Thuần dưỡng

Chương 17: Thẳng thắn - Yêu
Chuyện đôi ta là một bài thơ tình
Hãy si mê như Từ Chí Ma
Hãy trầm bổng theo từng vần điệu
Hãy trở thành dấu ấn văn học
Hãy cảm động đương thời
Để bài thơ này giang rộng vòng tay
Cảm hóa chốn đô thành không tình yêu.
“Người tình thi nhân” – Phương Đại Đồng

Cuối cùng xe cũng dừng lại ven rừng phong quen thuộc. Nơi tôi từng so với lao tù nay là phòng xưng tội. Tôi xuống xe, Trịnh Khai Kỳ theo phía sau. Tôi bảo anh ta trở về, anh ta nói trước đây thật đáng tiếc vì không cùng bạn gái đi tới cuối cùng, giờ anh ta muốn đi cùng thử xem. Anh ta muốn cùng tôi gặp người đàn ông kia, nói nhỡ may có chuyện gì anh ta có thể bảo vệ và an ủi tôi.
Tôi nghĩ thầm chuyện này từ đầu đến cuối người cần bảo vệ và an ủi nhất là Tần Thiệu. Nhưng tôi không nói gì với Trịnh Khai Kỳ nữa, anh ta đang hoàn thành bước cứu chuộc cuối cùng của mình, sau khi làm xong chuyện này anh ta sẽ hoàn toàn buông tay với cô gái trong lòng kia.
Chậm rãi đi tới bên ngoài cửa sắt, tôi vươn tay ấn chuông cửa. Giọng nói kích động của quản gia truyền đến: “Lô tiểu thư, cuối cùng cô cũng trở về!”
Đúng, cuối cùng tôi cũng trở về nhận tội.
Cửa rất nhanh được mở ra. Tôi nhìn nhà kính vẫn sừng sững giữa bãi cỏ, đi vào trong, bảy cánh cửa màu sắc vẫn không thay đổi. Quản gia ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu: thiếu gia sẽ trở về ngay. Ông ấy nhìn Trịnh Khai Kỳ, lại nhìn cái bụng của tôi, yên lặng bưng một tách trà Phổ Nhỉ mời Trịnh Khai Kỳ ngồi xuống.
Tôi chậm rãi lên lầu, mở cửa một căn phòng quen thuộc. Trong phòng không có gì thay đổi, ngay cả vật trang trí cũng không. Tôi bước vào phòng làm việc, bàn máy tính được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một quyển “hoàng tử bé” và một chiếc đĩa CD. Chiếc đĩa CD này chính tôi đã tặng cho anh ấy nhân ngày Giáng Sinh. Chỉ là ngoài vỏ đĩa dán tấm ảnh chúng tôi chụp cùng nhau ở quê tôi. Tôi nhớ khi đó tôi cố ý dùng điện thoại của mình để đề phòng lưu lại bất cứ kỷ niệm nào. Không ngờ anh ấy đã lén gửi ảnh tới di động của mình. Trong ảnh, Tần Thiệu đứng sau tôi, ánh mắt yên bình và ung dung.

Tôi không biết vì sao Tần Thiệu lại thích đọc loại sách như “hoàng tử bé”. Tôi mở ra xem, bên trong rơi ra một chiếc thẻ kẹp sách. Trên mặt trái của thẻ kẹp sách viết vài chữ:
Tôi là tiểu hồ ly, Nhiên là tiểu vương tử. Em thuần dưỡng tôi. Vì vậy em là duy nhất của tôi.
Nước mắt tôi trào ra, cuối cùng không khống chế được mình mà gào khóc. Tôi biết anh đã một năm, trước giờ anh chưa từng gọi tên tôi. Thì ra trong lòng anh, tôi là “Nhiên”. Tôi đã từng không còn lưu luyến với cuộc đời, vì tiền mà kể với anh câu chuyện hoàng tử bé, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng, còn chăm chú đọc nó như vậy.
Qua hai mắt đẫm nước, tôi thấy Tần Thiệu đứng ngoài cửa phòng làm việc, giày da trên chân còn chưa kịp đổi, dáng vẻ vội vã mệt mỏi, toàn thân gầy đến mức có chút mỏng manh, chỉ có ánh mắt vẫn mãnh liệt và lạnh lùng như trước. Trước đây, khi nhìn thấy ánh mắt như vậy tôi cho rằng nhất định anh đang ghét tôi đến chết. Nay tôi không sợ nữa, dù anh ghét tôi thì có sao, tôi vốn là một người phụ nữ đáng bị nguyền rủa. Tôi làm hết mọi chuyện thiếu đạo đức chẳng lẽ còn hy vọng xa vời người ta sẽ dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn tôi hay sao?
Tôi sụt sịt đứng lên, chậm rãi đi tới, ôm lấy anh, tựa lên vai anh nói: “Xin lỗi, Tần Thiệu, em xin lỗi.”
Tần Thiệu không ôm đáp lại tôi chỉ đứng thẳng tắp.
Tôi khóc đến không kịp thở, ngay cả đứa bé trong bụng cũng nhân cơ hội trở mình một cái. Tôi nhìn vẻ mặt vô cảm của Tần Thiệu, trong lòng bỗng thoáng qua một tia sợ sệt, đành phải ngượng ngùng buông tay, cúi đầu đứng trước mặt anh.
Anh nhìn tôi chằm chằm nói: “Lần này trở về cô lại định mang theo cái gì?”
Tôi len lén liếc nhìn anh nói: “Không phải, em chỉ muốn quay về thăm anh.”
Anh lạnh lùng nói: “Được rồi, thăm cũng thăm rồi, cô đi đi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thiệu đuổi tôi đi. Trước đây dù xảy ra chuyện gì, dù tôi làm ra chuyện xấu xa thế nào anh cũng chưa từng bảo tôi đi. Một năm qua, tôi thường nghĩ cách rời khỏi anh, trốn tránh anh, tới lúc này tôi đã quen với bước đi và độ ấm trong vòng tay anh, nhưng cuối cùng Tần Thiệu đã buông tay rồi.
Tựa như có người ở bên tai vỗ tay một cái, ánh đèn dần vụt tắt, màn sân khấu chậm rãi hạ xuống. Khi tôi vừa hòa mình vào vở diễn thì khán giả đã ra về.
Tôi nói: “Tần Thiệu, em đã biết cả rồi, chuyện em gái anh, tất cả mọi chuyện, em đã biết… Em sai rồi, em không cầu xin anh tha thứ… Em thay mặt bố mẹ xin lỗi em gái anh… Sau này em sẽ không bao giờ khiến anh tức giận nữa. Em sẽ chuộc lỗi…”
Trong đứt quãng, tôi không rõ lắm rốt cuộc mình đang muốn biểu đạt cái gì, tôi đã từng thao thao bất tuyệt trước mặt Ôn Khiếu Thiên như có tài năng bẩm sinh, nhưng hiện giờ tôi giống như bị đánh thuốc tê, đầu lưỡi cứng nhắc.
Tôi có thể nói tôi yêu anh hay sao?! Tôi có tư cách gì để nói yêu anh? Chỉ bằng chuyện anh vượt qua nhiều hận thù như vậy để yêu tôi, tôi có thể vượt qua nhiều tội lỗi như vậy để yêu anh không? Yêu đấy, nhưng không thể ôm lấy nhau; nhớ đấy, nhưng không thể có được; nắm tay đấy, nhưng không thể hôn môi; đối diện đấy, nhưng không thể vuốt ve gương mặt anh. Tình yêu như vậy, quá tổn thương, quá đau đớn, quá hư ảo.

Tần Thiệu nói: “Cô vì thương hại tôi mà gián đoạn tình cảm với người ta, cố ý đến đây an ủi tôi sao? Tôi không cần. Cô luôn nói đứa trẻ là của một mình cô, được, tôi đồng ý, cô và người ta hãy nuôi nấng nó cho tốt. Cô muốn tôi tha thứ, tôi tha thứ cho cô, cô muốn xin lỗi tôi cũng tiếp nhận. Cô còn nguyện vọng gì chưa thỏa mãn thì nói hết ra đi. Người như cô đối phó với tôi quen tay hay việc lắm rồi, tôi không chịu nổi.”
Tôi ngẩn người nhìn anh, tôi biết kết cục sẽ như thế này. Một người cho dù đã từng yêu một người đến mức dễ dàng tha thứ tất cả mọi chuyện xấu xa mà cô ấy đã làm, hủy hoại tất cả hạnh phúc của người ấy, một khi dứt áo ra đi cũng chỉ còn lại bóng lưng lạnh nhạt.
Tôi ngang bướng nhìn anh, trong lòng biết ở tương lai đằng đẵng tôi sẽ phải kéo cái bóng nặng nề của mình, cô đơn tập tễnh trên hoang mạc cuộc đời. Tôi không có kim chỉ nam, cũng không có lương khô và nước mát, tôi chỉ dựa vào ánh mắt mờ mịt của mình nhìn ảo ảnh phương xa. Vạn vật trong tầm mắt biến thành khoảng không, bên tai không một tiếng động. Tháng năm khắc nghiệt cuối cùng đã cướp đoạt tuổi thanh xuân của tôi, trong nháy mắt mà đầu đã bạc, răng rụng, nếp nhăn khắc sâu. Trong thử thách tuổi thanh xuân này, tôi trải qua cuộc tình đau đến thấu tim, nó thật khó bề phân biệt, khiến tôi suýt chút nữa đã lầm tưởng nó không thể gọi là tình yêu. Rồi khi nó đâm chồi nảy lộc, ra hoa kết quả lại bị năm tháng nhổ bỏ, ngay cả hít thở cũng khiến tôi đau nhức.
Lễ tang và nấm mồ thanh xuân tới một cách tàn nhẫn hơn bất cứ thứ gì khác.
Tôi xoa bụng nói với anh: “Tần Thiệu, anh đã nghĩ ra tên con chưa?”
Tần Thiệu nhìn tôi chằm chằm không nói một lời, anh thường xuyên không còn lời nào để nói với tôi. Tôi không biết anh bị tôi làm nghẹn lời hay không thèm nói nữa.
Tôi chậm rãi bước ra cửa, đi được hai bước thì liều thuốc không cam lòng lại sai khiến ép tôi quay đầu nói thêm: “Tần Thiệu, vừa rồi khi nhìn thấy anh con đã đá một cái. Con cũng nhớ anh.”
Tần Thiệu nhìn tôi, viền mắt hồng hồng.
Tôi nói: “Thật ra tên con em đã nghĩ ra rồi. Nếu là con trai sẽ là Tần Tiểu Thiệu, con gái sẽ là Lô Tiểu Nhiên. Em luôn hy vọng sẽ là con trai, như vây có thể mang họ Tần, nhưng lần trước anh nói con nhất định sẽ là con gái, còn rất giống em. Em hơi thất vọng một chút, vì anh luôn đúng.”
Tần Thiệu bỗng bước nhanh tới, vòng tay qua vai tôi, điên cuồng hôn tôi. Tôi cũng nhiệt tình đáp trả, như sóng biển quyến luyến bãi cát, như cánh bướm quyến luyến hoa tươi, như dây leo quyến luyến đại thụ. Những lời yêu thương muốn nói ngập ngừng trên khóe môi, tương lai khát vọng tìm hoài không thấy, trời đất mênh mông chúng tôi lại không dám cho tình yêu một chốn dung thân, biển cả rộng lớn chúng tôi lại không dám để sóng cuốn đi tất cả yêu hận tình thù.
Chúng tôi chỉ có thể hôn, đây là phương thức gần nhất mà chúng tôi có thể cất bước.
Sau đó, Tần Thiệu đẩy tôi ra. Anh lại lạnh lùng nhìn tôi nói: “Đi đi. Người dưới lầu có vẻ là một người thành thật. Sống cho tốt, đừng ương bướng như trước đây nữa. Không ai có thể chịu được tính cách đó như tôi.”
Tôi gật đầu, hiểu rằng cuối cùng ngay cả anh cũng không chịu nổi tôi nữa.
Tôi bước từng bước ra khỏi phòng. Mỗi một bước như giẫm trên gai nhọn. Tôi biết con đường này tôi phải tiếp tục đi, đạt tới một cực hạn mang tên “nấm mồ đơn độc”, nơi đó cỏ hoang um tùm, người chết khắp nơi, ruồi muỗi thành đàn. Dù đã sớm biết một kết cục như vây, tôi vẫn phải tiếp tục đi tới không thể quay đầu.

Trong phòng khách dưới tầng một, Trịnh Khai Kỳ đã uống hết một ấm trà. Thấy tôi đi xuống, anh ta căng thẳng đứng lên hỏi tôi thương lượng thế nào.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Chưa có cuộc thương lượng nào tệ thế này. Tôi thua cả cuộc đời mình.”
Trịnh Khai Kỳ bỗng kéo tôi lại, bước nhanh lên lầu, vừa đi vừa nói: “Tôi đi nói chuyện với anh ta.”
Tôi vội vàng kéo anh ta lại, anh ta nóng lòng muốn bỏ tôi ra, hơi dùng chút sức, thăng bằng của tôi không ổn, toàn thân ngả về sau, lăn hai vòng xuống bậc thang rồi nặng nề ngã lên sàn đá cẩm thạch.
Tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn Trịnh Khai Kỳ hoảng loạn chạy xuống, tôi lại thấy Tần Thiệu ngẩn người ở đầu cầu thang tầng hai. Tôi muốn nói gì đó nhưng khi đụng tới vũng máu trên mặt đất, cuối cùng tôi cũng luống cuống.
Trịnh Khai Kỳ muốn bế tôi lên, Tần Thiệu bỗng từ phía sau đẩy anh ta ra, ngồi xuống cẩn thận bế tôi dậy.
Sau đó anh bước nhanh về phía ga ra, tôi nhớ lần trước anh cũng hoảng hốt đưa tôi đến bệnh viện thế này. Giờ tôi nặng như vậy, còn anh gầy đi nhiều như vậy, không biết anh có chịu được không.
Thừa dịp còn chút ý thức, tôi hổn hển nói bên tai Tần Thiệu: “Tần Thiệu, nếu trong hai mẹ con chỉ giữ được một người, nhất định phải giữ đứa bé. Em chết cũng không sao, thật đấy. Một mình anh hãy nuôi con nên người.”
Quản gia đã lái xe ra, tôi được Tần Thiệu ôm vào lòng, cẩn thận ngồi vào xe. Tần Thiệu cắn răng nói: “Sao em có thể chết được. Em phải ầm ĩ chết tôi mới có thể yên tâm được chứ.”
Tần Thiệu luôn nói rất khó nghe, trước đây tôi nghĩ anh là miệng chó không phun nổi ngà voi. Giờ tôi đã biết theo một góc độ nào đấy mà nói, thật ra đó cũng là những lời tâm tình chân chất của một người đàn ông.
Tôi nói: “Tần Thiệu, ông trời đã ban cho em một đứa con, trước giờ em chưa từng cảm kích chuyện gì như thế. Nhất định anh phải hứa với em cứu con mình trước.”
Tần Thiệu lạnh mặt nói: “Để giành sức tự nói với bác sĩ đi. Tôi không cần đứa trẻ. Nhất định con bé sẽ giống em, chỉ biết hành hạ tôi.”
Tôi biết Tần Thiệu chỉ mạnh miệng vậy thôi. Rõ ràng anh thích trẻ con như vậy, ngay cả nhìn phòng trẻ con vui mừng ra mặt, sao có thể nói một đằng nghĩ một nẻo thế được chứ.
Rất nhanh đã tới bệnh viện. Tôi được đưa vào phòng kiểm tra. Tần Thiệu bị giữ lại bên ngoài. Một mình tôi nằm trên giường bệnh, thoáng chốc mất đi tất cả động lực để kiên trì, liền hôn mê.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy ánh đèn lóa mắt, nhất thời hoảng hốt. Vửa tỉnh táo tôi lập tức đưa tay sờ bụng trong vô thức. May là bé con trong bụng vẫn chưa rời khỏi tôi, tôi thở phào một hơi, lúc này mới nhìn thấy Tần Thiệu đang ở bên cạnh.
Anh nắm lấy một tay tôi, ghé vào giường bệnh mà ngủ. Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của anh. Trước đây anh luôn dậy sớm hơn tôi, giống như chỉ cần khẽ động một chút là có thể đánh thức anh.
Lúc này, anh giống như vừa trải qua bão táp, ngủ rất say, ngay cả tôi xoay người nhìn anh anh cũng không biết.

Quản gia nhẹ nhàng lại gần, cầm trong tay một tấm chăn bệnh viện. Tôi gật đầu với ông ấy tỏ vẻ cảm ơn. Quản gia cười hạ giọng nói: “Lô tiểu thư, thiếu gia luôn thương cô. Cô đừng bỏ nhà đi nữa. Mấy tháng nay thiếu gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.”
Trong khoảng thời gian ở nhà Tần Thiệu, tôi ít khi nói chuyện với quản gia. Ông ấy luôn tuân thủ trách nhiệm của mình, lễ phép với tôi, chưa từng vượt quá. Nay một người luôn trung thành tận tâm như ông ấy cũng phải vì hạnh phúc của thiếu gia mà chủ động nhắc tới chuyện vốn không nên can thiệp. Đối với chuyện này, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Tôi thì thầm nói: “Tôi chưa bao giờ biết tôi quan trọng với anh ấy như vậy. Có lẽ vì giữa chúng tôi có quá nhiều khúc mắc mới khiến anh ấy quan tâm tôi như thế. Tôi nghĩ ông theo anh ấy lâu như vậy hẳn rõ ân oán giữa hai nhà chúng tôi.”
Quản gia lắc đầu nói: “Lô tiểu thư, từ sau khi cô đến thiếu gia đã thay đổi không ít. Trước đây thiếu gia bị chứng khó ngủ, chỉ có cô mới chữa được. Vì vậy Lô tiểu thư đừng luôn nghĩ tới những chuyện không vui trước đây, hãy nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp giữa thiếu gia và cô. Tôi tin nhất định cô cũng muốn điều này.”
Tôi nhìn quản gia nho nhã lễ độ như thầy giáo và trưởng bối trong nhà, thấm thía bàn luận với người thân về tình yêu và thương tổn, về tha thứ và lãng quên. Tuy ngôn ngữ mộc mạc nhưng tình cảm chân thành. Ông ấy nói đúng, giữa tôi và Tần Thiệu vô cùng nhiều vướng mắc, rối như tơ vò, còn có những nút chết. Cuối cùng, tôi bị chính những nút chết này bao vây, để chúng trói tôi lại. Thế nhưng tới giờ tôi chưa từng nghĩ chỉ cần tôi muốn sống một cuộc sống ý nghĩa hơn, tôi luôn có thể chui ra từ những kẽ hở. Cú ngã lần này nhắc nhở tôi cuộc sống đầy rẫy những cạm bẫy và bất ngờ. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ gặp tai nạn, hoặc một ngày nào đó Tần Thiệu bỗng mắc bệnh nan y, giống như bố mẹ tôi vậy. Sinh mệnh chỉ yếu đuối như thế, chớp mắt một cái đã là âm dương cách trở. Mà chúng tôi lại luôn bị tương lai vừa xa vừa dài níu giữ, hy vọng xa vời rằng thời gian có thể cứu rỗi bản thân, ảo tưởng rằng một ngày nào đó có thể buông tay. Thế nhưng, nếu một người nào đó trong hai chúng tôi bất ngờ gặp chuyện, một người khác sẽ hối hận vì đã lùi bước không làm gì, sẽ nghĩ vì sao ngày đó chúng tôi không dũng cảm hơn một chút.
Tôi hạ quyết tâm nói với quản gia: “Tôi hiểu. Cảm ơn.”
Quản gia chỉ cười cười, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Đại khái khoảng một tiếng sau Tần Thiệu mới tỉnh lại. Chuyện đầu tiên Tần Thiệu làm sau khi tỉnh lại là ngẩng đầu nhìn bình dịch đã hết hay chưa. Thật ra y tá luôn để ý nhưng anh vẫn căng thẳng không yên. Nay nghĩ lại, khi mới quen biết anh, anh luôn vững vàng như núi, làm chuyện gì cũng cầm chắc thắng lợi; sau đó đối với chuyện của tôi anh ngày càng phản ứng thái quá, khiến tôi bắt đầu có biện pháp lợi dụng những sơ hở đó để khống chế anh. Trong lòng tôi đã sớm phát hiện điểm này, vì vậy mới dám gióng trống khua chiêng lợi dụng sự quan tâm của anh làm một số chuyện quá đáng; còn tôi vì mưu cầu danh lợi mà dùng đủ loại hành động không kiềm chế được khiêu chiến cực hạn của anh. Thì ra từ rất lâu trước đây tình yêu đã bắt đầu nảy sinh, có điều nó sinh trưởng trên sa mạc khô héo, không ai cẩn thận chăm bón, không mưa gió tưới tiêu, tuyết sương phủ đầy, khổ sở chống chọi, suýt chút nữa đã bị vùi dập, nhưng nó vẫn khỏe mạnh sinh tồn và trưởng thành.
Tôi nói: “Không phải anh bị chứng khó ngủ sao? Sao lại ngủ say như thế?” Tôi nhớ tới khi chúng tôi vừa quen nhau chưa lâu, anh gọi tôi tới chỉ có chức năng làm gối ôm, tôi cảm thấy cổ quái, không ngờ anh có bệnh thật.
Tần Thiệu chỉnh lại góc chăn nói: “Đụng phải em lần nào cũng bắt tôi đứng ra dọn dẹp tàn cục, bận rộn mãi mới ngủ quên.”
Tôi cười nói: “Thì ra em gặp rắc rối còn có tác dụng phụ như vậy, sau này phải tranh thủ gây chuyện mới được.”
Tần Thiệu trừng mắt lườm tôi nói: “Còn không ngồi yên? Chưa ra khỏi bệnh viện đã nói lung tung.”
Tôi thè lưỡi, chuyển chủ đề: “Bác sĩ nói thế nào? Con mình không sao chứ?”
Vẻ mặt Tần Thiệu thoáng thả lỏng: “Yên tâm, tôi đã nói đứa bé giống em. Dù vất vả thế nào vẫn khỏe mạnh mới là tốt nhất.”
Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy: “Vậy bác sĩ có nói là nam hay nữ không?”
Tần Thiệu giúp tôi ngồi dậy, kê một chiếc gối mềm sau lưng tôi rồi nói: “Không phải lần trước đã nói rồi sao? Bệnh viện không thể tiết lộ giới tính được.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui