Cao tầng có cái tốt của cao tầng, tầm nhìn mở mang, nhìn không sót một cái gì.
Nhìn xuống chúng sinh, chỉ thấy dòng xe cộ cuồn cuộn, đoàn người như kiến, cảm thấy đất trời to lớn, cảm thấy nhân thế nhỏ bé.
“Anh, anh sao lại ở đây.”
Một khoảng ấm áp dán lên tấm lưng trần, có người để cằm kê lên vai tôi, gương mặt dán vào cổ tôi. Tôi không khoác áo, chỉ mặc quần bò, tầng cao như này, không có khả năng có người nhìn thấy, trừ phi đối phương dùng kính viễn vọng bội số lớn rình mò.
“Tỉnh?” Tôi quay đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc trên miệng.
“Mở mắt, thì phát hiện anh biến mất, gấp đến độ em tìm khắp nơi.” Việt Triển Bằng ôm lấy tôi từ sau, “Đang suy nghĩ cái gì, bóng lưng im lìm như vậy?”
Cái thành phố nho nhỏ này, không biết cất giấu bao nhiêu 0 cùng 1.” Tôi tự đáy lòng cảm thán.
Việt Triển Bằng “phụt” một tiếng cười, “Anh, em còn tưởng anh đang suy tư vấn đề khó khăn trọng đại của nhân sinh cơ.”
“Thực sự, có đôi khi nghĩ mãi không thông, vì sao bên ngươi tất cả đều là Gay? Ngay cả đến người nên là trai thẳng, cuối cùng đều nhất nhất quay đầu bắn quân mình, nắm lấy lão Nhị xấu xí của đàn ông, liếm đến ngon lành… Cậu không cảm thấy mùi vị tuyệt đối không ngon?”
“Sao nào?” Việt Triển Bằng cười, tay phải trượt, cách quần bò mò mò giữa hai chân tôi, “Anh, của anh rất đẹp, mùi vị cũng rất tươi mát, một chút cũng không xấu.”
“Sáng ra đã đùa như lưu manh.” Tôi xoay người bóp mũi cậu.
“Anh hôm nay sáng ra đã chạy đến đây hứng gió…” Giọng cậu cũng thấp xuống, “Em còn tưởng anh hối hận ngày hôm qua…”
“Ông đây làm việc không hối hận.”
Việt Triển Bằng nhẹ đem tôi tiến vào lòng, “Anh, em ghét thấy anh đưa lưng về em, một mình hút thuốc trên sân thượng, cảm giác… Giây tiếp theo dường như anh sẽ bỏ em.”
“Nghĩ nhiều quá.” Tôi xoa đầu cậu, “Mau vào đi thôi, tầng cao nhất gió lớn. Cơ thể cậu còn chưa tốt, nên nằm trên giường nhiều.”
“Vậy anh theo em.” Cậu nắm chặt tôi không tha.
“Được, đại thiếu gia, cậu muốn thế nào thì thế ấy đi.” Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời.
Trở về phòng, quản gia lập tức đưa bữa sáng phong phú lên. Tiểu tử Việt Triển Bằng một tấc lại muốn tiến một bước, kiên trì muốn tôi đút mới bằng lòng ăn, tôi chỉ có thể hầu cậu trên giường nửa ngày; trước chính ngọ, bác sỹ riêng đến kiểm tra, kiểm tra hoàn tất thì ăn cơm, tôi lại hầu cậu xem phim trên giường; xem xong cậu có chút mệt, ôm tôi ngủ say; sau bữa cơm thì tinh thần cậu ta tốt nhất, cũng là thời gian hay quấn lấy người nhất…
Thông thường cậu sẽ vô liêm sỉ ôm tôi muốn làm 01, đều bị tôi không lưu tình chút nào cự tuyệt, tối đa chỉ làm 69, chính là cách một ngày làm một lần.
Cái vẻ ham muốn cùng bất mãn đáng thương như kia của cậu, tôi nhịn cũng có điểm cực khổ, nhưng để cho cậu nhanh khỏi, ngoại trừ nhịn ra, không còn cách nào.
Ngủ thì, cậu rất thích ôm chặt tôi, một khắc cũng không thả lỏng, như đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Tôi bị cậu ôm hầu như hít thở không thông, vừa tỉnh ngủ thì thấy mồ hôi nhễ nhại, mới phát hiện hoá ra là cậu đè nặng ngực tôi, trong tay còn lưu luyến nắm lão Nhị đáng thương của tôi…
Đ*t, khó trách tôi thấy ác mộng!
Sau gìơ Ngọ người khác buồn ngủ, tôi tựa đầu giường có tinh thần 囧囧 mà lật một quyển kiệt tác võ hiệp kinh thiên địa, khiếp quỷ thần được xưng là “Trăm vạn bạn đọc đua nhau recommend, ngàn vạn trang web post”- “Phong tình của cây kiếm sắc bén và đoá hoa cúc”.
Ban đầu khi thấy tựa sách này khiến tôi mình hổ chấn động, tôi hầu như chưa từng xem tiểu thuyết, dứt khoát móc một trăm đồng ra mua, ai biết tình tiết truyện nhảm như bức tường ma thế này!
Sớm biết tôi đã tự mình xuất quân ra trận viết một quyển, lấy kinh nghiệm võ thuật bản thân làm gốc, đảm bảo so với cái kiệt tác võ hiệp rởm này còn chân thực còn náo động hơn nghìn vạn lần!
“Ưm… Anh…” Bên người truyền đến tiếng nói mê, thắt lưng tôi bị một cánh tay thon thả ôm, cậu trai trở mình, chôn mặt bên chân tôi, mái tóc đen mất trật tự như bao phủ khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng gợi cảm chỉ thấy khẽ nhếch, hơi thở sâu, đang ngủ say.
Tựa hồ… Thực sự đã bị ràng buộc…
Tôi thở dài, đem chăn hơi kéo lên một chút, dừng lại trên bờ vai trần của cậu.
Nhạc Gia có thể sẽ trêu tôi, là cái mông khỉ ngồi không yên, ba ngày không đánh nhau là có thể tốc bay được mái nhà. Tự tôi cũng thừa nhận, cái gì mà nghỉ trưa đọc sách xem phim, những cái hoạt động giải trí an tĩnh này quả thực là muốn xong cái mạng già của tôi mà.
Nhưng hôm nay tiểu ma đầu này không thể động đậy, để hầu cậu, mấy ngày nay tôi rốt cuộc tu thân dưỡng tính, lại còn bắt đầu xem sách, a di đà Phật, thiện tai thiện tai.
Đột nhiên, điện thoại trong túi hơi rung, để tránh đánh thức Việt Triển Bằng, tôi đã đặt chế độ rung.
Lấy ra nhìn dãy số, sắc mặt tôi khẽ biến.
Rón ra rón rén bỏ tay Việt Triển Bằng ra, tôi lặng yên ra ngoài cửa…
“Anh Hoa, tìm em có việc?”
Là Cô Kiến Hoa, từ sau khi Việt Triển Bằng bị thương, tôi chưa từng gặp anh.
“Nguỵ Dương…”
Mới nghe thấy anh nói hai chữ, liền đột nhiên im bặt, như dòng nước xiết bị người ta chặn đứng.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tôi trực giác thấy có chút không đúng.
“Mẹ tôi… Đã qua đời…”
“Cái gì?!”
Như bị giáng một gậy vào đầu, đại não ong ong, nghe tiềng đối phương khàn khàn, tôi hoàn toàn đánh mất khả năng nói!
Vội vã chạy tới bệnh viện, đẩy mạnh cửa phòng cấp cứu, thì thấy người đàn ông không hề nhúc nhích quỳ gối bên giường bệnh, như đã thành tượng đá.
Bốn bức tường lạnh lẽo, tôi kìm lòng không được mà rùng mình.
Từ từ đến gần, mẹ Cô Kiến Hoa nằm trên giường trắng tuyết- Cô Nguyệt Giai khuôn mặt tiều tuỵ thất sắc, máy điện tâm đồ một đường thẳng tắp- tim ngừng đập, sinh mệnh tiêu vong.
Yết hầu khô đến lợi hại, tôi mấp máy môi, cất giọng không lưu loát, “Anh Hoa, nén bi thương thôi.”
Tôi biết Cô Nguyệt Giai cơ thể luôn không tốt, có huyết áp cao, đau nửa đầu mãn tính, cũng nhiều lần nghe tin bà nằm viện, nhưng không nghĩ tới, lần này bà đột nhiên xuất huýêt não, cúôi cùng không qua khỏi.
“Chị Y Na đâu?”
Phòng cấp cứu chỉ có mình Cô Kiến Hoa, thời điểm đặc biệt này, Việt Y Na phải ở bên cạnh anh chứ?
“Tôi chưa thông báo ai, ngoài cậu.”
Chỉ thông báo cho tôi?
Tôi ngẩn ra, ngực không có cảm giác gì.
Chậm rãi cúi đầu, tay phải hơi do dự, dừng lại vài giây, cuối cũng vẫn là xoa bờ vai anh, “Người đã chết rồi, không thể sống lại, đừng khổ sở nữa.”
Cô Kiến Hoa chấn động, hơi ngẩng đầu.
Chịu nỗi đau tang tóc, anh không thể bình tĩnh ưu nhã như thường ngày. Sắc mặt sa sút như tro, cằm một tầng râu xanh, âu phục nhăn nhúm, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Nguỵ Dương…”
Anh như con thú bị thương mà khóc nức nở, đột nhiên đem tôi ôm vào lòng, tha thiết, như muốn ép ra thành không khí mà nắm trong tay.
Hơi thở tuyệt vọng mà đau đớn, từ trên người anh từng đợt từng đợt, đem tôi bao phủ…
Cái ôm này thực sự quá quen thuộc, quá sâu đậm!
Sáu năm trước, khi chúng tôi quyết định biệt ly, thì cúôi cùng lưu lại, là cái ôm giống như thế.
Cả hơi thở tuyệt vọng cũng y như vậy.
Cuộc sống hoá ra là những điều lặp lại quen thuộc.
Trong một giây tôi muốn cười, khuôn mặt cười chưa kịp nứt ra, thì lại tàn lụi; muốn xoa lưng anh, ngón tay vừa vươn, thì lại ngừng.
“Anh đừng như vậy, dì dưới suối vàng có linh, sẽ giận.”
Nghe tôi nói vậy Cô Kiến Hoa run bần bật, buông tôi ra, biểu tình cay đắng không gì sánh được.
Người thân không có sự sống trên giường, trước mắt là tôi, đôi mắt vằn tơ máu nảy lên sắc xám bi thương.
“Mẹ là người anh kính yêu nhất, nhưng bà, lại huỷ đi hạnh phúc duy nhất suốt đời anh!”
Tiếng nói nặng nề như sắt, đập thật sâu vào ngực tôi.
Cô Kiến Hoa nắm chặt tay tôi, đôi môi mấp máy, lệ nóng lã chã rơi…
Nam nhi không khóc dễ dàng, chỉ là chưa tới mức thương tâm.
Tôi chưa bao giờ thấy anh khóc.
Cô Kiến Hoa từ nhỏ đã là một nam sinh cho dù bị đánh gãy răng thì cũng nuốt máu xuống. Tiểu học, anh bị nam sinh lớn hơn chặn đường truy đuổi, đánh vỡ đầu, máu đầy mặt, khiến cô giáo còn trẻ tuổi sợ đến mặt hoa tái nhợt, anh trái lại còn nói lời an ủi, sẽ không rơi nửa giọt nước mắt.
Lòng ngưỡng mộ của tôi với anh rò rỉ, thậm chí còn có điểm căm ghét sự ung dung của anh, nhưng cho đến lúc này, tôi mới hiểu, hoá ra thống khổ anh giấu đi, tuyệt không ít so với tôi.
“Cùng Y Na kết hôn tròn một năm, anh đêm không thể ngủ. Từ công ty về nhà, chỉ cần nửa giờ xe chạy, nhưng anh mỗi ngày đi mất bốn lăm phút, em có biết là vì sao?” Cô Kiến Hoa nói.
“Vì sao?” Tôi vô thức hỏi.
“Bởi vì sau giờ làm, anh sẽ tới nhà trọ của em. Đỗ xe tại một góc yên tĩnh, dõi mắt nhìn cửa sổ nhà em. Châm một điếu thuốc, hút xong, vừa đủ mười lăm phút. Không nhiều, cũng không ít.”
“Anh khi đó mỗi ngày đều…” Đầu ngón tay tôi run khẽ, “Vì sao không sớm nói cho em?”
“Nói, có thể thay đổi cái gì?” Cô Kiến Hoa thở dài thật sâu, “Tất cả từ lâu đã là nước đổ khó đong, không thể vãn hồi. Ánh mắt em nhìn anh trong hôn lễ, anh cả đời đều quên không được. Anh biết em không trách anh, thậm chí không oán không hối, vô luận thế nào cũng khó mà tự tha thứ. Anh không phải không có dũng khí mang em cao chạy xa bay, nhưng trước sau không cách nào cắt đứt mối thân tình, bỏ lại không quan tâm gì đến mẹ.”
“Người thân, cùng người yêu, chỉ có thể trong hai chọn một. Anh buông bỏ em, như thế cả đời, đều cam nguyện tiếp nhận nỗi giày vò nơi nhà tù chung thân. Có một chuyện, anh từ lâu đã không còn tư cách nhắc đến, nói ra cũng chỉ tăng thêm nỗi thống khổ, nhưng vẫn muốn nói cho em biết. Nguỵ Dương, cuộc sống không có em, anh vẫn có thể cười thản nhiên, đến đẹp mắt, như em đã thấy đó, nhưng không hề hạnh phúc!”
“Đừng nói như vậy…”
Giọng nói mắc nơi yết hầu, tầm nhìn của tôi, không rõ ràng…
Chuyện cũ cùng Cô Kiến Hoa, vẫn là vết sẹo nơi sâu nhất trong lòng tôi, bóng ma rất đậm. Bình thường tôi cũng không hề chạm đến, quyết ý quên nó đi.
Từng mấy lần tự kiêu ngạo cho định lực của mình, những năm gần đây, do thế giới nhỏ hẹp ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy, vẫn có thể cười như thường, cùng anh ân cần chào thăm hỏi, như bạn tốt của nhau.
Nhưng chỉ có chúng tôi biết, vết thương này có bao nhiêu trí mạng.
Kì thực chỉ là một chuyện cũ tầm thường rách nát.
Bắt đầu từ thanh mai trúc mã, nhà của tôi và Cô Kiến Hoa tầng trên tầng dưới, quan hệ hoà thuận, chơi từ nhỏ đến lớn. Anh so với tôi lớn hơn một tuổi, khi đó tôi cũng không chịu gọi anh là anh, cả ngày hò hét “Cô Kiến Hoa Cô Kiến Hoa”. Anh từ nhỏ tính tình tốt, tối đa chỉ cười khổ xoa đầu tôi.
Khi đó, chúng tôi mỗi ngày như hình với bóng, tốt đến mức quan hệ rất thân thiết, buổi tối không phải anh đến nhà tôi ngủ, thì cũng là tôi ở nhà anh chen chúc trong cái chăn đơn. Cứ như vậy tới cao trung, khi nam sinh khác đều tìm hoa tán gái, huýt sáo với mấy nữ sinh mặc váy thì, tôi cùng anh trong mặt như chỉ có “người anh em tốt” thân thiết này.
Tôi không biết anh từ bao giờ phát hiện phần tình cảm này, mà tôi, lần đầu xuất tinh trong mơ, đó là mộng xuân kiều diễm cùng anh.
Đều không phải không đấu tranh, vì sao lại là con trai, còn hết lần này đến lần khác là anh? Chỉ là, khi ý thức đấu tranh thì tình cảm này đã thâm căn cố đế.
Vượt ranh giới vào một sáng sớm kia.
Tôi cùng anh đều nửa tỉnh nửa mơ, vừa xoay người, tôi ôm anh, đôi môi mềm vô ý đè lên nhau, chúng tôi cùng bị kích thích.
Kích thích đến dời non lấp bể, đem hai tôi nhất tề cuốn vào sóng lớn, kìm không được mà quấn quýt…
Triệt để tỉnh táo, chúng tôi tự biết đã phạm vào sai lầm lớn, con mắt hoảng sợ không dám nhìn nhau. Đồng tính luyến ái tuy không phải bệnh, nhưng chung quy không được người đời chấp nhận. Mặc dù trong mắt chỉ thấy nhau, nhưng không có khả năng lập tức tiếp thu, chúng tôi không hẹn mà cùng chọn cách trốn tránh.
Nói thật, là anh chọn cách không chú ý đến tôi.
Không chào hỏi, không chủ động nói, cho dù đối mặt cũng như nhìn không thấy, cứ như vậy xấp xỉ một năm, anh cùng tôi càng lúc càng xa. Tôi rốt cuộc chịu không nổi, tìm cơ hội thành khẩn nói thẳng tâm ý. Ai ngờ anh lại như tôi đối với Việt Triển Bằng, lấy những lời nói sắc nhọn thương tổn, nói chỉ là kích thích nhất thời, cũng như biện giải máy móc đem đồng tính luyến ái trở thành tội nghiệt gây nguy hại cho xã hội.
Tôi hung hăng đấm anh một quả, quay đầu bỏ đi.
Gặp lại anh thì, bên người tôi đã có bạn gái xinh đẹp cũng một đống bạn xấu, suốt ngày bão xe đánh nhau, gây rối sinh sự, anh lại yên lặng trầm mặc, côi cút một mình.
Sau anh lại không hề ngoài ý muốn mà thi đỗ đại học hàng đầu, tôi vào trường võ tiếp tục học tập tiếp nhận công việc vệ sĩ, thỉnh thoảng về nhà, thỉnh thoảng chạm mặt. Bên người tôi bạn gái đến rồi đi, anh vẫn chỉ một mình, càng gặp càng cô độc.
Anh cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng chưa từng cùng nữ sinh nào gặp gỡ. Tôi không rõ, cũng cự tuyệt không nghĩ đến.
Ngày nọ sang ngày kia, tôi dần dần quen không có anh làm bạn. Cho đến lúc, tháng ba mùa xuân năm ấy anh về nhà, mẹ anh nằm bệnh viện, mẹ tôi liền giữ anh lại ăn cơm.
Đêm đó, chúng tôi lại cùng ở trên một cái giường, trằn trọc.
Tới nửa đêm nhưng không ngủ được, tôi định ra phòng khách ngủ, anh bỗng nhiên ôm lấy tôi, dùng một lời tuyên bố độc đoán hiếm thấy: Em là của tôi!
Tôi vô cùng kinh ngạc với hành động đột ngột của anh, nhưng thân bất do kỷ mà rơi vào đôi môi nóng hổi của anh…
Khoảng khắc đó, thế giới như đình trệ.
Sau đó, anh nói cho tôi biết, khoảng thời gian đó, là những ngày anh thống khổ giày vò nhất.
Cô Kiến Hoa từ nhỏ cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, cha là một con sâu rượu vô trách nhiệm, sau cùng một ngừơi phụ nữ trẻ chạy trốn, không biết tung tích, toàn bộ dựa vào mẹ anh, ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn. Anh từ nhỏ sớm trưởng thành hiểu chuyện, đơn giản là vì để mẹ có thể cười hài lòng nhiều hơn, cũng là vì kiêu ngạo của anh.
Mối tình đồng tính cùng tôi, là sự trật ra khỏi đường ray bình thường của anh. Anh luôn đau khổ kìm nén, thậm chí hạ quyết tâm đẩy ra, nhưng mà, đúng là không cách nào buông tay.
Khi đó, tôi cùng anh có thể nói là có những ngày hạnh phúc. Anh rất nhanh chóng tốt nghiệp, chúng tôi hẹn nhau sau khi tốt nghiệp, chờ anh ổn định công tác, liền cùng nhau, hướng người nhà come-out*.
Tất cả vốn tiến hành rất thuận lợi, nhưng khi mẹ anh phát hiện ra, thì tối tăm trời đất!
Cô Nguyệt Giai là một người phụ nữ truyền thống, một lòng hy vọng con thành rồng, có thể nào dễ dàng tha thứ cho anh cùng một người con trai khanh khanh ta ta? Tuy từ nhỏ nhìn tôi lớn lên, nhưng cũng vì vậy càng thêm hận tôi đến tận xương, lập tức kịch liệt phản đối, khóc gào chửi rủa, công bố đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, uy hiếp bức bách đủ kiểu.
Mấy tháng sau, buồn cho tình thân cùng tình yêu giằng co khiến tâm lực hốc hác, Cô Kiến Hoa suy nghĩ nghiêm túc, quyết định cùng tôi xa chạy cao bay.
Chúng tôi đi tới phương Bắc, tìm một thị trấn nhỏ an tĩnh, dự định sống ở đây, nhưng một tháng sau, nghe được tin mẹ anh tự sát.
Cô Kiến Hoa quá sợ hãi, lập tức trở về.
Trên giường bệnh, Cô Nguyệt Gia cắt cổ tay không thành, chỉ vào cổ tay loang lổ vết máu, lạnh nhạt mà tái nhợt nói: Con muốn cùng nó bên nhau, trừ phi mẹ chết!
Cô Kiến Hoa sắc mặt trắng bệch, im lặng quỳ trước giường, không nhúc nhích; tim tôi như dao cắt, bước đi khó nhọc, bám tường mà từ từ đi ra khỏi bệnh viện.
Từ nay về sau, cũng đi ra khỏi thế giới của anh.
Tình yêu có sôi nổi đến đâu, cũng không thể hơn nổi nước mắt cùng máu của người thân. Tôi cùng anh không ích kỉ đến vậy, lưng không đeo nổi loại tội này!
Cứ như vậy…
Cũng chỉ có thể như vậy…
Một năm rưỡi sau, Cô Kiến Hoa nhờ công việc mà quen Việt Y Na, người sau đó đối với anh vừa gặp đã yêu, mẹ anh đối với người con dâu nhã nhặn lịch sự dịu dàng, xuất thân tiểu thư khuê các này, càng vừa lòng 200% . Sau khi quen biết một thời gian, hai người liền kết hôn.
Tôi tham dự hôn lễ xa hoa của anh, mỉm cười hướng anh chúc phúc, cùng hôm đó, đem hết thảy thanh xuân, nhiệt huyết, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm trong quá khứ thành hồi ức, quét lên tầng tầng lớp sơn, chôn thật sâu xuống đất.
Từ nay về sau, thành phố này chỉ còn lại mình tôi.
Ban ngày có hứng thì làm việc, không có hứng thì phơi nắng. Buổi tối cùng một đám bạn thân trà trộn quán bar, dễ dàng dùng dáng vẻ người xem, nhìn chuyện xưa của đám tiểu 1 cùng tiểu 0 thoải mái thăng trầm, buồn vui. Muốn phát tiết thì 419, không muốn phát tiết thì về nhà tắm rửa đi ngủ.
Từng cho rằng, trái tim này tựa như hòn đá, đời này cũng không có khả năng nở hoa kết quả, cho đến khi…
Việt Triển Bằng xuất hiện!
Vừa nghĩ đến cậu, mũi khoan đau nhức nơi tim lần thứ hai ập tới…
Nếu cậu lúc này ở bên cạnh tôi, tôi không biết mình sẽ ôm chặt cậu, hay là mình sẽ đẩy cậu ra xa, vĩnh viễn không gặp lại.
Vết xe đổ còn chưa đủ sao? Rõ ràng nhiều lần hạ quyết tâm cự tuyệt, nhưng cuối cùng tôi vẫn là kéo cậu xuống nước, biết rõ như vậy chỉ hại mình hại người.
“Những năm gần đây, anh tuy không hỏi đến, nhưng tất cả chuyện của em, đều như ngón tay với bàn tay.” Cô Kiến Hoa chậm rãi nói: “Em gặp ai, cùng người nào ở bên nhau, lại cùng người nào xa nhau, chơi bời chốn nhân gian, tự cho phép sống buông thả. Ngực anh đau, chưa từng ngừng lại. Vì sao chúng ta không thể cùng một chỗ? Khi đó em rõ ràng là ngay trong lòng anh, đưa tay là có thể chạm… Anh biết, tất cả đều là anh sai!”
“Không, chỉ là cái đích đã định trước. Nếu như em là anh, em cũng làm như vậy, đừng tự trách nữa.”
“Vậy hiện giờ?” Cô Kiến Hoa nhìn tôi thật sâu.
“Hiện giờ?”
“Chỉ cần em bằng lòng…” Cô Kiến Hoa nắm chặt tay tôi, sức lực lớn, hầu như muốn bóp nát xương tay tôi, “Chúng ta một lần nữa lại đi, dù cho nghìn người chỉ trỏ, anh cũng nguyện ý bỏ tất cả…”
“Anh đang nói cái gì…” Tôi cười khổ cắt ngang, “Chị Y Na thì sao?”
Chợt nghe thấy tên này, Cô Kiến Hoa tay run lên, lực giảm bớt.
“Sáu năm trước, có mẹ anh; sáu năm sau, có Việt Y Na. Lẽ nào anh còn không rõ, chúng ta khi ấy, đã thành quá khứ.”
Mà quá khứ, là không cách nào quay lại.
Một bức hoạ kiếp phù du đã cuộn lại, thời gian đã cất cánh bay xa, quay đầu lại đuổi theo cũng uổng công.
Trước mắt hiện lên con ngươi đen láy đầy tình cảm của Việt Triển Bằng, hơi thở tôi cứng lại, đầu đau đến mức dời non lấp bể.
Đây là con đường đầy bụi gai, ngay từ đầu tôi đã rất rõ, vậy vì sao vẫn mặc cậu dắt đi? Lẽ nào thức sự muốn lặp lại quá khứ sai lầm, đừng giống như cùng với Cô Kiến Hoa, gặp phải đầu rơi máu chảy, trả cái giá thật nặng, mới bằng lòng chịu thua?
“Nguỵ Dương…” Đại khái là vẻ mặt tôi nhăn nhó u ám, Cô Kiến Hoa không đành lòng khẽ vuốt khuôn mặt tôi, đem tôi ôm vào lòng.
Tôi tựa vai anh, nhẹ thở, hấp thu sự ấm áp quen thuộc…
***
*Come-out: thuật ngữ chỉ những người đồng tính công khai với gia đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...