Nguyên Bình được đưa về Triệu gia thì Ryan đã nhanh chóng rời khỏi nơi đó, Bà ngoài nghe được tin tức của Nguyên gia hiện tại tàn khóc ra sau liền ôm lấy cậu hai mắt đỏ hoe.
Nguyên Bình là mạng lớn phúc lớn quay về, Triệu Vĩnh từ đứng ở phía trên cầu thang âm thành quan sát vẫn im lặng không nói gì, sau một lúc hắn ta liền quay người rời đi.
Một căn phòng kín, cửa phòng được đóng chặt chẽ không một kẻ hở, Ryan ngồi ở một góc tối không có ánh sáng, anh như phát điên mà liên tục vò đầu nắm tóc, hai tay cào cấu khiến gương mặt bị xướt nhiều đường.
miệng lại lấp bấp gì đó không rõ,
Ryan lại nhìn thấy thiếu niên với mái tóc đen kia, không phải nụ cười ngọt ngào khi ấy nữa, cậu hiện tại nằm dưới đất, áo sơ mi màu trắng bị nhuộm đỏ, hai mắt nhắm chặt lại nghiêng người sang một bên.
Mái tóc khẽ lay trong gió làm lộ ra gương mặt đã trắng bệch cùng đôi môi màu bạc, cậu nằm trên một vũng máu đã khô, khung quanh lại hoang tàn đến khó tả
Ryan chỉ là thoáng qua nhìn thấy, như tâm trí của anh nhắc nhở đối phương đã không còn sống, Trái tim như bị bóp đến méo mó, anh liên tục lắc đầu đem hình ảnh kia biến mất, Nhưng lại không thành khiến anh càng phát điên nhiều hơn
Như suy nghĩ được việc gì đó, Ryan sờ soạng trên sàn nhà tìm con dao kia, lưỡi dao đâm vào da thịt cơn đau xé nát lòng.
Hơi thở của Ryan gấp gáp cùng với những giọt máu đỏ chảy xuống sàn nhà.
Triệu Vĩnh Kỳ ngồi ở vườn hoa hồng trắng ở ngoài vườn, anh ghét bỏ từ đoá hoa liền trực tiếp đem kéo cắt đi, những đoá hoa màu trắng bị dẫm nát.
Bất chợt có người xuất hiện ôm chằm lấy anh vào lòng, hai tay ôm lấy eo anh, cúi người hôn lên má.
" Là anh đây mà " Nhìn thấy Triệu Vĩnh Kỳ bị dọa cho xù lông, người đàn ông liền lên tiếng nói, Y im lặng mặc cho đối phương ôm mình vào lòng.
Một người đàn ông cao lớn lại ôm thêm một người đàn ông khác không kém là bao nhiêu vào lòng, cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy e là sẽ bị doạ cho hết toáng lên.
Triệu Vĩnh Kỳ chỉ im lặng không nói gì, như một pho tượng mặc kệ đối phương, cây kéo trên tay cũng đã bị làm rơi xuống đất.
Người đàn ông phía sau anh lại cúi đầu nhỏ giọng nũng nịu " Cục cưng, quay lại đây anh muốn hôn hôn "
Nguyên Bình ngồi trên xe lăn cách đó không xa, cậu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người đàn ông to lớn đang hôn môi
đợi sau khi cả hai kết thúc cậu mới lên tiếng gọi " Cậu ơi? "
Triệu Vĩnh Kỳ bị tiếng kêu quen thuộc làm cho giật mình mà xô người phía sau ra xa, Triệu Tử Kỳ bị đẩy ra một đoạn cũng không có nói gì, ngược lại còn nhìn gương mặt đỏ bừng kia mà cười hì hì.
" Cháu trai ngoan lại đến đây hóng mát à? Thế ta vào nhà trước vậy " Triệu Tử Kỳ dứt câu đã nhanh chóng rời đi.
Giờ đây nơi này chỉ còn Nguyên Bình cùng với Triệu Vĩnh Kỳ, cậu nhìn thấy vành tai đối phương đã ửng hồng đầu cũng đang cúi xuống không muốn đối mặt với cậu
" Hai người là đang lén lút yêu đương ạ? "
" Nói Bậy, không có chuyện đó xảy ra đâu " Triệu Vĩnh Kỳ bị dọa cho hét lớn, anh nhanh chân bước đi khỏi vườn hoa, bỏ lại một mình cậu còn đang ngơ ngác không hiểu.
Cậu xoa xoa đầu, như ngộ nhận ra điều gì đó mà bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn hai bóng lưng đã khuất dần trong cách cửa.
Một tuần tiếp theo đó điều không nhìn thấy mặt mũi Ryan đâu nữa, Việc đó đối với Nguyên Bình cũng không có gì lạ lẫm.
Nếu có thể, cậu ước gì mãi mãi không gặp lại.
Triệu Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc lại vuốt lấy một bức ảnh trên tay, trong ảnh chỉ có hai thiếu niên mặc đồ phục cao trung đang khoác tay nhau mà mỉm cười, nếu có thể nhìn rõ.
Ánh mắt của Triệu Tử Kỳ nhìn đối phương không phải tình bạn, không phải tình thân, càng không phải là tình anh em.
Anh yêu đối phương
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Giống như triệu Vĩnh Kỳ thầm yêu chị gái một cách thầm lặng, Anh lại âm thầm bên cạch y, chăm sóc với danh phận là một người anh cả trong nhà.
Ngày Tạ Tranh em gái của hắn chết, tiếng khóc than thương vang khắp nơi, Hắn lại mỉm cười trong lòng như nở ra một đoá hoa, Từ nay sẽ không còn một ai ở trong lòng người thương, hắn cũng có thể đường đường chính chính bên đối phương.
Cũng không biết đã trôi qua bao năm.
để Triệu Vĩnh Kỳ quên đi một người.
Lại đặt một người khác vào trong lòng.
Như có lẽ hắn đã sai ở đâu đó, ngày mà Triệu Vĩnh Kỳ nhìn thấy Nguyên Bình, Y lập tức phát điên mà lao vào đánh người.
Gương mặt của tên đàn ông cặn bã kia Y vẫn không thể quên, Triệu Tạ Tranh y vẫn để ở trong lòng.
Một tiếng chát vang lên, bức tranh được phủ một lớp kính bên ngoài va vào bức tranh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
để vậy cho khỏi khó hiểu he
Triệu Tử Kỳ - Triệu Tạ tranh - Triệu Vĩnh Kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...