Một tháng sau.
Linh sơn, một ngọn núi vô danh, cao hơn mặt biển hai nghìn ba trăm mét.
Biển mây nổi thành cụm, cưỡi rồng lái xe sương.
Mặt hướng phía đông, tôi ngồi xếp bằng trên một cụm đất nhỏ nơi đỉnh núi, ngồi thiền như bình thường. Nhưng càng điều tức, ngực càng lo lắng, rốt cuộc nội tức tán loạn, ngực truyền đến cơn đau nhức.
Tôi hơi cuộn người, im lặng cười khổ. Còn luyện tiếp, không thể không tẩu hoả nhập ma.
Chỉ có thể bắt đầu động quyền cước, nhưng khoát tay, nội tức toán loạn khiến ngực tôi hơi đau, căn bản không dùng lực được, tư thế cũng nghiêng ngả, ngã trái ngã phải, hay cho một bộ ngạnh quyền bị tôi múa đến là phô trương.
Được rồi, không nên tự mình chà đạp công phu, đối với bản thân ngoại trừ điên cuồng luyện công ra, thật không biết làm thế nào dừng được nhớ nhung điên khùng trong đầu!
Mọi người thường nói, nếu muốn chân chính kết thúc một phần tình cảm luyến lưu, biện pháp hữu hiệu nhất chính là bắt đầu một phần khác.
Khi tôi cùng Cô Kiến Hoa chia tay, tôi hình như đã nghe theo, trầm mình nơi quán bar hàng đêm ca hát. Tuy rằng phát tiết xong vẫn trống rỗng đến khó chịu, nhưng ít ra, lúc phát tiết, có thể đem cái bóng của đối phương đuổi xa khỏi đầu óc tôi, nhưng lần này, hoàn toàn không được.
Tôi có thử tới “Silence Forest”, mặc kệ 1 hay 0, ai đến tôi cũng không cự tuyệt.
Chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, nếu thật không có 1, chí ít tiểu 0 cũng có thể 69 cho nhau. Mà khi tôi cùng bọn họ trần trụi, thằng em chết tiệt của tôi tựa như ngủ đông, thế nào cũng không chịu tỉnh, dù cho tôi chà xát đến lột một lớp da, nó vẫn ủê oải không phấn chấn nổi.
Với bất kì ai, tôi đều triệt để mất đi “ham muốn”.
Để tiếng xấu “liệt dương”, “không cử động”, “bất lực” không lan xa trên giang hồ, tôi ngừng hành vi ngu xuẩn ấy lại, ảo não về quê bế quan tu hành.
Quê tôi ở chân núi Linh Sơn, có một căn nhà nhỏ trong thôn. Lúc nhỏ nghỉ hè thì, bố mẹ bình thường mang tôi đến đây tiến hành cách huấn luyện kín, thét ra lệnh mỗi ngày lên núi trèo cây leo vách núi, đứng trên đỉnh núi luyện quyền pháp đao kiếm vận khí đả tức…
Biến thái cực kì, khiến cho tôi thường nghi ngờ không biết bọn họ có đúng là muốn bồi dưỡng ra một “Độc cô cầu bại” hiện đại hay không, thật cười ngạo thiên hạ.
Thu quyền nạp tức, ngực vẫn cực khó chịu, tôi lau lau mồ hôi trên mặt, xuống núi về nhà.
Vào thôn nhỏ chân núi, toàn bộ thôn chỉ có một hàng tạp hoá.
Ở đây chỉ có ba mươi hộ gia đình, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi về. Hàng tạp hoá tuy nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ, củi gạo dầu diêm thuốc rượu trà, cái gì cần là có.
Cái gì cũng có, chỉ là không có thuốc tôi thích, chỉ có thể kiềm chế, đổi qua hút một loại khác tương đối nhẹ hơn.
Đ*t, miệng sắp nhạt như miệng chim rồi!
“Chủ quán, một bao thuốc, một phần đồ làm sẵn.” Tôi đi vào.
“Nguỵ tiên sinh ngài đã về.” Chủ quán đã sắp trung niên, lộ nụ cười thân thiện, “Hôm nay chỉ có thịt bò với đùi gà, ngài muốn cái gì?”
“Đùi gà đi.”
“Được, tôi bảo vợ làm nhiều hơn một ít.”
Đồ làm sẵn trong quán đều do bà chủ tự tay làm, mùi vị tươi mới, còn rất tiện.
Cuộc sống nhàn nhã rong chơi này thật khiến người ta ước ao, nếu có một ngày, tôi có thể như ông ta, cùng người mình thích ở trong quán nhỏ nông thôn tại chốn bồng lai tiên cảnh này, phu xướng phu tuỳ, thì tốt biết bao nhiêu.
“Cảm ơn.”
Hút thuốc cùng ăn cơm xong, mới ra khỏi quán, thì thấy một chiếc xe Jeep đen, phóng ầm ầm, gào rú vọt tới chỗ tôi… Khói bốc cuồn cuộn phía sau, gà bay chó sủa.
Một tiếng phanh chối tai, nơi cửa xe, là khuôn mặt Nhạc Gia mang kính đen.
“Nguỵ Dương bé cưng.” Cậu ta cho tôi cái hôn gió.
“Đ*t, quỷ vào thôn.” Tôi trừng cậu ta, “Cậu sao lại tìm được chỗ này?”
Khi đi, tôi không có nói cho ai biết tôi ở chỗ này.
“Một tháng không gặp, bạn đối với “bạn gái” này là cái kiểu thái độ b**i gì hử?” Nhạc Gia xuống xe, vòng một vòng quanh tôi, tấm tắc, “Đen, cũng gầy, làm người trong núi thích lắm nhẩy? Cư nhiên một mình chạy đến cái chỗ chim không thèm đẻ trứng. Không có điện thoại, di động cũng không gọi được, đem đám bọn tớ toàn bộ bỏ lại không quan tâm, thật là ác. Nếu tớ không gọi điện quấy bố mẹ bạn, hỏi ra địa chỉ ở quê, thì thật đúng là khó đào ra bạn được.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Nhất định xảy ra cái gì, bằng không Nhạc Gia cũng không vắt óc tìm kế đến gặp tôi.
“A? Hoá ra bạn còn quan tâm đến chốn thiếu văn minh kia cơ đấy. Tớ còn tưởng, đá thiếu gia nhà họ Việt đi rồi, bạn liền lập tức thành Phật chứ.”
Nghe cậu ta nhắc đến Việt Triển Bằng, khoé mắt tôi bỗng giật, “Ít nói nhảm, không có chuyện không lên Tam bảo điện. Tiểu tử cậu tới tìm tôi, nhất định có đại sự xảy ra.”
“Một tháng qua, đích xác xảy ra không ít chuyện.” Nhạc Gia tháo kính xuống, hướng tôi cười bí ẩn, “Có hai tin, một tốt một xấu, bạn muốn nghe cái nào trước?”
“Tuỳ.” Tôi mí mắt giật, có cảm giác bất an nảy lên trong lòng.
“Thật không thú bị. Được rồi, tớ nói tin tốt trước, nhìn này!” Cậu ta như làm ảo thuật, “xoẹt” cái lấy từ phía sau một tờ báo, trải trước mặt tôi…
“Come-out” hai chữ to đậm như vậy, cứ thế chọc vào mắt tôi.
Tôi vội giật báo, mở to hai mắt quét một lượt, nuốt tin tức khó có thể tiêu hoá xuống, đột ngột nắm lấy cánh tay Nhạc Gia, “Việt Triển Bằng tiểu tử này… Lại come-out trước mọi người?”
“Đúng vậy, tớ không ngờ tiểu thiếu gia lại muốn làm như vậy, tớ với nhân dân toàn thế giới cùng khiếp sợ.”
“Khốn kiếp… Con mẹ nó chứ cái tin này tốt chỗ nào…” Tôi cắn răng hung hăng vò tờ báo. Huyệt Thái Dương giật ầm ầm, đại não vì khiếp sợ mà hỗn loạn một hồi.
“Tuy là có chút tối kiến, nhưng tuyên bố trước một số người, cậu ta come-out là vì yêu một người đàn ông, lại đã biết đối phương từ lâu, cũng đã thầm yêu đủ bốn năm… Bạn lẽ nào không có chút cảm động?”
“Tiểu tử này, cư nhiên xằng bậy như thế!”
Tôi không ngờ, cậu sẽ vì tôi làm đến nước này! Nghĩ đến biểu tình cậu khi nói những lời này, yêu thương bắt đầu dần lan tràn…
“Cậu ta được ăn cả ngã về không, long trời lở đất, Nguỵ Dương, bạn tiếp chiêu như nào đây?”
Tôi đè cái trán hơi đau, nội tâm sóng lớn cuồn cuộn, đấu tranh không ngừng.
Bà nội nó chứ, vất vả như thế mới tách ra được, vất vả như thế mới chịu đựng được đến giờ!
Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây, trong đầu tôi lúc nào cũng là bóng dáng cậu. Buổi tối trằn trọc, ban ngày thấp thỏm nôn nóng, ăn cái gì cũng không ngon, làm cái gì cũng không có tinh thần, ép buộc mình không nghĩ nữa, nhưng nhớ nhung tràn đầy ngày càng đậm hơn!
Cho dù như vậy, tôi vẫn kiên trì, hai bên xa rời nhau là quyết định lí trí nhất.
Vốn tưởng thời gian sẽ khiến cả hai quên dần, nhưng không ngờ, cậu lại quăng xuống luồng sấm sét “trước mặt mọi ngừơi come-out”, đem thế giới của tôi oánh thành một đống hỗn độn.
“Được rồi, tớ nói tiếp tin xấu cho bạn. Việt thiếu gia tự mình về New York hướng cha mẹ come-out, quá mệt mỏi, chịu không ít áp lực, hơn nữa còn bị ai đó không lưu tình mà đá…” Nói đến đây, Nhạc Gia bất mãn trừng mắt nhìn tôi, “Cậu ta vốn vết thương khá lên, đột nhiên nghe nói bị nhiễm trùng chuyển biến xấu, sau khi về thì nằm trên giường không dậy nổi, sắp tèo rồi…”
“Cậu sao lại không nói sớm!” Tôi thất kinh.
“Ngụỵ Dương, bạn một mình vỗ vỗ mông hồn nhiên chạy trốn, cắt đứt liên lạc, giờ lại trách tớ?” Nhạc Gia nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Nếu cậu ấy thật có chuyện gì không hay xảy ra, tớ mong bạn sẽ không hối hận.”
“Chúng ta đi!” Tôi không nói thêm, lập tức chui vào ghế lái.
“Đi đâu?” Nhạc Gia đứng bất động, nhướn mày nhìn tôi.
“Còn có thể đi chỗ nào, mẹ cậu chứ rốt cuộc có lên không?”
“Đ*t, chó cắn Lã Động Tân, sau này tớ không thèm quản chuyện của bạn, kệ các bạn dằn vặt chết đi sống lại, đỡ phải lo nghĩ thay người còn bị ghét.” Nhạc Gia mếu máo, không tình nguyện lên xe.
Tôi nhấn mạnh ga, xe như tên rời cung bắn về trước.
“Đ*t, chậm một chút chậm một chút. Bạn là vội đi cứu hoả à? Tiểu thiếu gia tuy đau ốm bệnh tật, nhưng còn có thể chống đỡ được mười ngày nửa tháng mà…”
“Vừa rồi cậu nói chết ngay, giờ lại biến thành mười ngày nửa tháng?”
“Đ*t đ*t, từ một trăm lên một trăm rưỡi, chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị cảnh sát cản.”
“Yên tâm, bọn họ về tốc độ, căn bản không đuổi kịp chúng ta.”
“Cái chym í, này là xe tớ, phạt tiền phải trả đều là tớ!”
“Ngồi yên!”
Tôi nhấn chân, kim tốc độ phi vèo vèo. Phong cảnh hai bên đường xẹt qua hăng hái, nhưng lòng muốn gặp cậu của tôi còn cấp bách hơn.
Đấu tranh nữa, chung quy ngăn không được ý nghĩ yêu thương cuộn trào mãnh liệt.
Đúng vậy, tôi yêu cậu.
Tôi không bao giờ muốn chạy trốn nữa!
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, tôi cũng không có nói một câu yêu, hay là dùng hành động lời nói biểu đạt là cậu quan trọng đến thế nào với tôi. Thậm chí cuối cùng, còn cố ý để cậu hiểu lầm, vô tình đẩy cậu đi. Nhưng cậu, cho dù tôi quyết định buông bỏ xong, vẫn dứt khoát hướng quần chúng come-out, bình thản thừa nhận tình cảm với tôi, đoạn tuyệt đường lùi.
Nghĩ tới đây, yêu thương mãnh liệt xẹt qua ngực.
Tôi hoàn toàn thua!
Thua bởi kiên trì của cậu, thua cho phần tình cảm liều lĩnh. Dù cho tôi thất bại thảm hại, trong lòng vui sướng nhiều đến muốn vỗ cánh bay rồi.
Gông xiềng vẫn luôn trói buộc trên người tôi, dường như trong nháy mắt đứt đoạn, từng thứ tan rã dần. Tôi rốt cuộc có thể đứng dưới bầu trời sáng trong, hít thở không khí trong lành lâu ngày mới gặp.
Giờ khắc này, mong muốn biết bao cậu ở trước mặt tôi, để tôi có thể ôm chặt cậu, lấy hành động nói cho cậu biết, kì thực cậu đã sớm ở trong lòng tôi, ở nơi sâu nhất quan trọng nhất.
Việt Triển Bằng, cậu chờ tôi!
Ngón tay nắm vững tay lái, tôi không chùn bước phóng về phía trước.
Tôi có chìa khoá nhà Việt Triển Bằng, cho nên không chút tốn sức mà đánh thẳng một mạch.
Cửa vừa mở rộng, liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Trên sàn phòng khách rải rác không ít vỏ rượu, đi mấy bước, đá phải một cái bình không, tôi khom lưng nhặt lên, đem nó để trên bàn.
“Việt Triển Bằng…”
Tôi cất giọng gọi, truyền đến, chỉ có tiếng vọng mơ hồ.
Căn nhà im ắng, không thấy một bóng người.
Kiểm tra hết các phòng, khắp nhà cũng không gặp bác sỹ y tá, cả đến bóng dáng ngừơi hầu cũng không có, lẽ nào, cậu không ở đây?
Trong lúc tôi muốn gọi cho Nhạc Gia xác nhận lại thì, chú ý tới cửa kính đi lên sân thượng mở ra, cả kinh, lập tức tiến lên, quả nhiên thấy cậu trai nằm ở trên ghế mây lớn khép hờ hai mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi, không khỏi trong nháy mắt bùng nổ, “Tiểu tử cậu muốn tìm cái chết?”
Nhạc Gia nói bệnh cậu nặng thêm, hoan hô cậu, không chỉ có gan uống rượu, còn chỉ mặc mỗi cái áo sơmi mỏng ngủ ở nơi cao nhất, cậu có biết gió bên ngoài lớn bao nhiêu?
Tôi vội vã cởi áo khoác, phủ trên người cậu, đem cậu bọc kín.
Vùng chân mày Việt Triển Bằng nhăn nhẹ, chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mắt chúng tôi vướng vào nhau…
Gặp lại giống như đã mấy đời, ngừơi này chỉ lẳng lặng ngồi, cũng đủ đè nén hô hấp của tôi.
Một tháng không gặp, tóc cậu dài hơn nhiều, gương mặt tuấn mỹ gầy không ít, cằm phủ một tầng râu xanh, dáng vẻ lôi thôi như vậy, căn bản không giống đại thiếu gia cực kì chú ý vẻ ngoài lúc bình thường.
Nguyên do đều bởi vì tôi?
Ngực nảy lên cảm giác yêu thương mãnh liệt, tôi đem áo khoác xiết chặt, yết hầu trồi mạnh, “Việt Triển Bằng, tôi…”
“Anh tới làm gì?” Cậu cũng không giật mình, chỉ lãnh đạm nói.
“Cơ thể có khoẻ không? Nhạc Gia nói vết thương của cậu bị nhiễm trùng chuyển biến xấu…”
“Hừ, hoá ra là anh ta nói, anh mới nghĩ đến việc gặp tôi.” Việt Triển Bằng lạnh lùng nói, vẻ mặt sắt đá, “Như anh thấy, tôi rất tốt, có thể ăn có thể ngủ có thể nhảy nhót, đa tạ sự quan tâm, mời anh về cho.”
“Nhưng cậu nhìn qua không tốt.”
“Yên tâm, nhất thời nửa khắc không chết được. Chút thương nhỏ, căn bản không bằng những lời anh nói ở bệnh viện với tôi. Nguỵ Dương, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Cậu đừng nóng giận, đi vào thì hơn. Tầng cao nhất gió lớn, cơ thể cậu chịu không nổi.”
Tôi tự biết thẹn, ăn nói khép nép cầu xin. Ai ngờ Viêt Triển Bằng toàn bộ không nghe tôi, còn hùng hùng hổ hổ giãy ra, “Cút ngày, thằng này không cần anh lo!”
“Chuyện của cậu, tôi không có khả năng mặc kệ.”
Tôi một tay đỡ vai cậu, đưa đến giường trong phòng ngủ, đương nhiên động tác rất khẽ khàng, không làm đau cậu. Tiểu tử này trọng lượng không khác tôi mấy, đỡ lên thật khiến chân tôi loạng choạng.
“Vì sao trước mặt mọi người come-out?” Tôi nương trên giường, đè cậu, cúi đầu theo dõi đôi mắt cậu.
Con ngươi cậu rất đen, sâu như hồ thăm thẳm, ngưng mắt nhìn lâu, không nghĩ là sẽ bị đắm chìm vào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cậu tràn đầy hình bóng tôi. Rõ ràng từ miệng cậu ngửi thấy mùi rượu, nhưng ánh mắt không chút nào mờ đục, trái lại còn sáng đến kì lạ.
Tôi mơ hồ nghĩ có chút không hợp lí, rồi nhất thời không nắm bắt được cái gì.
“Không liên quan anh.” Việt Triển Bằng hừ một tiếng, xoay qua…
“Không liên quan tôi? Lẽ nào cậu không phải vì tôi mới come-out, còn trước mọi người tuyên bố thầm mến tôi bốn năm?” Tôi không khỏi bật cười.
“Là thế, nhưng anh không cần cảm động, thằng này còn chưa có sa sút tinh thần đến mức cần lòng thương hại dư thừa của anh.”
A, thiếu gia hạt đậu khó tính không nhẹ.
“Nghe này, tôi nói, tôi chỉ nói một lần, bởi vì mẹ nó chứ buồn nôn chết đi được, cậu đừng mơ tôi nói lần thứ hai.”
Tôi dừng một chút, chỉ cảm thấy trên mặt cháy điên cuồng. Con bà nó, ông đây đời này mất mặt qúa đi mất!
“Khi đồng ý làm BF của cậu, đều không phải do tình thế bức bách; chủ động hôn cậu, đều không phải thương hại; giờ trở lại, lại càng không phải cảm động áy náy, mà là… Tôi nhớ cậu, tôi vô cùng lưu tâm cậu… Mợ nó chứ, tôi yêu cậu, tiểu tử cậu rốt cuộc có hiểu hay không!”
Việt Triển Bằng con ngươi chăm chú, mặt không biểu tình, như là không cách gì phân tích nổi lời tôi.
“Tôi cùng Cô Kiến Hoa, xì hơi cũng không có. Ngày đó ở bệnh viện, sở dĩ nén đau ly biệt, là lo cho gia thế bối cảnh của cậu, một ngày nào đó sẽ nản lòng mà kết thúc, không bằng cắt đứt càng sớm càng tốt; mặt khác, cũng là bởi vì tôi nhu nhược. Tuy mặt ngoài có thể duy trì sự mạnh mẽ, nhưng trong lòng, tôi đã lùi bứơc rồi. Sợ càng lún càng sâu, không có cách gì chấp nhận đả kích lần thứ hai. Cô Kiến Hoa lần ấy, tôi chống đỡ xong rồi, cùng cậu lần này, tôi hoàn toàn không tự tin…”
“Cho nên anh chạy trốn?” Việt Triển Bằng rốt cuộc mở miệng.
“Xin lỗi, tha thứ cho sự nhu nhược cùng tự cho là đúng của tôi.”
“Vì sao lại không tin tôi như thế? Anh nghĩ tôi sẽ là Cô Kiến Hoa thứ hai, cha mẹ tôi sẽ là Cô Nguyệt Giai thứ hai?”
“Tôi thấy, nhà cậu so với Cô Nguyệt Giai lại càng không thể thừa nhận tôi. Nếu bị bọn họ biết, đến lúc đó ắt có một phen gió tanh mưa máu.”
“Anh quá coi thường cha mẹ tôi, đối với tôi rất không tin tưởng, cũng quá bi quan! Tôi quay về New York cùng họ thức trắng đêm nói chuyện. Tuy từ đầu, bọn họ xác thực có chút khiếp sợ, đó là vì bọn họ vẫn cho là tôi có xu hướng tình dục bình thường, không ngờ đột nhiên lại yêu một người đàn ông. Nhưng họ biết chuyện tôi trúng đạn, hiểu rõ anh còn quan trọng hơn tính mạng tôi, lìên thông suốt mà chấp nhận rồi.Không phải tất cả mọi gia đình đều tổn hại đến hạnh phúc chân chính của con cái, không nên bức bách chúng, không thể tự nhận định là mình “sinh ra người bình thường” được.
“Việt Triển Bằng, tôi thực sự không đáng để cậu làm đến mức này.” Giọng tôi hơi nghẹn ngào.
“Có đáng hay không, do tôi quyết định, đều không phải anh!” Việt Triển Bằng nói như đinh đóng cột.
Giờ khắc này, tôi kinh ngạc nhận ra người con trai trước mắt cuối cùng đã trưởng thành.
“Tôi rất thất bại, cũng rất thất vọng. Nguỵ Dương, trong mắt anh, kì thực coi tôi là đứa con nít xấu xa không có năng lực gánh vác sao? Thà rằng biệt ly, cũng không tin tôi có thể thay anh gánh lấy một vùng trời, tin tôi, dựa vào tôi, đối với anh mà nói, khó khăn đến thế sao?”
“Đó là bởi vì, tôi chưa bao giờ dựa vào ai, vẫn là người khác dựa vào tôi.” Tôi hạ giọng nói: “Việt Triển Bằng, mặc kệ cậu tin hay không, kì thực bốn năm trước, tôi cũng rất để tâm cậu. Phần tình cảm này, cũng không chỉ có mình cậu.”
Cậu không nói lời nào, chỉ nhìn tôi thật sâu.
“Cậu không tin?” Tôi bị cậu làm cho hoảng hốt một chút.
“Anh làm thế nào để tôi tin? Làm trò ôm ấp gã khác trước mặt tôi, còn tự mồm nói khiến tôi hộc máu, sau đó vỗ vỗ mông bốc hơi khỏi nhân gian. Nghe nói anh một mình ung dung tự tại nơi bồng lai tiên cảnh, vui đến quên cả trời đất, giờ thì đột nhiên hiện thân, nói linh tinh với tôi , làm nào tôi tin? Tôi còn nghi ngờ có đúng hay không anh đầu óc nhất thời khét đặc, sau này mà còn xuất hiện cản trở gì, anh có khi lại như rùa, rụt đầu chui vào động ấy nhỉ?”
Tôi không nói gì, lòng trầm xúông…
Tất cả đều là tôi sai, yêu cậu quá sâu, cho dù tự miệng bày tỏ, xem chừng, đều không thể vãn hồi rồi.
Đáng đời, là tôi tự hất đổ mọi thứ, tự nhận hậu quả xấu!
“Điều gì cần tôi đã nói, đìêu không nên nói cũng đã nói luôn rồi. Cậu có lý do không tin tình cảm của tôi đối với cậu, thế nhưng, đừng tự làm khổ cơ thể mình. Tôi trước tiên tìm bác sỹ với y tá kiểm tra cho cậu một chút…” Tôi nhấc người, định xuống giường…
“Chờ một chút.” Việt Triển Bằng kéo tôi.
“Làm sao vậy?”
“Muốn tôi tin cũng được, trừ phi…” Khoé môi cậu khẽ nhếch, đôi mắt đá vỏ chai hiện lên một tia giảo hoạt, cảm giác không hợp lý trong lòng tôi, càng mãnh liệt…
“Trừ phi cái gì?”
“Dùng cơ thể anh chứng minh đi!”
“A?”
Việt Triển Bằng đột nhiên ôm chặt tôi, xoay người đặt tôi xuống dưới, cúi đầu cười tà mị, “Ngoan ngoan, dâng cơ thể anh ra đây, để em thoả mãn, nói không chừng em sẽ tin anh là thật lòng.” Dứt lời, liền dùng sức hôn lên cổ tôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...