau.
Mọi người cũng là biết cuộc sống của ông ta thanh bần. cũng không có ai để ý đến ông ta, lâu dần vị Lâm chủ sự này càng ngày càng trở nên cô độc ở nha môn binh bộ, cái được gọi là nha môn nghèo quan nghèo chính là như thế này.
Năm Sùng Trinh thứ 14. nghe nói do quả thực không trụ lại được ở kinh thành. Lâm chủ sự đã đưa vợ con đến trong nhà của một người thân thích ở Sơn Đông, chức quan ở kinh thành này của ông ta quả thực là quá bần hàn đúng là vô cùng mất mặt.
Năm hết tết đến. những quan sử kiếm ăn được thì đều ở nhà hưởng thụ không khí tết nhất, vị Lâm chủ sự này một mình ở kinh thành, lạnh lẽo một mình, thế là liền đến binh bộ để trực, cũng xem là giết thời gian.
Ngày hôm đó binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp lao ầm ẩm vào nha môn binh bộ. bắt đầu bố trí các sự vụ xuống dưới, tất cả viên ngoại lang, lang trung, chủ sự gì gì đó đều bị gọi đến.
Nghe nói là đến Sơn Đông “thanh quân”, ai nấy đều sắc mặt hưng phấn, binh mã của Sơn Đông trước giờ đều cung kính phục tùng triều đình, những năm này nghe nói biên cảnh ở Sơn Đông là không tồi lần này đến kiểm kê quân số. đối phương chắc chắn sẽ chu cấp cho mình.
Không những thế, “thanh quân” chính là được kết hợp bới kiểm kê quân số và phát quân lương, cầm tiền quân lương của một năm đến phát, Chỉ cần hơi ăn bớt một chút, là có thể chiếm được đại lợi.
Lâm chủ sự nghe kỹ càng, nhưng lại là rụt người về đằng sau. chuyện này không đến lượt ông ta đi cùng, những người khác đều sắc mặt chờ đợi hồi hộp. trong lòng nghĩ thầm tối về chuẩn bị chút đồ quý giá mang tặng cho binh bộ đại nhân, xem có thể vơ được lần đi “thanh quân” này không.
Điều ai cũng không thể ngờ tới là. binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp điểm tướng ở ngay nha môn binh bộ. trong số những người được chỉ định đến Sơn Đông lần này không ngờ có cả binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ. tên quan văn làm giám quân trong quân của Hồng Thừa Trù. và hắn cũng là một trong những nguyên nhân thất bại chủ yếu của trận đại chiến tại Tùng Sơn.
Tên binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ này sau thất bại ở Tùng Sơn không biết hắn ở chỗ nào mà lên được một con thuyền nhỏ chạy thoát về kinh thành. Trần Tân Giáp có quan hệ mật thiết với tên chủ sự Trương Nhược Kỳ này. lần xuất chinh đến Tùng Sơn này. chính là muốn để Trương Nhược Kỳ mượn chiến công để thăng quan.
Lúc xuất phát Trương Nhược Kỳ còn đắc chí nói là lần này trở về mình sẽ được đề bạt lên làm viên ngoại lang, cái bộ dạng không coi người khác ra gì đó của hắn. làm cho các đồng liêu đều thấy rất ngứa mắt. lần này hắn ê chề trở về. có không ít người chọc đểu. chờ đợi hắn xấu mặt. ai ngờ lần đi thanh quân béo bở này hắn lại là được cử đi.
Thẳng cha này rốt cuộc là có câu kết gì với bên trên, gây nên chuyện lớn như vậy mà vẫn được đắc thủ. ai nấy trong lòng đều chửi thẩm, nhưng trên mặt đều không thể hiện thái độ gì. hai vị thị lang của binh bộ càng là giữ bộ dạng điềm tĩnh, đều không để xuất ý kiến của mình về những gì Trần Tân Giáp nói.
Tất cả những điều này không có mối liên quan gì đến Lâm chủ sự. ông ta điềm nhiên theo dõi, nghe ngóng, đợi đến lúc quay về nhà. vẫn là chiếu theo thói quen sinh hoạt hằng ngày. chào hỏi mấy tên thuộc hạ trong nhà. sau đó một mình đi về cản nhà ở phía nam thành.
Căn nhà của Lâm chủ sự rất nhỏ. rất nhiều những bách tính bình dân của kinh thành đều sống ở trong những căn nhà như thế này. Lâm chủ sự về đến căn nhà của mình ngồi một lát. một lúc sau lại bước ra ngoài, đứng ở giữa sân hô lớn vài tiếng, sau đó nhét tờ giấy đã gấp xếp trong tay qua một cái khe nhỏ sang bên sân hàng xóm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...