Thuần Linh Thời Đại

Sau khi nói cười vui vẻ, thoải mái ra về.

Theo lệ thường ngồi trên em xe bắt mắt Mini Cooper của Nhạc Gia về nhà, gió lạnh thổi qua, cảm giác say liền bốc lên toàn thân… Bình thường tửu lượng tôi không kém, nhưng gần đây vì muốn làm “gương soi sáng suốt” cho Việt Triển Bằng, liên tiếp mấy cuối tuần liền thành thói quen, không uống rượu, vất vả lắm mới có cơ hội, nên uống hơi quá.

Lắc la lắc lư về đến cửa nhà, vừa lấy chìa khóa để mở cửa, cửa đột nhiên bật ra, Việt Triển Bằng xị mặt cau có, hiện ra trước mắt.

Đây là cái vẻ gì hử, rất giống như tôi nợ cậu ta một trăm vạn vậy.

“Về lúc nào thế?” Tôi thở ra toàn mùi rượu. Quả nhiên, tiểu tử này mệt mỏi đói bụng, tự nhiên sẽ về.

“Không cần anh lo.” Việt Triển Bằng giọng cứng nhắc, nhíu mày, “Anh say rồi hả? Người toàn mùi rượu.”

“Say chút mới vui.” Tôi cười ha ha, trượt chân, thiếu chút nữa ngã, không ngờ Việt Triển Bằng lại đưa tay đỡ lấy tôi.

Thân hình cậu nhóc mảnh dẻ, truyền đến một mùi hương nhàn nhạt thơm mát.

Cậu ta mặc rất đơn giản, một T-shirt trắng tinh, quần bò mài màu xanh, đi chân trần, tóc ẩm ướt, hẳn là mới tắm xong.

“Nhạc Gia đưa anh về?”

Việt Triển Bằng dìu tôi về phòng ngủ, tôi có chút say, mềm oặt mà tựa vai cậu ta. Đừng thấy thằng nhóc này gầy, sức hơi bị dai đó, cơ thể cũng rất rắn chắc, xem ra mỗi sớm tinh mơ chạy bộ cũng có hiệu quả rõ rệt.

“Sao cậu lại biết là cậu ta?”

“Tôi ở ban công nhìn thấy.” Cậu ta quăng tôi lên giường, động tác thô bạo, có thể thấy cơn giận còn sót lại chưa tiêu hết. Ai, thanh niên bây giờ, vừa hiếu thắng vừa láo quá.

“Nhiều người như thế, anh rốt cuộc thích ai hả?”

Tôi thở một hơi rượu, cười hì hì nói: “Tôi thích hết.”

“Cặn bã, sớm muộn gì cũng mắc AIDS!” Tôi nghe thấy tiếng Việt Triển Bằng nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu thiếu gia, nếu cậu cũng muốn gia nhập hậu cung của tôi, tôi không phản đối đâu đó.”

Tiểu tử này biểu tình thật đáng yêu, khiến tôi nhịn không được mà muốn đùa cậu ta. A tội lỗi tội lỗi, bình thường tôi nhất định sẽ không như thế, đây hết thảy là tội của cồn mà.

“Biến đi, tên biến thái anh đừng đụng vào tôi!” Việt Triển Bằng giận tím mặt, gạt mạnh tay tôi, quay đầu bước đi.

Được được, tôi thầm thở một hơi.

Nhạc Gia Tiểu Kinh bọn họ toàn nói chuyện gây shock, chán ghét rõ rành rành như thế, làm sao có thể biến xấu thành tốt được? Nếu cậu ta thực sự có ý với tôi, đó mới là phiền toái, phiền toái to.

Tôi lười biếng xoay người, chẹp lưỡi, phả hơi ra sặc mùi rượu, sau đó, liền chìm vào cơn buồn ngủ trong hương rượu vấn vít.

Đang lúc ý thức đang nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên, có tiếng bước chân rất nhỏ, dần dần tiếp cận.

Tôi đã được luyện từ bé, chẳng sợ say đến mức nào, hơi có động là sẽ tỉnh ngủ ngay. Ý thức trong nháy mắt khôi phục, nhưng cơ thể vẫn chìm trong men rượu ngọt, ngại nhúc nhích, huống chi tôi nghe ra là tiếng bước chân của Việt Triển Bằng, liền thôi phòng bị.

Tiếng bước chân cúôi cùng đứng bên cạnh tôi, vẫn không nhúc nhích.

Tiểu tử này làm trò gì vầy?

Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, càng thả lỏng cảm giác càng nhạy hơn. Tôi giống như có thể thấy cậu ta đứng lặng bên giường chăm chú nhìn tôi, đôi mắt sâu trầm mặc tỏa sáng, làm lòng tôi chợt thấy e sợ.


Ước chừng một phút, im lặng chết người.

Khi đang không biết cậu ta muốn làm gì, đột nhiên một luồng hơi thở xa lạ lướt nhẹ trên mặt… Quệt chút ẩm ướt, cảm giác mềm mại như đóa hoa, ở trên mặt tôi hơi dừng lại, giống như chùôn chuồn lướt nước, chợt vụt qua.

Tôi bất ngờ trợn mắt, cảm giác say tan thành mây khói.

Đôi môi mềm của cậu ta, cách gò má tôi trong gang tấc, còn chưa hoàn toàn thu hồi.

Ánh mắt giao nhau, Việt Triển Bằng ngạc nhiên đến cứng đờ, một giây sau, sắc mặt biến đổi nhanh, liên tục lui về phía sau…

Vô ý đụng vào ghế, “phịch” một tiếng, người ngã nhào, cậu ta đặt mông trên mặt đất, chật vật vô cùng…

“Cậu vừa rồi làm cái gì?” Tôi theo bản năng xoa xoa mặt.

“Ư… Cái đó… Anh đừng hiểu lầm… Tôi chỉ là… chỉ là…” Việt Triển Bằng, lắp bắp, nhất thời vòng vo nói dối không xong, vẻ mặt đỏ bừng, cụp mắt, căn bản không dám cùng tôi đối diện.

Nghe nói, người Mĩ lần đầu tiên có kinh nghiệm tình dục trung bình chưa đến mười lăm tuổi. Xét tình hình cậu ta, cho dù không phải cựu chiến binh cũng nhất định không còn là trai tân, gì mà ngây thơ đến nỗi như thế kia?

“Cậu không phải vẫn rất ghét tôi à?”

“Tôi đúng là ghét anh!” Việt Triển Bằng giống bị ong đốt, mặt đỏ tai hồng nói: “Tôi biết anh là đồ cặn bã, dã man bạo lực, lăng nhăng phản bội, vừa gặp đã đem tự tôn của tôi giẫm bẹp dưới chân, làm nhục đủ kiểu… Không có ai dám đối với tôi giống như anh… Nhưng cũng không biết tại sao… Tại sao…”

Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, giống như con sói con thua cuộc không cam lòng mà lý sự, “Đ*t mẹ, nhất định là bị mù rồi! Chuyện vừa rồi… Đều coi như tôi không có tự trọng đi!”

Tôi trong lòng lộn xộn, sông cuộn biển gầm.

Cũng may là đã chinh chiến nhiều năm trên giang hồ, chuyện lớn đến đâu, cũng có thể dù Thái Sơn đổ trước mặt cũng không đổi sắc, bởi vậy trước cậu ta vẫn không biểu lộ ra nửa phần dao động.

Việc đến nước này, lòng tôi đã sáng tỏ.

Nếu không tự trải nghiệm, tôi nằm mơ cũng không tin đây là sự thật. Đáng ghét, Nhạc Gia cùng Tiểu Kinh hai cái miệng quạ đen này, bị bọn họ nói trúng rồi!

Kì thật để tay lên ngực tự hỏi, tôi cũng không phải không hề hay biết, chỉ là không muốn đối mặt. Những mảnh vỡ của quá khứ thoáng hiện như ánh đèn flash, nỗi xấu hổ khó hiểu của cậu ta khi thấy tôi không mặc gì, những chất vấn tràn ngập đố kị của cậu ta, ánh mắt lặng lẽ rình rập phía sau lưng của cậu ta… Giống như những hạt ngọc trai rời rạc, nay từng việc từng việc xâu chuỗi lại với nhau.

Thoáng chốc bỗng tỉnh táo, thầm mắng bản thân quá ngu ngốc. Nếu sớm cảnh giác, có lẽ sẽ không rơi vào cục diện đáng xấu hổ ngày hôm nay.

“Đúng, cậu không tự trọng chút nào cả.” Tôi lạnh lùng nói, xoay người xuống giường, lại gần cậu ta.

Tôi ghét phiền toái, cuộc đời không muốn dính dáng gì đến phiền toái. Mà đối phó với phiền toái, thường chỉ có hai cách:

1. Trốn tránh,

2. Nếu trốn không được, thì chỉ còn cách… trừ tận gốc. Dùng thủ đoạn tàn nhẫn, đem bóp chết chồi non ngay từ trong nôi.

“Họ Ngụy kia, ngậm ngay cái miệng thối của anh lại, tôi không cần sự sỉ nhục của anh!” Đại khái không dự đoán được tôi lạnh lùng như thế, Việt Triển Bằng trong mắt thoáng vẻ tổn thương, máy móc buông một câu, quay đầu bỏ chạy.

“Còn muốn chạy? Không dễ vậy đâu.” Tôi dễ dàng một tay đã tóm lấy cậu ta, ném lên giường.

Không phải không thể thừa dịp mà giả ngu, ung dung cười cho qua được. Cắt cỏ mà không đào tận gốc, gió xuân thổi tới lại sinh sôi, thời điểm này nên ra tay hết sức, tôi trong lòng âm thầm cười khổ.

“Tôi làm chuyện mà cậu muốn làm đây.”


Tôi xuống tay chưa từng lưu tình, không khách khí mà cưỡi lên người cậu ta. Một tay nắm chặt hay cổ tay của cậu ta, tay kia xốc mạnh áo T-shirt của cậu ta lên, lẻn vào khuôn ngực nhẵn mịn, vuốt mạnh, thậm chí còn ác ý bóp chặt đầu ngực nho nhỏ của cậu ta, làm cậu ta kêu đau không ngừng…

“Buông…” Cậu ta liều mạng giãy giụa, cổ tay không thể nhúc nhích bị siết đến nổi gân xanh, nhưng vẫn cố lắc để thoát khỏi lực tay tôi.

“Vì sao lại phản kháng? Đây chẳng lẽ không phải điều cậu muốn sao?”

Ngón tay tôi đi xuống, tìm thấy khóa quần jeans của cậu ta mà kéo, lôi kéo một hồi, quần liền bị tôi lột tới mắt cá, lộ ra quần lót màu trắng bao bọc lấy thứ trẻ trung kia… Mặc dù được ẩn giấu, nhưng cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.

Tiểu tử này trưởng thành nhất định không tồi.

“Ngụy Dương, anh buông ra!” Việt Triển Bằng hai chân đá loạn xạ, tôi ép toàn thân, thân hình dẻo dai vững vàng phủ lên, khiến cậu ta không cách gì phát lực được.

Gặp chuyện vô cùng nhục nhã như này, cậu ta xấu hổ giận dữ không chịu nổi, khóe mắt muốn rách ra, đôi mắt đen sáng ngời tựa như sắp phun lửa, xem ra là hận không thể cắn nát thịt tôi rồi.

“Cậu có biết Gay lúc ấy làm kiểu gì không?”

Tôi sỗ sàng xoa mông cậu ta, ngón giữa tìm tòi, cách lần vải mỏng quần lót, liền chạm vào những nếp gấp nhỏ của cậu ta, chỉ dùng chút lực, là có thể đâm thẳng vào mật khẩu thầm kín của cậu ta.

“Mẹ kiếp, buông ra!” Cậu ta lớn tiếng quát, màu máu trên môi trong nháy mắt biến mất.

“Sợ rồi sao? Biết thế nào là xấu xa chưa?” Tôi cười lạnh, buông một bên cổ tay của cậu ta ra, túm lấy đặt dưới háng mình, dùng sức ấn mạnh… dương v*t của tôi dù chưa cương, nhưng cảm giác cứng rắn không thể coi thường. Cậu ta kinh hãi, sắc mặt bợt như giấy.

“Gay khi làm chuyện ấy, sẽ dùng dương v*t đưa vào hậu môn cho đến lúc xong xuôi. Là vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng là cách duy nhất để có thể tiến vào nhau. Lần đầu tiên, cậu sẽ đau đến chết đi sống lại, toàn thân giống như bị xé rách. Nếu gặp được một tiểu công không tồi thì sẽ đau nhè nhẹ thôi, nhưng thực đáng tiếc, đại bộ phận đàn ông đều là t*ng trùng lên não, căn bản không thể khống chế dục vọng. Một khi đã tiến vào cái nơi chật hẹp đến mất hồn kia, có ai lại không sốt ruột mà phì phò bắt đầu xâm nhập chứ? Còn ai quan tâm chuyện cậu sống hay chết đây?”

“Rất nhanh, bông cúc nhỏ của cậu sẽ rách ra mà chảy máu. Thể chất tốt thì còn chịu được, thể chất không tốt thì đó quả thực là khổ hình. Làm qua loa thì đối phương không chịu, làm quá thì sẽ mắc trĩ; làm thường xuyên thì rất dễ đùa với mạng sống khi bắt đầu mắc các bệnh nan y, làm không thường xuyên thì lại khó giải quyết lửa dục của bản thân rồi hai mắt sẽ xanh lè cho coi; gặp được người đàn ông tốt cậu có thể an phận vài năm, nhưng sự thật tàn khốc, gối thêu hoa còn nát hơn cả rơm, một sai lầm thôi là có thể tự thiêu rồi*… Vòng luẩn quẩn này căn bản không có cái gọi là thiên trường địa cửu, tất cả mọi người từ 419 đến 4N9, có thể ở trên thì cứ ở trên, làm thụ thì cứ làm thụ, dâm loạn vô cùng.”

“Đây không phải thế giới vui vẻ gì, còn tàn khốc hơn cả tưởng tượng của cậu. Tôi nói cho cậu biết, Việt Triển Bằng, cậu căn bản không phải người của thế giới này, đối với tôi cũng không phải mơ mộng tuổi dậy thì gì cả, nhất thời là tẩu hỏa nhập ma mà thôi, cho nên ngàn vạn lần đừng cố bẻ cong bản thân, lại càng đừng dễ dàng động tâm với đàn ông! Cậu tốt nhất nên tránh xa tôi ra một chút, nếu không, hậu quả này, không phải thứ cậu có thể chịu được.”

Tôi chậm rãi rút ngón tay về, buông cậu ta ra.

Cậu ta mặt đầy nước mắt, môi run rẩy giống như cánh bướm hấp hối. Tôi cố nén sự thôi thúc mãnh liệt, mới có thể không đưa tay lau đi làn nước mắt ấy.

“Tôi nghĩ như thế là đúng…” Hé miệng, cậu ta rốt cuộc khàn khàn nói, tan nát đến không dám nghe nữa. Nước mắt tích nơi khóe mắt, bị cậu ta mạnh mẽ lau hết, có chút khí thế.

“Anh là cặn bã, tuyệt đối là đồ cặn bã!”

“Tôi cũng không cho mình là người tốt!” Hiệu quả đã đạt được, vô cùng tốt, tôi mặt không chút thay đổi mà nhìn cậu ta.

“Khốn kiếp!” Cậu ta vung một cú, tôi không có né, kết cuộc đã trúng đòn.

Cú đấm này có lực, mà tôi, rất đáng ăn đòn.

Chỉ là… Đau bỏ mợ đi được ấy!

“Đừng tự nghĩ ai cũng yêu mình, tôi chẳng qua nhất thời bị quỷ ám nên mới hôn trộm anh thôi, như thế nào lại có thể yêu được người bựa như thế chứ, là anh nằm mơ giữa ban ngày ấy!” Cậu ta phẫn nộ phun đầy nước bọt lên mặt tôi, đẩy tôi ra, rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi xoa má, thở dài.

Trong ngực giống như có hòn đá tảng đè lên, rồi lại trống rỗng đau âm ỉ không rõ nguyên do. Như có như không, không kịch liệt, nhưng cũng không cách gì bỏ qua, giống như ho khan mà vẫn khỏe, lại giống sốt nhẹ mãi không hết.


Đây là căn bệnh lâu dài, không thuốc chữa.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại. Trấn an chính mình…

Không có gì sai cả, đây đã là việc trong khả năng của tôi, là cách giải quyết chính xác nhất.

Sáng sớm, đã thấy một chiếc Limousine màu xanh thép lấp lóa tỏa sáng, đậu ở dưới khu nhà cũ tôi ở, tựa như quý tộc sang trọng vênh mặt đi vào xóm nghèo, ai cũng phải nhìn.

Tôi xách hành lí, đưa Việt Triển Bằng xuống dưới. Cậu ta tránh tôi như tránh vi trùng, trước sau duy trì khoảng cách ba bước chân, phi nhanh vào trong xe, cúi đầu nhắm mắt, co thành một khối.

Bình thường là sói con kiêu căng đến vểnh đuôi, lúc này lại như chó nhà có đám, bị thua cuộc vậy.

Tôi biết, tối hôm qua là có chút quá đáng, đối với tâm hồn nhỏ bé của cậu ta đã tạo một thương tổn nghiêm trọng. Nhưng mà nếu không làm như vậy, vạn nhất cậu ta thực sự thành tuyệt thế tiểu thụ, tôi chẳng lẽ lại không phải là tội nhân thiên cổ?

“Một tháng không gặp, Tiểu Bằng lại trở nên nhu thuận thế sao?” Người đàn ông từ ghế lái đi ra, thân hình cao ráo như trúc, tao nhã bình tĩnh. Thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười.

“Anh Hoa, tối qua em đã báo cho anh tin tốt đúng không? Trải qua gian khổ rèn luyện, em đã đào tạo cậu ấy thành một thanh niên thế kỉ mới tinh thông hết mọi việc từ bếp cho đến việc nhà, chính trực lương thiện, hành vi lễ độ, cử chỉ lễ phép, thậm chí hàng ngày còn chạy bộ nữa. Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, anh có thể dẫn cậu ấy về.” Tôi dõng dạc, đương nhiên, trọng điểm chính là câu cuối.

“Ngụy Dương, thật vất vả cho cậu.” Cô Kiến Hoa cười nói, toàn thân tắm trong ánh mặt trời, đẹp đến tuyệt đối.

“Không vất vả, không vất vả.” Tôi vẻ mặt nịnh nọt, “Anh Hoa đã nhờ, chẳng ngại núi đao biển lửa, em cũng không từ chối đâu.”

“Giữa cậu và nó…” Cô Kiến Hoa đánh giá tôi, có chút suy nghĩ, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tôi nheo mắt, “Có thể có chuyện gì?”

“Vậy sao cậu đêm hôm lại gọi tới kêu tôi đến đón Tiểu Bằng? Khẩn cấp đến muốn trả nó về ư?”

“Đúng lúc cậu ấy đã thay da đổi thịt, mặt khác mọi người đều lo lắng cho cậu ấy, cho nên để gia đình anh sớm đoàn tụ một chút.”

“Ngụy Dương, cậu nghĩ tôi thật sự tin vào chuyện ma quỷ của cậu sao? Cậu chuyên tâm nói dối, ánh mắt sẽ híp lại như mèo con trộm thịt, cười cũng rất giả.” Cô Kiến Hoa từng bước lại gần, nắm lấy cánh tay phải tôi, ghé bên tai nói nhỏ: “Cậu rốt cuộc đã làm gì nó?”

Nếu tôi là gián, thì anh là dép lê; nếu tôi là yêu ma, thì anh là kính chiếu yêu.

Bất cứ lúc nào, tôi đều lộ nguyên hình trước mặt anh.

“Không có gì, em chẳng qua đem chuyện năm đó anh làm với em, làm lại với cậu ấy thôi.” Tôi thu lại ý cười, bâng quơ khẽ nói.

Lần nào cũng không che giấu được, cứ cố giả bộ cười, tôi thật sự rất mệt mỏi.

Bàn tay chạm lên cánh tay phải khẽ run, Cô Kiến Hoa buông tôi ra, biểu tình dĩ nhiên cứng ngắc.

Ánh mắt đối nhau, tôi thấy sâu trong mắt anh có nỗi chua xót, như buổi chiều tà ảm đạm trong cơn mưa dầm, một chút chợt ánh lên như thế.

Trong lòng lập tức có một tia đau đớn, lại có một tia mừng rỡ.

Đau đớn chính là bởi tôi đã làm anh khổ sở, mừng rỡ chính là không chỉ có mình tôi khổ sở.

“Em nói đùa thôi, anh đừng cho là thật.” Chỉ ra vẻ được một giây, tôi lập tức khôi phục sự vui vẻ.

Tôi hối hận, vô luận thế nào, tôi cũng không mong thấy vẻ ray rứt đau thương này của anh.

Chuyện cũ vốn đã thành tro tàn, sao lại phải đụng đến vết sẹo cũ kĩ ấy?

Hiện giờ, tôi với anh đều vui vẻ mà đứng cạnh nhau, đón ánh mặt trời, chuyện trò hỉ hả, này chẳng lẽ không phải là ân huệ lớn nhất mà cuộc sống ban cho sao? Còn tốt hơn so với lúc mà tôi và anh ôm nhau nhưng không cách nào thân cận, đau thấu tận tim gan.

“Ngụy Dương, có lẽ tôi thật sự không nên đưa nó đến chỗ cậu, cậu có trách tôi không?” Cô Kiến Hoa cười khổ, sắc mặt càng thêm nhợt.

“Không phải lỗi của anh.” Tôi nhịn không được mà nắm tay anh, lạnh thấu xương, trái tim vừa ổn, lại tràn ngập chua xót.


“Tiểu Bằng là em trai Y Na, là người rất quan trọng, cậu cũng là người rất quan trọng với tôi. Tôi hy vọng, cậu cùng nó có thể vui vẻ với nhau.” Cô Kiến Hoa hạ giọng nói.

Nghe được hai chứ “Y Na”, tôi cười khổ buông tay, mặc cho đầu ngón tay lạnh lẽo của anh trượt qua lòng bàn tay ấm áp của mình.

Kiếp trước kiếp này, thoáng qua như giấc chiêm bao.

Người trước mắt, tôi đã sớm không thể chạm vào, dù cho anh có gần tôi, gần tôi như thế…

“Yên tâm, anh Hoa. Em cùng tiểu thiếu gia rất vui vẻ, chuyện gì cũng không có. Tin em đi, cậu ấy sau này nhất định sẽ trở thành một người đàn ông tốt.” Tôi nghiêm túc cười.

“Cũng được, để nó về với tôi vậy.” Cô Kiến Hoa cũng lộ ra nụ cười tươi, “Sinh nhật mười tám của nó là cuối tuần này, bố mẹ vợ tôi cũng từ Mỹ về, lo liệu cho nó. Đến lúc đó sẽ rất tưng bừng, cũng nên đưa nó về nhà rồi.”

Tôi gật gật đầu, đi lên, gõ gõ cửa kính xe.

Việt Triển Bằng đang co mình ngủ ở ghế sau từ từ ngồi dậy, biểu tình vô cùng cứng nhắc. Đây cũng là lần đầu tiên từ tối qua, tôi với cậu ta đối mặt.

“Trở về ngủ một giấc cho ngon, quen một cô bạn gái đáng yêu. Rất nhanh thôi, cậu sẽ đem tòan bộ nơi đây quên hết thảy, kể cả sự cặn bã của tôi.” Tôi thái độ thân thiện, ngữ khí chân thành.

“Tôi ghét anh!” Lời nói lạnh như băng, Việt Triển Bằng oán hận đóng cửa kính, tiếp tục ngủ.

Tôi nhếch môi hướng qua Cô Kiến Hoa, “Tương kính như “băng”*, cũng là một kiểu thân thiện.”

Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, tôi thở thật dài một hơi.

Trở lại nhà, một mảnh yên tĩnh. Không còn ông vua con kiêu ngạo gào thét, hoa tay múa chân; cũng không còn ai tranh mất máy tính cùng sofa, tha khoai tây chiên đến đâu là vãi ra đến đấy; nếu không phải thực phẩm nhập khẩu thì không thể ăn nổi thứ gì, cũng không cần đi tò tò theo sau cậu ta thu dọn chiến trường… Căn nhà này, trở về là chốn tự do của một mình tôi.

Đi đến cửa sổ sát sàn, nơi đó có một chiếc giường đơn kiểu mới, là đặc biệt mua cho Việt Triển Bằng. Trước đó, khi nhóc con cả ngày như Đường Tăng lải nhải oán giận chuyện sofa lún quá hại cậu ta ngủ đau hết cả người, thật sự chịu không nổi việc cái thứ âm thanh kinh dị ấy chọc vào tai mà tôi chỉ còn cách lấy tấm chi phiếu duy nhất, đi đến cửa hàng nội thất cực nổi tiếng, chọn được cái giường đơn hợp ý cậu ta kia.

Nhìn thì đó chỉ là một cái giường đơn, nhưng giá trị của nó đã tiêu tốn mất toàn bộ tài sản của tôi. Nghĩ đến đây không khỏi vỗ đầu, vừa rồi gặp Cô Kiến Hoa,đã quên đưa biên lai cho anh, kêu anh thanh toán, đáng ghét, tiền ăn cuối tuần lại báo động rồi.

Đẩy cái giường vài cái là đã lui vào góc, dùng túi chống bụi bọc lại tử tế. Như vậy, dấu vết cuối cùng về cuộc sống của Việt Triển Bằng tại căn nhà này đã được xóa.

Tôi đặt mông ngồi lên sofa, duỗi thẳng chân tay, dựa đầu về sau.

Không nói rõ được đến cuối cùng là thoải mái hay là trống rỗng.

Đ*t mẹ, nhất định là bị mù rồi! Chuyện vừa rồi… Đều coi như tôi không có tự trọng đi!

Lời cậu ta nói, quanh quẩn bên tai, giống như hình ảnh quen thuộc, như một cảnh cũ không dám nhớ lại… Tôi cười khổ xoa thái dương, rốt cuộc đại khái có thể hiểu được tâm tình lúc trước của Cô Kiến Hoa. Dù rằng sau đó, anh đã vứt bỏ tất cả, muốn cùng tôi nắm tay nhau đến tận chân trời, nhưng những luân lý tình thân đã chia cắt chúng tôi, mà bằng cách nào những hình ảnh này lại có thể thoát ra khỏi nhà ngục không kẽ hở ấy chứ?

Yêu là sai, được yêu lại càng sai.

Tôi khi đó, giống như ruồi nhặng bay tứ tán, lo lắng không yên, chỉ sợ là không kém gì Việt Triển Bằng ngày hôm nay. Mà tôi, có cách gì giáo huấn cậu ta đây?

Đã không muốn, thì đừng làm ơn cho người khác.

Tôi không phải không hiểu đạo lý đúng đắn này, nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ cảm động vui sướng, mặc kệ bề ngoài có chênh lệch đến đâu, được người ta yêu nói chung đâu phải chuyện xấu. Mà khi chuyện này thực sự mở ra trước mắt, tôi mới phát hiện hóa ra được người ta bày tỏ lại có sức nặng đến vậy.

Mà điều này, cần chờ đến khi cậu ta lớn lên, trải qua một thời gian, mới có thể hiểu được.

Tôi tin tưởng, không giống tôi lúc trước, Việt Triển Bằng chỉ là nhất thời mê muội. Xem nhiều đĩa AV, ở cạnh nữ sinh đáng yêu, là cậu ta có thể hoàn toàn sửa được lệch lạc hiện thời. Cậu ta vốn là thẳng, không có khả năng lầm đường lạc lối như vậy đâu.

Thở dài thật dài, tôi tựa sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

***

*gối thêu hoa: bạn nào còn nhớ thì cụm từ này mình đã giải thích ở 1 chương của Cực lạc tiên sư rồi, ở đây nghĩa cả câu là người thiếu hiểu biết chỉ cần một sai lầm cũng đủ để hại bản thân :”>

*Tương kính như băng: là bạn Ngụy chế lại từ câu thành ngữ “Tương kính như tân”- ý là cùng kính nhau như khách, nghĩa là phải đối đãi với nhau trọng thị, ân cần như với khách vậy. Chữ Tân ở đây không phải nghĩa là mới mà nghĩa là người từ bên ngoài đến, tức người làm khách. Bạn Ngụy chế thành nghĩa “Kính nhau như băng” là ý em Bằng đối xử lạnh nhạt vs bạn ý cũng có thể coi là một cách kính trọng =)))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui