Người giàu có nhất trong thiên hạ có lẽ là những phiên vương này, hoàng đế Sùng Trinh bên trong kinh thành nổi tiêng giản dị, nhưng phiên vương hoàng gia thì đều xa xỉ vô cùng, từ mấy rương này mà xem, quả thật là không giả.
Bên trong bốn rương gỗ đều là thỏi vàng chồng chỉnh tề, còn bên trong rương gỗ hơi nhẹ hơn thì bày chút châu báu trang sức tinh mỹ, một gã thủ lĩnh thị vệ nói:
"Ở đây là hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim, còn một chút châu báu trang sức cô nương thường dùng lần này mang đến hết, vẫn mong đại nhân nhận lấy, dù sao cũng là tâm ý của Vương phủ".
Tính ra tiền bạc thông dụng thì gần ba vạn hai. Những châu báu trang sức kia nếu đến
chỗ phồn hoa Giang Nam bán, e là giá cũng kinh người, hễ là người thấy những thứ này đều có chút hoa mắt, nhưng Lý Mạnh nghĩ tới lại có chút buồn cười, chẳng lẽ vàng bạc châu báu này chính là phí tổn Chu vương phủ cho mình để nuôi sống quận chúa.
Chuyện ở đây đã làm xong cũng không có gì để nói thêm, mấy tên thị vệ sau khi nói mấy câu khách sáo, ở sự hộ vệ của bính sĩ thân binh đi ra cửa trở lại độ khẩu.
Ngoại trừ rương trang sức này, số vàng còn lại đều bảo bọn thân binh chuyển vào trong kho bạc. Có thể do động tĩnh bên ngoài, Chu Vân Dao biết bên ngoài đã không còn chuyện gì, cô nàng vui vẻ chạy ra, chạy mầy vòng trong viện, lại đi tới trước mặt rương chứa đồ trang sức của mình, vui mừng nói:
"Trời, toàn bộ đều đã mang tới cho ta".
Sau khi lục xem, tìm được một cây trăm cài tóc, cắm trên đầu, ngẩng đầu cười với Lý Manh nói:
"Lý đại ca, ngươi xem cái này có đẹp không?"
Vệt nước mắt trên mặt cô nàng còn chưa khô, trên người vẫn mặc váy bồ màu xanh, đột nhiên làm ra tư thái này, lại thêm đồ trang sức cổ đại với thẩm mỹ quan hiện đại có khác biệt rất lớn, thật ra bộ dạng cô nàng tự cho là rất đẹp lúc này có chút buồn cười, Lý Manh nhịn không được bật cười ha hả.
Bên kia cồ nàng lấy một cái gương đồng từ trong rương ra soi vào trong gương, lập tức biết Lý Mạnh vì sao bật cười, cô nàng vừa thẹn vừa giận mà xông tới.
Quận chúa Vương phủ - phiền toái lớn như vậy, hôm nay xem như là giải quyết, mình nhận được vàng bạc có giá trị không nhỏ, thân phận cô càng cũng được giải quyết. Lại nói tiếp, cũng coi như là mình nhặt không được một mỹ nữ tuyệt sắc. Tâm tình Lý Mạnh cũng theo đó là thả lỏng một chút, đưa tay vuốt trên đầu cô nàng mấy cát, mở miệng vừa cười vừa nói:
“Người khác đều nói là thiên kim tiểu thư, nhưng muội xem như giá tri vạn kim nha.” Truyện "Thuận Minh "
Chu Vân Dao hiển nhiên là đầy vui vẻ, trước kia mặc dù khá hoạt bát nhưng cũng không dám lại gần bên cạnh Lý Mạnh làm ầm như vậy. Từ chuyện ngày hôm nay, trên thực té đã thừa nhận nàng là người của Lý Mạnh.
Đang hoạt động, thấy vệt nước trước ngực Lý Mạnh, biết là vệt nước mắt của mình, cô nàng lập tức đỏ mặt, lại nghe Lý Mạnh nói:
“Bây giờ muội họ Chu không thích hợp, không bằng theo họ của ta, họ Lý đi!"
Đầu Chu Vân Dao lập tức ngẩng lên, ai ngờ lời kế tiếp của Lý Mạnh lại nói:
"Ta liền nhận muội làm em gái, xem như là có thêm một người thân", sắc mặt cô nàng lập tức trở nên rất khó coi.
Chuyện nhà trở nên thoải mái hơn chút. Hơn nữa vì sinh ý các nơi quay vòng, đội thuyền cửa hàng Bát Mân chở đợt muối đầu, có lẽ muối xanh bên Dự Tây đưa tới bị chặn mấy lần, sản lượng cũng lúc lớn lúc nhỏ.
Có điều sính ý của Lý Mạnh vẫn ổn định, tăng trưởng nhanh chóng. Vì năm vạn lượng
bạc bị rút đi mà tạo thành sự khẩn trương về kinh tế cuối cùng cũng giảm bớt.
Vương Hải từ kinh thành trở về vào cuối tháng ba. Sở dĩ đi đường chậm như vậy, chủ yếu là do trách nhiệm năm vạn lượng bạc quá mức trọng đại. Nhất định phải cẩn thận, ban ngày đi nhiều nhất ba mươi dặm đến ba lăm dặm, buổi tối nhất định phải ở bên trong vệ sở và thành trấn.
Cứ một bước ba ngừa như vậy mà tiến vào kinh thành, dựa theo lời của Vương Hải, tiền bạc là đưa tới quý phủ của Lưu thái giám. Lưu thái giám hình như còn gom góp thêm những khoản tiền khác, khôn biết là đang làm gì. Lưu thái giám và mấy thủ lĩnh trong phủ đều bận rộn gần chết, chỉ phái mấy quản sự phía dưới tới chiêu đãi.
Đương nhiên chiêu đãi này vẫn hết sức nhiệt tình, luôn lấy thái độ người một nhà để chiêu đãi cũng chẳng khách khí vài nhau, lúc Vương Hải rời khỏi kinh thành. Lưu thái giám mới triệu kiến gặp mặt một lần, nói chút việc thường ngày với nhau, đồng thời dặn dò chớ có vội vàng kích động, chỉ cần có người ở phía trên, tương lai làm tổng bính một trấn cũng không phải là không được, cứ vững vàng tiến dần tới trước là được.
Lý Manh cũng không nghĩ ra, đối phương muốn tiền rốt cuộc để làm gì, có điều đầu tư chính trị dạng này, che dù có tìm hiểu được cũng vô dụng, liền khen Vương Hải mấy câu, bảo gã về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi lại đi quân doanh. Tháng tư năm Sùng Trinh thứ chín, cái gọi là đại thắng đầu năm tạo thành bầu không khí vui vẻ giả dối rốt cuộc cũng bị tin tức xấu các nơi quét sạch. Nạn đói lớn ở Sơn Tây, người ăn thịt lẫn nhau. Nạn hạn hán, nạn châu chấu Hà Nam, Đường Vương Duật Kiện dâng biểu tấu lên, nói là Nam Dương tỉnh Hà Nam Sơn Tây vì nạn đói tới gần nên có thảm kịch mẹ ăn sống con, thỉnh triều đình cứu tế, thợ mỏ vùng Vĩnh Ninh tụ lại làm phản, liên tiếp đánh bại nhân mã triều đình phái đi trấn áp.
Lý Mạnh phát hiện năng lực chấp nhận của mình trở nên rất mạnh, không ngờ lại có thể xem miêu tả bi thảm như thế mà không có cảm giác khó chịu gì, hơn nữa sau khi chỗ này tấng biểu, triều đình quả thật phản ứng kịp thời, hoàng đế Sùng Trinh hạ chiếu miễn trừ thuế mầ mấy châu huyện giao giới Hà Nam Sơn Tây, hơn nữa phát ba nghìn năm trăm lượng bạc cứu tế nạn dân.
Ba nghìn năm trăm lượng? Đường đường là kinh sư triều đình, hoàng cung đại nội, chỉ xuất ra ba nghìn năm trăm lượng bạc cứu tế, các cấp quan viên chỗ này theo thông lệ cắt xén một chút, tới tay những nạn dân chỗ này còn có thể dư lại bao nhiêu.
Trách không được, những tưởng lính loạn tặc như sấm vương, sấm Tương, Bát Đại Vương, Hận Thiên Cao, Tào Tháo, lúc thất bại cũng không ít, nhưng thoáng chút là có thể trở dậy, triều đình và quan phủ làm thế, dân chúng sao mà không phản chứ.
Lý Mạnh nhìn hết thảy chuyện này có chút chéế lặng, giống như đang xem trò hề, hắn cũng không biết lịch sử có phải vì hắn tới mà thay đổi gì không, bởi vì theo lịch sử dạy thời phổ thông, căn bản không có đề cập đến những địa phương này.
Trên thực tế, đúng theo lịch sử trong thời không bình thường thì mấy năm sau khi Lý Tự Thành vây công Lạc Dương, thủ quân Lạc Dương nợ quân lương, căn bản không có sĩ khí, Phúc Vương lại là một người keo kiệt tới cực điểm, căn bản không nỡ đưa tiền giúp quân đội, mấy vị quan viên của phủ Lạc Dương đau khổ cầu xin, rốt cuộc liền ban xuống một đống bạc, những quan viên này sau khi nhận được bạc, chuyện đầu tiên chính là giữ lại cho mình và các đồng liêu một phần như thường lệ.
Hơn nữa những phiên vương hoàng tộc - nhà giàu có bạc chân chính kia, thì triều đình lại nghiêm cấp bọn họ xuất bạc cứu tế, cho dù có thiện tâm muốn làm chút chuyện, bởi vì lo phiêu vương mượn lần này mua chuộc lòng người, nhân cơ hội làm phản, cho nên một mực nghiêm cấm. Nhưng Chu vương cấp bên Lý Mạnh tiền nuôi sống con gái cũng bịt miệng một lần đã là gần ba vạn mấy ngàn lượng.
Thiên hạ vốn là một thể, Sơn Tày Hà Nam gặp nạn đói lớn. Sơn Đông và Bắc Trực Đãi cũng bị ảnh hưởng, chỗ này rất bất ổn. Lý Mạnh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, có điều bởi vì Lý Mạnh ở bên Giao Châu, nên chưa xảy ra tình trạng hỗn loạn gì.
Vào tháng tư, lại có một chuyện lạ xảy ra ở các nơi chỗ Đăng Lai, gần như tất cả huyện thành châu thành ở phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu đều bị người ta dán thông báo và bố cáo, những bố cáo này đều là dán vào lúc nửa đêm.
Chuyện thần bí, nhưng nội dung trên bố cáo lại đại nghichh bất đạo, kinh thế hãi tục, nói là vận số Đại Minh sắp hết, thiên hạ tai ách, yêu nghiệt xuất hiện, chính là vào mạt thế (cuối thời). Long khí đã dời tới Bắc, Đại Hãn Hậu Kim Hoàng Thái Cực có mạng hợp lòng trời, đáp lại lời thỉnh của vạn dân thiên hạ lên ngôi hoàng đế, tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm thái tổ, niên hiệu Sùng Đức, sửa quốc hiệu là Thanh.
Trên thực tế, bên trong châu huyện lân cận Sơn Hải Quan, Bắc Trực Đãi, Sơn Đông đều xuất hiện lời công bố và thông báo này, có điều nhanh chóng bị những quan viên địa phương vội vã cấm tiệt tiêu hủy, có điều lại có tin truyền ra, tướng thành của Đại Minh ở trước mặt mật thám của Hậu Kim giống như cái sàng.
Xưng hoàng đế, lập quốc hiệu, sửa quan chế, đây là sửa sang hệ thống chính trị của mình, cũng cho mình một danh phận dựng cờ khởi nghĩa, ghi rõ có hùng tâm tráng chí thiên hạ, triều đình Đại Minh mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì, đây mới thực sự là chuyện bi ai. Truyện "Thuận Minh "
Văn cáo thông báo đều bị tiêu hủy kịp thời, có điều lòng người ở các nơi Sơn Đông lại bàng hoàng, còn có lời đồn đại nói là Khổng Hữu Đức sau khi được phong vương, muốn suất lĩnh đại quân trở lại xâm lược, đổ bộ lên Đăng Châu, kết quả có không ít dân chúng sợ hãi chạy tới phủ Lai Châu, cho dù thế nào, lần này thế công của dư luận ở Đông Lỗ rất thành công.
Vào tháng tư, Lý Mạnh liên lạc với những người thường lui tới, an bài người mang tin đưa một bức thư cho Lưu Phúc Lai ở kinh thành, nói đơn giản chút việc nhà, trong thư Lý Mạnh cũng không nói chuyện quận chúa Chu vương, cũng không nói đến năm vạn lượng bạc kia, loại đầu tư tiền bạc này không cần phải nhắc ở miệng, trong lòng mọi người nắm rõ là được rồi. Truyện "Thuận Minh "
Tuần phủ và tham tướng Tổng binh Sơn Đông đều là một loại thái độ làm như không thấy với Lý Mạnh, cũng không phải lần đó đắc tội phải người nào, mà là do những người này không biết làm sao sử dụng Lý Mạnh.
Lý Mạnh hiện giờ là Đô Tư, chiến binh suất lĩnh toàn là cầm quân tiền nhưng không trồng trọt, hễ có chiến sự đều phải điều động tất cả, nhưng phía sau hắn có vị Lưu thái giám kia, mọi người thật sự là không dám. Lưu thái giám là thái độ gì, ví dụ như con cháu nhà mình ra chiến trường với công trạng hoặc ở hậu phương yên ổn làm quan, lên chức ổn định là được.
Thái giám chấp bút Lưu Phúc Lai của Ti lễ giám vẫn không tỏ thái độ, những quan to Sơn Đông này cũng không dám quyết định, cũng may binh mã Lý Manh thu vào cũng hơn hai ngàn, có lẽ so với đại quân trú đóng ở Đăng Châu mà nói, thật sự ít ỏi, có nó hay không có cũng chẳng khác là bao, có dùng hay không cũng chẳng ảnh hưởng đại cục, đặt ở Lai Châu là được.
Có một số chi tiết rất nhiều người không chú ý tới, đại quân triều đình đóng ở Đăng Châu, nhưng bọn cướp đường thổ phi vẫn hoành hành ở cảnh nội (biên giới) như cũ, hải tặc cũng thỉnh thoảng quấy rầy, quân đội được cho là chiến binh duy nhất ở phủ Lai Châu, cũng chỉ có doanh Giao Châu trong tay Lý Mạnh, nhưng phủ Lai Châu lại yên ổn tốt lành, không có ai dám gây chuyện.
Chương 149
Một đao chia hai
Nguồn: Vipvandan
Đả tự: angelofwar - Lương Sơn Bạc
Người giàu có nhất trong thiên hạ có lẽ là những phiên vương này, hoàng đế Sùng Trinh bên trong kinh thành nổi tiêng giản dị, nhưng phiên vương hoàng gia thì đều xa xỉ vô cùng, từ mấy rương này mà xem, quả thật là không giả.
Bên trong bốn rương gỗ đều là thỏi vàng chồng chỉnh tề, còn bên trong rương gỗ hơi nhẹ hơn thì bày chút châu báu trang sức tinh mỹ, một gã thủ lĩnh thị vệ nói:
"Ở đây là hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim, còn một chút châu báu trang sức cô nương thường dùng lần này mang đến hết, vẫn mong đại nhân nhận lấy, dù sao cũng là tâm ý của Vương phủ".
Tính ra tiền bạc thông dụng thì gần ba vạn hai. Những châu báu trang sức kia nếu đến
chỗ phồn hoa Giang Nam bán, e là giá cũng kinh người, hễ là người thấy những thứ này đều có chút hoa mắt, nhưng Lý Mạnh nghĩ tới lại có chút buồn cười, chẳng lẽ vàng bạc châu báu này chính là phí tổn Chu vương phủ cho mình để nuôi sống quận chúa.
Chuyện ở đây đã làm xong cũng không có gì để nói thêm, mấy tên thị vệ sau khi nói mấy câu khách sáo, ở sự hộ vệ của bính sĩ thân binh đi ra cửa trở lại độ khẩu.
Ngoại trừ rương trang sức này, số vàng còn lại đều bảo bọn thân binh chuyển vào trong kho bạc. Có thể do động tĩnh bên ngoài, Chu Vân Dao biết bên ngoài đã không còn chuyện gì, cô nàng vui vẻ chạy ra, chạy mầy vòng trong viện, lại đi tới trước mặt rương chứa đồ trang sức của mình, vui mừng nói:
"Trời, toàn bộ đều đã mang tới cho ta".
Sau khi lục xem, tìm được một cây trăm cài tóc, cắm trên đầu, ngẩng đầu cười với Lý Manh nói:
"Lý đại ca, ngươi xem cái này có đẹp không?"
Vệt nước mắt trên mặt cô nàng còn chưa khô, trên người vẫn mặc váy bồ màu xanh, đột nhiên làm ra tư thái này, lại thêm đồ trang sức cổ đại với thẩm mỹ quan hiện đại có khác biệt rất lớn, thật ra bộ dạng cô nàng tự cho là rất đẹp lúc này có chút buồn cười, Lý Manh nhịn không được bật cười ha hả.
Bên kia cồ nàng lấy một cái gương đồng từ trong rương ra soi vào trong gương, lập tức biết Lý Mạnh vì sao bật cười, cô nàng vừa thẹn vừa giận mà xông tới.
Quận chúa Vương phủ - phiền toái lớn như vậy, hôm nay xem như là giải quyết, mình nhận được vàng bạc có giá trị không nhỏ, thân phận cô càng cũng được giải quyết. Lại nói tiếp, cũng coi như là mình nhặt không được một mỹ nữ tuyệt sắc. Tâm tình Lý Mạnh cũng theo đó là thả lỏng một chút, đưa tay vuốt trên đầu cô nàng mấy cát, mở miệng vừa cười vừa nói:
“Người khác đều nói là thiên kim tiểu thư, nhưng muội xem như giá tri vạn kim nha.” Truyện "Thuận Minh "
Chu Vân Dao hiển nhiên là đầy vui vẻ, trước kia mặc dù khá hoạt bát nhưng cũng không dám lại gần bên cạnh Lý Mạnh làm ầm như vậy. Từ chuyện ngày hôm nay, trên thực té đã thừa nhận nàng là người của Lý Mạnh.
Đang hoạt động, thấy vệt nước trước ngực Lý Mạnh, biết là vệt nước mắt của mình, cô nàng lập tức đỏ mặt, lại nghe Lý Mạnh nói:
“Bây giờ muội họ Chu không thích hợp, không bằng theo họ của ta, họ Lý đi!"
Đầu Chu Vân Dao lập tức ngẩng lên, ai ngờ lời kế tiếp của Lý Mạnh lại nói:
"Ta liền nhận muội làm em gái, xem như là có thêm một người thân", sắc mặt cô nàng lập tức trở nên rất khó coi.
Chuyện nhà trở nên thoải mái hơn chút. Hơn nữa vì sinh ý các nơi quay vòng, đội thuyền cửa hàng Bát Mân chở đợt muối đầu, có lẽ muối xanh bên Dự Tây đưa tới bị chặn mấy lần, sản lượng cũng lúc lớn lúc nhỏ.
Có điều sính ý của Lý Mạnh vẫn ổn định, tăng trưởng nhanh chóng. Vì năm vạn lượng
bạc bị rút đi mà tạo thành sự khẩn trương về kinh tế cuối cùng cũng giảm bớt.
Vương Hải từ kinh thành trở về vào cuối tháng ba. Sở dĩ đi đường chậm như vậy, chủ yếu là do trách nhiệm năm vạn lượng bạc quá mức trọng đại. Nhất định phải cẩn thận, ban ngày đi nhiều nhất ba mươi dặm đến ba lăm dặm, buổi tối nhất định phải ở bên trong vệ sở và thành trấn.
Cứ một bước ba ngừa như vậy mà tiến vào kinh thành, dựa theo lời của Vương Hải, tiền bạc là đưa tới quý phủ của Lưu thái giám. Lưu thái giám hình như còn gom góp thêm những khoản tiền khác, khôn biết là đang làm gì. Lưu thái giám và mấy thủ lĩnh trong phủ đều bận rộn gần chết, chỉ phái mấy quản sự phía dưới tới chiêu đãi.
Đương nhiên chiêu đãi này vẫn hết sức nhiệt tình, luôn lấy thái độ người một nhà để chiêu đãi cũng chẳng khách khí vài nhau, lúc Vương Hải rời khỏi kinh thành. Lưu thái giám mới triệu kiến gặp mặt một lần, nói chút việc thường ngày với nhau, đồng thời dặn dò chớ có vội vàng kích động, chỉ cần có người ở phía trên, tương lai làm tổng bính một trấn cũng không phải là không được, cứ vững vàng tiến dần tới trước là được.
Lý Manh cũng không nghĩ ra, đối phương muốn tiền rốt cuộc để làm gì, có điều đầu tư chính trị dạng này, che dù có tìm hiểu được cũng vô dụng, liền khen Vương Hải mấy câu, bảo gã về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi lại đi quân doanh. Tháng tư năm Sùng Trinh thứ chín, cái gọi là đại thắng đầu năm tạo thành bầu không khí vui vẻ giả dối rốt cuộc cũng bị tin tức xấu các nơi quét sạch. Nạn đói lớn ở Sơn Tây, người ăn thịt lẫn nhau. Nạn hạn hán, nạn châu chấu Hà Nam, Đường Vương Duật Kiện dâng biểu tấu lên, nói là Nam Dương tỉnh Hà Nam Sơn Tây vì nạn đói tới gần nên có thảm kịch mẹ ăn sống con, thỉnh triều đình cứu tế, thợ mỏ vùng Vĩnh Ninh tụ lại làm phản, liên tiếp đánh bại nhân mã triều đình phái đi trấn áp.
Lý Mạnh phát hiện năng lực chấp nhận của mình trở nên rất mạnh, không ngờ lại có thể xem miêu tả bi thảm như thế mà không có cảm giác khó chịu gì, hơn nữa sau khi chỗ này tấng biểu, triều đình quả thật phản ứng kịp thời, hoàng đế Sùng Trinh hạ chiếu miễn trừ thuế mầ mấy châu huyện giao giới Hà Nam Sơn Tây, hơn nữa phát ba nghìn năm trăm lượng bạc cứu tế nạn dân.
Ba nghìn năm trăm lượng? Đường đường là kinh sư triều đình, hoàng cung đại nội, chỉ xuất ra ba nghìn năm trăm lượng bạc cứu tế, các cấp quan viên chỗ này theo thông lệ cắt xén một chút, tới tay những nạn dân chỗ này còn có thể dư lại bao nhiêu.
Trách không được, những tưởng lính loạn tặc như sấm vương, sấm Tương, Bát Đại Vương, Hận Thiên Cao, Tào Tháo, lúc thất bại cũng không ít, nhưng thoáng chút là có thể trở dậy, triều đình và quan phủ làm thế, dân chúng sao mà không phản chứ.
Lý Mạnh nhìn hết thảy chuyện này có chút chéế lặng, giống như đang xem trò hề, hắn cũng không biết lịch sử có phải vì hắn tới mà thay đổi gì không, bởi vì theo lịch sử dạy thời phổ thông, căn bản không có đề cập đến những địa phương này.
Trên thực tế, đúng theo lịch sử trong thời không bình thường thì mấy năm sau khi Lý Tự Thành vây công Lạc Dương, thủ quân Lạc Dương nợ quân lương, căn bản không có sĩ khí, Phúc Vương lại là một người keo kiệt tới cực điểm, căn bản không nỡ đưa tiền giúp quân đội, mấy vị quan viên của phủ Lạc Dương đau khổ cầu xin, rốt cuộc liền ban xuống một đống bạc, những quan viên này sau khi nhận được bạc, chuyện đầu tiên chính là giữ lại cho mình và các đồng liêu một phần như thường lệ.
Hơn nữa những phiên vương hoàng tộc - nhà giàu có bạc chân chính kia, thì triều đình lại nghiêm cấp bọn họ xuất bạc cứu tế, cho dù có thiện tâm muốn làm chút chuyện, bởi vì lo phiêu vương mượn lần này mua chuộc lòng người, nhân cơ hội làm phản, cho nên một mực nghiêm cấm. Nhưng Chu vương cấp bên Lý Mạnh tiền nuôi sống con gái cũng bịt miệng một lần đã là gần ba vạn mấy ngàn lượng.
Thiên hạ vốn là một thể, Sơn Tày Hà Nam gặp nạn đói lớn. Sơn Đông và Bắc Trực Đãi cũng bị ảnh hưởng, chỗ này rất bất ổn. Lý Mạnh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, có điều bởi vì Lý Mạnh ở bên Giao Châu, nên chưa xảy ra tình trạng hỗn loạn gì.
Vào tháng tư, lại có một chuyện lạ xảy ra ở các nơi chỗ Đăng Lai, gần như tất cả huyện thành châu thành ở phủ Đăng Châu và phủ Lai Châu đều bị người ta dán thông báo và bố cáo, những bố cáo này đều là dán vào lúc nửa đêm.
Chuyện thần bí, nhưng nội dung trên bố cáo lại đại nghichh bất đạo, kinh thế hãi tục, nói là vận số Đại Minh sắp hết, thiên hạ tai ách, yêu nghiệt xuất hiện, chính là vào mạt thế (cuối thời). Long khí đã dời tới Bắc, Đại Hãn Hậu Kim Hoàng Thái Cực có mạng hợp lòng trời, đáp lại lời thỉnh của vạn dân thiên hạ lên ngôi hoàng đế, tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm thái tổ, niên hiệu Sùng Đức, sửa quốc hiệu là Thanh.
Trên thực tế, bên trong châu huyện lân cận Sơn Hải Quan, Bắc Trực Đãi, Sơn Đông đều xuất hiện lời công bố và thông báo này, có điều nhanh chóng bị những quan viên địa phương vội vã cấm tiệt tiêu hủy, có điều lại có tin truyền ra, tướng thành của Đại Minh ở trước mặt mật thám của Hậu Kim giống như cái sàng.
Xưng hoàng đế, lập quốc hiệu, sửa quan chế, đây là sửa sang hệ thống chính trị của mình, cũng cho mình một danh phận dựng cờ khởi nghĩa, ghi rõ có hùng tâm tráng chí thiên hạ, triều đình Đại Minh mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì, đây mới thực sự là chuyện bi ai. Truyện "Thuận Minh "
Văn cáo thông báo đều bị tiêu hủy kịp thời, có điều lòng người ở các nơi Sơn Đông lại bàng hoàng, còn có lời đồn đại nói là Khổng Hữu Đức sau khi được phong vương, muốn suất lĩnh đại quân trở lại xâm lược, đổ bộ lên Đăng Châu, kết quả có không ít dân chúng sợ hãi chạy tới phủ Lai Châu, cho dù thế nào, lần này thế công của dư luận ở Đông Lỗ rất thành công.
Vào tháng tư, Lý Mạnh liên lạc với những người thường lui tới, an bài người mang tin đưa một bức thư cho Lưu Phúc Lai ở kinh thành, nói đơn giản chút việc nhà, trong thư Lý Mạnh cũng không nói chuyện quận chúa Chu vương, cũng không nói đến năm vạn lượng bạc kia, loại đầu tư tiền bạc này không cần phải nhắc ở miệng, trong lòng mọi người nắm rõ là được rồi. Truyện "Thuận Minh "
Tuần phủ và tham tướng Tổng binh Sơn Đông đều là một loại thái độ làm như không thấy với Lý Mạnh, cũng không phải lần đó đắc tội phải người nào, mà là do những người này không biết làm sao sử dụng Lý Mạnh.
Lý Mạnh hiện giờ là Đô Tư, chiến binh suất lĩnh toàn là cầm quân tiền nhưng không trồng trọt, hễ có chiến sự đều phải điều động tất cả, nhưng phía sau hắn có vị Lưu thái giám kia, mọi người thật sự là không dám. Lưu thái giám là thái độ gì, ví dụ như con cháu nhà mình ra chiến trường với công trạng hoặc ở hậu phương yên ổn làm quan, lên chức ổn định là được.
Thái giám chấp bút Lưu Phúc Lai của Ti lễ giám vẫn không tỏ thái độ, những quan to Sơn Đông này cũng không dám quyết định, cũng may binh mã Lý Manh thu vào cũng hơn hai ngàn, có lẽ so với đại quân trú đóng ở Đăng Châu mà nói, thật sự ít ỏi, có nó hay không có cũng chẳng khác là bao, có dùng hay không cũng chẳng ảnh hưởng đại cục, đặt ở Lai Châu là được.
Có một số chi tiết rất nhiều người không chú ý tới, đại quân triều đình đóng ở Đăng Châu, nhưng bọn cướp đường thổ phi vẫn hoành hành ở cảnh nội (biên giới) như cũ, hải tặc cũng thỉnh thoảng quấy rầy, quân đội được cho là chiến binh duy nhất ở phủ Lai Châu, cũng chỉ có doanh Giao Châu trong tay Lý Mạnh, nhưng phủ Lai Châu lại yên ổn tốt lành, không có ai dám gây chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...