Thuận Minh

Trịnh Sa dáng vẻ hào phóng, nói chuyện cũng ồm ồm, nhưng khi bàn chuyện thì lại khó chơi như vậy, Lý Mạnh thẩm chửi “lão hồ ly”, nhưng mặt lại tươi cười trả lời :

- Xin rửa tay lắng nghe .

- Trịnh gia chúng tôi luôn muốn có một bến cảng ở phương Bắc, có được trong tay, chỉ là những thương muối Hải Châu nắm chặt, những người ở Sơn Đông không tu sửa mà chỉ làm ruộng muối, hơn nữa dù sao ở phương Bắc, Trịnh gia cũng chỉ là người nơi khác tới …. , nếu …. .

Lúc mọi người đều đang tập trung tinh thần để lắng nghe thì lời của Trịnh Sa bị tiếng ồn ào bên ngoài chặn ngang, mặc dù phòng ăn ở tít sâu bên trong Mi Lâu nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng ồn đó.

- Rốt cuộc là ai lại có thể bao Mi Lâu một ngày, bảo khách ra đây gặp ta.

Tiếng nói lớn rất lung tung, có vẻ như không phải là một người, mấy người trong phòng ai nấy nhìn nhau, ở nơi thanh lâu sở quán cãi nhau vì tranh giành tình nhân cũng là chuyện rất bình thường, nhưng những người ở đây không ngờ tới ở Mi Lâu cũng gặp phải chuyện này.

Trịnh Sa nhìn Lý Mạnh ngồi ở đó, cũng cảm thấy có chút mất mặt, cuộc nói chuyện cũng không tiện tiếp tục nữa, vội vàng nháy mắt cho người bên cạnh bảo hắn ra ngoài xem thử.

Tiếng ồn bên ngoài bỗng nhiên nghe rất rõ, ngay cả người phụ nử trung niên phía sau Cố Hoành Ba cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền tới.

- Tiểu hầu gia, Mi Lâu đã được người khác bao từ ba ngày trước rồi, tiểu hầu gia đột nhiên tới, tiện thiếp thật sự không thể sắp xếp được.

Ngữ khí rất hoảng loạn, ba chữ “tiểu hầu gia” này chứng tỏ thân phận đối phương, không thể đắc tội được, thể nên lời nói cũng khiêm nhường cung kính. Ngồi ở bên này cũng có thể thấy được vẻ khó xử của nữ nhân kia. Nhưng Mi Lâu lớn như vậy, nếu không phải nói lớn tiếng lên, bên này cũng không thể nghe rõ như vậy.


Phụ nữ làm chủ những nơi thế này, chính là thấu hiểu tình đời, nhanh nhẹn hoạt bát. Đây cũng coi như là đánh tiếng trước, người bên ngoài thân phận cao quý, người trong phòng cũng không thể đắc tội.

Quả nhiên, Trịnh Sa có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Mạnh, trong lòng thầm nghĩ chiêu đãi khách ở đây, mất mặt không nói làm gì, sắp vứt sạch cả mặt mũi luôn rồi.

Nhưng mất mặt thì mất mặt, ở Phúc Kiến, Trịnh gia có thể so với vương hầu, nhưng Trịnh Chi Long chỉ là danh phận du kích phòng ngự biển, trong thành Nam Kinh, Trịnh gia chỉ tồn tại với thân phận thương gia, càng không có thể xung đột gì với người có thân phận cao quý được, nếu không đúng là chết không chỗ chôn.

Lý Mạnh cũng nhìn thấy ánh mắt khó xử mang vẻ khẩn cầu của Trịnh Sa, tới nơi này nói chuyện di chuyển địa điểm đóng quân, vốn dĩ đã không phải ý của hắn. Lúc này rời khỏi cũng không sao. Đang định mở lối cho đối phương, tìm đại lý do để rời đi, liền nghe thấy giọng vị “tiểu hầu gia” bên ngoài vút cao lên :

- Má Ngô, ngươi có thân phận gì mà dám nói với ta những lời như vậy, còn dám đứng ở đây, nếu không phải nể mặt khách thì đã ném ngươi xuống sông rồi, còn không cút ra !

Ngô má má liền cười khổ, nghe tiếng bước chân lộc cộc, tiểu hầu gia đó đã tới bên này rồi. Trịnh Sa và mấy người họ Trịnh vừa rồi hào khí can vân, chỉ vẽ giang sơn, lúc này lại đều đứng dậy, xảy ra xung đột với quý tộc thì thế nào người chịu thiệt cũng là mình, nên tránh đi thôi.

Thái độ của Lý Mạnh là sao cũng được, cũng có thái độ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ là Mi Lâu này dù sao cũng là quán nhỏ bên sông Tần Hoài, lâu vũ không lớn lắm, phòng cũng không lớn, càng không cần nói tới cửa sau bí đạo gì, họ ăn cơm ở đây cũng chẳng phải mật thất gì. Truyện "Thuận Minh "

Họ vừa ra cửa, một đoàn người đã vội vã từ hành lang tới, người cầm đầu liền nghiêm nghị quát :

- Đi đâu, đứng lại, chẳng lẽ không nhìn thấy người.


Nói thật, bị người ta gọi lại, Lý Mạnh cũng không tức giận hay phẫn nộ gì, lúc này chỉ là rất buồn cười, tới nơi này lại gặp phải kẻ đi tranh giành tình nhân, sau đó xảy ra xung đột. Ở thời hiện đại, phàm là tiểu thuyết thông tục hay tác phẩm điện ảnh truyền hình cổ trang thì chuyện này đã trở thành tục lệ.

Đúng là tục lệ cũ, Lý Mạnh dừng bước...

Hành lang của nhà này cũng không rộng lắm, Lý Mạnh và mấy người học Trịnh đứng ở bên này, bên kia lại bị một đám người đứng chặn, tiểu hầu gia tuổi không lớn lắm, mặt mày còn có vẻ thanh tú, chỉ có điều có thể nhìn thấy vết son phấn, trên người mặc áo dài màu lam nhạt, mặc dù thoạt nhìn có vẻ giản dị nhưng cho dù là ngọc bội bên hông hay là chiếc quạt cầm tay đều vô cùng trân quý.

Vì gần đây mình cũng nhìn thấy nhiều chuyện thời xưa, Lý Mạnh liền nhìn hầu kết của vị tiểu hầu gia đó, ồ, đúng là một người đàn ông.

Tiểu hầu gia này lòe loẹt, vóc dáng không thấp hơn Lý Mạnh là mấy. Mấy người Trịnh gia cũng hơi cao hơn hắn một chút, nhưng người thanh niên có vẻ hơn hai mươi tuổi này nhìn mọt người với ánh mắt đứng trên bục cao nhìn đàn kiến hôi một cách khinh miệt.

Đứng sau tiểu hầu gia đều là người hầu gia đinh vô cùng oai phong, hành lang chật hẹp, Lý Mạnh có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn từ trên cao xuống cũng như chủ nhân của họ. Vị chỉ sự Ngô má má trên mặt lại không có vẻ có lỗi hay khó xử gì, chắc là thấy thân phận của vị tiểu hầu gia này là khách nhân quý tộc, cho dù là phá vỡ quy tắc ở đây, khách nhân bình dân như Trịnh gia cũng đành chịu, thành Nam Kinh này chính là thiên hạ của quý tộc.

Tiểu hầu gia không gây sự với họ thì Trịnh gia đã cảm tạ trời đất rồi, nào dám tức giận cái gì.

Thời gian hai bên đối mặt nhau là rất ngắn, đúng như suy đoán của mọi người, Trịnh Sa cúi đầu thấp giọng nói :


- Đắc tội rồi, tiếu dân chúng tôi xin rời khỏi đây ngay.

Trong Mi Lâu vô cùng xa hoa tinh xảo, lúc nãy còn khiến lòng người sảng khoái, bây giờ không còn sót lại gì, Lý Mạnh cảm thấy trước ngực có chút khó chịu, từ khi tới thời đại này, chưa bao giờ cúi đầu với ai bao giờ, chưa bao giờ phải khúm núm nịnh bợ như vậy.

Lý Mạnh có tiền, có binh luôn cảm thấy mình là kẻ mạnh, nhưng lúc này lại giống như đàn bà khom lưng xin lỗi với thiếu niên, hơn nữa mình lại không làm gì sai.

Nguyên nhân chưa nói cái khác, đối phương có địa vị cao hơn mình nhiều, Đại Minh phong tước có công hầu bá tam cấp, vị trí của những người này cao tít ở trên, thuộc về quý tộc Đại Minh, giai cấp thống trị của đế quốc này, còn mình chỉ là một quan võ vô cùng may mắn trong giới quân hộ nữa nô lệ mà thôi.

Ở Sơn Đông, mọi thứ có vẻ như đều tự chủ nhưng đó chỉ là giả tưởng, quyền sinh sát trong tay đều bị những người cấp trên thao túng, trong Mi Lâu, Lý Mạnh đột nhiên thật sự cảm giác được.

Suy nghĩ trong lòng và việc Lý Mạnh đang làm hoàn toàn khác nhau. Hắn và mấy người Trịnh gia đều cúi đầu, trong mắt những kẻ vênh váo kia, Trịnh Sa, Trịnh chưởng quỹ, Lý Mạnh hiện giờ đều là vô cùng sợ hãi,chúng chỉ cần búng tay là họ liền rơi xuống nước.

Nếu tiểu hầu gia đã có đươc thể diện, cũng không còn tức giận phẫn nộ, Ngô má má bên cạnh mỉm cười thấp giọng vài câu. Tiểu hầu gia khẽ gật đầu, không định để ý tới đám dân đen trước mặt, quay đầu nhìn về phía phòng.

Lập tức có phần ngạc nhiên, vì hắn không thấy Cố Hoành Ba ngồi trong phòng đó. Tiểu hầu gia thường hay tới đây, vừa nãy còn nghĩ Cố Hoành Ba đang tiếp khách, hắn đưa mắt về phía hành lang, bọn Lý Mạnh đã quay người chuẩn bị rời khỏi, ở lại đây nữa cũng chỉ là vô vị.

Vừa vặn phòng bên nghe thấy tiếng động, một tiểu nha hoàn thập thò đầu nhìn ra ngoài, lập tức bị tiểu hầu gia đó để ý tới. Hắn biết rằng tiểu nha hoàn đó chính là người bên cạnh Cố Hoành Ba, lại vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói :

- Hồng Nhi , Cố đại gia có trong Mi Lâu không.

Cô gái nổi danh thiên hạ này, khác với một ca kỹ, kỹ nữ tầm thường, không chỉ không bị đánh chửi và đối đãi hà khắc mà còn được người khác cố gắng sủng nịnh, càng là kiểu khiêu thoát phi thường, tính cách càng khác mọi người lại càng hấp dẫn đám con cháu phú hào này trầm trồ khen ngợi, không chỉ sủng ái Cố Hoành Ba mà ngay cả nha hoàn cũng có tính tình rất tiểu thư :


Nghe thấy có người gọi lại nhìn vẻ mặt thoải mái của má má, tiểu nha hoàn cũng trở nên lớn gan, mở miệng mang theo oán khí nói :

Khởi bẩm Phùng tiểu hầu gia, những vị khách này nói là có chuyện quan trọng không muốn tiểu thư bên cạnh tiểu thư của chúng tôi đang ở phòng bên hờn dỗi đó.

Nói những lời này ra, người của Phùng tiểu hầu gia đều khẽ náo động, thầm nghĩ những người trước mặt chẳng lẽ ngốc hay sao, lại làm ra chuyện hỗn trướng này, vị tiểu hầu gia đó khẽ giật mình, sau đó trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn, tiếp đó nghiêm nghị quát :

- Mấy tên lỗ mãng phía trước, đứng lại cho bản hầu gia.

Mặc cho ai cũng nhận ra mặc dù người Trịnh gia mặc áo dài vừa người, nhưng không phải là trang điểm mà vốn dĩ là vậy, nhưng cho dù là Trịnh Sa hay Lý Mạnh trước nay đều được người ta gọi là “đương gia”, “đại nhân”, “đại gia”, hai chữ “lỗ mãng” này đúng là trước giờ chưa từng nghe nên không phản ứng lại. Truyện "Thuận Minh "

Mấy người vẩn đi về phía trước, thấy đối phương không để ý tới, giọng tiểu hầu gia đó càng lớn, càng tức giận, đúng là mấy tên hỗn trướng không biết trời cao đất rộng là gì, phải xử trí các ngươi cẩn thận mới được :

- Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt chúng lại.

Lới trước là chửi bới, lời sau là hạ lệnh cho đám hạ nhân phía sau, nói xong đứng sang một bên, đám gia đinh tinh anh phía sau dĩ nhiên là xông lên rồi.

Đám người Lý Mạnh sắp đi tới cửa, ai nấy đầy bụng oán khí, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lập tức biết những lời hét to và chửi bới của đối phương là hướng về mình, hơn nữa còn muốn ra tay bắt người. Trịnh Sa và mấy người trong gia tộc lưỡng lự đôi chút, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi đồng thời phân bua :

- Chúng tới chỉ tới đây uống rượu nói chuyện, chưa từng muốn chạm tới tiểu hầu gia xin hãy tha tội...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui