Thành thật mà nói, mặc dù những gì mà nữ hài này nói có nội dung rất đáng sợ, nhưng giọng nói vẫn rất êm tai, mọi người đối diện với sự la hét của ả ta đều mang thái độ như xem kịch, nghe cũng rất thoải mái. Nhưng nữ hài này sau khi nói ra hỏa khí trong quân và tội danh này, sắc mặt của những người ở trong viện tử đều biến đổi.
Lý Mạnh trực tiếp từ trên xe nhảy xuống. Nữ hài đó vốn rất đắc ý, tưởng rằng nắm được nhược điểm của bọn Lý Mạnh rồi, tiếp theo sẽ lợi dụng điều đó để uy hiếp. Nhưng thấy thái độ của Lý Mạnh và mấy tên diêm đinh mới nhận ra mình đang ở địa bàn của người khác. Nữ hài nhìn thấy động tác của hắn, càng sợ đến nỗi lui liền mấy bước. Lúc này, cửa khách sạn đã bị đẩy ra, một đường đệ của Mạnh Ân vội vàng chạy vào thông báo, vô cùng lo lắng nói: "Lý đại nhân, thành Khai Phong đóng cổng thành rồi!"
So với thời gian bình thường hay đóng cửa thì sớm hai một tiếng, tòa thành lớn như thế nàv mà không đóng cửa vào thời gian bình thường thì ắt có chuyện lớn. Lý Mạnh cũng không để ý đến nữ hài vừa buông lời uy hiếp nữa, trực tiếp mỡ miệng hòi: "Nhưng có động tĩnh gì khác không?" Truyện "Thuận Minh "
"Chỉ đóng cửa thôi, còn đâu không có gì."
"Chuyện của thương hành các ngươi cũng đừng đi làm nữa, mau nói với nhà đò chuẩn bị nhổ neo. Tiểu Hải, bảo tất cả mọi người chuẩn bị, chúng ta lập tức đi ngay."
Những người được phân phó đều dạ một tiếng, nhanh chóng đi hành động. Vương Hải vừa định đi thì nhìn thấy nữ hài đó, lập tức hỏi: "Đại nhân, người này thì sao?"
"Bịt miệng, trói lại rồi ném vào trong thuyền, tới Lạc Dương chúng ta sẽ thả ả đi!"
Nữ Hài đại nghe thấy lời của Lý Mạnh thì lập tức biến sắc, vừa muốn nói gì đó thì mấy diêm đinh đã nhanh chóng dứt khoát trói gô ả ta lại như cái bánh tét, trực tiếp khênh lên xe, sau đó thì đánh xe lên thuyền đỗ ở bờ sông.
Các diêm đinh bình thường đều được huấn luyện các hạng mục như nửa đêm dậu tập hợp khẩn cấp, đây cũng là chuyện khiến các diêm đinh đóng ở trấn Phùng Mãnh bị các cư dân lên án nhất. Một đám thanh niên ngoại trừ hơi dọa người một chút ra thì ở địa phương cũng rất thành thực, mua đồ cùng không trả thiếu người ta một phân tiền, gặp tình huống khẩn cấp còn có thể nhờ họ giúp đỡ.
Chỉ là vào nửa đêm nửa hôm thường thổi kèn nghe rất thê lương, khiến người ta buổi tối ngủ không được ngon. Đã thế lại chẳng phải là chuyện gấp gì cả, một đám người ăn mặc chỉnh tề cầm binh khí đứng ờ bên ngoài một lúc, sau khi điểm danh xong liền giải tán.
Loại huấn luyện khẩn cấp này là bắt nguồn từ quân giải phóng hiện đại, mặc dù rất nhiều người cho rằng hạng mục này chẳng có ý nghĩ gì, nhưng trong hoàn cảnh phải ứng đối với tình huống đột nhiên phát sinh thì lại có hiệu quả tốt không ngờ. Truyện "Thuận Minh "
Nữ hài giả trai ngu ngơ không hiểu đi theo sau bọn Lý Mạnh, trực tiếp bị ném vào trong thuyền, dẫu sao thì cũng bị trói roi, miệng cũng bị bịt, không sợ nữ hài này làm ra hành động tùy tiện gì, ở trong khoang thuyền đủ sáng đủ gió, nữ hài dùng ánh mắt kinh hãi nhìn những người đang bận rộn ở bên cạnh.
Án chiếu theo phỏng đoán của nữ hài, nói sao đi nữa thì cũng phải buổi tối mới có thể nhổ neo. Xem ra với gần một trăm người, án chiếu theo lẽ thường thì quả thực là không thể chuẩn bị xong trong nhất thời bán hội được.
Mọi người đều đang bận rộn, không có ai để ý tới nữ hài đã trở nên vô hại này nữa, cũng không có ai chú ý tới mắt của nữ hài này đang đảo như rang lạc, nhìn ngó khắp nơi, dùng hết khả năng để nhìn, trong ánh mắt đó, thành phần kinh hoàng thì ít mà thành phần hiếu kỳ thì nhiều.
Nằm ngoài dự đoán của nữ hài đó, thậm chí là nằm ngoài của dụ đoán của chường quĩ và người hầu trong khách sạn. Sau hơn nữa tiếng, tất cả gia súc và hàng hóa, cùng với với trang bị đều được đưa lên thuyền. Đầu mục diêm đinh ở trên thuyền thì kiểm nghiệm nhân số, sau khi lớn tiếng thông báo cho nhau, Lý Mạnh hạ lệnh nhổ neo.
Thân thuyền rung rung, nữ hài đó đương nhiên biết là đã nhổ neo rồi, nữ hài dựa vách thuyền, mắt trợn trừng, trên mặt lộ ra thần tình bất khả tư nghị, thầm nghĩ chẳng lẽ tên ác đồ này dứt khoát bỏ lại đồng bạn mà trực tiếp nhổ neo bỏ đi ư, thật đúng là không biết chăm lo cho thủ hạ.
Đương nhiên, nếu nữ hài này biết đội ngũ của Lý Mạnh tổng cộng có hơn hai trăm người, hơn nữa còn có mấy chục thớt ngựa và mấy chiếc xe to, một số hành lý đều toàn bộ được đưa lên thuyền một cách ngăn nắp, mắt của cô ta nhất định sẽ càng trợn to hơn.
Sau khi thuyền rời khói bến tàu, mặt trời vẫn chưa xuống núi, sắc trời vẫn còn rất sáng. Lý Mạnh đứng ở mạn thuyền một mực nhìn chằm chằm vào bến đò ở ven bờ. Cửa thành bị đóng sớm nếu bởi vì có đại sự khẩn yếu gì đó, với cự ly khoảng năm dặm, binh sĩ cưỡi ngựa và bộ tốt chắc rất nhanh sẽ chạy tới. Có điều bên đó tất cả vẫn như bình thường, không nhìn ra một chút bất thường nào cả.
Thành Khai phong ở xa xa đắm chìm trong ánh chiều tà màu hoàng kim, lộ ra vẻ tráng lệ vô cùng. Trong lòng Lý Mạnh có một chút cảm giác không tên, thành lớn như thế này, cũng không biết mình còn có thể vào thành ngắm nhìn sự phồn hoa của nó nữa không, hôm nay vào thành du ngoạn đã là rất xa xỉ tiêu phí thời gian rồi, hồi trình khẳng định là không thể chậm trễ được nữa. Thuyền chầm chậm ngược dòng mà lên, sau khi trời tối đã ra khỏi địa giới của phủ thành Khai Phong. Người lái đò và các diêm đinh đã lấy bếp lò ra, bắt đầu thổi cơm ở trên thuvền. Khi rời khỏi khách sạn ở bến đò, mọi người đều có chút khẩn trương. Mọi người đều là tâm phúc thân tín của Lý Mạnh, tất nhiên biết Lý Mạnh lần này ra ngoài không phải là quang minh chính đại, vừa rồi có thám tử theo đuôi, hơn nữa cửa thành đột nhiên bị đóng trước giờ, khiến người ta đều phải chuẩn bị tác chiến.
Khi lên thuyền cũng vẫn cẩn thận đề phòng, nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ xảy ra gì đó bất thường. Cho tới tận khi trời tối, xung quanh vẫn yên tĩnh như thường, mọi người lúc này mới được yên tâm. Sau khi khẩn trương thường thường là càng thêm buông lỏng, trên thuyền tràn ngập tiếng cười nói, có vẻ khá sảng khoái.
Đối với dạng tình huống này, Lý Mạnh cũng lười chẳng buồn quản, ở đuôi thuyền mà hắn ngồi cùng bắt đầu nổi lửa thổi cơm, mùi thơm bay tới, rất là dụ người. Đã là ở trên sông, cá ở đây tất nhiên là không ít, nhà đò có ý tiếp đãi, tất nhiên là lấy đồ ngon ra để làm. Một đám diêm đinh cao hứng bừng bừng vây lại ở đó, hiển nhiên là thèm ăn lắm rồi.
Thủy lưu của Hoàng Hà ở một giải Hà Nam cực kỳ bằng phẳng, thuyền đi cũng rất bình ổn. Lý Mạnh thi triển quyền cước ở trên đầu thuyền, làm mấy cái chống đẩy, hoạt động thân thể, không thể cho phép mình được buông lỏng vào bất cứ lúc nào. Lúc này Vương Hải đi tới, thấp giọng hỏi Lý Mạnh: "Lý đại nhân, nữ hài mà ta bắt đó xử trí thế nào đây?"
Nếu là thám tử bình thường, phỏng chừng cũng không cần phải xin chi thị như thế này, sau khi tra hỏi xong trực tiếp buộc một khối đá vào chân rồi ném xuống Hoàng Hà là xong, vạn sự đại cát. Nhưng nữ hài này tuy mặc y phục của hạ nhân và đội mũ nhỏ, giả trang làm nam nhân, nhưng cho dù là vậy cũng có thể nhìn ra ả ta là một mĩ nhân. Truyện "Thuận Minh "
Hơn nữa cách hành sự của nữ hài này cũng hơi kỳ quái, hiện tại nghĩ kỹ lại, các loại hành vi từ trong thành theo ra, so với trẻ con cũng chẳng khác biệt lắm.
Trong loạn thế, mĩ nữ cũng có giá trị độc đáo của riêng mình, đặc biệt Lý Mạnh hiện tại vẫn còn độc thân. Đầu óc của Vương Hải xoay chuyển rất nhanh, chuẩn bị tìm vài chuyện gì đó để lấy lòng đại nhân nhà mình, để tiện trở về được làm thống lĩnh diêm đinh, à không, quân binh chứ. Lý Mạnh sau khi làm thủ bị Giao châu, người bên dưới sao không thể kiếm được một cái công tác như thiên tổng chẳng hạn.
Lý Mạnh quay đầu lại nhìn khoang thuvền đang nhốt nữ hài, nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Nữ hài da mịn thịt mềm, chắc là con cháu nhà giàu. Nhưng tiểu thư con nhà giàu sao lại to gan theo chúng ta ra khỏi thành, lại còn biết cả súng điểu và luật của Đại Minh nữa, không đơn giản tí nào!"
Còn có một hoài nghi mà Lý Mạnh không nói ra, thành Khai Phong đóng cổng thành sớm phải chăng là có liên quan tới nữ hài này. Nghe thấy Lý Mạnh tự hỏi tự đáp, Vương Hải cũng bắt đầu trở nên thận trọng, thấp giọng hỏi: "Có cần trực tiếp ném xuống sông không?"
Lý Mạnh trầm ngâm một thoáng rồi phủ quyết đề nghị này, cho dù là tới thời Minh mạt, nhưng quan niệm pháp chế cơ bản của một người hiện đại vẫn rất thâm căn cố đế, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc là trên chiến trận, nếu không thì không thể tùy tiện giết người. Đây cũng là một trong những nguyên tắc cơ bản của Lý Mạnh, huống chi đây còn là một nữ hài.
Hắn lắc lắc đầu, mỡ miệng phân phó: "Ngươi đi phân phó các nơi, bảo những người khác đừng nói chúng ta từ đâu tới, lần này đi làm gì. Thả nữ hài đó ra, dẫu sao thì hồi trình của chúng ta cũng qua Khai Phong, tới lúc đó thả cho ả ta về là được, ở trên sông, có người của chúng ta trông chừng, không gây ra họa gì được đâu."
Tới khi thả nữ hài đó ra, Vương Hải và mấy Diêm Đinh khác mặt đều lộ ra vẻ khó xử, nhao nhao đùn đẩy nhau. Trần Lục và huynh đệ Mạnh gia đều ở trên thuyền khác. Lý Mạnh nhất thời có chút buồn bực, nhưng thấy thái đội cung cẩn của người bên dưới, không giống như là muốn gây rối, cũng lười chẳng muốn sai nữa, tự mình đi làm, dẫu sao thì một con thuyền đi cũng chỉ mất có vài bước chân mà thôi.
Án chiếu theo suy nghĩ bình thường của người thời Minh mạt, mọi người đều cho rằng nữ hài này đã bị bắt lên thuyền thì chính là trở thành tư sản của Lý Mạnh, nếu đi thả nữ hài này, khó tránh khỏi phải động tay động chân, đó chính là đại tội, tốt nhất là cứ tránh dính phải điều phiền phức này đi.
Vật dễ cháy trên thuyền lớn bình thường đều là đèn lồng, trông cũng khá tinh tế, bên ngoài có vải che lại để tránh gây ra hỏa hoạn ở trên thuyền gỗ.
Cái gọi là khoang thuyền chính là một căn nhà gỗ nhỏ trên sàn thuyền, bình thường đều là nơi để ngủ đêm. Cửa kèo kẹt một tiếng, nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy nữ hài đang ngả sang một bên đột nhiên bật dậy, Lý Mạnh cầm đèn lồng bước vào, có thể nhìn thấy bộ dạng đang ngái ngủ của nữ hài đó, vừa rồi tất nhiên là đã thiếp đi.
Lý Mạnh thực sự có chút dỡ khóc dỡ cười, nữ hài này không ngờ lại yên tâm lớn mật như vậy, cô không biết bộ dạng này của cô cho dù là đi trên đường cũng có khả năng bị ác thiếu cướp người ư?
Lý Mạnh thò tay vào mép ủng rút ra một thanh trủy thủ, nhìn thanh chủy thủ sắc bén lấp lánh dưới ánh đèn, mắt của nữ hài đột nhiên trợn trừng, lộ ra thần sắc kinh hãi, thân thể liều mạng giãy dụa, chắc là muốn hét lên gì đó, có điều miệng bị bịt giẻ, chỉ phát ra được tiếng thở phì phì trong lỗ mũi.
"Thật thà một chút đi, còn giãv dụa nữa là một đao đâm chết cô đó!"
Nghe thấy tiếng quát của Lý Mạnh, nữ hài rốt cuộc cũng hiểu đối phưong không phải là muốn giết mình, lúc này mới yên tĩnh trở lại. Lý Mạnh dí sát đèn lồng tới trước mặt nữ hài, cao giọng nói: "Nếu còn hét linh tinh, không nghe an bài, cô không phải bị buộc vào tảng đá rồi ném xuống sông cho cá ăn thì cũng bị một đao chém đứt cổ. Cô nếu nghe lời, ta lần nàv vẫn phải quay lại Khai Phong, tới lúc đó ta sẽ bỏ cô lại trên bến tàu, coi như là chưa hề xảy ra chuyện gì, cô hiểu chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...