Thuần Huyết Huyết Tộc
Phượng Du kinh ngạc mở to mắt nhìn Long Tử Nguyệt, vẻ mặt không thể tin được vì lý do gì mà người này lại biết được việc mình sai sát thủ đi lấy tim của bạch mã trong rừng Tử Vong. Nhưng rất nhanh khuôn mặt Phượng Du đã trấn tĩnh lại, ánh mắt cũng thu lại vẻ kinh ngạc chỉ là vẫn không thoát được ánh mắt của Long Tử Nguyệt, giả vờ không biết hỏi lại: "Ta không hiểu Long công tử đang nói về vấn đề gì cả. Thỉnh công tử nhanh rời khỏi đây tránh làm hại danh tiết của ta.".
Long Tử Nguyệt vươn tay trắng muốt mịn màng lên, nhẹ vuốt ve lọn tóc trước ngực vừa nói tựa như cho bản thân nghe lại tựa như nói cho Phượng Du nghe: "Xem ra bản công tử hình như lại bị lừa rồi..."
Long Tử Nguyệt đứng dậy đi về phía Phượng Du, từng bước áp sát bức nàng ta càng lúc càng lùi về phía sau. Phượng Du thần kinh căng thẳng bị Long Tử Nguyệt chèn ép từng bước một lùi dần lại cũng không chịu yếu thế: "Ta thấy ngươi bộ dạng cũng đứng đắn không ngờ lại là tên sắc lang, xâm nhập vào nơi ở của nữ nhân còn ở đó nói lảm nhảm những thứ ta không thể hiểu được..." chưa nói hết câu thì đột nhiên trong ống tay áo Phượng Du xuất hiện một thanh chủy thủ bén nhọn chém về phía bụng của Long Tử Nguyệt ý đồ diệt khẩu.
Long Tử Nguyệt chỉ lật nhẹ bàn tay nắm cổ tay Phượng Du lại, con dao cách bụng Long Tử Nguyệt chỉ có lớp áo mỏng manh mặc cho Phượng Du cố dùng sức thế nào cũng không nhích thêm tới phía trước được dù chỉ một li.
Liếc nhìn con dao chỉ cách một lớp y phục, Long Tử Nguyệt nhếch khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt yêu nghiệt họa thủy kết hợp với nụ cười khuynh thành đầy ma mị nhìn thẳng vào mắt của Phượng Du nói: "Sao nào? Đâm sâu thêm một chút thôi, sao lại dừng lại rồi?" giọng điệu tràn đầy mỉa mai, khinh thường nàng ta. Phượng Du giận quá hóa thẹn tay còn lại vung ra một thanh chủy thủ khác hướng đến trái tim của Long Tử Nguyệt.
Lần nữa con dao lại chỉ cách vạt áo trước ngực Long Tử Nguyệt có một lớp vải, hai lần tấn công thất bại tầm mắt Phượng Du như muốn phun lửa trừng mắt nhìn Long Tử Nguyệt đang nhởn nhơ trước mặt, nếu như ánh mắt có thể giết thì người hiện giờ Long Tử Nguyệt có chục cái mạng cũng bị nàng ta giết sạch.
Chơi chán rồi Long Tử Nguyệt hơi dùng sức hai bàn tay một chút, hai tiếng răng rắc vang lên vô cùng chói tai, tiếp theo là tiếng hết kinh thiên động địa của Phượng Du đã bị Long Tử Nguyệt bóp nát bấy xương, phế bỏ hoàn toàn hai tay của nàng ta. Đau đớn ập tới làm Phượng Du đứng không vững ngồi sụp xuống đất thét đầy đau đớn, âm thanh cao vút đột ngột phát ra làm Long Tử Nguyệt chưa kịp chuẩn bị tinh thần bị dọa cho ù tai lên, tròng mắt lộ ra sát ý nồng đậm lạnh lẽo liếc về phía Phượng Du đang chật vật ngã ngồi trên đất kia.
Phượng Du cố nén đau đớn cong môi tính gọi viện binh thì bị Long Tử Nguyệt phóng tới trước mặt ngồi xổm xuống đưa tay nắm chặt cằm nàng ta lại, ngăn cản hành động huýt sáo.
Ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt của Phượng Du thành công khiến nàng ta theo bản năng nhìn lại vào mắt Long Tử Nguyệt, bèn cất giọng hỏi: "Lý do ngươi cho người truy sát lấy tim bạch mã trong rừng Tử Vong là gì?", Phượng Du mờ mịt nói: "Ta định chế thuốc dưỡng nhan theo ý của Mộ Lâm đại sư...", Long Tử Nguyệt hỏi tiếp: "Nghe nói ngươi là nữ tử thanh lâu thì làm sao có được một số tiền lớn như vậy để thuê sát thủ vào rừng Tử Vong giết?".
Phượng Du trả lời theo bản năng: "Số tiền đó là ta lừa được của Bạch Mạc.". Long Tử Nguyệt chuyển bàn tay bóp chặt cổ Phượng Du chuẩn bị kết liễu thì nàng ta dường như thức tỉnh sau khi bị Long Tử Nguyệt thôi miên, cảm thấy hô hấp dần khó khăn nàng ta cố gắng vội nói ngắt quãng: "Long công tử xin tha mạng, ta nguyện ý trở thành thuộc hạ của công tử, mong công tử..." thủ hạ lưu tình... còn chưa kịp nói xong thì cổ đã bị Long Tử Nguyệt bóp gãy rồi.
"Ta không cần một người trong lúc bị ta uy hiếp tính mạng mà nguyện ý trở thành thuộc hạ a..." lẩm bẩm một mình xong Long Tử Nguyệt xoay người đi tìm phòng bếp tìm rượu cùng dầu ăn. Đem hết mấy thứ dễ bắt lửa nàng tìm được trong phòng bếp đổ rải rác khắp gian nhà chính, nơi có thi thể Phượng Du đang nằm rồi châm lửa.
Đứng nhìn ngọn lửa càng ngày càng bốc lên cao, đảm bảo đã cháy đến thi thể bên trong kia thông qua mùi thịt cháy khét thì Long Tử Nguyệt cũng xoay người, dưới chân nhún vài cái thoát khỏi hiện trường gây án. Vừa đi vừa suy nghĩ một vài vấn đề, Long Tử Nguyệt cảm thấy bản thân thay đổi rồi, giết người càng lúc càng thuận tay, nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...