Thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong nói mỏi miệng trong đại doanh của binh mã Sơn Đông, Triệu Năng cùng nhất quyết yên lặng không nói tin tức chính xác cho hắn, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không thể phất áo mà đi, dù sao dưới thành Khai Phong vẫn có mấy vạn binh của sấm tặc.
Suốt hai ngày một đêm khuyên bảo thỉnh cầu, Hoàng Bành vốn cho rằng lần khuyên bảo này sẽ không có tác dụng gì, đang định làm trò khóc lóc hoặc lấy cái chết ra ép, Triệu Năng lại đột nhiên thay đổi thái độ, nói là lập tức xuất binh.
Chuyển biến trước sau thế này đúng là rất lớn. Hoàng Bành hoảng sợ, ai ngờ binh mã Sơn Đông nói làm là làm. khi Triệu Năng tỏ thái độ như vậy, vẫn là giữa trưa.
Buổi chiều Hoàng Bành vẫn nửa tin nửa ngờ. ai ngờ tới cửa quân doanh, lại nhìn thấy một đội ngựa lớn đang chạy về hướng thành Khai Phong, quân doanh cũng ầm ĩ, các binh lính xuất doanh xếp hàng. dân phu đinh tráng lại ở đó thu thập lều vải, đồ đạc.
Chuyện này với Thôi quan Hoàng Bành phủ Khai Phong đúng là quá bất ngờ, vị quan văn này trước khi sấm tặc xông vào thành chưa bị thất thố, ngược lại đứng ở cửa quân doanh, nước mắt đầy mặt, miệng lẩm bẩm:
“Thành Khai Phong được cứu rồi, thành Khai Phong được cứu rồi”.
Từ ngày hai tư tháng ba, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc trong lòng lo lắng có vẻ như tinh thần đã tốt hơn nhiều, sức ăn cũng tăng lên.
Vốn dĩ con trai hắn thủ bị Trần Đức trên đầu thành bắn trúng Sấm Vương Lý Tự Thành, mọi người trong thành, tuần phủ, bố chính sứ tất nhiên không cần phải nói, ngay cả Chu Vương cũng phải người tới thăm hỏi, nhưng Trần Vĩnh Phúc ở bên ngoài nói vài câu khiêm nhường, ở nhà lại luôn răn dạy “sao không bắn xa một chút, một tên bắn chết tên tặc tử đó”.
Đương nhiên, yêu cầu này đúng là có chút vô lý. nhưng mấy vạn Sấm tặc vây đánh thành, gây áp lực tâm lý rất lớn cho tổng binh Hà Nam. Thủ bị Trần Đức cũng chỉ có thể oan ức lắng nghe.
Mấy ngày nay lại khác, tổng binh Trần Vĩnh Phúc ăn cơm ở nhà, lần đầu tiên khích lệ Trần Đức, điều này khiển Trần thủ bị vui mãi.
Từ khi nhận được tin Hách Diêu Kỳ ở Triệu Bì Trại độ khẩu bị viện quân Sơn Đông đánh lùi sau mấy chục dặm, Trần Vĩnh Phúc bắt đầu lệnh cho thuộc hạ của hắn Chuẩn bị ra ngoài thành tác chiến. Cho ngựa ăn. hoạt động, săp xếp binh khí áo giáp, ngày nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. tuần phủ Hà Nam cũng bố trí dân tráng chuẩn bị phòng ngự.
Ngày hai sáu tháng ba, sáng sớm mới rọi ánh mặt trời, trong vòng vây của thân binh, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc lại lên thành quan sát tình hình kẻ địch. Năm thân binh cầm lá chắn đi hai bên. Tổng binh Trần Vĩnh Phúc được tấm chắn bảo vệ ở trong, vừa đi lên đầu thành, Trần Vĩnh Phúc đột nhiên sửng sốt, đẩy thân binh phía trước ra, vội vàng đi lên phía tường thành.
Thân binh và các bộ tướng bên cạnh Trần Vĩnh Phúc đều giật nảy mình, sấm quân dưới thành không phải đám ô hợp cầm gậy gỗ, bọn họ là đại quân từ hỏa pháo tới súng không gì không có,cung mạnh nỏ chắc cũng không thiếu, vạn lỡ tổng binh bị thương tổn gì, đó là chuyện lớn.
Một đoàn người vội vàng chạy theo, liền nhìn thấy tổng binh Trần Vĩnh Phúc ghé vào lỗ châu mai, nhìn chằm chằm xuống dưới. Thiên tổng thủ thành đó giật nảy mình, vội vàng tới hô lớn:
"Đại soái, lui lại, lui lại, bên ngoài nguy hiểm....”
Trần Vĩnh Phúc quay người liền liếc Thiên tổng này, quát lớn:
"Tối qua quân tặc có động tĩnh gì?”
"Không... .không có động tĩnh gì, tối qua các huynh đệ luôn để phòng cẩn thận trên thành, nhưng quân tặc cũng rất yên tĩnh”.
Thiên tổng đó vẫn không biết chuyện gì, Trần Vĩnh Phúc đã vung tay đánh tới, nhưng cuối cùng vẫn không đánh tiếp, chỉ là dùng lực đẩy tới, quay đầu quát đấm thân binh bộ tướng:
“Cả đội, ra ngoài thành, quân tặc nhân trời tối chạy rồi”.
Mọi người nghe thấy Trần Vĩnh Phúc hô như vậy, đều thất kinh, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đều quát rồi chạy xuống thành, nhưng nhất thời muốn ra khỏi thành cũng không dễ, cổng thành các nơi , đều bị gỗ, đá chặn lại, chính là sợ đối phương đẩy cổng thành ra. Bây giờ Trần Vĩnh Phúc phải dẫn binh ra ngoài thành, các binh lính và dân tráng đều vội vàng tới chuyển đi, nhất thời không thể lấy khoảng trống ra được.
Đội quân Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh lo lắng chờ đợi bên cổng tây. nhưng tin tức dần dần truyền đi khắp thành, thành Khai Phong buổi sáng sớm vốn dĩ rất yên tĩnh, mọi người lo lắng hoảng sợ, lại bị điều đi giúp đỡ giữ thành, buổi tối đều muốn ngủ nhiều hơn, nên vô cùng yên tĩnh.
Hiện giờ mặt trời cùng chưa ló dạng, mọi người đang còn ngủ say, nhưng cả thành Khai Phong bắt đầu từ bên cổng tây, dần dần trở nên ầm ĩ.
“Sấm tặc rút khỏi rồi”.
“Sấm tặc chạy trốn rồi”.
“Khai Phong không sao rồi”. Lúc bắt đầu còn có thể nghe rõ tiếng hoan hô này, sau đó liền biến thành tiếng ong ong, ầm ĩ hỗn loạn, binh lính, dân tráng trên tường thành đang hô, dân chúng dưới thành cùng hô, dần dần, cả thành đều vang tiếng hoan hô vui mừng.
Trần Vĩnh Phúc ra lệnh cho một du kích phía sau, nhưng du kích này lại trố mắt đứng nhìn, không nghe rõ gì cả. Trần Vĩnh Phúc nhìn các binh lính của mình, cũng là vẻ mặt vui mừng khôn xiết, bọn họ đều cùng Trần Vĩnh Phúc tới thành Lạc Dương cầu viện.
Thấy thành Lạc Dương lớn và hiểm yếu như vậy cũng bị phá vỡ, ai nấy đều kinh hãi run sợ, khi thủ vệ thành Khai Phong, cũng vô cùng lo lắng, bây giờ quân địch đi rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các binh lính đều ở trạng thái tinh thần như vậy, không cần nói tới cái gì ra ngoài thành truy kích tác chiến. Trần Vĩnh Phúc thở dài, nhìn thân binh bên cạnh hô lớn:
“Bảo Trần Đức dẫn hai nghìn người, tới bên nha môn tri phủ Khai Phong, trong thành ồn ào như vậy, có lẽ có người trấn thủ,bảo vệ trị an”.
Dân chúng vô cùng kích động, toàn thành hoan hô ầm ĩ, với tình hình này, quan phủ đều phải trận địa sẵn sàng đón quân địch, sợ có người nhân thời cơ làm loạn.
Binh mã Hà Nam ở thành Khai Phong ra ngoài kiểm tra, đại quân của Sấm tặc chắc đã nhân lúc trời tối mà nhổ trại, suốt đêm đi về phía Dự Nam, quân tặc từ khi vây đánh thành Khai Phong tới giờ, thanh thế cũng thật lớn, đêm ngày không thôi, dưới thành cho dù có động tĩnh gì, quan binh trên thành cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hơn nữa vũ khí của sấm tặc với các quan quân lại chiếm ưu thế, quan quân không dám tùy tiện lộ dấu ra, sợ bị thương, thực tế quân đội lớn như vậy, có bí mật thế nào, cũng không thể không tiếng động, nhưng các quan binh thủ thành chỉ cần đối phương không đánh thành là đã cảm ơn trời đất rồi, đâu còn quan tâm tới nhiều như vậy.
Từ trong tro bụi của doanh trại Sấm tặc vẫn có những dấu hiệu để đánh giá khác, đội quân của Lý Tự Thành ít nhất cũng đi được hơn bốn canh giờ rồi. Trần Vĩnh Phúc suy đoán mình có truy kích cũng đã muộn, hơn nữa những binh lính này cho dù đi,cũng bị đối phương tiêu diệt.
Hiện giờ Tả Lương Ngọc đang xuôi dòng xuống thành Lạc Dương, phòng vệ phủ Nam Dương của Dự Nam trống không, phần lớn đại quân của triều đình vẫn đang đóng quân ở Hồ Quàng. E là lần này lại sắp bị sấm tặc vào đây rồi, nhưng Trần Vĩnh Phúc vẫn thở phào, tóm lại không phải thành Khai Phong, bên phủ Nam Dương đó là khu phòng ngự của người khác rồi.
Thấy các binh mã thuộc hạ gần như lục soát đại doanh xong rồi, Trần Vĩnh Phúc vừa định hạ lệnh quay về thành, lại nhìn thấy từ hướng trong thành, có mấy kỵ binh đánh ngựa chạy về bên này, vừa đến trước mặt. vội vàng xoay nguời xuống ngựa, hơi thở đứt quãng bẩm báo:
“Đại soái, đại soái, hướng thành đông có bụi mù lớn, lại có đại quân tới rồi”.
Trần Vĩnh Phúc cũng cả kinh, thoáng suy nghĩ rồi phản ứng lại, miệng lẩm bẩm mấy câu, giọng căm hận nói:
“Chắc là viện quân của Sơn Đông, mẹ kiếp, sấm tặc ngoài thành không đi họ cũng không tới, mau chóng quay về thành, bảo vệ mấy cổng thành cho ta, có cho họ vào thành hay không. còn phải đợi tuần phủ đại nhân ra quyết định".
Thôi quan Hoàng Bành nhìn thấy đội ngựa xuất doanh, chẳng qua lả kỵ binh của binh mã Sơn Đông đang kiểm tra, che dấu bên ngoài, hành động của đại đội nhân mã hoàn toàn thống nhất trong hành động, lần này trên đường đi lại ung dung chút, gần như một ngày rưỡi mới tới dưới thành Khai Phong.
Sớm đã có hơn chục kỵ binh chờ ở đó, đây đều binh mã trong phủ Khai Phong. Theo quy định, xem xét phòng ngự và văn thư của doanh Giao Châu, sau đó kỵ binh quay trở về.
Quân lính doanh Giao Châu đang ở cổng tây, còn hơn chục kỵ binh trong thành lại không đi vào từ cổng đông đang đóng chặt, mà là luợn một vòng, đi vào từ cổng thành khác.
Binh lính dân tráng doanh Giao Châu đang hạ trại, mấy quan quân tìm sườn núi cao gần đó quan sát, thôi quan Hoàng Bành hiện giờ cũng coi như địa chủ, nhưng cũng không vội vào thành, liền ở lại tiếp đãi Lý Mạnh.
Lý Mạnh và Vương Hải đã là lần thứ ba tới thành Khai Phong, Mã Cương và Triệu Năng là lần đầu tới, họ rất ít khi rời khỏi Sơn Đông. Thành Khai Phong được xưng là hùng thành thứ tư trong thiên hạ, quy mô thành trì rất nhiên là không bình thường, hai người Cũng có nhiều thứ muốn xem.
Vương Hải nhìn mấy kỵ binh Hà Nam chạy vòng quanh tường thành, không khỏi oán hận chửi:
“Không cho chúng ta vào thành, nói rõ là được rồi, cần gì phải có hành động xấu xa như vậy. Binh mã Sơn Đông chúng ta lại không phải bọn phỉ Lưu động, để phòng nghiêm mật như vậy. sớm biết vậy ở lại bên Hoàng Hà tốt biết bao, còn có cá ăn nữa".
Lý Mạnh nhăn mày, lạnh lùng khiển trách;
“Đừng nói nhiều nữa, đi xem chuẩn bị doanh trại cho ta đi." Vương Hải cũng không dám nói nhiều, mình chắp tay hành lễ, sau đó cưỡi ngựa đi về phía doanh trại bên dưới. Thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong quả nhiên là vô cùng quẫn bách. Ngày đó tới thúc giục binh mã Sơn Đông xuất binh, Triệu Năng đã không khách sáo chỉ ra chuyện xấu hổ năm ngoái không cho vào thành, ai ngờ hôm nay lại gặp lại.
Hoàng Bành đành không biết ăn nói thế nào, lại nghe thấy Lý Mạnh lờ mờ nói:
“Cổng lớn thành Khai Phong đóng chặt, công sự phòng ngự cũng hoàn hảo, chứng tỏ không có chuyện gì lớn, ta thấy không cần hạ trại nữa, chi bằng quay về bến đò, rồi quay thẳng về Sơn Đông, Hoàng thôi quan, ngài xem thế nào?”
Lời Lý Mạnh mặc dù lờ mờ, nhưng bất cứ ai Cũng có thể nghe được vẻ tức giận trong lời nói. Chuyện hiện giờ, thành Khai Phong rất không hợp đạo lý, thôi quan Hoàng Bành thật không biết giải quyết thế nào,đến cổ cũng đỏ bừng, chỉ đành xuống ngựa tới trước Lý Mạnh, chắp tay xin lỗi:
“Lý tướng quân, Sấm tặc ngoài thành vừa rút lui, trong thành không khỏi muốn để phòng, cửa lớn đóng chặt cũng là chuyện bình thường, hơn nữa viện quân của tướng quân vừa tới, việc này giải quyết thế nào, các vị đại nhân trong thành vẫn phải bàn bạc, tướng quân đừng vội, hạ quan sẽ đi thúc giục, cho đại quân lời giải thích.”
Hoàng Bành cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy về phía thành Khai Phong.
Nhìn thôi quan đi xa, Triệu Năng cho thân binh đi kiểm tra doanh trại, quay người thấp giọng hỏi Lý Mạnh:
“Đại soái, chúng ta muốn vào thành Khai Phong , quân doanh cũng không cần làm, quá phí, dù sao trong thành chắc chắn có bố trí chỗ ở?” Vốn dĩ Khai Phong lớn như vậy, bốn phía tường thành đều có nhiều khu nhà, nơi phồn hoa này, cũng không thua kém trong thành, nhưng trộm cướp “Tống Giang" năm ngoái cướp sạch một lần, đã khó khăn hơn nhiều. Năm nay khi sấm tặc tới tấn công, dân chúng ngoài thành không trốn vào trong thành thì bị Sấm tặc giết.
Ngoài thành hiện giờ ngoài hào dài, lũy thành Sấm tặc đào lén, đã trở thành đất trống. Doanh Giao Châu muốn hạ trại ở đây, lượng công việc cũng nhiều như đại doanh bên bến đò Hoàng Hà. Chuyện thế này, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thế nên Triệu Năng mới hỏi như vậy.
Lý Mạnh lắc đầu, vẫn nhìn chăm chú lên phía cổng thành, hiện giờ trên đầu thành đang buông dây xuống,kéo thôi quan Hoàng Bành lén, Lý Mạnh chậm rãi nói:
“Thành này có gì đáng để vào, mấy ngày nữa binh mã của tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc và tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc sẽ tới, cho dù có thay đổi gì, chúng ta hạ trại ngoài thành Cũng có thế ứng biến linh hoạt”.
Triệu Năng nghe thấy câu này liền không nói gì nữa. Ý của Lý Mạnh đã nói rất rõ ràng. Triệu Năng chắp tay tỏ ý xin chỉ thị nói với Lý Mạnh:
“Nếu đã như vậy, mạt tướng đi điều phối và bố trí trước, tới lúc đó cũng tiện”.
Quả nhiên là tướng lĩnh tâm phúc, cho dù có chuyện gì mọi người chỉ cần nghe là hiểu rõ. Lý Mạnh cười gật đầu, Triệu Năng cũng thúc ngựa đi vào đại doanh.
Lý Mạnh và Mã Cương đều cưỡi ngựa ở trên sườn núi, đợi Triệu Năng đi rồi, Mã Cương thấp giọng nói:
“Nếu là binh mã Sơn Đông ta tới đánh, thành Khai Phong này ba ngày là xong”.
“Ồ. nói nghe thử xem, ngươi cần bao nhiêu binh?. Sao có thể đánh hạ hùng thành này0”
Lời của Mã Cương có thể nói là kinh hãi thế tục, cho dù thế nào, lời này cũng không nên nói ra từ tham tướng triều đình, quân hộ đường đường được. Nhưng Lý Mạnh lại vẻ mặt tươi cười hỏi lại, làm thế nào có thể làm được, điều này để người khác nghe được, đúng là chuyện lớn rồi.
Đương nhiên, chuyện này không thể nói với người thứ ba. Mã Cương cùng rất có chừng mực. đợi Triệu Năng và Vương Hải đều rời khỏi bãi đất này, thân binh bên cạnh cũng đều có khoảng cách nhất định rồi,mới thấp giọng nói ra.
“Khi nãy mạt tướng tới dưới thành Khai Phong, đi một vòng dưới thành, hà thành bên đó đều bị bọn phủ san bằng rồi, tới bên tường thành xem, phát hiện thành trì Khai Phong mặc dù rất hùng tráng, nhưng đá ở tường thành đều đã rất cũ nát, khe hở có ánh sáng xuyên qua”.
Nói xong điều này, tới Lý Mạnh chăm chú lắng nghe, Mã Cương lại nói tiếp:
“Không chỉ gạch đá cũ nát, ở mặt đông, có sáu chỗ gạch đá đổ sụp, hơn nữa cách đó gần ba trượng, nhìn dáng vẻ, hoàn toàn không phải tổn hại do binh khí tấn công, chính là do lâu năm thiếu tu sửa.”
Trong bốn đại tướng, Triệu Năng, Trần Lục và Vương Hải có quan hệ thân thiết hơn với Lý Mạnh, dù sao cùng đồng hương giúp đỡ lẫn nhau, còn quan hệ bạn bè bần tiện, Mã Cương tương đối kém một phần. Mấy năm nay hắn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy mình và Lý Mạnh có khoảng cách. Tất nhiên trên thực tế Mã Cương mơ hồ có vị trí đứng đầu trong bốn đại tướng, mồi lần doanh Giao Châu nước lên thuyền lên, Mã Cương luôn lên vị trí cao nhất, quy mô binh mã dưới trướng cũng là đội lớn nhất.
Nhưng tâm bệnh khó chữa này, gần như có rất nhiều cách, người ở địa vị cao như Lý Mạnh, tâm như thiết thạch, thủ đoạn bình thường không thể đánh động hắn.
Không hề kiêng kỵ nói những lời gần như mưu nghịch thế này trước mặt Lý Mạnh, để tỏ lòng trung thành, tận tâm của mình với chủ soái, không chỗ nào cấm kỵ, đây đúng là cách rất được. Dụng ý của Mã Cương lúc này chính là như vậy.
Nhưng hiệu quả rõ ràng tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn, ít nhất Lý Mạnh hoàn toàn chăm chú lắng nghe, tâm trạng Mã Cương tăng cao, thấp giọng nói:
“Đại soái, mạt tướng có hai cách, một là cách ngu, hai là cách tàn nhẫn, ngài muốn nghe cách nào trước?”
Lý Mạnh cười lớn ha ha, thật không ngờ Mã Cương lại biết thừa nước đục thả câu như vậy, nhưng hứng thú trong lòng lại nổi lên, nói:
“Nói cách ngu trước đi”.
“Đại soái, đại pháo lớn bên chế tạo binh khí, nếu dùng đường thủy mang tới, nhắm đánh vào cho gạch đá cũ nát trên tường thành mấy pháo, chắc chắn sẽ tạo ra lỗ hổng, tới lúc đó, tay súng của doanh Giao Châu chúng ta chặn lỗ hổng, không cho họ lấp lại, rồi đánh tới”.
Cách này đúng là rất ngu, Lý Mạnh cười đợi hắn nói tiếp. Cách này chỉ cần là quân tướng doanh Giao Châu đều biết ứng dụng, chắc cách tàn nhẫn mới là điều Mã Cương muốn nói. Quả nhiên, thấy Mã Cương ngùng một chút, lại nói tiếp:
“Mạt tướng nghe người dẫn đường nói, đoạn Hoàng Hà trên dưới thành Khai Phong, đê điều rất nhiều chỗ đều đã cao hơn nhiều chỗ bằng phẳng, chỉ cần đào đê điều ra, nước lớn tràn vào, trong thành cũ nát còn có thể trụ được bao lâu... "
Nói tới đây, Lý Mạnh đã hiểu ra, hắn trầm ngâm một lát, rồi trầm giọng nói:
“Những điều ngươi nói hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều từ nay về sau không được nói chuyện này với người khác, ngươi hiểu không?”
Thấy Lý Mạnh nói thận trọng như vậy, trong lòng Mã Cương lo sợ. không dám nói tiếp, chỉ ở trên ngựa khom người xin lỗi:
“Dặn dò của đại tướng, mạt tướng rõ rồi, sau này sẽ không nói với người khác".
Lý Mạnh không nói gì, nhưng không còn nhìn thành trì nữa, xoay người xuống ngựa, ánh mắt lại nhìn về nơi xa, Mã Cương cùng xuống ngựa theo, một lát sau. Lý Mạnh vỗ vỗ vai Mã Cương , lờ mờ nói:
“Tốt lắm, tốt lắm..."
Nói xong sải bước về phía hạ trại bên dưới. Mã Cương vốn dĩ trong lòng thấp thỏm không yên, được Lý Mạnh vỗ vai mấy cái lại hiểu ra điểu gì đó, lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng đi theo Lý Mạnh.
Quân đội doanh Giao Châu cục kỳ coi trọng việc hạ trại. Mỗi ngày hành quân đều dành nhiều thời gian cho việc hạ trại và nhổ trại. Như vậy mặc dù chậm trễ việc hành quân, nhưng khi tác chiến, lại có thể cho quân của mình dựa vào đại doanh mà đánh, hơn nữa đội quân hỏa thương của doanh Giao Châu, vận chuyển đạn dược, yêu cầu với hậu cần rất cao.
Một đại doanh kiên cố, không chỉ là một pháo đài tạm thời, hơn nữa còn là một kho hàng lớn, nên quan quân doanh Giao Châu nếu có sở trường trong việc quy hoạch địa doanh, khi được thăng chúc còn có thể có rất nhiều lợi ích.
Các thân binh đi theo Lý Mạnh và Mã Cương, lúc đang hạ trại, các quan binh không cần quá nghi lễ, chỉ cần chắp tay đơn giản trước ngực trái là được rồi.
Mặc dù Triệu Năng nói hạ trại phiền phức, nhưng doanh trại của doanh Giao Châu ở dưới thành Khai Phong lại có điều lợi, đầu tiên là không thiếu nguồn nước,thì ra nước giếng trong khu dân cư đều chưa bị chôn mất.
Hơn nữa doanh Giao Châu dựa theo hình thức cũ, bên ngoài cần phải đào hào mương xung quanh với độ sâu nhất định, lần này có thể dựa vào hào mương của Sấm tặc vây thành, tiết kiệm không ít thời gian và sức lực.
vốn dĩ theo suy đoán của Lý Mạnh. thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong nếu đã vào thành, thường sẽ không ra nữa, chắc tiếp đó sẽ đứng trên đầu thành nói với người bên dưới:
“Trong thành Khai Phong cũng có chỗ khó xử, thật là không thể để các vị vào trong thành, xin các vị tướng sĩ hạ trại ngoài thành nghỉ ngơi đi”.
Khí mặt trời đứng bóng là lúc giữa trưa, đại doanh đã gần được dựng xong, nếu sấm tặc đã rút khỏi, xung quanh không có kẻ địch, doanh Giao Châu khổ cực dựng trại, sau khi bố trí người phòng thủ rồi, các doanh đã chuẩn bị nghỉ ngơi. Lý Mạnh cùng bắt đầu dùng cơm trước lều tướng soái.
Bên ngoài nhiều bụi đất, sở dĩ ăn cơm ngoài lều. chính là vì để các binh lính nhìn thấy, thống soái của họ cũng không có chỗ nào đặc biệt, như vậy càng có cảm giác thân thiết hơn, cũng co thể để ấn tượng của chủ soái càng đi sâu vào lòng mọi người.
Vừa ăn được nửa bát cơm, có thân binh tới bẩm báo:
“Thôi quan Hoàng Bành phủ Khai Phong xin cầu kiến...”
Nghe thấy thân binh đó bẩm báo như vậy, Lý Mạnh lại cảm thấy rất thú vị, vỗn dĩ tưởng rằng đối phương một đi không trở lại, vậy mà vẫn quay lại, vội vàng truyền kiến. Hiện giờ cổng đông phủ Khai Phong vẫn đóng chặt, thôi quan phủ Khai Phong cũng là một quan viên có phẩm cấp, được dây thả hạ xuống, chắc trong thành cùng chạy đi không ít nơi.
Ba ngày nay thời tiết hơi lạnh, nhưng Hoàng Bành vẫn mồ hôi đầy mặt, vừa nhìn thấy liền chắp tay hành lễ nói vái Lý Mạnh:
"Hạ quan giải thích với các quan trên dưới trong thành Khai Phong, cuối cùng cũng thuyết phục được các vị đại nhân, lát nữa cổng đông sẽ mở, xin tướng quân vào thành, binh mã Sơn Đông có đại ân với thành Khai Phong chúng ta, không thể hết lần này tới lần kkác phụ lòng thành của các tướng sĩ”
Nói xong, Hoàng Bành cũng có chút đắc ý, không khỏi cười lớn ha ha. Lý Mạnh cũng bảo:
“Nếu như vậy, phái cảm ơn thôi quan Hoàng Bành rồi”.
Nhưng bên này vốn dĩ không định vào thành, nhưng thái độ trong thành Khai Phong đã thay đổi, thật là phiền phức, sau khi Hoàng Bành khiêm tốn xong, lại có chút khó xử nói:
“Chỉ có điều Sấm tặc bao vây thành, nạn dân xung quanh đều tràn vào thành, nơi có thể dung nạp đại quân thật sự có hạn, mấy ngày nay còn có quân binh nơi khác tới, tuần phủ và tri phủ đại nhân hợp tính, có thể thương lượng với đại nhân không, dẫn một nghìn người vào thành, thế nào?”
Thôi quan Hoàng Bành nói tới đây, nhưng không có kiểu đắc ý vừa nãy, có chút chột dạ, quân tướng ngang ngược, quan vẫn có thể dùng cách để đỗi phó, nhưng Lý Mạnh tuổi còn trẻ, cử chỉ hành động giống như những lão già làm quan cả nửa đời trong kinh thành. Hỉ nộ không hiện ra mặt, đúng là không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng sau đó, Hoàng Bành lại yên tâm hơn, Lý Mạnh khẽ cười ha ha, nói:
"Như thế là tốt nhất, một nghìn người chính là giới hạn”.
Vận may thật tốt, bố trí của đối phương rất hợp với tâm ý của mình.
Khá dễ để chọn nhân mã vào trong thành, doanh thân binh do Vương Hải suất lĩnh đã đủ rồi, còn phải đi nơi khác không cần vào thành; nói tới, quan viên trong thành Khai Phong buồn bã lo lắng vì binh mã Sơn Đông vào trong thành, chỉ cần tìm nơi ngoài thành binh mã Sơn Đông có thể chấp nhận, bố trí số lượng vào thành đóng quân mà cả hai bên đều có thể chấp nhận.
Quan lại trong thành Khai Phong, vì tất cả những binh mã này đều là cường đạo điên cuồng, hàng ngày ăn gió nằm sương, không dễ gì tới nơi phồn hoa như vậy, đều hung tợn muốn vào thành hưởng thụ, nhưng trên người những cường đạo mặc áo giáp quan binh này đâu có đồng nào, vào thành rồi không phải dựa vào đao thương trên người mà trả tiền sao, trong thành có không ít quan viên trí sĩ, phiên vương hoàng thân quốc thích, xúc phạm tới họ đều là phiền phức.
Tình thế hiến giờ, hai năm thành Khai Phong gặp nạn hai lần, quân tới cứu viên đều là binh mã Sơn Đông, nếu còn đóng cổng thành không để họ vào trong, cho dù thế nào cũng không ổn
Nếu sau này lại cầu tới viện quân, đối phương sẽ không nhanh chóng khởi binh tới cứu viện nữa, hơn nữa định ra số lượng binh mã Sơn Đông vào thành, cũng là vì định ra tiêu chuẩn cho những binh mã khác sẽ tới đây vài ngày nữa. mỗi quân chỉ có thể từng đó người vào thành.
Nếu như làm theo toàn bộ, binh mã vào thành gần như có thể khống chế trong khoảng bốn nghìn người, bốn nghìn người này kiềm chế nhau không nói, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc có hơn chín nghìn binh Mã có thể đàn áp được quân khách.
Giữa các quan lại phủ Khai Phong biết sự chuẩn bị này đều nói giỡn nhau, nói là các quan văn võ lớn trong thành khi sấm tặc bao vây thành không tận tâm tận lực vạch mưu như vậy, quan binh phòng bị tới viện trợ, lại như để phòng quân cướp, thậm chí khi để phòng quân tặc, cũng không giống để phòng viện quân ngoài thành.
Thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong và Lý Mạnh bàn bạc xong. Nếu đối phương đồng ý số binh lính vào thành mọi việc tiếp theo cũng dễ nói rồi. phủ Khai Phong đã chuẩn bị xong quân doanh và cấp dưỡng tương ứng cho một nghìn binh lính này. việc Lý Mạnh cần làm là dẫn binh vào thành.
Lý Mạnh đồng ý, cũng không biểu hiện ra vẻ không thể chờ đợi để vào thành gì cả. chỉ là dù bận vẫn ung dung ăn xong cơm trưa của mình
Điều này khiến thôi quan Hoàng Bành thay khác biệt, không chỉ Lý Mạnh như vậy, mà cả bên dưới doanh Giao Châu đều có thái độ chung với việc có vào đóng quân trong thành hay không. Ngoài thời gian doanh Giao Châu mới xây dựng chỉ có mấy trăm người ra, thời gian còn lại, các binh lính doanh Giao Châu bị nghiêm cấm ở Trong nhà dân, dù là bắt đắc ** ở trong doanh trại.
Quân tướng Đại Minh thích hạ trại trong thành vi có thành trì làm công sự có dân cư làm dân phòng, có dự trữ trong thành làm quân nhu, có nhiễu dân hay không không phải điều lo lắng của họ.
Nhưng quân đội đóng quân ở khu dân cư, dân cư và thành thị vì cuộc sống, chứ không phải vì phòng ngự và tác chiến, dân cư không thuận lợi trong việc nhanh chóng ra vào, cũng không thể bố trí phòng ngự theo cách chính quy, nói cách khác, quân đội trong dân cư không thể làm việc giống như trong quân đội.
Cho nến Lý Mạnh thà rằng cho quân của mình hạ trại hoặc là nghỉ ngơi, cũng không chịu cho họ lấy dân cư làm nơi ở, hơn nữa dưới hệ thống huấn luyện của doanh Giao Châu, quân binh doanh Giao Châu không có gì trong quân doanh, nhưng nếu một người trong dân gian, lập tức có vẻ rất đặc biệt
Hành vi cử chỉ, lời nói khí chất của một quân nhân hoàn toàn khác với dân thường, hơn nữa vì doanh Giao Châu đủ lương thực vẫn có biểu hiện ngày thường, các binh lính có địa vị khá cao trong dân cư ở Sơn Đông, từng có văn nhân Lai Đảng chế nhạo Sơn Đông nói dân chúng ta cũng chia làm bốn kiều, cũng là sĩ nông công thương. chì có điều sĩ này là sĩ trong từ binh sĩ".
Năm loạn thế đại nạn như vậy, có thể có công việc như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ và khó có được, các binh lính đều không muốn rời khỏi tập thế này.
Các nhóm quân hàng ngày tập luyện với các hạng mục trong thời hiện đại. điều này khiến các binh lính dần có được ý thức tập thể, cảm thấy mình là một thành viên của tập thế này. muốn ở lại trong tập thế này, ngoài thời gian tác chiến ra. muốn ở lại trong quân doanh-
Các quan binh doanh Giao Châu không hứng thú lăm với việc có được vào thành hay không thậm chí nhiều người không muốn đi, doanh Giao Châu cũng chua bao giờ bạc đãi họ, cũng không cần vào thành bổ sung năng lượng gì.
Vương Hải cho các thân binh chỉnh lý hàng ngũ vô cùng nhanh chóng, sau khi xếp xong một nghìn người, lại có thân binh tới bẩm báo một số chuyện, Vương Hải gật đầu, cũng vội vàng chạy tới chỗ Lý Mạnh.
“Đại soái, bố chính sử Hà Nam phái hữu tham chính tới nghênh đón tuần phủ Nhan đại nhân".
Hữu tham chính thường là quan viên tam phẩm hoặc tứ phẩm. phân thủ binh bị nào đó, ví dụ như Liễu Thanh Tung ở Sơn Đông. Địa vị của hữu tham chính này cao hơn thôi quan Hoàng Bành nhiều
Địa vị cao tới mời tuần phủ Nhan Kế Tổ. địa vị thấp tới mời tổng binh Lý Mạnh, quan viên Hà Nam hoàn toàn không biết Sơn Đông rốt cuộc có chuyện gì rồi.
Nhưng không biết thì không biết, mơ hồ lại càng tốt. Lý Mạnh thản nhiên sai bảo:
“Chuẩn bị một cỗ xe ngựa cho Nhan đại nhân, bố trí một số thân binh đi theo bảo vệ, nói là nô bộc của tuần phủ đại nhân, chúng ta cùng xuất phát”.
Lần đầu tiên khi tới thành Khai Phong, Lý Mạnh vào thành từ phía bắc, có lẽ bên đó đối diện với bến đò thành Khai Phong, nên cổng thành và tường thành tương đối mới. còn vào thành từ cổng tây, cổng thành lại rất dài, quà thật là thể hiện độ dày của tường thành, chỉ có điều đã vô cùng cũ nát, đúng như Mã Cương đã nói.
Nếu thật sự đào đê yểm Hoàng Hà của thành Khai Phong này, thời gian nước ngấm vào, tường thành chắc chắn sẽ đổ sụp, Lý Mạnh ngồi trên ngựa lắc lắc đầu, để mình không nghĩ tiếp nữa. Nếu Hoàng Hà vỡ đê, nước lũ tràn lan. gặp nạn không chỉ thành Khai Phong này. không biết bao nhiêu người chết đuối, càng không nói tới dịch bệnh sau lũ này.
Lý Mạnh tự giễu cười cười, thầm nghĩ, quan hệ giữa doanh Giao Châu và thành Khai Phong, hiện giờ vẫn là cứu viện, chắc mấy năm nữa cũng đều như vậy, mình nghĩ quá nhiều rồi.
Trên đoạn đường vào thành, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ nơm nớp lo sợ, trong lòng mắng bố chính sứ ti Hà Nam lắm chuyện vì thân phận cao thấp quỷ tiện do mọi người uớc định mà thành, trên đường, xe ngựa của tuần phủ đại nhân đều ngồi trước đoàn ngựa của tổng binh đại nhân, Nhan Kế Tổ sao có thể ngồi yên được.
Trên đường đúng là không có gì thú vị. Lý Mạnh chỉ dẫn nghìn người vào thành, trong thành vẫn cảm thấy không khí vui mừng như đón năm mới. Nhưng hễ là đường phố nơi binh mã Sơn Đông đi qua, các nhà đều đóng cửa, trên phố không thấy bóng người, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng hoan hô và pháo nổ ở nơi khác, trong không khí vẫn ngập tràn mùi lưu huỳnh, nhưng lại vắng vẻ. cảnh tượng này thật kỳ lạ.
Quả nhiên, dân chúng sợ tới chết những quân khách bên ngoài này, cũng không biết hôm đó trên thành khi đối phó với sấm tặc ngoài thành, có sợ hãi như vậy không.
Nơi hơn nghìn binh mã dừng chân cũng rất được coi trọng, vừa may liền kề với chín nghìn binh mã của tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc, nếu nói là thuận tiện, chi bằng nói là bị giám sát đi.
“Nhan tuần phủ, Lý tổng binh, hai bị đại nhân không ngại xa vạn dặm tới cứu viện Khai Phong Hà Nam chúng tôi, thật là đại ân đại đức, Trần mỗ thay mặt dân chúng Hà Nam, kính hai vị một ly”.
Tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc rất có hào khí, đứng dậy bưng chén kính rượu với Nhan Kế Tổ và Lý Mạnh, vào thành dàn xếp ổn thỏa rồi, mặc dù cứu viện là trách nhiệm với triều đình, nhưng theo quy tắc chốn quan trường, bên Hà Nam vẫn phải bày tiệc rượu tạ ơn. Điều này gọi là là tình người qua lại, không thể cẩu thả được.
Nhưng khi đến dự tiệc, tuần phủ Nhan Kế Tổ lại cảm thấy có chút kỳ lạ, vì người đứng ra mời tiệc rượu không phải tuần phủ Lý Tiên Phong, cũng không phải bố chính sứ ti, mà là tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc. Trong thiên hạ này chắc chắn không thể nơi nào cũng giống Sơn Đông, địa vị của võ quan cao hơn quan văn được.
Hơn nữa danh tiếng của Trần Vĩnh Phúc trong chốn quan trường có khiêm tốn, nói cách khác, người này rất tuân thủ quy tắc trong chốn quan trường, không thể làm chuyện liều lĩnh như vậy.
Tới rồi càng thấy không ổn, người tới cùng lại là tri phủ của phủ Khai Phong, những nhân vật khá tai to mặt lớn khác, chính là con trai Thủ bị Trần Đức của Trần Vĩnh Phúc.
Nhan Kế Tổ nói sự kinh ngạc của mình với Lý Mạnh, Lý Mạnh lại cảm thấy không sao cả, vì khi hắn dẫn thân binh hộ vệ đi vào, đối phương không yêu cầu họ bỏ vũ khí mang theo bên mình ra, mà cha con Trần Vĩnh Phúc lại mặc thường phục, điều này có gì kỳ lạ, không có quan văn phẩm cao gì đó, càng tự nhiên hơn.
Nhưng sau khi mọi người cạn ly thứ nhất, chính Trần Vĩnh Phúc đã nói rõ nghi vấn này, giọng nói khá ngưng trọng, trầm giọng nói:
"Nhan tuần phủ, Lý tổng binh, trên dưới Hà Nam ta, vào lúc này, đúng là không có tâm trạng nào vui vẻ ăn tiệc, cũng sợ chậm trễ hào hứng của các vị. nên đều né tránh, lúc này mới cho bản tướng ra mặt đón tiếp, có gì thất lễ, xin chớ trách".
Nói xong lại bưng chén rượu lên kính nhau, giữa quân nhân uống rượu khá nhanh chóng dứt khoát, Lý Mạnh cũng không hàm hồ uống cạn. Lúc hắn vào của đã để ý thấy mặc dù là tri phủ Khai Phong tới cùng, vẻ mặt lại buồn bực, dáng vẻ như vậy không phải là điều người mời khách nên có, hơn nữa còn là tiệc rượu mời khách quý địa vị cao hơn hắn.
“Rốt cuộc thì..."
Lý Mạnh còn chưa phản ứng lại, Trần Vĩnh Phúc vừa nãy nói cùng hàm hồ, đang định hỏi, lại bị tuần phủ Nhan Kế Tổ đá dưới chân, Lý Mạnh ngạc nhiên quay đầu lại, Nhan Kế Tổ vẻ mặt áy náy, tới gần nhỏ tiếng nói:
“Phúc Vương thành Lạc Dương rơi vào tay địch, hoàng thân thất thủ, hiện giờ là tội lớn số một ở Đại Minh ta. Tuần phủ Lý Tiên Phong và các vị bố chính sứ ti đại nhân e là không thoát khỏi sự truy trách của triều đình, ngay cả tri phủ Khai Phong không liên can lắm, e cũng bị tước chức”.
Nghe thấy vậy. Lý Mạnh mới hiểu ra. Luật Đại Minh vô cùng phức tạp. Hắn cũng ít tiếp xúc, nhưng tội danh quen thuộc nhất chính là "hoàng thân quốc thích rơi vào tay giặc”, năm đó các học sĩ nội các, binh bộ thượng thư Dương Tự Xương vung múa tội danh này giết chết bao nhiêu văn thần võ tướng, chính là vì Đức Vương bị bắt. Dương Tự Xương tự sát, cũng là vì Tương Vương của Tương Dương và Phúc Vương của Lạc Dương bị bọn lưu phỉ giết, cũng là tội lớn hoàng thân rơi vào tay giặc.
nhất thời Lý Mạnh cũng không có gì để nói, chỉ đành chuyển để tài. Trần Vĩnh Phúc ba tám tuổi. Trần Đức mười chín tuổi. Lý Mạnh hai chín tuổi, tuổi tác ba võ tướng trong bàn tiệc đều có tính giai đoạn. Cha con tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc Cũng có vẻ tò mò về tổng binh Sơn Đông trẻtuổi như vậy hơn nữa còn là tổng binh có hàm đầu tả đô đốc như vậy, nhưng cũng không nói quá sâu. Lý Mạnh đầu tiên như suy nghĩ gì đó, sau đó uống liền mấy chén, nhìn dáng vẻ của hắn, lại uống nhiều rồi.
Không khí trong bàn tiệc cũng cao lên, tri phủ Khai Phong đang định lên kính rượu, đôt nhiên, Lý Mạnh đập mạnh bàn, lớn tiếng nói:
“Lý tuần phủ sao lại có tội, rõ ràng là có công”.
Không biết có phải do hắn uống nhiều không,cả bàn tiệc đều ngạc nhiên
Giữa trưa hôm sau, tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong từ sau khi thành Khai Phong được giải vây, liền ngồi buồn bực trong nhà, tránh không gặp khách, suy nghĩ trong lòng hắn gần như đã tuyệt vọng rồi.
Đốc sư Dương Tự Xương được hoàng đế Sùng Trinh sủng ái tin dùng như vậy, Nhưng Tương Vương, Phúc Vương rơi vào tay giặc, vẫn tuyệt thực tự sát, tuần phủ Hà Nam như mình, có trách nhiệm thống lĩnh quân bảo vệ an toàn của Hà Nam. nhưng suất lĩnh Trần Vĩnh Phúc tới Lạc Dương cửu viện đã muộn một bước, ai ngờ vẫn chưa quay về Khai Phong, Sấm tặc đã bắt đầu vày đánh Khai Phong rồi.
Lúc đó chỉ nghĩ tới không được để Khai Phong rơi vào tay giặc, nếu Khai Phong rơi vào tay giặc, tuần phủ Hà Nam mình đây không mặt mũi nào nhìn người trong thiên hạ nữa, bảo vệ thành, tóm lại vẫn có thể giữ được vài phần thể diện.
Giữ được Khai Phong, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng với đó chính là làm thế nào đối mặt với tội lớn để hoàng thân rơi vào tay giặc. Nếu bị giải đi, đeo gông xềng lên người, từ quan trở thành tội phạm, điều này đúng là có lỗi với tổ tiên, cũng khiến gia quyến chịu nhục, chi bằng mình tự tìm đường kết thúc, người nhà cũng không bị liên lụy.
Lúc Lý Tiên Phong đang suy nghĩ miên man, lại nghe thấy quản gia bên ngoài cẩn thận thông báo, nó là tổng binh Trần Vĩnh Phúc cầu kiến.
Người hầu của tuần phủ Lý Tiên Phong tất nhiên biết tình hình lão gia nhà mình không ổn. trong lòng rối bời, chắc chắn không muốn gặp khách, có những khách không đâu tới, họ thường khước từ luôn, nhưng tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc lại không phải khách không dâu, mà là bản lĩnh võ tướng, người hầu hoàn toàn không ngăn lại được.
“Cứ nói lão gia không thoải mái, bảo Trần tổng binh quay về đi”.
Lý Tiên Phong buồn tẻ nói xong, lại nghe thấy tiếng vang ngoài của, quản gia thất kinh kêu lên một tiếng,một người đàn ông to lớn đã xông vào trong. Lý Tiên Phong vừa nhìn thấy, chính là tổng binh Trần Vĩnh Phúc. Võ tướng ngày thường rất điềm tĩnh nhún nhường lại có chút kích động, nói lớn:
“Thỉnh an đại nhân, chó đóng cửa mà sầu muộn, chuyện xúi quấy ở Lạc Dương, vẫn có thể thay đổi”.
Lý Tiên Phong vốn định đuổi khách, bồng nghe thấy lời của Trần Vĩnh Phúc, mắt bỗng mở lớn, cứ sững sờ ngồi trên ghế nhìn đối phương.
Tổng binh Trần Vĩnh Phúc rút một cuộn văn thư trong ngực ra đưa cho Ly Tiên phong ngồi ở đó....
Ngày hai chín tháng ba năm mười bốn Sùng Trinh, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc và bố chính sứ ti Hà Nam và văn võ các nha môn Hà Nam cùng nhau thượng tấu lên triều đình.
Từ khi Lạc Dương rơi vào tay giặc, Phúc Vương thất thủ, chính là do đốc sư Dương Tự Xương không chặn được, để địch vào Hà Nam, trên dưới Hà Nam không kịp ứng phó với đại họa. Quân tặc vây đánh Khai Phong thủ phủ Hà Nam, tuần phủ Lý Tiên Phong, tổng binh Trần Vĩnh Phúc đem người tới kháng cự đại quân phỉ tặc,giữ được bình an một phương.
Không những không có tội, mà có công lớn, hi vọng triều đình phán rõ công tội, chớ làm mất lòng trung nghĩa của thần tử trong thiên hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...