"Đại nhân, đại nhân, lại có hai nghìn binh lính của tham tướng Lý Mạnh vào trong thành rồi”.
Một thân binh của tuần phủ Nhan Kế Tổ bạt mạng chạy vào trong nha môn tri châu Đức châu. Thân binh hộ vệ của tuần phủ và giám quân, cộng lại không tới hai trăm người, ngay nói gì tới “tiền vốn”, chỉ có thể coi là hạ nhân sai bảo mà thôi.
Nghe thấy thân binh đó thét to vậy. Nhan Kế Tổ đang bậnrộncau mày ngẩng đầu nhìn, hỏi:
“Vào thành thì vào thành, chuyện gì lớnđâu”.
“Đại nhân, nhưng hắn phong tỏa mấy con đường, xem ra tình thế không ổn”.
“Phong tỏa đường chỗ Nha môn sao?’
“cũng không phải, nơi phong tỏa là đường chỗ Khâu tổng binh"
“Cút xuống đi. Chớ có làm ồn trước mắt bản quan, chuyện quân nhân bọn họ, liên quan gì tới bản quan, cút xuống, cút xuống".
Thân binh vội vàng tới báo tin này mua dây buộc mình lại vô duyên khó hiểu ăn mắng một trận, thật là đầu óc choáng váng, cũng không biết phải nói gì, chỉđành phẫn nộ lui ra ngoài.
Thái giám giám quân Lưu Nguyên Bần cùng gần như vậy, nhưng Lưu Nguyên Bân không nhã nhặn được như Nhan Kế Tổ, nghe tin báo nói thân binh đó bị ăn mấy cái tát, chửi tơi bời.
Bắc thành Đức châu, từ sau khi Khâu Lỗi quay về nơi này liền lạnh tanh, gần nhưngười có thể chạy đều chạy rồi, thậm chí có cách nói thế này, thà rằng bị Thát Tử bắt đi làm trâu ngựa cũng không muốn bị binh mã của Khâu Lỗi hãm hại. Phải nói Tổng binh Sơn ĐôngKhâu Lỗi cũng hẳn là tự hào. Mặc dù không giao chiến với quân Thanh, nhưng trong lòng dân chúng lại “uy danh hiển hách”, cũng nên có chút tự hào. Tất nhiên, văn nhânbút kýSơn Đông, rất nhiều người nhắc tới điều này, được làm kiểu mẫu châm chọc cay độc, được nhắc tới nhiều lần ở đời sau.
Mặt trời cũng vừa ngả về tây, bắc thành vô cùng yên tĩnh, ngày xưa nơi gần hai nghìn binh mã Khâu Lỗi đóng quân, ngày nào cũng ồn ào huyên náo giống như mấy vạn người đóng ở đó. có thể yên tĩnh như ngày hôm nay Trước đây cũng từng có môt lần, đó chính là khi đại quân Thanh và bọn cướp bóc đi qua Đức châu. Trong binh lính Thát Tử có người thông hiểu tiếng Hán, dưới thành hô to "bất lao viễn tống”. Khêu khích trêu chọc tùy ý. Binh mã Khâu Lỗi vô cùng yên tĩnh, thậm chí không có gan đứng dậy mắng lại, những thân sĩ dân thường trong thành đều chuẩn bị chống cự, chuẩn bị gạch, đá, củi,chuẩn bị thủ tới thời điểm mấu chốt thủ thành.
Phải nói lúc này cũng không hẳn yên tĩnh, vì cuối cùng có người lớn tiếng kêu gọi đầu hàng:
“Bỏ vũ khí xuống, tay ôm lên đầu, xếp hàng theo đội ngũ thường ngày, năm mươi người một đội đi ra, chớ làm bậy, tạo hóacácngươi so với thân binh tổng binh các ngươi thế nào”.
“Nhanh lên, nhanh lên”.
Binh sĩ Giao châu doanh chằm chằm nhìn những tên lính phía trước, mặc dù đường nhỏ hẹp, nhưng những trường thương binh và phủ thương binh chặn ở đường ra vào. còn những hỏa thương binh đều trèo lên nóc nhà, sau khi nhét đạn dược xong, từ trên nhắm xuống những quan binh Khâu Lỗi bên dưới.
Binh mã Tổng binh Sơn Đông - Khâu Lỗi đã hỗn loạn, các binh lính đều lo lắng bàn bạc đối sách, lại không ai nghĩ tới đi hỏi Khâu tổng binh bên trong. Đoạn đường tán loạn này, Tổng binh Sơn ĐôngKhâu Lỗitất nhiên uy vọng biến mất hầu như không còn, sở dĩ những binh lính này còn chạy theo hắn, chẳng qua !à vẫn có cơm ăn mà thôi.
"Làm sao bây giờ, những tên khát máu đang hô bên ngoài, mau cho chủ ý”.
"Cònchủý cái gì nữa, rốt cuộc là ai làm chuyện thương thiên hại lí bên ngoài, những lão hổ đó lại tới bắtngười”.
■'Ai còn đi làm chuyện thương thiên hại lý, lần này trở về. mọi người đềuở trong nhà, đuổi Thát Tử ra ngoài, ai cũng có vẻ đói ăn chờ chết”.
“Khinh bỉ như vậy, ông đây cũng chịu đủ rồi. hay là liều mạng với họ, chúng ta cũng có đao thương trong tay, sao phải sợ những quân hộ Đăng châu họ chứ?”
“Liều cái khỉ, vừa nãy ra ngoài liếc trộm một cái, bên đó đã mang cả đại pháo tới rồi, nếu còn không ra ngoài, e là sẽ nát đó”.
Những bàn tán mồm năm miệng mười này cuối cùng lại chuyền hóa thành hành động rất thống nhất, những binh lính. Khâu Lỗi đóng quân ở đây đều làm theo tiếng hô danh Giao châu bên ngoài, ngoan ngoãn vứt vũ khí xuốngđất hai tay ôm đầu, ủ rũtừ chỗ đóng quân đi ra.
Năm mươi người vừa đi ra, lập tức có người áp giải họ ra khỏi thành Đức châu, tới trong giữ ngoài thành, cũng có người đếm số lượng, gần như mất một canh giờ, thì có thân binh chạy tới bẩm báo với Lý Mạnh, chuyện bẩm báo lên cũng không đầu không đuôi, chỉ nói rằng:
!'Bên trong còn lại không tới batrămngười”.
Lý Mạnh gật đầu, hét lớn với Vương Hải bên ngoài, những binh lính bên ngoài bắt đầu tản ra, nhưng Vương Hải lại dẫn tám trăm thân binh vào khu vực thế này, khống chế vị trí hiểm yếu, vây quanh nhàcửa ở đó.
Hiện giờ Giao châu doanh đo Vương Hải suất lĩnh, nhiều người còn bị thương nhẹ, không ít người là mới bổ sung vào, ngay cả trên trấn Vương Hải cũng quấn băng vải, thân binh không có áo giáp mới nhu trước đây, nhưng lại có sát khí nghiêm nghị hơn trước nhiều.
Nhà của Tổng binh Khâu Lỗilà một nhà giàu có trong vùng, những bộ binh bên ngoài làm theo lời sai bảo của Giao châu doanh, nhưng những thân binh bên cạnh Khâu Lỗi lại giống với chủ soái mình, nhìn tình thế bên ngoài, tất nhiên đều có thể cảm thấy không ổn, nhưng nếu chạy trốn hoặc cầu tha mạng, e là sau này cũng không có ai thu nạp nữa. Hơn nữa ngày đó Giao châu doanh cũng có kiểu chémđầunhư vậy ở cửa tri châu Đức châu, nhiều người cũng là thân binh đều bị chém đầu, đánh cũng bị đối phương đánhchonước chảy hoa rơi, cũng không nói gì tới liều mạng cả.
Huống chi nhìn những binh sĩ khí thế hùng hỗ Giao châu doanh tới đây, sát khí lại tăng hơn trước nhiều, thật là làm cho người ta sợ. Những thân binh hộ vệ còn lại của Khâu Lỗi cũng không có chút chiến ý nào, chỉ đành lui sau, là chiến sĩ, chạy lại không chạy được, đánh lại không dám đánh, uất ức như vậy. thật là bị người ta chế nhạo.
Tướng bại, quân sĩ không còn dũng khí, ngày đó ở Đức châu, tổng binh đó cũng không thấy khí phái đâu, sân nhà Khâu Lỗi trông cũng không lớn, thân binh Lý Mạnh nhanh chóng vây quanh chật như nêm cối lại.
Mọi thứ bố trísẵn sàng, không lâu sau, có thủ hạ củaTrần Lục tới thông báo:
“Các đường phụ cận đều đã phong tỏa xong, cho dù là quan hay dân đều bị ngăn cách bên ngoài, hơn nữa người Đức châu cũng không dám tới gẩn, chỉ sợ chọc vào mầm tai vạ, binh mã Khâu Lỗi đều bị áp giải tới ngoài thành chờ lệnh, cổng thành các nơi đã được Giao châu doanh khống chế rồi”.
Vương Hải nhậnđược tin này, quay đầu nhìn Lý Mạnh gạt gật đầu, Lý Mạnh lập tức thấp giọng nói mấy câu với thân vệ bên cạnh, thân vệ đó Lập tức lêntrước hô lớn với bên nhà:
!!Phân thủ tứ phủ tham tướng Lý Mạnh cầu kiến quan Tổng binh Sơn ĐôngKhâu Đại nhân, hi vọng trong lúc cấp báchtiếp kiến thuộc hạ”.
Lời này hô đủ lớn, quan binh trong ngoài nhà đều nghe rõ ràng, khôngbiếtngười bên trong nghi thế nào, nhân mà Giao châu doanh bên ngoài đều nhìn nhau, có người tính tình hoạt bát thiểu chút nữa bật cười, chuyện hiện giờ không có gì quá nguy hiềm, mọi người cũng thoải mái.
Trời mới biết đại nhân nhà mình nghĩ thế nào, lại tước vũ khí của binh lính đối phương, khách khí học hạ quan xin gặp quan Trên, thật là buồn cười.
Nhưng lời nói này truyền tới tai Khâu Lỗi bên trong lại giống nhưtrực tiếp lăng nhục đỗi phương, hơn nữa đối phương còn không thể phản kháng, thật là vô cùng tức giận. Giao châu doanh tử chiến với quân Thanh, tử thương không thể nói là không nặng, sau khi tới thành Đức châu, mới biết tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi cùng với sáu nghìn binh mã, không bắn một mũi tên, không một người ra chiến, bỏ mạng chạy trốn ở phủ Tế Nam, vô số bại binh, tới cuối cùng co đầu rụt cổ ở thành Đức châu này.
Binh mã hai đường mặc dù xung khắc như nước với lửa. nhưng cũng là quân đội Đại Minh, binh lính Giao châu doanh đều cảm thấy đáng xấu hổ, đáng buồn thay cho đối phương, trong lòng cũng vô cùng tức giận, vừa nãyhô kêu gọi đầu hang đó, thậtlà xả giận.
Nhưng hai bên yêu mạnh thế nào đã quá rõ ràng, cho dù là nhục nhã, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, mấy quan quân đều quay lại hỏi Lý Mạnh. Lý Mạnh ý bảo họ không cần hành động, chỉ hạ lệnh cho thân binh của mình tiếp tục hô, hô tới bốn năm lần, mới nghe thấy bên trong có người khép nép nói:
“Lý tham tướng, Lý đại nhân, Đại nhân ngài đại lượng, đã tới mứ này rồi, không cần ép Khâu mỗ nữa, Khâu mỗ hiện giờ sắp bị triều đình đuổi bắt hỏi tội, hà tất phải tựlàm khổ mình tới đây?”
Nghe thấy Khâu Lỗi trả lời như vậy, có quan quân bền cạnh Lý Mạnh thấp giọng chửi bới:
“Bắt ra thiên đao vạn quả với ngươi còn nhẹ, còn ở đó giả bộ đáng thương cái gì?”
Thân binh kêu gọi đầu hàng đó nghe thấy có lời đáp, hắnggiọng nói:
Khâu đại nhân, binh lính trong nhà ngài rút khỏi, đại nhân nhà ta cũng muốn một mình vào trong nói chuyện với ngài”.
Lời này nói xong, mọi người yên lặng, ngoài Trần Lục và Vương Hải đã sớm biết Lý Mạnh có bố trí như vậy, những người còn lại đều kinh ngạc nhìn Lý Mạnh. Lý Mạnh cười gật đầu, ý bảo chuyện này quả thực do mình sẳpxếp.
Trong nhà lưỡng lự một hồi, mới nghe thấy giọng Khâu Lỗi chập chạp nói:
“Khâu mỗ nguyện làm như vậy’
Tình thế hiện giờ cũng không phải do hắn lựa chọn gì nữa, Giao châu doanh bên ngoài đánh vào không chút lo lắng, nếu không đồng ý kiến nghị khó hiểu để một mình Lý Mạnh vào trong. Không chừng mọi chuyện còn có biến chuyển.
“Hai trăm tám mươi chín người, từng người ra một, Chớ có giờ trò gì”.
Mấy thân binh Giao châu doanh ở bên ngoài thét lớn, Khâu Lỗi nghe xong liền dựng đứng tóc gây, những người bên cạnh mình, đối phương sao lại biết rõsố lượng như vậy.
Toàn bộ mọi người trừ Khâu Lỗi ra đều đã ra ngoài, Lý Mạnh sửa sang áo giáp trênngười, cười thấp giọng nói:
"Cũng được, đều là võ tướng Sơn Đông, ta vào trong tiễn hắn một đoạn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...