Nói ra thì những tên hải tặc này cũng là không dễ dàng, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn phải lẻn bờ cướp bóc, trên thực tế là giống với những bộ tộc du mục lựa chọn mùa đông để đi cướp bóc vậy, do khi đến mùa đông, các nhà các hộ thường là có chút tiền để dành, rồi thì lương thực tích trữ chuẩn bị cho năm mới, đặc biệt là lúc sắp tết, chính là lúc những khoản tích trữ là phong phú nhất.
Hải tặc lựa chọn lúc này để lên bờ cướp bóc âu cũng là hợp lí, vốn dĩ nhìn thấy có hơn 200 người đang lao động trên bờ biển, hai mươi mấy tên hải tặc này đều là không coi những người đó ra gì, trong mắt chúng thì ở vùng duyên hải Sơn Đông này, bất luận là người của vệ sở hay người dân bình thường, đều là không khác gì lũ lợn. Truyện "Thuận Minh "
Thế là những người này cầm theo binh khí, vừa hò hét vừa nhảy xuống thuyền, dựa vào kinh nghiệm trong những lần cướp bóc trước đó, trong số những người làm việc ở ngoài bờ biển thường là có cả phụ nữ, sau khi bắt về còn có thể sung sướng, hưởng thụ ya.
Ai ngờ vừa nhảy xuống thuyền, ba trăm "thôn dân" đó hoàn toàn không bỏ chạy tán loạn, mà ngược lại, họ nhìn chằm chằm vào mấy con thuyền, làm việc ngoài bờ biển, bị tê cóng chân tay cũng không nói làm gì, quan trọng là không biết những ngày khổ cực như này bao giờ mới kết thúc, ngày nào cũng bị sai khiến như là súc vật, vất vả khổ sở để làm mã tặc rốt cuộc là vì cái gì, còn không phải là muốn có được cuộc sống thoải mái.
Nhưng những binh lính của doanh trại Giao Châu quá khó đối phó, trong tay mã tặc cũng chỉ là xẻng gỗ dài bốn thước, tên nào muốn phản kháng là liền bị chọc chết, thời tiết như này có lao ra biển thì cũng bị cóng chết, đúng là tiến thoái lưỡng nan ya.
Nhìn mấy chiếc thuyền vừa cặp bờ này, những người trên thuyền cũng chỉ là cầm mấy thứ binh khí như đao kiếm, mà nhân số cũng rất ít, lập tức những tên mã tặc này đều là nảy sinh ý nghĩ cướp thuyền chạy trốn, chỉ cần cướp được mấy con thuyền đó, thì chẳng phải là có thể ngồi lên thuyền cút lượn luôn sao? Hơn hai trăm người, tên nào tên nấy hai mắt đều đổ ngầu lên. Còn mấy tên hải tặc đó cũng là có chút chột dạ, nghĩ thầm, những "thôn dân" này chắc là sợ quá hóa ngu rồi, sao chúng lại không bỏ chạy nhỉ? Truyện "Thuận Minh "
Rồi đột nhiên nghe thấy một tiếng hô lớn, hơn hai trăm "thôn dân" đó liền giống như là hổ đói trông thấy lợn con, vung xẻng gỗ ở trong tay lên ào ào lao đến. Trường hợp như này, các hải tặc cũng là từng gặp phải, chỉ cần giết mấy tên cầm đầu, thì những người khác cũng sẽ bỏ chạy hết, vốn làm ăn của chúng là sự liều mạng, chút dũng khí này cũng là có thừa.
Những hải tặc này cũng không hàm hồ, ai nấy đều gầm lớn giơ đao lao đến, trong số các hải tặc của đại Minh thì có không ít người Nhật Bản hỗn tạp trong đó, đều là những kẻ lang bạt không chỗ dung thân ở Nhật Bàn, những người này cũng là được đào tạo võ thuật một cách có bài bản, lại là dũng mãnh gan dạ, thông thường đều là bị hải tặc đại Minh sử dụng như bia đỡ đạn.
Trong số hơn 20 tên hải tặc lên bờ này quả thực có mấy tên Nhật Bản, những người này đều là cầm trường đao trong tay. Các :thôn dân" kể cả có cầm xẻng gỗ lên để đỡ thì cũng là bị kiếm Nhật chém cho đứt cả xẻng lẫn người. Vừa đụng độ liền chết 4, 5 người, nói ra thì đám hải tặc cho rằng trận chiến này chắc sẽ kết thúc tại đây, các "thôn dân" này chắc chắn sẽ bỏ chạy tán loạn, nhưng sự thực lại là khác xa với ý nghĩ của chúng.
Những mã tặc tù binh này khi nhìn thấy những chiếc thuyền đó, mắt đều là đỏ rực lên, ai cũng không muốn từ bỏ, chết mấy người thì có được xem là gì, then chốt là không thể sống mà chịu tội, mấy tên giặc Nhật đó sau khi bị vây vào giữa, những thanh trường đao trong tay chúng căn bản là không phát huy được uy lực gì, chỉ mới chém ngã được một người trước mặt, liền bị mười mấy cái xẻng gỗ ào ào đập đến tới tấp, lập tức bị đánh cho nằm im bất động, sau đó còn bị ăn vô số cước lên người.
Hai mươi mấy tên hải tặc cũng không biết tình hình sao lại thành ra thế này, vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì toàn bộ đã bị đánh ngã, chết mất 7, 8 người, những người còn lại cũng là không cựa quậy được gì.
Nhưng đến cuối cùng thì những tên tù binh này cũng là không kịp ngồi lên thuyền để chạy, bởi vì những binh sĩ canh chừng chúng của doanh trại Giao Châu đã nghe thấy động tĩnh ở phía này. Những tên mã tặc này căn bản là không biết chèo thuyền, không tên nào chạy được cả, đều là bị bắt trở lại.
Đám hải tặc bị chết mất 8 người, còn có mấy người tắt thở khi được khiêng về đến vệ sở, chỉ còn sót lại 7 người còn sống. Thực ra nếu chỉ là 7 tên hải tặc này, thì Triệu Năng đang trấn thủ ở đó cũng không cần thiết phải báo cáo với Lý Mạnh. Nhưng những lão quân hộ có kiến thức uyên thâm trong thiên hộ sở thì cho rằng, ba chiếc thuyền nhỏ này chỉ là đến đây để thăm dò tình hình mà thôi, tình trạng như này, chắc chắn là có mấy chiếc thuyền lớn đang đợi sẵn ở đâu đó ngoài biển hoặc ở bến cảng lân cận nào đó.
Nếu như những thuyền nhỏ này xác định được địa điểm, thì những thuyền to sẽ được lái đến. Vừa nghe thấy lời này, Triệu Năng liền dẫn người đi tra khảo mấy tên hải tặc đó, quả nhiên là đúng như lời lão quân hộ đó nói, ít nhất còn khoảng hơn 400 tên cướp biển đang rình sẵn ở gần đó, những người này nghe nói Linh Sơn vệ sở gần đây bỗng giàu lên trông thấy, đang là chuẩn bị đến để vơ vét.
Hơn 400 tên cướp biển lên bờ cướp bóc, đó là chuyện lớn ya, trong tay Triệu Năng tuy có 600 người, nhưng ngoài trấn thủ ở đồng muối ra thì còn phải trấn thủ ở những nơi khác của trấn Phùng Mãnh, cũng là có chút lo lắng. Việc thỉnh cầu chi viện điều động binh mã như này là chuyện đại sự, vẫn là phải đích thân Lý Mạnh quyết định mới được.
Lúc Lý Mạnh về đến Tiết Gia thiên hộ sở, từ thiên hộ đến bách hộ, rồi quan viên các cấp đều là khách khí đến mức không đỡ được, cần phải biết. Lý Mạnh hiện giờ là võ quan ngũ phẩm, con cháu nhà mình nếu như muốn ngóc đầu lên được, đúng là phải đầu quân với người bà con Lý Mạnh này, có mối quan hệ đồng hương làm tiền đề, sao lại không khách khí được.
Hai lão quân hộ là Mã Ngọc Hưng và Trương Lâm đều là cùng làm cố vấn cho Lý Mạnh, theo những lời họ nói, những hải tặc lên bờ thăm dò tin tức này nếu như mấy ngày sau không quay lại, thì đại đội thuyền lớn chỉ sợ sẽ lên bờ.
Hải tặc thông thường không chỉ cướp bóc ở một nơi, mà là thay đổi địa điểm liên tục, đương nhiên, những người này cũng là không biết đến uy danh của Lý Nhị Lang ở doanh trại Giao Châu. Mấy lão quân hộ này có chút u sầu, bởi vì khi hải tặc lên bờ cướp bóc thường là lợi hại hơn rất nhiều so với các mã tặc, thổ phỉ trên cạn có lẽ còn phải có chút lo lắng băn khoăn, nhưng hải tặc thì khác, thông thường chúng đều là chó gà không tha, dù gì cũng là phiêu bạt trên biển, căn bản là không lo sau này có ngày phải gặp lại.
Không những thế, sức chiến đấu của hải tặc mạnh hơn rất nhiều so với đám giặc cỏ thổ phỉ bình thường, tuy nói Lý Mạnh có thể đánh bại mấy trăm mã tặc, nhưng những lão quân hộ này vẫn là không có đủ lòng tin vào việc Lý Mạnh có thể đánh bại bọn hải tặc đó, ào ào khuyên hắn điều động thêm một ít quan binh đóng ở Giao Châu đến đây.
Lý Mạnh cũng là có chút cười không được khóc cũng không xong, số quân binh đóng ở trấn Phùng Mãnh mà Triệu Năng thống lãnh có đến 1500 người, nhiều người như vậy chẳng nhẽ đánh không lại bọn hải tặc.
Trên người 7 tên hải tặc đó cũng đều là bị thương nhẹ, chúng bị nhốt trong một căn phòng đá, lúc này cũng là 27 tháng chạp rồi, lúc Lý Mạnh chuẩn bị dẫn người đến hỏi thăm chúng, thì thấy cả Tiết Gia thiên hộ sở đều là đang vô cùng bận rộn, không phải là bận rộn đón năm mới, mà là bận rộn chuyển nhà.
Lý Mạnh cảm thấy khó hiểu, gọi một người quân hộ lại, hiện giờ trong thiên hộ sở, những tráng đinh khỏe mạnh thì gần như đều đã đi làm lính cho Lý Mạnh, số còn lại chỉ là những người có tuổi tác đã cao, họ đương nhiên là biết Lý Mạnh, vội vàng đứng lại chào hắn. Lý Mạnh liền trực tiếp vào vấn đề, hỏi:
"Cả thiên hộ sở sao lại ầm ĩ vậy, rốt cuộc là vì điều gì?".
"Bẩm Lý đại nhân, điều này, chẳng phải là sắp có hải tặc đến đây sao, chúng tôi đều là tránh vào sâu trong đất liền, đợi qua đợt sóng gió này rồi nói sau".
"Chẳng nhẽ thiên hộ chưa nói là các binh sĩ của doanh trại Giao Châu sẽ đến đây để đóng quân ngăn chặn chúng sao, mọi người cứ ở nhà đón cái tết vui vẻ là được rồi".
Nghe thấy câu nói này của Lý Mạnh, người quân hộ đó có chút khó xử và hoảng sợ, không biết phải trả lời hắn như thế nào. Triệu Năng đang đứng bên cạnh liền kéo Lý Mạnh một cái, Lý Mạnh tuy không biết là chuyện gì, nhưng cũng là mĩm cười, khua khua tay để cho người đó đi.
Hai người đi về trước mấy bước, Triệu Năng mới cười khổ một tiếng rồi nói:
"Lý đại nhân, những người bà con này của chúng ta, căn bản là không tin vào bản lĩnh của doanh trại Giao Châu, không cần nói đến họ, ngay đến lão nương nhà tôi cũng muốn chuyển đến trang viên Lý Gia để lánh nạn một thời gian".
Nghe thấy lời này, Lý Mạnh liền trợn tròn mắt, nghĩ thầm trong lòng, doanh trại Giao Châu có thực lực như vậy, lại còn những chiến tích hiển hách sờ sờ ra đó nữa, tại sao bà con lại không ai tin tưởng như vậy. Hai người vừa đi về chỗ nhốt đám hải tặc, vừa nói chuvện với nhau về tình hình hiện giờ, những quân hộ của Linh Sơn vệ sở đều là biết rất rõ nội tình của quân binh đại Minh, họ đều biết cho dù có là chiến binh trong doanh trại, thì cũng căn bản không lôi ra được tên nào có bản lĩnh cả.
Những binh sĩ gọi là có thể chiến đấu thì cũng chỉ là những thân binh gia đinh ở bên cạnh chủ tướng, những người trong Linh Sơn vệ sở trước giờ đều cho rằng, hơn 100 muối đinh được Lý Mạnh kéo đi từ Tiết Gia thiên hộ sở hồi đó có lẽ chính là những người có thực lực nhất, còn những người khác cũng chỉ là đi theo hắn cho đủ người với lại đẹp đội hình mà thôi.
Trận chiến đánh bại Khưu Gia và Bành Gia tuy là hiển hách, nhưng mọi người phổ biến đều cho rằng đó chỉ là được đồn thổi lên, bên phía Thiểm Tây, Hà Nam đánh loạn tặc, chém đầu được mười mấy tên đã là báo tin thắng trận rồi, bên phía Lý Mạnh một trận lại có thể giết được hơn 100 người, ai tin được ya.
Còn bên hải tặc thì khác, những kẻ không có bản lĩnh thì từ sớm đã bị đào thải, mấy trăm tên hải tặc lợi hại như vậy, đối phó với hơn 100 thân binh gia đinh, dường như thắng bại đã là rất rõ ràng, tốt nhất cứ nhanh nhanh mà chuyển nhà đi, đón tết tuy quan trọng, nhưng có giữ được cái mạng thì mới có cái tết năm sau mà đón ya.
Lý Mạnh nghe xong Triệu Năng thuật lại, ngoài cười khổ ra thì mặt hắn cũng không thể hiện được thái độ gì khác, hắn cũng là không cảm thấy thoải mái trong lòng, khó khăn lắm mới được đón cái tết, mà mọi chuyện cứ kéo đến dồn dập thế này, đúng là không thể sống yên ổn mà. Bước đến cổng căn nhà đang nhốt bọn hải tặc đó, Lý Mạnh đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, quay người lại hỏi một người cận vệ:
"Châu tiểu thư mấy ngày này ở bên đó, chắc không phải là vẫn đang ở ngoài biển ngắm cảnh chứ?".
Thời điểm này quả thực không thể để cho Châu Vân Dao chạy nhảy khắp nơi được, cô gái này quả thực quá sức nghịch ngợm, hoàn toàn là có ý muốn dùng mấy ngày này để gỡ gạc lại những ngày bị bức trong thành.
"Châu tiểu thư mấy ngày này vẫn ở trong trang viên Lý Gia, cùng với vợ của Quách sưphụ chuẩn bị hàng cuối năm".
Lý Mạnh gật gật đầu, trong sân đã được bày sẵn ghề. Lý Mạnh ngồi xuống, gật đầu ra hiệu, mấy binh sĩ liền trực tiếp lôi mấy tên hải tặc bị nhốt bên trong ra.
Mấy người này bị nhốt hai ngày trong đó, vừa nhìn thấy ánh sáng, lập tức liền trở nên hưng phấn, nhìn thấy có người đang ngồi ở trước mặt, biết người này chắc chắn là kẻ cầm đầu ở đây, điều không nằm trong dự liệu của Lý Mạnh là, 7, 8 người nàv hoàn toàn không hề cầu xin tha chết, mà ngược lại, đều là bắt đầu chửi bới, không hề có chút sợ hãi gì:
"Nhanh thả ông nội mày ra, nếu không đại đầu lĩnh của bọn ta đến đây, đồ sát cả cái vệ sở này của các ngươi, chó gà không tha".
"Bọn chó các ngươi mù rồi à, biết các ông nội đây là người ở đâu không, dám to gan lớn mật thế này".
"Yamoto Honda Simiki Viva...." (hic, đọc chương sau sẽ hiểu sao lại có cái này..., haha. chết cười)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...