Thuần Huyết Huyết Tộc
Cầm cái lọ nhỏ nhỏ kia lên, Long Tử Nguyệt vừa mở nắp ngửi thử thì mùi máu trong lọ đó thật thơm, kích thích khứu giác nhạy bén của nàng. Lim dim khép hờ hai mắt thưởng thức mùi thơm tựa như oải hương, xen lẫn thoang thoảng mùi cỏ sau cơn mưa đó, quả thật Long Tử Nguyệt không đành lòng uống nó.
Lúc này Long Tử Nguyệt mới nhìn kỹ hoa văn được vẽ trên lọ cực kỳ tinh xảo, nàng không rành về hoa cỏ cho lắm, chỉ biết các cánh hoa này rất nhỏ nhưng lại vẽ rất chi tiết, từng nét tựa như mang theo linh hồn của người nghệ sĩ. Ở đây chắc chắn không có máy in phun, vẽ tay mà đạt được đến mức này không hề đơn giản. Xoay xoay cái lọ ngắm ngía, Long Tử Nguyệt chợt thấy trên lọ có ghi một dòng chữ cực nhỏ "Je t"aime" nàng lẩm nhẩm đọc thầm. "Oh shjt!?! Cái gì đây. Anh yêu em? Sao ở đây lại có câu tiếng pháp vậy?"
(P/s: Je t"aime nghĩa là i love you)
Long Tử Nguyệt kinh hãi rú lên, nàng cẩn thận quan sát kỹ lại lần nữa "Không thể nào.... Không nhầm được! Huhu có người cũng xuyên như mình rồi, có đồng loại rồi...." Long Tử Nguyệt mừng đến độ rớt nước mắt, chưa bao giờ nàng hy vọng gặp lại cái "ca ca" kia đến vậy. Long Tử Nguyệt đi đi lại lại trong căn phòng, nói là căn phòng thực ra nàng thấy nó giống nhà giam, phòng tra tấn phạm nhân hơn. Đầu óc nàng hiện tại rất hưng phấn, không ngừng tự nhủ, rồi tự tưởng tượng ra lúc gặp lại cái gã Vô Phong kia nàng sẽ xổ một tràng ngôn ngữ thông dụng hiện đại cho hắn nghe.
Cố gắng bình tĩnh tâm trạng bản thân, Long Tử Nguyệt ngồi xuống đất, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại mọi việc từ khi nàng xuyên qua. Chưa chắc Vô Phong đã là người xuyên qua như nàng, có thể hắn là có liên quan đến người vẽ ra cái lọ nhỏ này thì sao? Long Tử Nguyệt không thể để lộ ra việc nàng là người xuyên không được, lỡ như kết quả Vô Phong không phải "đồng loại" vậy....kết cục của nàng thảm rồi. Vấn đề còn khá phức tạp Long Tử Nguyệt cũng không thể giải thích ngay được nên đành tạm thời cho qua một bên, nàng trước tiên phải tự nghiên cứu và sử dụng cơ thể này tốt đã.
Bỏ vấn đề kia qua một bên Long Tử Nguyệt nhắm mắt, tập trung cảm nhận mọi thứ xung quanh nàng, khứu giác cực kỳ nhạy bén hít thở thu thập mùi hương. Long Tử Nguyệt ngửi ra được mùi máu nồng nặc hòa với mùi ẩm mốc lẫn trong bộ y phục cũ của mình cách nơi nàng ngồi vài bước chân, mùi cỏ thơm thoảng nhẹ qua làn nước ôn tuyền. Mùi lá trúc thật nhẹ còn vương lại phòng giam này, Long Tử Nguyệt nghĩ nghĩ có lẽ là mùi tự nhiên trên người tên Vô Phong kia.
Long Tử Nguyệt đưa tay vuốt tóc rồi đưa lên mũi ngửi, nàng ngửi không ra mùi tóc, đưa tay lên ngửi, vẫn không xác định được mùi gì đặc trưng của cơ thể nàng. Long Tử Nguyệt thầm nghĩ có lẽ nàng mù mùi hoa lá nên ngửi không ra, nàng chỉ biết có vài mùi hoa cỏ đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...