Thuận Minh

Đến buổi trưa ngày 30 tháng chạp, những người đến bái kiến chúc mừng, còn có các quân tướng quan văn thuộc hạ đều ai về nhà nấy đón tết. mọi người cũng đều tự biết thân phận, biết mình không có tư cách tham gia bữa cơm tất niên cùng với tổng binh đại nhân. Bên phía Lý Mạnh cuối cùng cũng được xem là yên tĩnh trở lại. người làm ở chức vị cao. việc công việc riêng hòa làm một thể. việc nhà cũng là việc nước, cũng là đừng hi vọng có không gian riêng tư. Lý Mạnh hiện giờ cũng có sự cảm nhận này. cái được gọi là cao sở bất thắng hàn chắc chính là như thế này đây. Bữa cơm trưa Nhan Nhược Nhiên dẫn theo một nhóm nữ quyến. còn bế con trai của Lý Mạnh - Lý Hoành, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, trong lòng Lý Mạnh có chút cảm giác hổ thẹn với con trai của mình.

Bản thân hắn cả năm chinh chiến ở bên ngoài, không bế nó được mấy lần, càng là chưa từng thay tã cho nó. đến lễ đầy tháng của con hẳn cũng không có cơ hội tham gia.

Lý Hoành hiện giờ được hơn một tuổi, gen di truyền của cha mẹ cũng là không tồi. thằng nhóc rất khỏe mạnh, bụ bẫm kháu khỉnh, thân người cao hơn hắn so với những đứa bé cùng tuổi.

Những ngày ở nhà. Lý Hoành cũng không gọi Lý Mạnh được mấy tiếng “phụ thân”, mỗi ngày đều không chịu ngồi yên trong phòng, cũng không quan tâm thời tiết bên ngoài lạnh giá, lúc nào cũng đòi ra ngoài, làm cho những bà vú và a hoàn ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi để hầu hạ vị tiểu tổ tông này.

Sự hoạt bát này của thằng nhóc cũng làm Lý Mạnh vô cùng vui mừng, bất luận là cổ hay kim, đánh giá trẻ nhỏ thường là chỉ dùng từ “ngoan”. Lý Mạnh là võ tướng, hắn không hề muốn con trai hắn trở thành một đứa bé “ngoan”, con trai kiểu gì thì cũng phải có chút gì đó huyết tính và dã tính thì mới đúng, nhưng Lý Mạnh và Lý Hoành từ đầu chí cuối đều không thân thiết với nhau lắm. có một cái gì đó cảm giác xa cách, thái độ của nó với mẫu thân rõ ràng là thân thiết hơn nhiều so với phụ thân, cảm giác xa lạ này làm cho Lý Mạnh cảm thấy rất không thoải mái.

Lúc còn ở thời hiện đại. Lý Mạnh cũng thường nghe thấy những người thường xuyên bôn ba bên ngoài cằn nhằn nói là cả ngày đi liên hệ bên ngoài, về đến nhà con mình gặp mà cũng không dám gọi mình một tiếng, cứ như vậy không gặp mặt dần dần trở thành xa lạ. Lúc đó bản thân hắn vẫn chưa thành gia thất, không cảm nhận được cảm giác này. không ngờ sau khi đến thời đại này lại gặp phải.

Đối với tình huống này. Lý Mạnh cũng chỉ biết cười khổ. nghĩ thầm, bản thân mình ở đẩy ra sức gây dựng sự nghiệp, cũng chỉ là vì tiền đồ của con trẻ trong tương lai. dựng một cơ nghiệp lớn một chút cho nó. nghĩ đến đây trong lòng hắn cũng cảm thấy cân bằng hơn một chút.

Bữa trưa là cùng ăn với nữ quyến và con trai, bữa tối Lý Mạnh gọi Lưu Phúc Lai và Tôn Truyền Đình đến. ba người tụ tập ở trong đại sảnh uống rượu với nhau.

Lão thái giám buổi trưa có cùng ăn cơm tất niên với bọn Lý Mạnh. Tôn Truyền Đình cũng ăn ở nhà. ba người rủ nhau uống rượu vào bữa tối. thực ra là muốn tìm một nơi yên tĩnh để bàn bạc một số việc.

Trong đại sảnh này. Tôn Truyền Đình tự nhiên cũng là dở cái bộ mặt lạnh như sắt của hắn xuống, từ sau khi đi theo Lý Mạnh. Tôn Truyền Đình cũng biết năm đó Lý Mạnh cứu hắn ra từ trong ngục, là chủ ý của lão thái giám Lưu Phúc Lai. nhưng hình thế như vậy. cũng không biết có trạng thái tinh thần tức giận trách tội gì đó không, hắn cũng là người khoáng đạt, cũng sẽ không tức giận vì những quá khứ không thể thay đổi, gặp mặt cũng chỉ là tương phùng nhất tiếu.

Tôn Truyền Đình nghĩ ngợi quả thực là cũng có chút lo sợ. sau khi Dương Tự Xương tự sát, tuần phủ Thiểm Tây là Trịnh Sùng Kiệm bị Dương Tự Xương hãm hại vào ngục cũng là bị hoàng đế Sùng Trinh tìm một lý do lôi ra chém đầu. lấy đó là sự báo thù cho Dương ái khanh. Có trời mới biết nếu như mình vẫn đang ở trong ngục, liệu có bị kết cục tương tự hay không, nghĩ đến đây. trong lòng Tôn Truyền Đình lại là tăng thêm mấy phần cám kích đối với Lưu Phúc Lai.

Trong phòng. Tôn Truyền Đình cũng không có thân phận cao quý gì. lão thái giám từng là thái giám chấp bút trong Tư Lễ Giám, còn từng làm thái giám trấn thủ Nam Kinh. Chiếu theo thói quen của Đại Minh. Lưu Phúc Lai cũng được xem là quan lớn cấp nhất phẩm đương triêu, thân phận chỉ có thể cao hơn Tôn Truỵền Đình.

Còn bên phía Lý Mạnh thì không cần phải nói. cả ba người tuy đều đại nhân vật đương thế nhưng thân phận địa vị gần sát nhau, lại là cùng một trận địa, cho nên bữa rượu này cũng uống một cách vui vẻ thân mật.

Trong hệ thống doanh trại Giao Châu. Tôn Truyền Đình và Lưu Phúc Lai không có thực quyền lớn lắm. nhưng địa vị lại là vô cùng cao. đều có tính chất đại loại như là cố vấn gì đó. trước mặt hai người này. Lý Mạnh thông thường không có thái độ uy nghiêm như với thuộc hạ. cử chỉ lời nói cũng là tùy tiện tự nhiên hơn một chút.

Thức ăn rất là đơn giản, cả ba người từ lâu đã qua cái thời theo đuổi ham muốn ăn uống quyền cao chức trọng, muốn ăn thứ gì cũng có thể ăn được, nhưng họ giờ đều bắt đầu tiếc phúc mà dưỡng sinh. Sự suy đoán của những người bình thường về cuộc sống xa hoa của người có quyền lực là rất không thực tế.

Ba người bọn Lý Mạnh đều khởi đầu từ cuộc sống nghèo khổ. cũng không thích tiêu sài hoang phí, trên bàn chỉ là những thứ như lạc. tôm tươi, cá hấp. các món lạp sườn, thật sự quy hiếm chỉ có đưa chuột và cà. những thứ này đều được trống trong phòng ấm bên ngoài thành, người bình thường rất khó có cơ hội được ăn, còn cả loại rượu đỏ nữa. cũng là loại rượu thượng hảo hạng của kinh thành.

Ba người mỗi người uống một lý rượu. Lý Mạnh đật lý rượu xuống liền mở miệng hỏi:

“Bá phụ đại nhân, Tôn tiên sinh, khu vực Từ Châu đã có binh mã của Sơn Đông ta đến đóng quân, những nơi có binh mã của doanh trại Giao Châu đóng quân hiện nay càng ngày càng được mở rộng, hiện nay các nơi tiếp giáp với Sơn Đông của Hà Nam và Nam Trực Lệ đều đã được nối liền với nhau, nhưng địa bàn lớn rồi. binh mã trấn thủ của doanh trại Giao Châu cũng khó tránh trở nên thiếu hụt, nhưng kể cả là muốn mở rộng quân đội. trong lúc vội vã quân lương và quân phí lại không biết đi đâu để tìm kiếm. Hiện nay tại các nơi mà doanh trại Giao Châu quản hạt. những chỗ phải tiêu tiền là nhiêu không kể xiết, nhưng hiện giờ lại là không có thêm khoản thu nào mới. quả thực là không còn tiền để xuất ra.. .Không biết bá phụ đại nhân và Tôn tiên sinh có cách gì không?".

Quân phí của doanh trại Giao Châu trở nên eo hẹp. chuyện này Lưu Phúc Lai và Tôn Truyền Đình cũng đều biết, hai người nếu đã là có tác dụng như cố vấn tham tán. đều từng suy nghĩ về chuyện này, nhưng hai bên đây là lần đầu tiên gặp mặt, trước đó cũng là chưa trao đổi. hai người đều khí độ trọng thần tự nhiên là có một chút thận trọng.


Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lưu Phúc Lai nâng ly rượu lên làm tư thế mời nói trước. Tôn Trayên Đình liền mở miệng nói trước, nếu nói đến việc tìm kiếm nguồn tài chính. Tôn Truyền Đình quả thực là không có cách gì mới. ông ta từ nhỏ đã được tiếp thụ nền giáo dục truyền thống, làm quan địa phương cũng chỉ là khuyên người ta hưng nông mà thôi, tiếp theo chính là dẫn binh chinh chiến trong thời gian đài. càng là không có kinh nghiệm về kinh tế. Chuyện Tôn Truyền Đình thành công về lĩnh vực kinh tế cũng là có. nhưng không có sự khác biệt lớn lắm với Lý Mạnh. ông ta cũng là mở đôn điền ở Tây An. chiêu mộ dân lưu vong, kinh nghiệm này đối với cục diện hiện nay rõ ràng là không có tác dụng gì, do đó lúc nói những lời này, ông ta cũng là cảm thấy có chút thiếu tự tin.

“Lý đại nhân, Chiêu Viễn của Đăng Châu, ở đó từ thời kỳ đầu Đại Minh đã bắt đầu khai thác vàng, Đến cuối thời Thần Tông mới bị bỏ hoang, lúc Tôn mỗ còn làm quan, cũng từng nghe đồng liêu Sơn Đông tán gẫu. nói là mỏ vàng đó bị bỏ hoang không phải là do không có vàng, mà là không có cách kinh doanh, cộng thêm việc thiên tai liên tiếp, rồi cứ vậy mới bị bỏ hoang đến giờ. đại nhân có lẽ có thể phái người đi khảo sát một chút”.

Nói xong điều này, Tôn Truyền Đình cười một cách hơi ngượng ngùng, khai thác các quặng vàng, bạc quả thực lợi nhuận cao. nhưng nếu xem nó như cách thức làm kinh tế thì khó tránh có chút hơi mưu lợi bất chính. Lý Mạnh xem mình như là đại tài phò tá. hỏi cách thức làm kinh tế. nhưng lại chỉ có được một câu trả lời như thế này. quả thực là tự bản thân hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Những điều ông ta có thể nghĩ ra được cũng chỉ có điển cố này mà thôi. Tôn Truyền Đình cũng từng tỉ mỉ suy nghĩ những phương pháp có thể để xuất ra, đồn điền, thông thương, lấy muối làm thuế, những điều ông ta có thể nghĩ ra được này thì Sơn Đông đều đang làm. không những thế còn là làm được càng tốt hơn. kiến nghị về việc Khai khoáng này. cũng chỉ là ký ức về mấy câu tán gẫu với đồng liêu khi còn làm quan, không ngờ hôm nay lại có thể lôi ra để làm kế sách.

Cục diện này. kể cả là người đi mưa về bão như Tôn Truyền Đình thì cũng là cảm thấy có chút khó xử, trong lòng lo lắng không yên. ông ta nâng lỵ rượu lên. nhìn xem phản ứng của Lý Mạnh như thế nào.

Ai ngờ Lý Mạnh sau khi nghe được lời này của ông ta, ngơ người mất hồi lâu. sau đó dùng tay vỗ mạnh một cái vào trán mình, nói một cách cực kỳ hối hận:

“Hồ đồ....hồ đồ....”.

Tôn Truyền Đình nghe thấy lời này. sắc mặt khó tránh có chút khó coi. nhưng vẫn là nhanh chóng điều chỉnh lại bình thường, hiện giờ ông ta đã là thủ hạ của Lý Mạnh, cũng chỉ là còn biết chịu đựng thôi. Lưu Phúc Lai ở bên cạnh trừng mắt với Lý Mạnh một cái, nghĩ thầm, tên điệt nhi này của mình, bình thường nói chuyện hoàn toàn không có gì mạo muội cả. trong ánh mắt của ông ta cũng là có hàm ý nhắc nhở trách cứ.

Hai người ngồi cùng mâm này thần sắc thay đổi bất định, làm cho Lý Mạnh phản ứng ra. vội vàng vừa cười vừa nói:

“Tôn tiên sinh xin đừng hiểu nhầm, Lý mỗ là đang trách bản thân không nghĩ ra. địa phận phủ Đăng Châu còn là nơi mà Lý Mạnh khởi nghiệp, không ngờ lại không để ý đến như vậy, quả thực là tự trách bản thân hồ đồ. thật là phải đa tạ Tôn tiên sinh nhắc nhở... .Nào. ta mời Tôn tiên sinh một ly”.

-o0o-

Nghe thấy những lời này của Lý Mạnh. Tôn Truyền Đình cảm thấy rất sảng khoái trong lòng, nâng lỵ lên cùng với Lý Mạnh, tay trái làm động tác đỡ tay phải, đó là lễ tiết trên bàn rượu của những người có địa vị thấp hơn.

Lý Mạnh quả thực là tự trách mình hồ đồ. lúc hắn còn ở thời hiện đại. làm lính ở Duy Phường, làm nhân viên áp tải tiền ở Thanh Đảo. đối với việc có thành phố Chiêu Viễn huyện Hoàng Kim. ít nhiều hắn cũng có chút ấn tượng, sự xa xỉ hoang phí của những khoáng chủ càng là làm người khác khó quên. Tôn Truyền Đình nói là trong những năm Thần Tông thì mỏ vàng này đã bị bỏ hoang, nghe đâu không hề có quan hệ gì với nguồn quặng.

Bởi vì quặng vàng ở Chiêu Viễn đến tận thế ki 21 ở thời hiện đại vẫn là được khai thác, cách nhau mấy trăm năm. nghĩ chắc vẫn còn lượng vàng phong phú. một mỏ vàng phong phú như vậy ở ngay trước mắt của mình, nhưng mình lại hoàn toàn không để ý đến. với tư cách là người trấn thủ một phương, quả thực là quá tắc trách.

Nhưng việc khai thác quặng vàng này. đối với Lý Mạnh và mấy trăm vạn thuộc hạ. mười mấy vạn quân đều có tác dụng giúp đỡ. số lượng khai thác được sẽ không phải là một con số nhỏ. muốn đạt đến quy mô như thế này. nhân lực vật lực cần thiết cũng không phải là con số nhỏ. cũng không phải là ngay lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả. nhưng mỏ vàng này, trong tương lai chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn đối với mình.

Vị Tôn tiên sinh, này quả thực là đại tài, một càu kiến nghị ngẫu nhiên không ngờ có thể làm cho mình như bừng tỉnh, trạng thái tâm lý của Lý Mạnh không còn phiền muộn như vậy nữa. lão thái giám Lưu Phúc Lai ở bên cạnh chậm rãi mở miệng nói:

“Cục diện trong tay Lý Mạnh cháu không hề nhỏ, nhưng bất luận là làm điều gì thì vẫn thiếu một danh phận, ví dụ nói cháu không có cách nào thu thuế ở trong địa phận Sơn Đông, chỉ có thể buôn muối lậu, nhưng muốn khai thác mỏ vàng được thì còn cần phải rất nhiều tài lực vật lực....”.

Lý Mạnh gật gật đầu. tiếp lời. nói:


“Bá phụ đại nhân nói đúng lắm. hiện nay 90% đất đai của Sơn Đông tập trung trong tay của gần 30 đại địa chủ, phía sau mỗi nhà đều có bối cảnh chỗ dựa của mình, tuy nói thu thuế của họ hoàn toàn không phải là không được, nhưng cục thế hiện nay, làm như vậy thì lại là hơi sớm một chút, phủ Lỗ vương đã gây chuyện như vậy rồi đợi một năm nữa, Lý mỗ có thể đến thu thuế rồi...

Nghe thấy lời của Lý Mạnh. Lưu thái giám khẽ cười một tiếng, tiếp theo đó nói với Tôn Truyền Đình:

“Tôn đại nhân, điệt tử nhà tôi cái gì cũng tốt, chính là thiếu sự xốc nổi của người trẻ tuổi, hành sự lúc nào cũng là cẩn thận chu đáo. không nóng không lạnh, cũng thấy giống một ông già vậy”.

Tôn Truyền Đình nghe thấy những lời này, cũng chỉ là cười cười, một số lời giữa hai bác cháu Lưu Phúc Lai và Lý Mạnh có thể nói với nhau, bản thân ông ta không thể mạo muội chen lời vào.

Lý Mạnh cũng không tức giận, chỉ là cầm bình rượu lên rót cho Lưu thái giám một ly, sau đó rót cho Tôn Truyền Đình, hắn biết Lưu Phúc Lai vẫn chưa nói xong.

“Lý Mạnh, lúc cháu làm thủ bị đô ti ở phủ Lai Châu, thực lực yếu, tự nhiên là phải thận trọng hành sự, hiện giờ cháu có cục diện như thế này, nếu như vẫn tiếp tục cẩn thận thì sẽ khó tránh làm cho anh kiệt thiên hạ xem thường cháu, giấu mũi nhọn của mình đi cố nhiên là yếu tố cần để thành đại sự. nhưng nếu như không lộ mũi nhọn của mình ra thì cũng là không đúng”.

Tôn Truyền Đình vô cùng tán đồng với những lời này. ông ta hơi hơi gật đầu. dựa vào thực lực hiện nay của Lý Mạnh, nhưng ở Sơn Đông lại thường có bọn tiểu nhân muốn khiêu khích hắn. giống như là chuột nhắt muốn gây phiền phức cho lão hổ vậy. vô cùng không biết tự lượng sức. nhưng chuyện hoang đường như thế này khó tránh có liên quan đến việc Lý Mạnh giấu tài và thái độ điềm đạm của hắn. lão hổ cứ nằm đó bất động, khó tránh làm cho chuột nhắt cho rằng đó chỉ là một đống thịt.

Rất nhiều người không hiểu, với cục diện như hiện nay của Lý Mạnh, còn phải khiêm tốn cẩn thận như vậy làm gì. dựa vào kiến thức của Tôn Truyền Đình, kể cả là Lý Thành Lương của năm đó. thực lực của hắn nếu so sánh với Lý Mạnh thì cũng là khác xa một trời một vực, hiện giờ còn có tên Tả Lương Ngọc. Hoàng Đắc Công gì đó. So sánh với kẻ khổng lồ doanh trại Giao Châu này, thì cũng chỉ là mấy con bọ hung lúc nào cũng có thể bóp chết. Cá biệt có những cao nhân có nhãn lực có thể lờ mờ phát giác ra, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh dường như đang sợ điều gì đó, hoặc là đang nỗ lực giấu giếm, nhưng nguyên nhân là gì. thì không ai có thể nghĩ ra được.

Lý Mạnh nghe thấy lời này, hắn không tỏ thái độ gì cả. chỉ là cười cười, sau đó mở miệng nói:

“Bá phụ nói rất đúng, tiểu điệt phải làm thế nào đây?”.

Khi lão thái giám Lưu Phúc Lai mới vào Lý phủ sống, hành sự vẫn là vô cùng cẩn thận, đến bây giờ cũng là thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì ông cũng phát giác ra Lý Mạnh đã thực sự xem mình như là trưởng bối thân nhân của hắn. Lão thái giám trong lúc vui vẻ. cử chỉ tác phong cũng là tự nhiên tùy tiện hơn. ông không để ý đến phản ứng của Lý Mạnh, lại nói:

“Thuế má quả thực là rất phiền phức, kể cả là mấy chục đại địa chủ đó không có bối cảnh hay chỗ dựa gì. cháu đến thu thuế không với danh phận gì. rất dễ gây lên tình trạng hỗn loạn, sự hỗn loạn này lại là xảy ra trong vùng đất trung tâm của Lý gia chúng ta, chung quy vẫn là phiền phức, tạm thời cứ đừng đụng vào thì hay hơn”.

Tôn Truyền Đình ngồi bên cạnh đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, cảm giác trong lòng ông ta cực kỳ là phức tạp. mặc dù ông ta đã trung thành với Lý Mạnh và doanh trại Giao Châu, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đại Minh. Tôn Truyền Đình vì thiên hạ và triều đình này mà phấn đấu bao nhiêu năm. nhưng hiện nay lại có người ở đây nói “địa bàn của Lý gia chúng ta”, điều này quả thực là có chút....

“Vùng đất Tề Lỗ có một con sông vàng chảy qua, doanh trại Giao Châu cần tiền gấp. đãi ra một chút từ trong dòng sông vàng này, cực kỳ tiện lợi”.

Vừa nói đến đây Tôn Truyền Đình đột nhiên bừng tỉnh ra “dòng sông vàng” mà Lưu Phúc Lai nói đến ở đây là cái gì. hai con mắt của ông ta cũng theo đó trợn tròn lên. trong lòng trỗi dậy mấy phần kính phục, lão thái giám này quả thực là cũng có chút môn đạo. phương pháp được nghĩ ra quả là vô cùng cao minh.

Lý Mạnh hơi trầm tư một chút, ngẩng đầu lên trầm giọng hỏi:

“Bá phụ đại nhân, chẳng nhẽ bá đang nói đến Vận Hà hà?”.


Lão thái giám tửu ý có chút lên đầu, thấy Lý Mạnh vừa được mình chỉ điểm cái đã hiểu ra, cộng thêm ánh mắt kính phục của Tôn Truyền Đình, ông ta là danh thần đương thế, là anh kiệt đếm được trên đầu ngón tay của thiên hạ. xem ra cả hai đều rất khâm phục mình, trong lòng ông bất giác cảm thấy có chút thỏa mãn, bản thân mình là một thái giám, những sĩ nhân đó trước giờ đều tự cảm thấy chỉ có mình mới là kinh thiên vĩ địa, với có thể giúp đỡ triều chính, xem thái giám như là chó lợn, kể cả là ninh hót a dua. thực ra sau lưng cũng là xem thường mình. Sự kính phục của Tôn Truyền Đình ngày hôm nay, hoàn toàn không giống như giả dối, trạng thái tinh thần của Lưu Phúc Lai lại là cao thèm mấy phân, hai tay khẽ vỗ vào nhau, vừa cười vừa nói:

“Chính là như vậy. giang sơn mấy trăm năm của Đại Minh, vùng đất kinh thành hoàn toàn là dựa vào vận chuyển lương thực qua đường sông, nếu như đường thủy bị cắt đứt. Bắc Trực Lệ và Sơn Tây lập tức sẽ bị khó khăn, càng huống hồ các thương hộ của Giang Nam buôn bán hàng hóa lên phía Bắc đều dựa vào đường thủy để vận chuyển nhưng lại chạy qua Sơn Đông, ngoài việc ở bến sông châu Tế Ninh phải chịu nộp một số lệ phí ra. ở những nơi khác đều không thu được lợi ích gì”.

Tôn Truyền Đình đã khôi phục lại trạng thái bình thường từ trong cảm nhận phức tạp khi nãy. nghe thấy lão thái giám nói đến đây. cũng là thêm vào một câu:

“Ven Vận Hà Hà Sơn Đông, mỗi năm vì dòng sông này mà tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, trước những năm Thiên Khởi công trình tào vận vẫn là chỗ béo bở. những năm này triều đình không rót được tiền xuống, việc tu sửa của địa phương lại là lỗ vốn. Không những thế. vì tào vận, bách tính hai bên bờ sông Hoài Hà và Hoàng Hà đều vô cùng khổ cực. vì để đảm bảo công tác vận chuyển đường thủy, không biết đã chết đuối mất bao nhiêu người”.

“Chính là như vậy. những con thuyền đi trên sông, vận chuyển lương thực thì cũng không đến 3/10. còn thuyền chở hàng hóa lại là chiếm số lượng càng nhiều, họ lợi dụng sự tiện lợi của tào vận, nhưng lại không phải mất một đống một cắc nào. trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. cháu thân là đại tướng trấn thủ Sơn Đông, làm một chút việc cho tào vận đại chính cũng là đương nhiên”.

Lưu thái giám xem ra từ lâu đã có phương án để trong lòng, nói điều này ra một cách trơn tru. đến lý do thu phí cũng được nói ra luôn. Lý Mạnh ngồi dựa lưng lên thành ghế. hai tay ôm trước ngực, tỉ mỉ suy nghĩ lại những lời nói của lão thái giám. Lưu Phúc Lai càng nói càng vào cầu. rượu cũng không uống nữa, nói một cách dõng dạc:

“Chỗ đặt trạm thu phí có ba nơi. Tế Ninh. Lâm Thanh. Đức Châu, ba nơi này vừa khéo nằm ở ba đoạn trước, giữa, sau của Sơn Đông, những việc này giao cho phân hiệu của thương hàng Linh Sơn đi làm. họ có nhiều tai mắt trong nghành tào vận, người khác tự nhiên cũng là không giấu được họ. Còn về rút bao nhiêu, rút 1 trong 100 là được, tích tiểu thành đại. thuyền chạy qua Vận Hà rất nhiều, thu 1 trong 100 cũng là đủ rồi”.

Lý Mạnh ngồi đó gõ nhẹ lên mật bàn hắn cảm thấy sự phiền muộn của mình đã tan biến hết. trầm tư một hồi. hẳn ngẩng đầu lên nói:

“Cách này của bá phụ đại nhân quả thực là diệu kế, nhưng tào vận là mạch sống của kinh thành, chúng ta đặt trạm thu phí ở đó. bên phía triều đình chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, chuyện này nếu như làm to chuyện

-o0o-

Tôn Truyền Đình có lời muốn nói ra. nhưng lại là không nói ra được, vẫn là có chút trở ngại trong lòng, chần chừ một lúc. quyết định cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào mồm. cũng xem là để tránh sự khó xử. Nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh. Lưu thái giám dựa lung ra sau ghế, chậm rãi nói:

“Tức giận thì có làm sao. tinh binh phía bắc của triều đình đều bị vây ở Tùng Sơn. Bắc Trực Lệ tuy là có tám tổng binh. Nhưng đại bộ phận binh mã mới chỉ được thành lập chưa đến 1 năm. càng huống hồ triều đình mấy năm nay chưa phát cho bên Sơn Đông một xu tiền quân lương, tự kiếm chút tiền quân lương ở địa phương cũng là hợp tình hợp lý”.

Lưu Phúc Lai tỉ mỉ phân tích cho Lý Mạnh hình thế hiện nay. doanh trại kinh thành tuy tự nói là có 10 vạn quân, nhưng số quân có thể chiến đấu chỉ có 3, 4 nghìn quân của doanh ngự mã giám, nhưng những người này đều phải bảo vệ hoàng cung, các đại tướng cao quan như tổng đốc, tuân phiụ tổng binh của Bắc Trực Lệ không dưới 20 người, nhưng binh mã mà họ thống lĩnh đều thành lập chưa đến 1 năm. không làm được gì cả.

Nói ra thì đội quân có thể chiến đấu duy nhất là hai vạn binh mã của vùng Thông Châu, đây là quân đội được để đốc Lưu Văn Bân đem từ Hồ Quảng đến, nhưng đội quân này có thể chiến đấu thì cũng chỉ là so sánh với đám binh mã của doanh trại kinh thành mà thôi, mấy lần giao chiến với Trương Hiến Trung ở Hồ Quảng đều đại bại. căn bản là không có bản lĩnh gì,

Binh mã có thực lực của Đại Minh, hiện nay đều đang bị bao vây trên Tùng Sơn.

Số binh mã gần mười vạn này của Lý Mạnh, chính là nằm ở phía nam của Bắc Trực Lệ. từ Đức Châu đến kinh thành đều những vùng đất bằng phẳng. vừa có thể men theo Vận Hà chạy thăng đến Thiên Tân vệ, sau đó chuyển đánh Thông Châu, thật sự có thể được xem là không thể chống đỡ.

Đối với kinh thành mà nói, binh mã Sơn Đông lúc này như một con mãnh thú khổng lồ đang rình mồi. những người trong kinh thành muốn làm gì, muốn nói gì thì đều phải cân nhắc kỹ càng, nhưng hoàng đế Sùng Trinh và những đại thần trong triều có thể cảm giác và nhận thức ra được điều này không, họ có sự hiểu biết tối thiểu nhất về cục thế thiên hạ không? Điều này quả thực rất khó nói. Không có kế sách phòng chống những tên ngốc nào là vẹn toàn cả, bởi vì những tên ngốc luôn luôn là có sự sáng tạo vô hạn.

Rượu quá tam tuần, để xuất của Lưu Phúc Lai cứ như vậỵ được quyết định, sắc trời đã muộn, pháo bông bên ngoài đã được đốt lên. lão thái giám uống hơi nhiều rượu, cảm thấy mệt mỏi. liền đến nội đường nghỉ ngơi, tiện thể đùa nghịch với Lý Hoành, câu nói “cách bối thân” quả thực không sai. lão thái giám chiều Lý Hoành cứ gọi là quá đáng.

Tôn Truyền Đình sau khi đi theo Lý Mạnh, tâm cảnh cũng là được mở rộng, sức khỏe cũng theo đó hồi phục không ít. đêm nay cũng là uống nhiều thêm chút rượu, thấy lão thái giám ra ngoài. Tôn Truyền Đình cũng là cười cười, thẳng lưng lên gập về trước, nói:

“Đại nhân, thu phí tào vận mà vừa nãy lão thái gia nói, thu 1 trong 100,1 trong 100 được gọi là li. vậy chúng ta đặt tên cho việc thu tiền này là Ly Kim, ngài thấy thế nào?”.

Tên gọi là gì thì cũng chỉ là trò của vân nhân, hoàn toàn không quan trọng. Lý Mạnh cũng là cảm giác ra được sự khó xử trong lòng Tôn Truyền Đình, Đại Minh nuôi kẻ sĩ 300 năm. Tôn Truyền Đình lại là kẻ từng được dự Quỳnh Lâm Yến. là tiến sĩ được cưỡi ngựa vang danh, đối với Đại Minh, đối với thiên tử. ông ta cũng có phần nào không nỡ. Nhưng đó cũng là thường thái, cũng là bình thường. Nhưng cái tên Ly Kim này quả thực là rất hợp với việc thu phí tào vận lần này. nói ít hiểu nhiều, các thương nhân vừa nghe là biết ngay có ý gì. Chỉ là hai từ “Ly Kim” này. dường như Lý Mạnh đã từng được nghe ở đâu đó.


Tôn Truyền Đình cũng là uống đã nhiều, sau khi nói xong hai từ “Ly Kim”, lại là vừa cười vừa nói:

“Lý đại nhân, không nên quá để cao các quan trong triều, những năm này binh mã Sơn Đông khiêm nhường thận trọng như vậy. đám ngu đần trong triều đường đó khi hành sự chưa chắc đã là có điều gì kiêng kị”.

Ngừng một lát. Tôn Truyền Đình lại nâng lý rượu lên uống một hơi. tiếp tục chậm rãi nói:

“Vận chuyển hàng hóa từ phía nam lên phía Bắc trước giờ đều có lợi nhuận cao. các thương nhân phía nam đa phân là hào môn của Giang Nam. Các đại thần trong triều lại đa phần có xuất thân từ sĩ lâm Giang Nam. đôi bên có mối quan hệ chằng chịt khăng khít với nhau. Tào vận có lợi nhuận như vậy, triều đình tại sao lại không thu thuế của họ. không phải là không muốn thu, mà là thu không được . không biết Lý đại nhân còn nhớ tên đầu sỏ Đông Lâm là Lý Tam Tài không, hắn là tên đầu sỏ của Điểm Tướng Lục”.

Nói đến đây. sắc mặt của Tôn Truyền Đình đỏ lên, nhìn thấy cũng là có chút say rồi, năm đó khi Ngụy Trung Hiền truy xét bắt bớ người của Đông Lâm Đảng, đã bố trí chức quan Đông Lâm Điểm Tướng Lục. liệt kê những cốt cán của Đông Lâm này vào trong đó. Đông Lâm. Yêm Đảng tranh đấu với nhau đã được gần 30 năm. những người có thể vào trong Điểm Tướng Lục đều danh vọng nhất thời, tự cảm thấy mình vô cùng vinh dự.

Lý Mạnh hoàn toàn không có sự hiểu biết quá sâu về điều này, nhưng không chỉ là thuộc hạ của hắn thường xuyên nghị luận về chuyện này, đến Lưu Phúc Lai và nhạc phụ của hắn là Nhan Tham Chính cũng thường xuyên nhắc đến, ít nhiều cũng là có ấn tượng.

“Năm đó. hoàng đế Thần Tông từng phái ra thuế giám chuẩn bị thu thuế tào vận, nhưng trong nhà Lý Tam Tài đều hào thương, việc thu thuế như thế này há chẳng phải là tự cắt thịt nhà mình sao, Thế là hắn lập tức kêu gào chửi bới, tìm một lý do để bắt tên thuế giám đó vào ngục, sau đó còn trình tấu lên thiên tử. muốn loại bỏ tất cả thuế thương của thiên hạ. hiện nay các thương hộ của Giang Nam Giang Bắc còn đang khen ngợi Lý Tam Tài là người trượng nghĩa dám nói hết lòng vì nhân dân. Lý đại nhân, hành động này của ngài, chỉ sợ là sẽ gây nên chấn động cả nam bắc , không có Lý Tam Tài thì vẫn còn có Tiền Mục Trai. Nguyễn Tập Chi, đại nhân cần phải cẩn thận”.

Nghe đến đây. Lý Mạnh cũng hiểu ra, nếu như thực thi chế độ Ly Kim thì sẽ là đối địch với một tập đoàn lợi ích khổng lồ. Tập đoàn này chính là hào thượng của Giang Nam. Giang Bắc. những người này có mổi quan hệ rất phức tạp với các đại thần trong triều và các danh sĩ sĩ lâm. đến việc triều đình trưng thuế, họ đều nghĩ ra cách để chống đối. đừng nói là người danh không chính ngôn không thuận như mình.

Nghĩ đến việc những người này gióng trống khua chiếng trong triều, Lý Mạnh cũng là cảm thấy có chút phiền phức, nhưng sự phiền phức này cũng là có tính chất tương tự như việc ăn quýt thì phai bóc vỏ vậy. Tôn Truyền Đình lại là cạn một ly, vừa cười vừa nói:

“Không quan trọng, không quan trọng, cũng chỉ là một chút phiền phức mà thôi. Sơn Đông có mười vạn tinh binh, những tên này cũng chỉ là quạ kêu, nghe thì thấy khó chịu nhưng không hề có trở ngại gì, những người này....tự cho mình là danh thần....nhưng cũng chỉ là bản lĩnh ngộ sự mà thôi...

Nói nhiều như vậy rồi, Tôn Truyền Đình cũng là không quan tâm xem mình có thất lễ hay không, nằm gục trên bàn ngủ luôn, lúc này tinh thần của Lý Mạnh lại là cực kỳ hưng phấn, những tiếng pháo nổ kêu uỳnh oàng bên ngoài, còn có thể nghe thấy những tiếng kêu hô hưng phấn của người dân. Lý Mạnh lại tự rót cho mình một ly. uống cạn một hơi.

Sự phiền muộn thời gian gần đây của hắn tan biến, hẳn chỉ cảm thấy bầu trời như mở rộng trước mắt, bên ngoài pháo bông nở rực. hiện lên các loại màu sắc rực rỡ. “bùm” một tiếng, không biết lại là một bông pháo bông nào đó nổ tung trên bầu trời, lại là chiếu rọi vào trong phòng. Lý Mạnh giơ lý rượu trong tay lên, không biết là đang kính lễ với điều gì.

Năm nay. mỗi một người của doanh trại Giao Châu đều có một cuộc sống rất vui vẻ.

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp sau khi nhận được thư của Khổng phủ. cũng xem là thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng xem là tìm được cho con gái mình chỗ đi về tốt đẹp. nhưng hắn ta cũng là biết việc Khổng phủ đáp ứng yêu cầu kết thông gia của mình, những việc trong thư nhắc đến. chắc chính là điều kiện.

Hãm hại làm khó võ tướng có thực quyền ở địa phương, với tư cách là binh bộ thượng thư. Trần Tân Giáp biết việc này khó khăn như thế nào. nhưng hắn lại cảm giác thấy hắn bắt buộc phải làm việc này.

Phái binh bộ chủ sự Trương Nhược Kỳ đến làm giám quân trong của Hồng Thừa Trù. đồng thời thúc giục Hồng Thừa Trù tăng tốc độ tiến quân, đó đều những nguyên nhân dẫn đến việc đại bại tại Tùng Sơn tuy nói giám quân Trương Nhược Kỳ vẫn chưa quay lại kinh thành.

Nhưng sau khi Ngô Tam Quế tháo chạy về Hải Sơn Quan, những quan binh tháo lui khoi Tùng Sơn dần dần truyền ra thông tin. chính là do giám quân bức bách, rồi lại có mật chỉ và mệnh lệnh của triều đình, chính là vì những nhân tố này. mới dẫn đến việc một kẻ dẫn quân nhiều năm như tổng đốc Hồng Thừa Trù sơ xuất như vậy. bị Hoàng Thái Cực dẫn quân chặn đường rút lui. bị vây tại Tùng Sơn.

Sau khi đại bại tại Tùng Sơn. triều đình trên dưới đều vô cùng sợ hãi. các quan viên đều biết lúc này không nên nói gì. chắc chắn sẽ làm cho hoàng đế Sùng Trinh tức giận.

Nhưng đại khái là sau nửa năm. việc ai phải chịu trách nhiệm về việc này. tuy hoàng đế Sùng Trinh là người đáng phải chịu trách nhiệm về đại bại này. nhưng các quan viên đương nhiên là không ai dám nói đến điều này. nhưng kiểu gì thì kiểu chắc chắn phải có một quan đại thần nào đó gánh lấy trách nhiệm này.

Trần Tân Giáp biết, chỉ cần các quan văn bắt đầu lên tiếng, trách nhiệm này có khả năng rơi lên đầu ai là lớn nhất, đến lúc đó không thể tránh khỏi họa diệt thân.

Hiện nay nhất định cần phải tìm một chuyện gì đó để chuyển dịch tầm nhìn của các quan viên, một võ tướng ngang ngược hống hách, bắt nạt nhân sĩ, sỉ nhục tư văn là một mục tiêu không tồi chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui