Thuận Minh

Thời hiện đại, bộ đội thường xuyên tổ chức những hoạt động vui chơi giải trí nào đó, ở doanh Giao Châu muốn tổ chức những hoạt động đó hiển nhiên là không đủ điều kiện. Nhưng để khích lệ ý thức cạnh tranh của binh sĩ, tăng tính đoàn kết của bọn họ, bồi dưỡng thái độ binh sĩ trung thành với mình hơn, cũng có thể làm mấy hoạt động như đại tỷ thí, đại luyện binh.

Nếu hắn ở đây, Vương Hải vẫn phải cố ý tới xin chỉ thị xong mới hạ lệnh bắt đầu.

Vị thân vệ lên đấu cũng không phải là gã cải vã với Deng Grass ở Nam Kinh ngày đó mà là một thành viên ở trong trạch viện, tên là La Trác, có quan hệ nửa em họ với quản gia La Tây hiện nay. Nhưng lại không láu cá như La Tây mà thuộc về dạng binh sĩ trời sinh.

Những binh sĩ khác hoàn thành tập luyện mỗi ngày đều vất vả dị thường, nhưng La Trác lại tự tăng độ tập luyện cho mình, hơn nữa vì gia cảnh tốt hơn một chút, nên thân thể cũng khỏe mạnh hơn người khác một chút, lại thêm khổ luyện như thế, kỹ năng quân sự hơn xa những người khác, rất nhanh liền trở nên nổi tiếng, được xem là tiên phong, trước mắt đã được đề bạt làm quản lý.

Tiên phong như vậy ở trong lão binh, tân binh và diêm đinh, phụ binh cả doanh Giao Châu cũng chưa tới sáu trăm người. Lần này tỷ thí ở trạch viện, vì để đảm bảo, mấy tên thủ lĩnh sau khi bàn bạc, quyết định chọn một người cực kỳ chắc ăn xuất chiến. La Trác này bất kể là phương diện nào đều là nhân tuyển tốt nhất.

Deng Grass đã mập hơn lúc ở Nam Kinh, cũng không biết gã kiếm ở đâu ra một bộ quân trang bằng vải bó dày của binh sĩ doanh Giao Châu, lúc mặc lên vóc người cao lớn của gã có chút chật, đang cầm phủ thương trong tay tạo tư thể. Hiển nhiên là đã lâu không dùng, đang tìm lại cảm giác.

La Trác bên kia dựa theo sách yếu lĩnh, làm hoạt động chuẩn bị từng bước một. Phần lớn người của toàn trường đều đứng ở sau gã, bảy miệng tám lưỡi đưa ra ý kiến. Có người còn hô cố lên vô cùng náo nhiệt.

Doanh Giao Châu tuy là cường quân, nhưng phần lớn đều là thanh niên chưa lập gia đình, trước mắt dù sao cũng đang trong tháng giêng, lại thuộc về dạng bán trò chơi (nửa trò chơi) có tính luận võ. Bầu không khí dâng cao cũng không có gì kỳ lạ.

Lý Mạnh cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, một chút không vui ở nha môn Tri châu đều bị quét sạch, nhìn trong tràng lộ vẻ tươi cười. Sự cao hửng của hắn khiến người chung quanh càng hưng phấn thêm.


Deng Grass bên kia lạnh lùng trầm tư, chuẩn xác mà nói cũng chỉ có một người ở đó cỗ vũ cho gã. A, nói là một người cũng không chính xác lắm, mà là một đứa bé.

Tô An Kỳ sau khi tới Giao Châu, bộ dạng đáng yêu không nói, hơn nữa do được giáo sĩ nuôi lớn nên tuổi còn nhỏ đã nho nhã lễ phép, rất hiểu chuyện. Kết quả cả trạch viện không ai là không thích nó.

Bởi vì từ nhỏ đã được cha cố Federer dạy dỗ. Năng lực đọc và viết của đứa trẻ này rõ ràng đều là đọc viết tiếng Latinh, kết quả khiến dạng người đọc sách truyền thống như Ninh sư gia có chút bất mãn, chủ động xung phong nhận việc làm thầy giáo, tới dạy Tô An Kỳ này đọc sách viết chữ. Truyện "Thuận Minh "

Đương nhiên, lúc này, tất cả mọi người không coi chuyện này to tát bao nhiêu, đơn giản là đứa nhỏ này thông minh đáng yêu, mọi người muốn dạy thêm cho nó một vài thứ mà thôi. Sau bao nhiêu năm, mọi người mới một lần nữa dùng một quan niệm khác về kinh nghiệm và những gì gặp phải đối đãi với Tô An Kỳ.

Phương pháp Tô An Kỳ cổ vũ cho Deng Grass này có hơi phương Tây. Đứa nhỏ quỳ ở đó cầu nguyện thành kính, bộ dạng kia thật sự là đáng yêu vô cùng.

Không nói tới người hai bên đều cổ vũ, sự chú ý của Lý Mạnh vẫn luôn đặt trên người Deng Grass. Người Tây này xem ra quả thật có chút phong cách riêng. Lúc này gã cầm vải bó chỗ ống tay áo và ống quần cột lại. Thấy động tác này của Deng Grass, Lý Mạnh, vỗ cái đét lên bắp đùi của mình.

Mình quả nhiên đã quên rất nhiều thứ. Xà cạp, kỹ thuật này gần như đã bị người ta quên lãng, quân đội thời hiện đại trong khi hành quân đi bộ đường dài phải buộc xà cạp. Có điều càng về sau, ở trong quân đội kỹ thuật này cũng chỉ còn là một loại thừa kế truyền thống tốt đẹp trước kia, chỉ nói sơ qua mà thôi.

Nhưng ở thời đại này phần lớn lực cơ động của quân đội đều dựa vào hai chân binh sĩ. Xà cạp có thể phòng ngừa giãn tĩnh mạch và mệt nhọc trong hành quân đường dài. Ở lúc tất yếu còn có thể coi như là băng vải để sử dụng.

Không nói tới Lý Mạnh ở đó kích động, tỷ thí trong sân đã sắp bắt đầu. Người trong nhà tỷ thí, chắc chắn không thể dùng chân đao chân thương. Trường mâu doanh Giao Châu tất nhiên là bỏ mũi nhọn kim loại vốn có đi, bôi lên chút vôi, còn trên trường mâu cưa ngắn. Bên Deng Grass thì cột tấm ván gỗ tương tự như búa. đây chính là "phủ" (búa) trong phủ thương, cũng bôi lên chút vôi ở mũi thương, lưỡi búa và móc búa. Truyện "Thuận Minh "


Gần tới giờ tỷ thí, còn có mười mấy người hét to về phía mọi người, bảo mọi người cố gắng nhích ra vòng ngoài một chút. Vương Hải bên cạnh không ngừng giải thích với Lý Mạnh, nói đây là chủ ý hai bên bàn bạc.

Khoảng cách hai bên tính là năm mươi bước, hai mươi bước và năm bước, sẽ tiến hành tỷ thí dưới ba loại tình huống. Đây cũng là thu nhỏ các loại tình huống trên chiến trường, năm mươi bước là tiếp cận, hai mươi bước là sắp tiếp chiến, năm bước là đánh sáp lá cà.

Đâv cũng là chủ ý của Deng Grass kia. Ở trong mắt người doanh Giao Châu, đây đơn giản là kiếm chút mặt mũi cho mình khi thua chóng vánh mà thôi, có điều Lý Mạnh lại mong đợi với cuộc tỷ thí này hơn.

Cũng may sân này quả thật cũng khá lớn, cho dù có người xem, vẫn có thể dãn ra khoảng cách năm mươi bước, có người hô một tiếng bắt đầu, tràng diện thoáng cái liền an tĩnh lại.

Có Lý Mạnh, ở bên cạnh, quan sát, gã người Tây Deng vẫn còn tốt, nhưng La Trác thì lại có chút khẩn trương, có điều vẫn dựa theo trình tự trong khi tập luyện, đứng đó cầm trường mâu trong tay chậm rãi để ngang, lưng hơi khòm xuống.

Thấy tư thế này, Deng Grass khẽ nhíu mày, ở trên chiến trường Châu Âu binh trường mâu cũng không phải là để nằm ngang như lúc này. Nếu phía trước không có kẻ địch, trường mâu của trường mâu binh hẳn là phải cầm dựng đứng. Trường mâu khối lượng không nhẹ, nếu để nằm ngang quá sớm sẽ hao phí lực lượng vô ích.

Động tác này có lẽ phải gần thêm mười bước mới nên làm chứ. Chẳng lẽ binh sĩ Đại Minh này chính là cái gọi là võ thuật gia. Những võ thuật gia vô cùng thần kỳ được truyền trong chuyện xưa sao.

Nghĩ thì nghĩ, người Tây Deng vẫn cầm nghiêng phù thương trong tay, chỉ xéo phía trước. La Trác đã từ từ vọt lên, trường mâu vẫn để nẳm ngang, Deng Grass vẫn có chút đánh giá chưa đúng với tập luyện thể năng cùa binh sĩ thủ hạ Lý Mạnh, phương pháp tập luyện thể năng hiện đại và tình huống thể năng của bọn sĩ binh cường tráng được ăn no không phải là người thời đại này có thể tưởng tượng được.


Khoảng cách năm mươi bước là có thể tiến hành, công kích, hơn nữa thế không ngừng tăng, đây ở trong binh sĩ cùng thời đã là rất giỏi.

Lúc khoảng cách ba mươi bước, người Tây Deng lại không xông tới mặt đối diện, ngược lại chạy nghiêng về bên trái, người chung quanh đang xem cuộc chiến đều vô ý thức mà cảm thấy tỷ thí thì nên chân đao chân thương mà chém giết cho thống khoái, bộ dạng chạy trốn như Deng Grass thật đúng là khiển người ta khó hiểu.

Vừa làm động tác này, lập tức có người huýt sáo ầm ĩ, đây chẳng phải là lâm trận bỏ chạy sao, lúc lâm chiến, luôn chú ý xông tới không lùi. vọt về một bên này là làm sao?

Nhưng La Trác lại lập tức cảm giác được phiền toái, trường mâu trong tay gã để ngang công kích, sức nặng cùa trường mâu và tốc độc thân thể vọt tới trước, đều quyết định quán tính vọt tới cùa người gã không nhỏ, cho dù là muốn điều chinh hướng trường mâu, cũng không thể chuyển động góc độ quá lớn. Nếu không thăng bằng của cơ thể sẽ bị ảnh hưởng, như vậy càng chưa nói tới chuyện phát lực, chỉ riêng động tác chiến thuật đâm lê cùa trường mâu chuyển hóa từ lưỡi lê muốn đâu ra đấy, không thể tùy tiện làm ra điều chỉnh. Truyện "Thuận Minh "

Trước mắt chuyện La Trác có thể làm chỉ có thể là dừng bước, chuẩn bị đứng lại đón đánh, không cách nào phát động được lần công kích thứ hai, nếu đối phưong lại đổi hướng, chẳng phải là lại phải điều chỉnh lần nữa à.

Nhưng cứ thời gian điều chinh, một lần như vậy, khoảng cách lại chỉ năm mươi bước, vẫn sẽ bị tấn công. Deng Grass bên kia đã chuyển hướng vòng trở lại. Xông vào khoảng cách bên trong chiều dài trường mâu. Đâm lê của trường mâu là dựa vào mũi mâu, còn lại chính là đùng cán mâu quật sao có thể có uy lực gì ở khoảng cách này.

La Trác rốt cuộc vẫn là người tiên phong nổi bật đã vứt trường mâu trong tay xuống đất định rút đoản đao bên hông ra, nhưng đây là làm chuyện vô ích. Thời gian hoàn thành những động tác này cũng đủ cho phủ thương của đối phương bổ chém đâm đánh, tóm lại mà nói, phủ thương linh hoạt hơn trường mâu rất nhiều.

Nói một cách khác, Deng Grass trong khoảng cách vọt tới này có thể tùy ý cắt xẻ La Trác, nếu là luận võ người Tây Deng tất nhiên sẽ không làm thế. Phủ thương cầm trong tay cắm xuống đất, đứng bất động ở đó.

Trong sân yên lặng một trận, ai cũng có thể nhìn ra bộ ngực gã Tây Deng kia phập phồng kịch liệt, thân thể cũng hơi run. Hiển nhiên là chạy vòng vèo và chạy nước rút kịch liệt vừa rồi khiến gã người T ây hết ăn lại nằm không rèn luyện gì này chịu không nổi, còn La Trác thì lại không có chuyện gì.

Nhưng thắng bại dĩ nhiên là đã rõ ràng, ở trong sân đều là binh, tướng trong quân đội. Tập luyện thực chiến đều đã trải qua rất nhiều, tất nhiên là nhìn ra được cục điện như vậy đáo để là chuyện gì xảy ra.


Có điều Vương Hải nhìn như vô ý mà than thở một tiếng, nhỏ giọng nói:

"Nếu chúng ta bày trận đi lên. Tên quỷ Tây này chắc chắn không thể chạy vòng như vậy".

Lý Mạnh, quay đầu lại nhìn một cái lạnh lùng. Vương Hải rốt cuộc vẫn còn tính trẻ con, có chút không chịu thừa nhận thất bại. Lý Mạnh mở miệng hờ hững nói:

"Trên chiến trường ngươi cũng không một mình, nhưng ngươi khẳng định, trận hình, thủy chung không tản ra sao?"

Vương Hải lập tức ngậm miệng không nói, hơn một trăm người vậy đang xem im lặng, đều bắt đầu nhỏ giọng nghị luận xì xầm, Tô An Kỳ ngược lại thì hưng phấn la to ở đó. Cũng may nó là con nít nếu không mọi người vốn đang buồn bực, chắc chắn sẽ đánh hội đồng.

Cho dù là thế, Deng Grass cũng vội chạy tới trước mặt đứa nhỏ, ý bảo nó không nên quá hưng phấn.

Trận thứ hai khoảng cách hai bên là hai mươi bước, lần này La Trác cũng đã chuẩn bị kỹ càng, trường mâu đặt ngang, nhưng người Tây Deng lại dựng đứng phù thương cầm trong tay, đầu trên ngửa ra sau, phần dưới nghiêng về phía trước.

Một tiếng hô bắt đầu. La Trác quát lớn một tiếng, dựa theo tập luyện đâm lê, sải bước về phía trước, hai tay dùng sức đâm mạnh ra ngoài, ở khoảng cách gần như vậy, La Trác vừa hay có thể làm xong toàn bộ động tác đâm lê tiêu chuẩn, tốc độ và lực lượng cơ hồ là kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Hai tay người Tây Deng lắc cán gỗ cùa phủ thương, định đón đỡ, nhưng không còn kịp, bị trường mâu đâm trúng ngực.

1-1, hòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui