Thuận Minh

Giá tiền này so với giá vừa rồi đà nói thì đắt hơn không ít, đương nhiên, Cao Nhắt Công nàv tắt nhiên còn có lời tiếp, quả nhiên, hắn do dự một thoáng rồi mở miệng nói: "Chỗ muối này không cần Lý đại gia dùng bạc để mua, chỉ cần lấy hàng để đổi là được."

Lý Mạnh từ khi lúc tiến vào cửa hàng tạp hóa cho tới lúc đi ra, tốn không tới một tiếng, sau cùng đạt thành hiệp nghị với Cao Nhất Công là mỗi tháng Cao Nhất Công cung cấp một ngàn năm trăm gánh muối xanh, mỗi gánh hai lạng, do bên Lý Mạnh phụ trách vận chuyển, chỉ có điều tiền mua muối không cần dùng bạc thật để kết toán, phải án chiếu theo đơn hàng mà bọn Cao Nhất Công cung cấp để mua hàng, sau dó thì vận tới bên này, cũng chính là dùng loại hình thức lấy hàng đổi hàng nguyên thủy nhất.

Còn phía Cao Nhất Còng muốn hàng gì ư? Có dược liệu, có vải vóc, thậm chí còn có binh khí, song phương đều giả ngu giả ngơ, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Nếu với giá tiền mà Cao Nhất Công nói ban đầu, Lý Mạnh cho rằng chiếm được tiện nghi lớn, thuận thế mà nhận lời, vậy thì e rằng cuộc buôn bán này chỉ có thể làm một lần, hoặc là có thể bước ra khỏi trạch viện này hay không thì cũng khó nói. Bởi vì đây căn bản là không định làm ăn lâu dài, hơn nữa một số người nói giọng Sơn Đông từ Sơn Đòng tốn bao nhiêu sức lực mới tới được Lư Thị của Dự Tây, mà chỉ vì cú mua bán một lần sáu trăm gánh muối xanh này thì quá đáng hoài nghi.

Về sau Lý Mạnh đối đãi thành thật, cho nên mới khiến người ta thôi cảnh giác, song phương mới có thể tiếp tục bàn bạc.

Bất kỳ ai cũng biết, Cao Nhất Còng và những người chân tay thô to ở bên cạnh hắn là người của phương diện nào, trong tỉnh Hà Nam, ngoại trừ loạn dân Thiểm Tây ra, những người khác không có dạng nhu cầu này. Vải vóc là tài liệu để may quần áo và cờ hào, rượu trắng cao độ là thuốc chữa thương hiếm có, dược liệu thì cũng vậy.

Cửa hiệu của Phúc vương buôn bán muối với loạn dân, có điều nó dẫu sao cũng là sản nghiệp của quan gia, có một số chuyện vẫn bị khống chế rất nghiêm. Dược liệu, binh khí, vải vóc, những nhu yếu phẩm này đều bị khống chế nghiêm ngặt. Chắc chắn những loạn dân nàv cũng khổ sở vì không có cửa để mua đồ. Lý Mạnh lần này tới đây song phương chính là ăn nhịp với nhau.

Có lẽ cửa hàng tạp hóa ở các nơi đều có bát đại doanh của loạn dân Thiểm Tây bố trí trạm gác ngầm, chính là đợi có hội như thế này tìm đến cửa., vừa hay dựng được cửa ngõ với bên ngoài.

Đây cũng tính là tu trợ dân loạn một cách biến tướng. Có điều trong lòng Lý Mạnh không hề có cảm giác hổ thẹn, loạn dân là chính nghía hay là tặc thì không nói, nhưng quan bức dân phản, cái này từ đâu mà có, mọi người chúng lòng đều hiểu. Hơn nữa trong sách giáo khoa thời hiện đại, những người mà quan phủ gọi là loạn dân, đều được xưng là "nghĩa quân".

Hơn nữa Phúc vương dù sao cùng vẫn là thúc thúc của hoàng đế, thân phiên của Đại Minh, ngươi còn đi làm sinh ý với loạn dân, chẳng lẽ chúng ta lại không làm.

Sau khi gặp mặt, đoàn người của Lý Mạnh ở lại huyện thành Lư Thị thêm hai ngày. Cái huyện thành trông thì tường thành cao dày, buổi trưa mỗi ngày lại đóng cửa thành, dường như phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng thế lực đủ loại lại tự do tự tại hành động ở trong thành, cái này rõ ràng là một cái sàng.

Ngày thứ ba, thuyền đội ở ngoài thành đã tận hết khả năng để chất muối xanh. Vải vóc, rượu trắng và dược liệu đều được dở xuống. Song phương thương nghị lần tới sẽ lại liên hệ ở cửa hàng tạp hóa. Cao Nhất Công bảo đảm một cách chém đinh chặt sắt rằng một ngàn năm trăm gánh muối xanh, vào cuối tháng tới sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Cuộc buôn bán này không thiếu phần tham dự của cửa hàng Văn Như, quan hệ của bọn họ ở một giải Hà Nam thực sự là không ít, bọn Mạnh Ân cũng theo ghi ghép và làm việc.

Đoàn người của Lý Mạnh không quay về thành mà trực tiếp lên thuyền, ở bên ngoài gần hai tháng, cũng là lúc nên về nhà rồi. Tuy nói là ở Dự Tây, nhưng sớm muộn gì thì trời cùng lạnh, mùa thu sắp tới gần rồi.

Hồi trình nhanh hơn một chút, dẫu sao thì cũng thuận dòng mà đi, bệnh của nữ hài vào ngày thứ hai ở trên thuyền thì hoàn toàn khỏi hẳn. Có điều so với lúc bị trói lên thuyền thì đúng là an tĩnh hơn nhiều.

Thuyền từ Lạc Thủy và Hoàng Hà, tốc độ càng nhanh hơn, Lý Mạnh đoán rằng còn có khoảng bốn ngày nữa là có thể tới Khai Phong. Đối với nữ hài giả danh tên là Chu Trúc Quân mà nói. Lý Mạnh muốn tìm nàng ta cũng không cần phải bảo người đi gọi, dầu sao thì trên thuyền dù có chuyện hay không có chuyện thì cùng chạy ở bên cạnh Lý Mạnh, cũng bất kể là có kỵ húy hay không.


Quả nhiên, sắp tới bữa trưa, nữ hài lại lắc lư tiến vào trong khoang, xem xem có gì để chơi hay không. Nhìn thấy súng ngắn ở trên bàn liền thốt lên một tiếng kinh ngạc, có chút hưng phấn cầm lên xem. Lý Mạnh lắc đầu, hôm qua ở trên thuyền đã để cho nàng ta nhìn thấv hai khẩu súng ngắn này, còn một mực quấn quýt muốn cầm chơi.

Hôm nay Lý Mạnh dứt khoát tháo hết đạn ở trong súng xuống, đưa cho nữ hài chơi. Hắn cũng không phát hiện, nữ hài tuy nói là ở đó chơi súng ngắn, nhưng trên thực tế mắt lại liếc trộm về phía hắn. Lý Mạnh vừa ngẩng đầu lên, nữ hài lập tức thu lại ánh mắt, hắn cao giọng nói: "Mấy ngày nữa là tới Khai Phong rồi, tới lúc đó ta phái thuvền nhỏ đưa muội vào thành. Muội phải nhớ cho kỹ, lấn sau không được lỗ mạng chạy loạn nữa đâu đấy."

Hắn ban đầu dặn dò rất thành khẩn, dầu sao thì đoạn thời gian này ở cùng nhau, song phương cũng thân cận hơn không ít. Nữ hài vốn đang hứng trí bừng bừng, nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, mặt lập tức sầm xuống, đột nhiên ném súng ngắn lên bàn, quay người chạy ra ngoài, để lại Lý Mạnh ngu ngơ không hiểu gì.

Sau hai ngày lộ trình thì tới Khai Phong, nữ hài tử hoạt bát biến thành an tĩnh, thậm chí còn có chút trầm mặc, ngoại trừ ăn cơm và những chuyện tất yếu ra thì tự nhốt mình ở bên trong khoang thuyền nho nhỏ.

Đối với dạng biến hóa tình tự này, Lý Mạnh cũng không hiểu nổi, dẫu sao thì đối với một nữ hài con nhà giàu như vậy mà nói, kinh lịch mấy ngày nay có thể dùng từ mộng ảo để hình dung, hơn nữa những người của mình cũng không hề xử tệ với nàng ta, cũng có thể tính là một cuộc du lịch Dự Tây rất thoải mái.

Tới bến đò của thành Khai Phong, dầu sao thì sau ngày đó mình rời đi, thành Khai Phong chính là đột nhiên đóng cửa thành. Bọn người Lý Mạnh cố tình để khi trời vừa sáng thì tới đây, cũng không ghé vào bến đò.

Trực tiếp tìm một chiếc thuvền nhỏ rồi thả xuống, đưa cho một thuyền công ba mươi lạng bạc, bảo hắn sau khi đưa người vào trong thành thì cũng không cần phải trở về, cứ đợi một hai tháng sau, thuyền đội quay về rồi lại lên thuyền là được, ở địa phương không có vương pháp như Lạc Thủy, bọn Lý Mạnh cũng tự tại hơn một chút.

Sau khi tiến vào một giải này, Lý Mạnh hành sự một cách nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám lơ là sơ xuất. Ấn tượng của Lý Mạnh đối với nữ hài này rất không tồi, cho nên vẫn phải đưa tiễn. Nữ hài sớm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang đứng ở trên đầu thuyền, nhưng không nhìn phong cảnh ở hai bên như thường ngày mà ngây ngốc nhìn con thuyền này. Truyện "Thuận Minh "

Khi Lý Mạnh bước tới, nữ hài bình thường không lớn không nhỏ lặng lẽ cúi đầu xuống. Lý Mạnh cũng không để ý đến tình tự của nữ hài, mỡ miệng cười nói: "Muội xem, muội sắp được về nhà, gặp cha mẹ rồi đó, có cao hứng không?"

Nữ hài bước về phía hắn, mắt thì nhìn lên mặt nước, lắc đầu nói: "Lý đại ca, muội không muốn về, ở trong nhà giống như là đại lao vậy, cả ngày tử khí trầm trầm, khiến người ta như chết dần chết mòn."

"Đừng nói linh tinh, làm gì có hài tử nào lại nói là gia đình mình như vậy. Nghe này, về nhà muội phải nói với người trong nhà rằng mấy ngày này là trong sạch, bảo rằng nàng gặp được người ăn chay tin Phật, có thể quên hết chuyện của những ngày này thì cứ quên đi, cố gắng mà sống cho tốt"

Lý Mạnh không tiếp lời của nữ hài mà không chút cố kỵ nói tới những cấm kỵ mà mình nghĩ tới. Ví dụ như nói nữ hài tử chưa lấy chồng coi trọng nhất là sự "trong trắng". "Chu Trác Quân" ở đối diện đã bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, có điều cũng biết những gì mà Lý Mạnh nói đều là có ý tốt, khuôn mặt vốn đang nghiêm lại cũng không khỏi giãn ra, nhưng trong mắt đã ngân ngấn lệ.

Lý Mạnh ở bên này thì ngây người, thầm nghĩ mình chẳng phải là chỉ dặn dò mấy câu thôi ư, sao lại khóc, đúng là phiền phức. Lý Mạnh hân thưởng sự thanh xuân mỹ lệ của nữ hài ở trước mặt, trong bụng thì thầm nghĩ "đáng vêu xinh đẹp như thế này, mấy năm sau phải chăng cũng bị hủy trong màu máu của thời đại này."

"Lý lão gia, tới bến đò rồi!"


Mấy thuyền công ba chân bổn cẳng hạ thuyền nhỏ xuống, đây cũng là thúc giục nữ hài mau lên thuyền. Mặt trời đã nhô lên rồi, trên bến đò bắt đầu có người hoạt động, nữ hài nghẹn ngào mấy tiếng, nức nỡ năn nỉ: "Lý đại ca, muội không muốn đi."

Nữ hài nức nỡ năn ni khiến Lý Mạnh mềm lòng, có điều chuyện này không có gì mà do dự nữa rồi, những gì hiện tại mà mình đang làm nhìn thì quang minh chính đại, nhưng nghiên cứu sâu xa thì so với người của bát đại doanh Thiểm Tây, ai có tư cách bị chém đấu hơn ai thì còn khó nói. Những ngày tháng trong tương lai không nhất định là sẽ được yên lành, theo đuổi Nhan Nhược Nhiên còn thường xuyên thấy áy náy, huống chi là nữ hài bình thủy tương phùng, tới giờ còn chưa nói tên thật cho mình biết.

Hắn phất tay, mấy diêm đinh đi tới đẩy nữ hài đưa lên thuvền. Mấy diêm đinh vẫn phải chú ý tới chỗ mà mình hạ thủ, để tránh chạm phải những chỗ không nên chạm. Quan hệ giữa nữ hài này và Lý nhị lang rất là thân mật đó! Bước tới mép thuyền, nữ hài đột nhiên quay đầu lại hét lên: "Lý đại ca, huynh mà bắt muội đi là muội nhảy sông tự vẫn đó!" Truyện "Thuận Minh "

Mấy diêm đinh giật thót mình, quay đầu lại nhìn Lý Mạnh, đối với tiếng hét của nữ hài. Lý Mạnh không hề coi là thật, tiểu nữ hài, tính khí của tiểu nữ hài mà thôi, hắn trực tiếp phất tay, tỏ ý bảo những người này không cần phải để ý.

Sức lực của một nữ hài sao có thể bằng mấy nam nhân, thoáng cái đã bị ném lên thuyền. Tên thuyền công đó vung mái chèo, thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi thuyền đội. Nữ hài lúc ở trên thuyền lớn không giãy dụa được, cho nên cơ hồ là bị ném lên thuyền nhổ. Thấy nữ hài từ trên thuyền nhỏ bò dậy, nhìn nước sông ở xung quanh, lúc này thời tiết đã hơi lạnh, sông sâu nước lạnh, một nữ hài được nuôi chiều từ nhỏ tất nhiên là sợ hãi.

Thấy nữ hài ngẩng đầu lên nhìn. Lý Mạnh mĩm cười vẫy tay coi như là tạm biệt, thầm nghĩ có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Thuyền nhò lướt đi, thủy thủ chèo thuyền thầm nghĩ đã tới giữa sông rồi, cũng không sợ nữ hài tử ở đằng sau đột nhiên làm ra hành động quá đáng, thế nên thản nhiên trèo thuyền tiến về phía trước.

"Tỏm" một tiếng Chương 117

Nhảy sông tự vẫn

Nguồn: Vipvandan

Đả tự: angelofwar - Lương Sơn Bạc

Truyện "Thuận Minh "

Giá tiền này so với giá vừa rồi đà nói thì đắt hơn không ít, đương nhiên, Cao Nhắt Công nàv tắt nhiên còn có lời tiếp, quả nhiên, hắn do dự một thoáng rồi mở miệng nói: "Chỗ muối này không cần Lý đại gia dùng bạc để mua, chỉ cần lấy hàng để đổi là được."

Lý Mạnh từ khi lúc tiến vào cửa hàng tạp hóa cho tới lúc đi ra, tốn không tới một tiếng, sau cùng đạt thành hiệp nghị với Cao Nhất Công là mỗi tháng Cao Nhất Công cung cấp một ngàn năm trăm gánh muối xanh, mỗi gánh hai lạng, do bên Lý Mạnh phụ trách vận chuyển, chỉ có điều tiền mua muối không cần dùng bạc thật để kết toán, phải án chiếu theo đơn hàng mà bọn Cao Nhất Công cung cấp để mua hàng, sau dó thì vận tới bên này, cũng chính là dùng loại hình thức lấy hàng đổi hàng nguyên thủy nhất.

Còn phía Cao Nhất Còng muốn hàng gì ư? Có dược liệu, có vải vóc, thậm chí còn có binh khí, song phương đều giả ngu giả ngơ, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.


Nếu với giá tiền mà Cao Nhất Công nói ban đầu, Lý Mạnh cho rằng chiếm được tiện nghi lớn, thuận thế mà nhận lời, vậy thì e rằng cuộc buôn bán này chỉ có thể làm một lần, hoặc là có thể bước ra khỏi trạch viện này hay không thì cũng khó nói. Bởi vì đây căn bản là không định làm ăn lâu dài, hơn nữa một số người nói giọng Sơn Đông từ Sơn Đòng tốn bao nhiêu sức lực mới tới được Lư Thị của Dự Tây, mà chỉ vì cú mua bán một lần sáu trăm gánh muối xanh này thì quá đáng hoài nghi.

Về sau Lý Mạnh đối đãi thành thật, cho nên mới khiến người ta thôi cảnh giác, song phương mới có thể tiếp tục bàn bạc.

Bất kỳ ai cũng biết, Cao Nhất Còng và những người chân tay thô to ở bên cạnh hắn là người của phương diện nào, trong tỉnh Hà Nam, ngoại trừ loạn dân Thiểm Tây ra, những người khác không có dạng nhu cầu này. Vải vóc là tài liệu để may quần áo và cờ hào, rượu trắng cao độ là thuốc chữa thương hiếm có, dược liệu thì cũng vậy.

Cửa hiệu của Phúc vương buôn bán muối với loạn dân, có điều nó dẫu sao cũng là sản nghiệp của quan gia, có một số chuyện vẫn bị khống chế rất nghiêm. Dược liệu, binh khí, vải vóc, những nhu yếu phẩm này đều bị khống chế nghiêm ngặt. Chắc chắn những loạn dân nàv cũng khổ sở vì không có cửa để mua đồ. Lý Mạnh lần này tới đây song phương chính là ăn nhịp với nhau.

Có lẽ cửa hàng tạp hóa ở các nơi đều có bát đại doanh của loạn dân Thiểm Tây bố trí trạm gác ngầm, chính là đợi có hội như thế này tìm đến cửa., vừa hay dựng được cửa ngõ với bên ngoài.

Đây cũng tính là tu trợ dân loạn một cách biến tướng. Có điều trong lòng Lý Mạnh không hề có cảm giác hổ thẹn, loạn dân là chính nghía hay là tặc thì không nói, nhưng quan bức dân phản, cái này từ đâu mà có, mọi người chúng lòng đều hiểu. Hơn nữa trong sách giáo khoa thời hiện đại, những người mà quan phủ gọi là loạn dân, đều được xưng là "nghĩa quân".

Hơn nữa Phúc vương dù sao cùng vẫn là thúc thúc của hoàng đế, thân phiên của Đại Minh, ngươi còn đi làm sinh ý với loạn dân, chẳng lẽ chúng ta lại không làm.

Sau khi gặp mặt, đoàn người của Lý Mạnh ở lại huyện thành Lư Thị thêm hai ngày. Cái huyện thành trông thì tường thành cao dày, buổi trưa mỗi ngày lại đóng cửa thành, dường như phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng thế lực đủ loại lại tự do tự tại hành động ở trong thành, cái này rõ ràng là một cái sàng.

Ngày thứ ba, thuyền đội ở ngoài thành đã tận hết khả năng để chất muối xanh. Vải vóc, rượu trắng và dược liệu đều được dở xuống. Song phương thương nghị lần tới sẽ lại liên hệ ở cửa hàng tạp hóa. Cao Nhất Công bảo đảm một cách chém đinh chặt sắt rằng một ngàn năm trăm gánh muối xanh, vào cuối tháng tới sẽ được chuẩn bị đầy đủ. Cuộc buôn bán này không thiếu phần tham dự của cửa hàng Văn Như, quan hệ của bọn họ ở một giải Hà Nam thực sự là không ít, bọn Mạnh Ân cũng theo ghi ghép và làm việc.

Đoàn người của Lý Mạnh không quay về thành mà trực tiếp lên thuyền, ở bên ngoài gần hai tháng, cũng là lúc nên về nhà rồi. Tuy nói là ở Dự Tây, nhưng sớm muộn gì thì trời cùng lạnh, mùa thu sắp tới gần rồi.

Hồi trình nhanh hơn một chút, dẫu sao thì cũng thuận dòng mà đi, bệnh của nữ hài vào ngày thứ hai ở trên thuyền thì hoàn toàn khỏi hẳn. Có điều so với lúc bị trói lên thuyền thì đúng là an tĩnh hơn nhiều.

Thuyền từ Lạc Thủy và Hoàng Hà, tốc độ càng nhanh hơn, Lý Mạnh đoán rằng còn có khoảng bốn ngày nữa là có thể tới Khai Phong. Đối với nữ hài giả danh tên là Chu Trúc Quân mà nói. Lý Mạnh muốn tìm nàng ta cũng không cần phải bảo người đi gọi, dầu sao thì trên thuyền dù có chuyện hay không có chuyện thì cùng chạy ở bên cạnh Lý Mạnh, cũng bất kể là có kỵ húy hay không.

Quả nhiên, sắp tới bữa trưa, nữ hài lại lắc lư tiến vào trong khoang, xem xem có gì để chơi hay không. Nhìn thấy súng ngắn ở trên bàn liền thốt lên một tiếng kinh ngạc, có chút hưng phấn cầm lên xem. Lý Mạnh lắc đầu, hôm qua ở trên thuyền đã để cho nàng ta nhìn thấv hai khẩu súng ngắn này, còn một mực quấn quýt muốn cầm chơi.

Hôm nay Lý Mạnh dứt khoát tháo hết đạn ở trong súng xuống, đưa cho nữ hài chơi. Hắn cũng không phát hiện, nữ hài tuy nói là ở đó chơi súng ngắn, nhưng trên thực tế mắt lại liếc trộm về phía hắn. Lý Mạnh vừa ngẩng đầu lên, nữ hài lập tức thu lại ánh mắt, hắn cao giọng nói: "Mấy ngày nữa là tới Khai Phong rồi, tới lúc đó ta phái thuvền nhỏ đưa muội vào thành. Muội phải nhớ cho kỹ, lấn sau không được lỗ mạng chạy loạn nữa đâu đấy."

Hắn ban đầu dặn dò rất thành khẩn, dầu sao thì đoạn thời gian này ở cùng nhau, song phương cũng thân cận hơn không ít. Nữ hài vốn đang hứng trí bừng bừng, nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, mặt lập tức sầm xuống, đột nhiên ném súng ngắn lên bàn, quay người chạy ra ngoài, để lại Lý Mạnh ngu ngơ không hiểu gì.

Sau hai ngày lộ trình thì tới Khai Phong, nữ hài tử hoạt bát biến thành an tĩnh, thậm chí còn có chút trầm mặc, ngoại trừ ăn cơm và những chuyện tất yếu ra thì tự nhốt mình ở bên trong khoang thuyền nho nhỏ.


Đối với dạng biến hóa tình tự này, Lý Mạnh cũng không hiểu nổi, dẫu sao thì đối với một nữ hài con nhà giàu như vậy mà nói, kinh lịch mấy ngày nay có thể dùng từ mộng ảo để hình dung, hơn nữa những người của mình cũng không hề xử tệ với nàng ta, cũng có thể tính là một cuộc du lịch Dự Tây rất thoải mái.

Tới bến đò của thành Khai Phong, dầu sao thì sau ngày đó mình rời đi, thành Khai Phong chính là đột nhiên đóng cửa thành. Bọn người Lý Mạnh cố tình để khi trời vừa sáng thì tới đây, cũng không ghé vào bến đò.

Trực tiếp tìm một chiếc thuvền nhỏ rồi thả xuống, đưa cho một thuyền công ba mươi lạng bạc, bảo hắn sau khi đưa người vào trong thành thì cũng không cần phải trở về, cứ đợi một hai tháng sau, thuyền đội quay về rồi lại lên thuyền là được, ở địa phương không có vương pháp như Lạc Thủy, bọn Lý Mạnh cũng tự tại hơn một chút.

Sau khi tiến vào một giải này, Lý Mạnh hành sự một cách nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám lơ là sơ xuất. Ấn tượng của Lý Mạnh đối với nữ hài này rất không tồi, cho nên vẫn phải đưa tiễn. Nữ hài sớm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang đứng ở trên đầu thuyền, nhưng không nhìn phong cảnh ở hai bên như thường ngày mà ngây ngốc nhìn con thuyền này. Truyện "Thuận Minh "

Khi Lý Mạnh bước tới, nữ hài bình thường không lớn không nhỏ lặng lẽ cúi đầu xuống. Lý Mạnh cũng không để ý đến tình tự của nữ hài, mỡ miệng cười nói: "Muội xem, muội sắp được về nhà, gặp cha mẹ rồi đó, có cao hứng không?"

Nữ hài bước về phía hắn, mắt thì nhìn lên mặt nước, lắc đầu nói: "Lý đại ca, muội không muốn về, ở trong nhà giống như là đại lao vậy, cả ngày tử khí trầm trầm, khiến người ta như chết dần chết mòn."

"Đừng nói linh tinh, làm gì có hài tử nào lại nói là gia đình mình như vậy. Nghe này, về nhà muội phải nói với người trong nhà rằng mấy ngày này là trong sạch, bảo rằng nàng gặp được người ăn chay tin Phật, có thể quên hết chuyện của những ngày này thì cứ quên đi, cố gắng mà sống cho tốt"

Lý Mạnh không tiếp lời của nữ hài mà không chút cố kỵ nói tới những cấm kỵ mà mình nghĩ tới. Ví dụ như nói nữ hài tử chưa lấy chồng coi trọng nhất là sự "trong trắng". "Chu Trác Quân" ở đối diện đã bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, có điều cũng biết những gì mà Lý Mạnh nói đều là có ý tốt, khuôn mặt vốn đang nghiêm lại cũng không khỏi giãn ra, nhưng trong mắt đã ngân ngấn lệ.

Lý Mạnh ở bên này thì ngây người, thầm nghĩ mình chẳng phải là chỉ dặn dò mấy câu thôi ư, sao lại khóc, đúng là phiền phức. Lý Mạnh hân thưởng sự thanh xuân mỹ lệ của nữ hài ở trước mặt, trong bụng thì thầm nghĩ "đáng vêu xinh đẹp như thế này, mấy năm sau phải chăng cũng bị hủy trong màu máu của thời đại này."

"Lý lão gia, tới bến đò rồi!"

Mấy thuyền công ba chân bổn cẳng hạ thuyền nhỏ xuống, đây cũng là thúc giục nữ hài mau lên thuyền. Mặt trời đã nhô lên rồi, trên bến đò bắt đầu có người hoạt động, nữ hài nghẹn ngào mấy tiếng, nức nỡ năn nỉ: "Lý đại ca, muội không muốn đi."

Nữ hài nức nỡ năn ni khiến Lý Mạnh mềm lòng, có điều chuyện này không có gì mà do dự nữa rồi, những gì hiện tại mà mình đang làm nhìn thì quang minh chính đại, nhưng nghiên cứu sâu xa thì so với người của bát đại doanh Thiểm Tây, ai có tư cách bị chém đấu hơn ai thì còn khó nói. Những ngày tháng trong tương lai không nhất định là sẽ được yên lành, theo đuổi Nhan Nhược Nhiên còn thường xuyên thấy áy náy, huống chi là nữ hài bình thủy tương phùng, tới giờ còn chưa nói tên thật cho mình biết.

Hắn phất tay, mấy diêm đinh đi tới đẩy nữ hài đưa lên thuvền. Mấy diêm đinh vẫn phải chú ý tới chỗ mà mình hạ thủ, để tránh chạm phải những chỗ không nên chạm. Quan hệ giữa nữ hài này và Lý nhị lang rất là thân mật đó! Bước tới mép thuyền, nữ hài đột nhiên quay đầu lại hét lên: "Lý đại ca, huynh mà bắt muội đi là muội nhảy sông tự vẫn đó!" Truyện "Thuận Minh "

Mấy diêm đinh giật thót mình, quay đầu lại nhìn Lý Mạnh, đối với tiếng hét của nữ hài. Lý Mạnh không hề coi là thật, tiểu nữ hài, tính khí của tiểu nữ hài mà thôi, hắn trực tiếp phất tay, tỏ ý bảo những người này không cần phải để ý.

Sức lực của một nữ hài sao có thể bằng mấy nam nhân, thoáng cái đã bị ném lên thuyền. Tên thuyền công đó vung mái chèo, thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi thuyền đội. Nữ hài lúc ở trên thuyền lớn không giãy dụa được, cho nên cơ hồ là bị ném lên thuyền nhổ. Thấy nữ hài từ trên thuyền nhỏ bò dậy, nhìn nước sông ở xung quanh, lúc này thời tiết đã hơi lạnh, sông sâu nước lạnh, một nữ hài được nuôi chiều từ nhỏ tất nhiên là sợ hãi.

Thấy nữ hài ngẩng đầu lên nhìn. Lý Mạnh mĩm cười vẫy tay coi như là tạm biệt, thầm nghĩ có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Thuyền nhò lướt đi, thủy thủ chèo thuyền thầm nghĩ đã tới giữa sông rồi, cũng không sợ nữ hài tử ở đằng sau đột nhiên làm ra hành động quá đáng, thế nên thản nhiên trèo thuyền tiến về phía trước.

"Tỏm" một tiếng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui