Ryan tiến về phía cha của cậu, đem con dao trong lòng ngực ông ta rút ra, Nguyên Bình hiện tại mới nhìn thấy rõ ràng đó là con dao anh hay đem theo bên cạch mình, lưỡi dao nhuộm một màu đỏ tươi, dưới ánh đèn lại phản chiếu lấp lánh.
Đôi mắt cậu thâm trầm vốn dĩ không thể hiện ra điều gì, đây vốn vĩ không phải mọi thứ được viết lại không quyển sách kia, mọi thứ tiến triển nhanh hơn dự định, quan trọng nhất là Nguyên Bình vẫn chưa chết.
Ryan quay đầu nhìn cậu, bản thân quỳ một chân dưới đất, đem lòng bàn chân cậu đặt vào tay mình, giống như thời gian bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.
Hiện tại tình cảnh xoay chuyển một vòng, Nguyên Bình cũng không thể ngang nhiên dùng gương mặt tự cao ấy nhìn anh lần nào nữa.
Ryan âu yếm nâng bàn chân cậu lên, lại hôn nhẹ lên đó thể hiện sự cung kính tuyệt đối.
Từ ngoài cửa Một đám người mặc áo đen xông vào, người đàn ông trung niên dưới mắt có một vết sẹo kéo dài đứng đầu, ông ta híp mắt nhìn chằm vào Nguyên Bình như muốn nuốt trọn.
Nguyên Bình cảm thấy sóng lưng mình lạnh lẽo khi nhìn vào đôi mắt kia, cậu e dè cúi chặt đầu không dám lên tiếng, ông ta là Cửu Chu, là một cảnh tay đắc lực bên cạch Cha ruột của Ryan.
Gương mặt tuy không mấy thân thiện kia lại là một người trung thực tuyệt đối, không giống như Ryan
Sự Xuất hiện của cậu chính là thay đổi lớn nhất, tất cả mọi thứ xem như kết thúc rồi.
Ryan không Xuất hiện bên cạch Nhân vật chính, hiện tại lại tồn tại với tư cách là người thừa kế.
Ryan ngẩng cao đầu nhìn cậu, ánh sáng mờ nhạt không thể che đi được gương mặt đẹp đẽ như tượng tạc thành, từng đường nét tinh xảo được tái hiện rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan hoài hoà, kiêu ngạo và lạnh nhạt
Cho Dù là một nô nệ được bán đi, hay người thừa kế duy nhất đi nữa, Ryan vẫn là một kẻ tàn độc giết người không chớp mắt, gương mặt kia cũng chỉ xuất hiện một nụ cười nhạt nhẽo.
Đôi mắt phượng dài diễm lệ, Mang cho người ta cảm giác sâu không lường được, mò không thấy đáy.
Ryan mỉm cười đứng dậy phủi nhẹ đầu gối của bản thân.
" Thời thế thay đổi rồi, Nếu sao này muốn sống, Thiếu Gia chỉ còn có thể dựa vào tôi "
Anh đem con dao balisong vẫn còn dính máu tanh ra trước mắt cậu, tùy tiện xoay tròn vài cái dưới ánh đèn nhạt, trong phút chốc thứ đối mặt với cậu chính là lưỡi dao lạnh lẽo kia
Nguyên Bình chớp mắt, cậu vươn tay dọc theo đường lưỡi dao, một tiếng tách vang lên không gian yên tĩnh, đầu ngón tay của Nguyên Bình bị lưỡi dao cứa đến cắt một đường sâu, một dòng máu đỏ chạy dọc đến khuỷ tay của cậu.
Đôi mặt Ryan mở to không muốn tin, Đột nhiên Nguyên Bình vươn bàn tay nắm chặt cả lưỡi dao của Anh, đem đầu con dao kia đè chặt vào cổ mình.
" Bổn Thiếu Gia lại chỉ còn một mạng này, Thời thế thay đổi, Bổn Thiếu Gia cũng không muốn sống "
Ryan nhìn con dao của bản thân đâm vào nước da trắng ngần của cậu, một giọt máu chảy dọc xuống, trái tim của Ryan giống như chậm đi một nhịp, gương mặt hiện rõ sự sợ hãi mà vứt lấy con dao trong tay mình.
Nhìn Vết thương dài trên cổ cậu, Ryan muốn vươn tay chạm vào như cuối cùng lại rút lại, Gương mặt kia cũng thay đổi trong phút chốc,
" Vậy thì tốt nhất là sống không bằng chết, trả lại tất cả những gì tôi phải chịu " Ryan dứt câu đã quay lưng bỏ đi.
Nguyên Bình ở đó nhìn theo bóng lưng của anh lại thở dài, Cửu Chu là người đàn ông trung niên lúc nãy, Nhìn thấy một màn ngược luyến kia cũng không mấy biểu cảm gì, ông đi đến vác Nguyên Bình trên vai sai đó trở về xe.
( Thằng con tôi bị khùng á mấy bà, mình nhường nó đi )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...