Lý Tự Thành và hơn một nghìn sĩ tốt dưới tay bị vâỵ hãm ở vùng núi Ngưu Phúc, không thể ra khỏi núi. tuy nói rằng liên quân của Trương Hiến Trung và Lã Như Tài ở ngoài núi thanh thế đang khỏi phục, càng làm càng lớn. nhưng phía hắn thì lại quẫn bách vô cùng.
Cho dù là loại tính cách kiên cường nhiều lần bị quan quân đánh tan. lại nhiều lần hiệu triệu bộ đội đứng lên. thì cũng có chút tuyệt vọng rồi. nghe đồn hắn chuẩn bị nhảy xuống núi tự sát. nhưng được nghĩa tử Lý Song Hi của hắn cản lại.
Tại đia khu mà Sấm Vương ẩn náu. có một tòa miếu bỏ hoang. Lý Tự Thành bước vào trong miếu, than thở: "Ai cũng nói rằng ta có vận khí giành được thiên hạ. sao hôm nay lại rơi vào cục diện như thế này."
Cầm thẻ săm trong miếu lên ném ba lần. cả ba lần đều quẻ tượng đại cát, chẳng lẽ trong chốn u minh thật sự có cái gọi là thiên ý ư. điều này cũng khiến cho Lý Tự Thành tăng thêm mấy phần lòng tin.
Có điều sau khi chuyện hắn tự sát bị truyền ra ngoài, hơn một nghìn quan binh thân tín luôn theo hắn lại dùng một phương thức khiến hắn không ngờ tới được để biểu lộ sự trung thành của mình.
Lưu Tông Mẫn đứng đầu đám võ tướng giết chết thê tử của mình, ý tứ là không để ý tới chuyện gìa quyến có được bình an hay không, quyết ý cùng Sấm Vương vào sinh ra tử. các tướng lĩnh sĩ tốt khác cũng đều học theo phương thức của Lưu Tông Mẫn, giết gia quyến của mình, tỏ ý đã không còn vướng mắc gì cả.
Phương thức này quả thực là quá ư tàn khốc, nhưng trong lúc tuyệt vọng, bước tiếp theo không biết sinh tử như thế nào. khi phải đánh một trân cuối cùng, để gia quyến được chết một cách thống khoái, so với loại cảnh ngộ thê thảm không kể xiết khi bọn họ thất bại mà rơi vào tay quan binh thì còn tốt hơn nhiều.
Dương Tự Xương không có được bá lực giống như đám người Lô Tượng Thăng. Tôn Truyền Đình và Hồng Thừa Trù. đối với võ tướng chỉ có thể dùng lời ngon ngọt mà vỗ về, còn những trách nhiệm chiến bại và vây bắt bất lực thì đổ hết lên người văn thần lãnh quân, còn võ tướng chỉ dám giết thủ hạ vô binh của mình.
Hết lần này tới lần khác, phương pháp điều động võ tướng của hắn chỉ là phong quan hứa nguyện, mà phong quan hứa nguyện thì lại là phiếu khống, tỷ như nói với Hạ Nhân Long rằng nếu ngươi lập được Đại công, vị trí của Tả Lương Ngọc sẽ là của ngươi. Nhưng đây căn bản là chuyện không thể, đối với loại quân phiệt thực chất như Tả Lương Ngọc, bộ đội chính là mệnh căn của hắn. bảo tồn và khuếch trương thực lực là tôn chỉ của hắn.
Bộ đội vẫn ở trong tay. triều đình đương nhiên không dám làm gì hắn. hứa hẹn của Dương Tự Xương đối với Hạ Nhân Long tất nhiên là nói suông mà thôi. Hết lần này tới lần khác, khi Trương Hiến Trung phái người trần thuật lợi hại. nhắc tới kỵ húy công cao hơn chủ, chim hết thì cất cung, mà Hạ Nhân Long Bởi vì Dương Tự Xương không thực hiện lời hứa của hắn, liền phái thân tín đem sự tình nói một cách nguyên bản với Tả Lương Ngọc.
Những quân tướng này. bình thường miễn cưỡng còn có thể nghe theo hiệu lệnh, tiến lui tác chiến. Một khi có mâu thuẫn gì với chủ soái, đó chính là bằng mặt mà không bằng lòng, kéo dài mãi không thôi.
Đối với hiệu lệnh của đốc sư Dương Tự Xương, Tả Tương Ngọc và Hạ Nhân Long hai người tiếp tục mệnh lệnh, thường dùng tất cả lý do để kéo dài, mà trong binh mã của năm tỉnh, binh mã do Tả Tương Ngọc và Hạ Nhân Long suất lĩnh là có thực lực mạnh nhất.
Trước đây tổng binh Tứ Xuyên Trương Lệnh cũng suất lĩnh cường binh, nhưng khi kịch chiến với Trương Hiến Trung. Lã Như Tài. binh bại thân vong. Tả, Hạ hai người không nghe hiệu lệnh, khiến trên chiến tuyến xuất hiện lỗ hổng khổng lồ. Cái gọi là kế hoạch vây bắt mười mặt. bắt ba ba trong rọ của của Dương Tự Xương, trên thực tế đã phá sản một nửa ngay từ khi mới bắt đầu.
Tháng mười một năm Sùng Trinh thứ mười ba, Dương Tự Xương lệnh cho Tả Lương Ngọc tới khu vực Xuyên Đông và Xuyên Bắc phòng ngừa liên quân của Trương Hiến Trung và Lã Như Tài chạy trốn.
Tả Lương ngọc chỉ ứng phó qua loa cho xong chuyện hơi di động về phương hướng Thiểm Tây. nhưng chút di động này lại lộ ra một lỗ hổng nhỏ cho bộ đội của Lý Tự Thành. Lý Tự Thành ngay đêm suất lĩnh khinh kỵ chạy về phía Hồ Quảng, thừa thế xông ra khỏi Tứ Xuyên, tiếp đến đi đường không ngừng nghỉ đột phá phủ Vân Dương vào thẳng Hà Nam. hậu đội lập tức đuổi theo.
Đối với chuyện này. Dương Tự Xương tức đến nỗi nhảy cẫng lên. trách hỏi Tả Lương Ngọc, nhưng Tả Lương Ngọc lại thở ơ đáp: sơn trại lưu khấu hơn nghìn người, chẳng bỏ dính răng, cứ mặc cho hắn đi, binh mã Hà Nam hắn có thể tiêu diệt dễ như trở bàn tay.
Chỉ là Lý Sấm vào Hà Nam. người tinh mắt trong thiên hạ đều có một ví von. nói là khốn long nhập hải, lập tức sẽ một thoáng bay lên trời.
Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh sau khi được ban thêm chức ti viên tiễu Lưỡng Hoài quân vị. Giao Châu doanh trên dưới đều mừng vui, tuy nói rằng trong chỉ ý đó có bổ sung Trần Lục và Trương Giang phải thường trú trấn thủ Lưỡng Hoài, nhưng trong mắt những quan quân tướng sĩ của Giao Châu doanh, đây chính là khu vực trấn thủ của đại soái, đã khuếch trương được tới phủ Hoài An của Nam Trực Đãi rồi.
Hai chữ thường trú đó. Trần Lục và Trương Giang làm tướng nhiều năm. tất nhiên minh bạch là ý tứ gì, hai người đều trong thời gian nhanh nhất phái khoái mã đưa tin cho Tế Nam, nói là thân binh hộ vệ theo mình đã lịch luyện khá tốt rồi, thỉnh cầu điều về Sơn Đông nhận nhiệm vụ lại. và xin Lý Mạnh phái thân binh hộ vệ tới.
Ý tứ này rất rõ ràng, cho thấy rằng mình không có dị tâm gì. Thỉnh đại soái phái người tới giám thị. có điều văn thư này của hai người bọn họ bị Lý Mạnh trả về, hơn nữa còn trách mắng cho một trận nói là không cần phải nghĩ tới những việc vặt vô dụng này. làm tốt bổn phận của mình là được rồi.
Hai nhânh bộ đội đóng ở Lưỡng Hoài, gia thuộc thân quyến đều ở Sơn Đông, lương thảo cấp dưỡng, binh khí y giáp đều phải từ tượng phường của Sơn Đông phân phối, sau đó thuận theo thủy vận mà đưa tới.
Hơn nữa hai người này và bộ đội thống lĩnh của bọn họ đã có quan hệ huyết nhục tương liên với Giao Châu doanh, nếu như làm ra những chuyện ngấm ngầm xấu xa, phản bội Giao Châu doanh há chẳng phải là tự tìm đường chết ư.
Lùi một vạn bước mà nói. cho dù là bọn họ muốn làm gì. những thiên tổng, bả tổng xuất thân từ lão doanh khẳng định sẽ không đáp ứng. Lý Mạnh bởi vậy không chút quan tâm. còn Trần Lục và Trương Giang thì lại quan tâm không ít.
Lý Mạnh cũng phát hiện ra một vấn đề. chuyện mà quân tướng dưới tay mình lo lắng so với trước kia thì phức tạp hơn nhiều, quân tướng đúng ra nên là toàn tâm toàn ý vào việc luyện binh đánh trận mới đúng, nghĩ tới những việc này. khó tránh khỏi có chút không đúng chính nghiệp, nhưng hiện giờ Giao Châu doanh càng lúc càng lớn. càng khẳng định không thể đơn thuần như lúc mới sáng lập nữa rồi.
Có cái danh đầu viên tiễu Lưỡng Hoài quân vụ này. chuyện quân vụ của phủ Hoài An và phủ Dương châu, Lý Mạnh có quyền hỏi tới. mặc dù sai Trần Lục và Trương Giang đóng ở Giang Bắc là thủ đoạn phân hóa, nhưng hai người này hoàn toàn án chiếu theo quy điều mà làm việc, mỗi khi có đại sự. đều xin ý kiến của Lý Mạnh ở Tế Nam. những chuyện khác cũng đều để lại báo cáo.
Biểu hiện này của hai người bọn họ. cũng khiến những người ủng hộ Nam Kinh binh bộ hữu thị lang Ngô Gia Vệ há miệng trợn mắt, thầm nghĩ như thế này. không những không hạn chế được, ngược lại còn khiến sự tồn tại của thế lực của tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh ở phủ Hoài An được thừa nhận pháp lý. thật đúng là tai họa.
Đương nhiên, đại bộ phận mọi người đều nghĩ rằng. có lẽ hai quân tướng này chẳng qua là nhất thời chưa thích ứng được, thường trú địa phương, trên thực tế mở ra trời đất mới cho hai người bọn họ. dần dần sẽ nếm được mùi vị ngon ngọt khi tự mình làm chủ. và sau đó. tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh muốn khống chế cũng không được.
Quân đội của du kích Trần Lục một mực thử tiến vào phủ Dương châu, động hướng của đại quân của hắn chính là cố gắng hết sức xê dịch nơi đóng quân về phía nam.
Đại quân gần vạn người cho dù là triều đình hạ chỉ cho đóng quân, nhưng dẫu sao cũng là một thanh lợi khí giết người, dựa vào càng gần thì càng có sức uy hiếp với người khác. Quân Duyện châu của Trần Lục trong danh sách của Giao Châu doanh đã biến thành quân Hoài Nam. nhânh lực lượng này của hắn càng dựa gần vào khu vực trung tâm của Nam Trực Đãi thì càng phát huy được tác dụng mà Lý Mạnh hi vọng.
Trong thành Tế Nam hiện tại chỉ có một phần ba địa phương là dân cư. địa phương còn lại đều quân doanh hoặc là cơ cấu làm việc của các nha môn Giao Châu doanh và tổng binh Sơn Đông.
Thát tử tại thành Tế Nam cướp bóc nhân khẩu, cơ hồ đã bắt đi hết bình dân bách tính trong thành lớn này, án chiếu theo thường quy, sau khi quan binh chiếm lĩnh toàn thành thị này. phái ở xung quanh bổ sung nhân khẩu vào Tế Nam. duy trì quy mô của thủ phủ Sơn Đông, có điều Lý Mạnh lại không làm vậy.
Một thành trì lớn như thế này. hơn nữa cơ hồ là địa phương thành trống, dùng làm quân doanh và cơ địa là tốt nhất, trước mắt bình dân bách tính trong thành, trừ quân hộ gia quyến của hai vệ sở Linh Sơn vệ sở và Ngao Sơn vệ sở ra. thì chính là quan lại của nha môn các tỉnh Sơn Đông và gia quyến của họ. còn có hạ nhân và người hầu của họ nữa, cùng với thương hộ cửa hàng phục vụ cho những người này. những người khác thì đều nhân viên của Giao Châu doanh.
Một phần hai thậm chí cả thành trì lớn hơn đều cấm khu quân sự. trụ sở của Lý Mạnh và quân tướng bên cạnh. Chỉ là trong cấm khu này. đương nhiên vì kị húy. cấm khu quân sự này không có tính phủ Đức vương trong đó.
Nha môn tuần phủ. bố chính sứ ti. các quan văn lớn nhỏ trong nha môn tỉnh thấy cục diện này thì đương nhiên là vô cùng tức giận. Thát tử nhập khẩu, nhân viên phụ thuộc của tuần phủ nha môn tới Đức châu, mà bố chính sứ ti và các quân viên của nha môn khác gần như đều chết trong chiến đấu khi Thát Lỗ xâm nhập thành Tế Nam.
Những người về sau này đại đa số là từ ngoại tỉnh và bên dưới điều vào. quan viên từ bên dưới điều lên còn đỡ. nhưng các quan văn từ ngoại tỉnh tới. nhìn thấy thành Tế Nam này đâu đâu cũng đều cấm khu quân sự thì quả thực là tức giận trong lòng.
Thành Tế Nam biến thành thành trống không người, cố nhiên là thảm kịch của nhân gian, nhưng những quan viên mới tới này lại nhìn chằm chằm vào những phòng ốc sản nghiệp chưa hề bị phá hỏng ở trong thành, những thứ này đều tài sản vô chủ. mọi người đem những tài sản này ra phân chia, há chẳng phải là chuyện tốt mà tất cả đều vui ư?
Đương nhiên, tuần phủ, bố chính sứ, tổng binh, lấy phần lớn quan viên bên dưới ít nhiều gì cũng được chia chác một chút, nhưng Giao Châu doanh của ngươi thoáng cái đã chiếm cả nửa tòa thành trì thế này là sao hả?
Bởi vì nguyên nhân này, phía phủ Tế Nam, mặc dù những quan viên có phân lượng như tri phủ Tế Nam. tuần phủ Sơn Đông đối với Lý Mạnh thì khách khách khí khí, nhưng quan viên bên dưới khó tránh khỏi không biết căn nguyên nên rất oán giận trong lòng.
Có điều quân doanh đặt ở trong thành những quan văn lòng mang oán khí này mỗi ngày đều nhìn thấy binh sĩ toàn thân đây vũ trang thao luyện, còn có những mã đội tuần thủ ở trong thành, thấy bộ dạng uy phong lẫm lẫm này. những oán khí đó chỉ có thể giư kín ở trong lòng.
Lý Mạnh vạch ra khu vực nửa thành, trừ không gian khá lớn mà quân doanh đóng ở trong thành cần ra, cũng là Bởi vì trong tư trạch của Lý Mạnh, quả thực là có một số thứ bí mật không tiện cho người ngoài nhìn thấy. Mộc Vân Dao thân phận tuy mẫn cảm. nhưng dẫu sao thì thân ở trong nội trạch của mình, có hộ vệ dày đặc. người bình thường không nhìn thấy được.
Nhưng một nhà Tôn Truyền Đình, quả thực là không thể để người ngoài nhìn thấy.
Cái này có tính chất giống như là trang viên Lý gia trong trấn Phùng Mãnh, chỉ có điều quy mô của trang viên này lớn hơn rất nhiều mà thôi.
Đối với mỗi ngày bớt chút thời gian để gặp mặt Tôn Truỵền Đình, Lý Mạnh thực sự là có chút đau đầu, hắn ở hiện tại và ở thời đại này đều xuất thân quân nhân, sự bổ nhiệm củạ Lý Mạnh đối với người bên dưới, trừ mấy quân tướng thân tín nhất ra, những người khác đều dựa vào hệ thống mà mình kiến lập, trong hệ thống này, công lao thưởng phạt đối với nhân viên đều có quy định rõ ràng.
Tất cả đều tiến hành theo chế độ. ai nên để bạt, ai không nên để bạt. đều có tiêu chuẩn và lý do tương ứng. hệ thống này tất nhiên là không quá công bình nhưng dạng "công bình" này trong mắt người bên dưới đã là đủ rồi.
Bất kể là sĩ tốt hay là bả tổng thiên tổng đều biết liều mạng tác chiến dũng mãnh tiến lên trước, trung tâm cảnh cảnh, chỉ can lập được chiến công, khẳng định sẽ được trọng dụng.
Các sĩ tử văn nhân bản địa Sơn Đông cũng là mỗi người đều nhận được lợi ích hoặc là được quan vị, dạng hệ thống này, khiến bọn họ cảm thấy mình cũng có tiền đồ.
Người đọc sách Sơn Đông có lẽ có cảm xúc sâu sắc nhất với hệ thống này. những ngày này khoa cử thư sĩ, đường càng lúc càng nhỏ, quan trường gần như là bị Đông Lâm đảng lũng đoạn, người bên dưới không có ngày ngóc đâu lên được, ai ai cũng nản lòng thoái chí.
Các địa chủ hào cường cũng như vậy, chỉ có hệ thống Giao Châu doanh mà Lý Mạnh kiến lập mới tạo hi vọng cho con cháu họ được cất đầu dậy. khiến bọn họ từ thổ tài chủ biến thành gia đình thân sĩ chân chính.
Nhân tài được tìm ra từ hệ thống này. hắn đối với hệ thống này tất nhiên là trung tâm cảnh cảnh, Bởi vì bọn họ biết rằng sự vinh hoa phú quý của bọn họ là tới từ hệ thống này. một khi hệ thống này sụp đổ. vậy thì vinh hoa phú quý đều tan thành mây khói. Bọn họ sẽ vì tư lợi của chính mình mà liều mạng giữ gìn nó.
Bởi vì chỉ có nghĩ cho lợi ích của bản thân, mới có thể chân chính thuần phục làm việc cho ngươi. Lý tưởng và lòng tin cố nhiên là hữu dụng, nhưng lại không phải là dạng người có xuất thân như Lý Mạnh có thể vận tác được.
Trước mắt, nhân tài văn võ của Giao Châu doanh đại đa số là dạng người này. có điều Lý Mạnh cũng biết rằng, năng lực và kiến thức của những người này quả thực không tính là quá có. tài năng có thể thống lĩnh một phủ đã là tốt lắm rồi.
Còn các quân tướng, trừ Mã Cương có chút kiến giải ra, những người khác cũng chỉ là theo khuôn phép cũ. đây cũng là sau khi Lưu Phúc Lai tới Sơn Đông, quan văn như Chu Dương và Ninh Kiền Quý, mỗi ngày đều muốn gặp mặt lão thái giám. Vì sao. chính là vì tri thức và kiến văn của Lưu Phúc Lai. phán đoán xử lý đối với các loại sự tình so với bọn họ thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại hiệu suất của hệ thống dân chính, chính lệnh thông chuyển, xử lý văn án của Giao Châu doanh so với trước kia thì cao hơn rất nhiều, đây đều nhờ Lưu Phúc Lai chỉnh lý lại trình tự chính vụ một lượt.
Từ đó có thể thấy việc gặp một nhân tài. đặc biệt là nhân tài thân ở vị trí cao đối với dạng tổ chức làm giàu từ thảo mãng như Giao Châu doanh mà nói là quan trọng như thế nào.
Tôn Truyền Đình xuất thân tiến sĩ. từng làm tri huyện, chủ sự lại bộ. tuần phủ Thiểm Tây, bảo định tổng đốc. phần lớn là làm qua dân chính, nhưng lại dẫn đại quân chinh thảo Lý Tự Thành, hơn nữa liên tiếp lập Đại công, có thể thấy là đại tài văn võ song toàn.
Dạng nhân vật này nếu như có thể giống như Lưu Phúc Lai. làm việc cho Giao Châu doanh, sự để thăng đối với các phương diện của Giao Châu doanh khẳng định là cực lớn.
Nhưng nói một nghìn tới một vạn. dạng đại tài này vì sao phải chịu ở dưới một tổng binh như ngươi, khi địa vị của Tôn Truyền Đình hiển hách nhất, dưới tay có bốn năm tổng binh ra sức cho. mà hiện giờ lại phải làm việc dưới trướng một tổng binh như Lý Mạnh dạng nhân vật như Tôn Truyền Đình làm sao mà nguyện ý được đây?
Cũng may chuyện cướp thiên lao. cứu khâm sai bản thân lại không có trúc trắc gì; ngục tốt canh gác chiếu ngục có ý che giấu chuyện này, Lý Mạnh tuy không biết, nhưng hắn có thể nghĩ tới tâm tình của những kẻ thượng tầng ở kinh sư.
Tôn Truyền Đình bị tội phải vào ngục, quyền thế mất hết. Tôn Truyền Đình ở kinh sư và ở địa phương không có thế lực gì cả. giống như là phế vật vô dụng, phòng chừng người của kinh sư và địa phương, cho dù biết có người cướp ngục, sợ rằng cũng không nghĩ ra là cứu người này thìrốt cuộc là gì hữu dụng.
Nếu suy nghĩ một cách thiên mã hành không, thế lực chịu mạo hiểm, ở kinh sư cứu Tôn Truyền Đình ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có bộ đội của Trương Hiến Trung. Lã Như Tài đang dần dần khỏi phục nguyên khí ở Xuyên Sở. và Nữ Chân Thát tử ở quan ngoại. Có nghĩ nữa cũng sợ rằng là nghĩ không ra.
Bất kỷ ai cũng không ngờ rằng một tổng binh quan nội của Sơn Đông lại cứu một tổng đốc đã vào ngục, hơn nữa song phương trước giờ kại không liên quan gì tới nhau.
Trạch viện mà Tôn Truyền Đình hiện giờ đang ở và địa phương mà Tôn gia tam tử trước đây cư trú cách thức hơi bất đồng, xung quanh viện tử mà bọn họ sống là nơi đóng quân của thân binh doanh. doanh phòng và giáo trường vây kín viện tử này, không cho phép người ngoài tiến vào. người bên trong cũng không được ra ngoài.
Có điều viện tử này cũng khá rộng lớn, người của Tôn gia sống bên trong cũng không cảm thấy bực bội. Tôn Truyền Đình tới thành Tế Nam đã hơn một tháng rồi. Lý Mạnh đây là lần thứ ba tới viện tử này.
Bởi vì khi vừa tới Sơn Đông. Tôn Truyền Đình vì ở kinh sự bị dày vò rõ khổ. tới nơi đất khách, lại là từ trong ngục được người ta cứu ra, tâm tình kích động, không quen thủy thổ. kết quả lại bị bệnh. Có điều Sơn Đông này không phải là trong chiếu ngục, đại phu lang trưng dụng tâm chẩn trị. cũng kịp thời bồi bổ thân thể. rất nhanh liền hồi phục lại.
Thân thể khỏi phục thì khỏi phục, hai lần trước Lý Mạnh tới. Tôn Truyền Đình đều trầm mặc không nói gì, hoặc là chắp tay đi lại trong viện tử, hoặc là ngây ngốc nhìn trời.
Cầu hiền không thể dùng sức mạnh, nhất định phải khách khí, điều này khiến Lý Mạnh rất đau đầu, nghĩ cũng thấy buồn cười. Tôn Hòa Đấu. Tôn Hòa Kinh. Tôn Hoà Đình đó cũng bị Trịnh gia bắt cóc tới. Tôn Truyền Đình này cũng là dùng thủ đoạn tương tự. hai nhà đều họ Tôn không biết trong đây có gì trùng hợp hay không.
Thái độ của Lý Mạnh đối với Tôn Hòa Đấu cực tốt. đúng là hoàn toàn làm theo lễ hiền đãi sĩ. việc này có liên quang tới cách nghĩ của Lý Mạnh ở thời hiện đại. Hắn cực kỳ coi trọng hỏa khí, mà Tôn Hòa Đấu vừa hay lại là nhân tài kỹ thuật về phương diện này. Lý Mạnh xuất thân từ bộ đội hiện đại đối với chuyên gia quân giới luôn có một loại tôn trọng xuất phát từ nội tâm.
Hơn nữa nói đi nói lại, một người có thân phận cử nhân như Tôn Hòa Đấu. Lý Mạnh thân là võ quan cao phẩm của triều đình, tư thái hạ thấp như vậy. không ngại học hỏi kẻ dưới, thành thật mời hiền tài, khẳng định sẽ đả động được Tôn Hòa Đấu.
Nhưng thân phận địa vị bất đồng, thư thái thủ đoạn giống nhau, dùng lên người Tôn Hòa Đấu là lễ hiền đãi sĩ. dùng lên Tôn Truyền Đình lại chính là nực cười.
Thân binh doanh mỗi ngày gần như có một phần năm người trực, những người còn lại thì thao luyện trong doanh phòng, thấy Lý Mạnh dưới sự bồi tiếp của Vương Hải tới. ai nhìn thấy cũng đều kính cẩn hành lễ vấn an.
Tuy hạn chế hành động tự do của một nhà Tôn Truyền Đình, nhưng trên chỉ tết lại cũng không quá chặt chẽ, con trai nhỏ của Tôn Truyền Đình thì đứng ở cửa viện tử nhìn các binh sĩ thao luyện.
Tôn Truyền Đình thì đờ đẫn ngây ngốc, nhưng người nhà của hắn thì lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, từ sau khi Tôn Truyền Đình bỗng dưng bị nhốt vào chiếu ngục, cả nhà đều nơm nớp lo sợ. có tội đợi thẩm vấn, tới lúc đó là lưu đày. chém đầu và diệt tộc đều chưa biết chừng.
Nhưng Tôn Truyền Đình những năm nay không tích góp được chút tiền tài nào. cho nên không có cách nào lo lót. Cả nhà cũng không thể bỏ lại Tôn Truyền Đình mà bỏ đi. chỉ có thể ở kinh sư sống mỗi ngày trong sự lo lắng thấp tha thấp thỏm.
Kết quả tai họa bất ngờ. cả nhà bị cường nhân bắt đi. lúc đó khi cả nhà tỉnh dậy. phát hiện đã ở ngoài kinh sư. còn cho rằng là tặc khấu mà Tôn Truyền Đình năm đó công giết tới trá thù. thật đúng là tuyệt vọng, không ngờ những "cường nhân" này im lìm đưa bọn họ tới Sơn Đông. Nhưng tới Sơn Đông rồi thì cũng bị giam lỏng, thực sự là trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Có điều qua mấy ngày, nghìn vạn lần không ngờ rằng. Tôn Truyền Đình đang ở trong chiếu ngục cũng được đưa tới trạch viện này, tai họa bất ngờ này thoáng chốc lại biến thành phúc khí bất ngờ.
Mặc dù Tôn Truỵền Đình mỗi ngày đều trầm mặc, nhưng cả nhà hắn lại cảm thấy bình an vui vẻ. bất kể cái tiếp theo đang đợi họ là gì. cả nhà được đoàn viên sống bình yên qua ngày là tốt rồi.
Gần qua một tháng rồi. những người này của Tôn gia cũng biết quân binh bên ngoài trừ hạn chế sự tự do hành động của họ ra, dường như là không có ác ý.
Ví dụ như trước đây bôn ba, nghe thấy tin tức Tôn Truyền Đình dẫn đại quân chinh chiến ở bên ngoài, cả nhà đều phải thấp thỏm lo lắng, hiện tại bình yên vô ưu như vậy. thực sự là khiến người ta rất thoải mái. Tôn Truyền Đình gần bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai, đứa con trai nhỏ thì tuổi không lớn. trước giờ tuy cũng theo Tôn Truyền Đình sinh hoạt trong quân, nhưng các gọi là binh mã tinh nhuệ so với những binh đinh ở ngoài viện tử này thì còn kém nhiều lắm.
Mỗi ngày quan sát họ thao luyện đều khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đứa bé trai này mỗi ngày đều đứng đó xem say sưa, Tôn Truyền Đình cũng theo xem mấy lần có điều nhìn một lúc là lại về phòng, cũng không biết là trong lòng đang nghĩ gì.
"Đại nhân nhà ta tới thăm tiên sinh!"
Vương Hải đứng ở cửa viện cao giọng thông báo. thẳng bé đang đứng xem thao luyện ở cửa vội vàng chạy vào trong nhà, không lâu sau một người trẻ tuổi bước ra.
Người trẻ tuổi này này và đứa trẻ vừa rồi có mặt mũi na ná nhau, xem ra chắc là trưởng tử của Tôn Truyền Đình, nhìn bộ dạng cũng là thư sinh văn nhược, không có loại hình giỏi văn giỏi võ như phụ thân hắn, thấy Lý Mạnh người trẻ tuổi này không biết nên xưng hô như thế nào.
Võ tướng đứng trước mặt hắn khoảng hơn ba mươi, chắc là kẻ chủ mưu bắt cóc cả nhà mình tới đây, nhìn trông cũng giống có thân phận quan gia. hơn nữa tới đây rồi cũng không thể nói là chuyện xấu.
Do dự một lát, trường tử của Tôn Truyền Đình mới vái một cái. mở miệng nói: "Học sinh Tôn Phác bái kiến đại nhân gia phụ đang ở trong thư phong, không tiện ra đón, xin đại nhân chớ trách."
Lý Mạnh mỉm cười gật đầu. Tôn Truyền Đình tự thị thân phận, hơn nữa trước mắt tất cả đều chưa rõ ràng, tất nhiên không thể ra ngoài gặp mặt mình, nhìn vẻ mặt rất không tự nhiên của Tôn Phác, chắc rằng những lời khách sáo "không tiện ra ngoài nghênh đón" này cũng chính là người trẻ tuổi này tự nghĩ và nói ra.
"Không sao. bản tọa tự mình vào gặp Tôn tiên sinh."
Đã là muốn nhờ đối phương làm việc cho mình, tư thái luôn phái có. Lý Mạnh mỉm cười nói. Tôn Phác ở đối diện thì thở phào nhẹ nhõm.
Trạch viện này không lớn, bố cục bên trong Lý Mạnh cũng biết rất rõ. khi bước vào thư phòng, vừa hay thấy Tôn Truyền Đình đang ngồi thẳng sau thư án. đang chăm chú đọc một quyển sách.
Khi Lý Mạnh xuất hiện ở cửa. Tôn Truyền Đình ngẩng đầu lên. nhìn người đứng ở cửa. sau đó lại cúi xuống đọc sách, giống như là ở cửa chỉ có một con muồi bay vào. không thèm để ý.
Nhìn thấy cuốn sách mà Tôn Truyền Đình đang đọc. trong lòng Lý Mạnh cũng hoi cao hứng, quyển sách đó bất kể là nội dung hay là trang bìa đều khá quen thuộc, quyển sách này là từ chồ hắn đưa tới - Sách tóm tắt quân nghị Tế Nam.
"Tôn tiên sinh cứ thoải mái sống ở đây. có cần gì thì cứ nói với người ở ngoài, xin đừng khách khí."
Mặc dù Tôn Truyền Đình vờ như không nhìn thấy hắn nhưng Lý Mạnh lại không luống cuống, dẫu sao thì đây cũng là địa bàn của mình, cứ thoải mái mà đăng đường nhập thất, ngồi đối diện với Tôn Truyền Đình.
Thấy bộ dạng của Tôn Truyền Đình, đúng là xứng với từ cao to uy mãnh, quan sát Tôn Truyền Đình, hình tượng này. rất giống với hình thượng đại tướng quan cao mà Lý Mạnh nhìn thấy trong điện ảnh và truyền hình ở thời hiện đại. Tôn Truyền Đình thân thể bị dày vò mấy tháng, rõ ràng là khí sắc không được tốt lắm.
Lý Mạnh sau khi hỏi câu này. đối phương căn bản không định trả lời. vẫn tập trung đọc quyển sách đó. Lý Mạnh cũng bất lực. nhưng không dám cáu. Có điều hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc Tôn Truyền Đình sau khi đọc xong quyển sách này, sẽ có nhận xét gì đối với những nội dung được ghi ở bên trong.
Sách tóm tắt quân nghị Tế Nam là tập hợp những tư tưởng quân sự và kinh nghiệm của Lý Mạnh, trong đây có rất nhiều phương pháp và suy nghĩ gần giống với kiến quân luyện binh thời hiện đại, cũng có tổng kết kinh nghiệm của quan quân các gấp trong hệ thống Giao Châu doanh đối với các chiến dịch đã qua. Cuốn sách này rất ít khi để cho người ngoài xem. cũng không biết Tôn Truyền Đình sau khi xem xong sẽ có bình luận gì.
Sự yên tĩnh có phần xấu hổ ở trong phòng diễn ra một lúc lâu. Tôn Truyền Đình đặt quyển sách lên bàn. quan sát Lý Mạnh mấy cái. chậm rãi nói: "Nếu đoán không sai. nơi mà lão phu đang ở chắc là nội thành Tế Nam. ngươi chính là quan tổng binh trấn thủ Sơn Đông - Lý Mạnh!"
Tôn TruyềnĐình và người nhà của ông ta khi còn cách Tế Nam một ngày lộ trình thì đều bị che mắt, mặc dù ông ta biết mình đang ở Sơn Đông, nhưng lại không biết mình rốt cuộc là tới nơi nào.
"Lão phu", "ngươi" cách xưng hô này có chút ngạo mạn. có điều Lý Mạnh lại không tức giận, hắn cũng biết người có bản sự như thế này cũng sẽ có tính khí như vậy. liền gật đầu trả lời: "Tôn tiên sinh nói không sai. chính là Lý mỗ!"
Tôn Truyền Đình dựa lưng vào ghế, quan sát Lý Mạnh đang ngồi ở đối diện từ trên xuống dưới, thằng nhóc này tuy nói là tổng binh trấn thủ một tỉnh, nhưng tuổi lại không lớn. Hạng võ tướng như tổng binh, tham tướng. Tôn Truyền Đình cũng gặp không ít. tuyệt đại đa số võ tướng đều có điệu bộ hung thần ác sát. nói rằng nếu không như vậy thì không thể chấn nhiếp được quan binh bộ hạ.
Nhưng tên tổng binh Sơn Đông này trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất có cách thức, thân thể thẳng tắp như cây tùng, cả người có một loại khí chất lẫm liệt, không hề nhìn ra vẻ hung ác. nhưng lại có bộ dung uy võ.
Nhìn thấy Lý Mạnh khiến Tôn Truyền Đình nhớ tới những quan văn trẻ tuổi xuất sắc đo. tu dưỡng khí độ có mức độ nhất định, biết văn biễt võ. cũng đều có loại bộ dạng như Lý Mạnh.
Hai lần gặp mặt trước đây. tâm cảnh của Tôn Truyền Đình vẫn đang trong giai đoạn kích động, tuy nói là bị tống vào ngục, ông ta cũng có giác ngộ ắt phải chết; nhưng đột nhiên bị người ta cứu ra, khiến ông ta không hạ được quyết tâm lại một lần nữa cầu chết, đặc biệt là nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt phu nhân và các con. tâm tư này càng phai nhạt đi mấy phân.
Tôn Truyền Đình luôn tự xưng là bề tôi trung thành, trong những ngày tháng vừa rồi. trong lòng luôn nghĩ tới một chuyện nếu chuyện mình đào thoát bị phía kinh sư biết, danh dự nhiều năm dưỡng thành e rằng sẽ bị hủy trong chốc lát. Hạng đại thần như hắn. đối với ý chỉ của thiên tử. vô luận là đúng hay sai. đều sẽ thản nhiên đối diện, nhưng được người ta cứu ra, liệu có ai sẽ bình luận mình là kẻ tham sống sợ chết hay không.
Chuyện sinh tử Tôn Truyền Đình hoàn toàn không đếm xỉa đến. nhưng bị người ta nói vậy. danh tự thanh danh đều mất hết. ông ta thực sự là không chịu nổi.
Hơn một tháng nay. tâm tình của Tôn Traỵền Đình cũng bình tĩnh hơn không ít, lần này Lý Mạnh tới, ông ta nói chung cũng không thể thở ơ mãi. nên cũng quan sát tên võ tướng ở trước mặt - ấn tượng đầu tiên là không tồi.
Tôn Truyền Đình cúi đầu nhìn cuốn sách trên bàn. rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lý Mạnh, thở dài một hơi, trẳm giọng nói: "Lão phu từ Thiểm Tây tri viện kinh sư, nhân khẩu mà Thát Lỗ bắt đi quay về bắc mà binh mã của Bắc Trực Đãi không dám động. Tần quân mà lão phu suất lĩnh cũng chỉ trốn ở trong thành, không dám chính diện giao phong với chúng. Nhưng trong các cuộc chiến bại khắp thiên hạ này, lại có một trận thắng của Lý tổng binh ngươi."
Ông ta cầm cuốn sách ở trên bàn lên. vung vẩy rồi nói tiếp: "Chém đầu hơn bảy trăm tên. hơn nữa đều Thát tử hàng thật giá thật, lão phu sau khi đọc chiến báo đâu tiên là không tin, Đại Minh ta nếu có dạng binh mã này. cục thế quan ngoại sao lại thối nát đến mức này. Lý tổng binh ngươi dẫn quân tới. tất nhiên là thiên hạ thái bình..."
Lý Mạnh ngồi đó lắng nghe có chút không được tự nhiên, thầm nghĩ đây rốt cuộc là khen ta. hay là nói mát ta vậy. Có điều hắn cũng có khí độ của quan cao. chỉ ngồi đó mỉm cười khổng nói gì, Tôn Truyền Đình lại tiêp tục dùng tiếng Quan thoại hơi mang theo khẩu âm Thiểm Tây, nói: "Lão phu còn cho rằng Lý Mạnh ngươi chẳng qua là ý vào sự che chở của hoạn quan, ăn cắp đại công. Những ngày này thấy binh mã của ngươi thao luyện ở bên ngoài, đọc cuốn sách này của ngươi, cũng có chút nghĩ thông, nếu có thể án chiếu theo cuốn sách này mà luyện binh, thắng được binh mã Thát Lỗ cũng không phải là lạ."
Nghe Tôn Truyền Đình nói xong, trên mặt Lý Mạnh tuy vẫn trấn định, nhưng trong lòng lại rất cao hứng. Binh mã tinh nhuệ của Giao Châu doanh, nếu như là hương thân Sơn Đông khen ngợi, hoặc là quan văn của những châu huyện đó khen ngợi, chung quy chỉ là người thường xem náo nhiệt, cho dù tăng bốc đến tận mấy xanh thì cũng không có gì đáng để cao hứng cả.
Nhưng Tôn Truyền Đình này thống lĩnh bao nhiêu binh mã tinh nhuệ của Đại Minh, kiến thức trong đế quốc Đại Minh cũng là dạng số một số hai. được người ta khen một câu. đó chính là lời bình cực cao rồi.
Hơn nữa Tôn Truyền Đình chịu nói chuyện với mình, có thể mở rộng cõi lòng, quá trình khuyên bảo chắc cũng sẽ bớt tốn sức hơn một chút. Lý Mạnh khó lắm mới có được dạng tâm tư huyền diệu này. có lẽ người ở trước mặt có phân lượng thực sự. Tôn Truyền Đình nói xong, Lý Mạnh không khỏi cười nói: "Xin nói cho Tôn tiên sinh biết, những binh mã ở ngoài cửa không phải là sĩ tốt mạnh nhất của Giao Châu dọanh ta. loại sĩ tốt này trong Giao Châu doanh có không dưới hai vạn. binh mã thuộc hàng nhất đẳng cũng có hơn bốn vạn."
Những lời này không phải là khoa trương, thân binh doanh là hộ vệ thân tín. nhưng không được tính là sĩ tốt tinh nhuệ nhất, bọn họ chỉ có thể nói là quan quân dự bị. tới bên cạnh Lý Mạnh Phần lớn là để học tập chỉ huy và các loại kỹ năng của quan quân.
Nghe thấy Lý Mạnh nói ra mấy con số "hai vạn", "bốn vạn", lông mày của Tôn Truyền Đình không khỏi nhướng lên. nhiêu binh mã như vậy. rốt cuộc là có thể làm gì.
Trên mặt Tôn Truyền Đình hiện ra nụ cười hiếm có. có điều lại có chút ý tứ châm biếm, mở miệng nói: "Lý tổng binh nuôi nhiều binh như vậy. Sơn Đông năm qua gặp đại tai. trời cao đất bạc sợ là khó tránh khỏi, dân Tề Lỗ mấy năm năn chắc là sống khó khăn lắm!"
Nghe thấy những lời này. hiểu rằng có ý nói Lý Mạnh vơ vét sạch trơn của dân. Lý Mạnh cười ha ha. trả lời: "Tôn tiên sinh, nếu vơ vét nhiều như vậy, những con cháu Sơn Đông này còn ai nguyện ý quên mình phục vụ cho Lý mỗ nữa, không phải là Lý mỗ nói ngoa đâu. cục diện của Sơn Đông này, trong thiên hạ cũng là hiếm có đó. Ngày sau tiên sinh ra khỏi viện tử này. nhìn một cái là biết ngay thôi."
Càng nghe Tôn Truyền Đình càng không hiểu, nếu là Lý Mạnh hư ngôn khoác lác. theo lý người có dạng địa vị này. cũng biết rằng ở trước mặt Tôn Truỵên Đình mà bốc phét là tự chuốc lấy nhục. Nếu không phải là bốc phét, vậy cục diện này làm sao mà tạo ra được.
Tổng binh đại tướng có thể nuôi vạn binh dĩ nhiên đã là quá nhiều, ứng phó ở địa phương đã phải gà bay chó nhảy rồi. Lý Mạnh này không ngờ lại nuôi sáu vạn binh, hơn nữa nói rằng địa phương này trong thiên hạ là hiếm có. Vậy làm sao mà làm được như vậy. Tôn Truyền Đình mặc dù tâm tĩnh như nước, nhưng vẫn bị khởi dậy lòng hiếu kỳ.
Lý Mạnh chậm rãi mà nói. hắn hiện tại có cảm giác khó hiểu rằng, hắn giống như là người phòng vấn đang đối diện với người đến xin việc, chậm rãi mà nói. khoe khoang công ty của mình: Chúng tôi mạnh vô cùng...
Không như vậy. làm sao mà mời chào được người có tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...