Thuần dưỡng

Tần Thiệu nói: “Chuyện của tôi và cô ấy một lời khó nói hết.”
Trong lòng tôi nghĩ, đương nhiên một lời khó nói hết. Một lời khó mà nói được đến lúc anh nghĩ rằng nhà chúng tôi hủy hoại hạnh phúc hôn nhân của anh, nay quay sang hủy hoại hạnh phúc hôn nhân của tôi.
“Oan oan tương báo đến khi nào.” Một nhân cách trong tôi đột nhiên bay ra, lơ lửng bên tai tôi nói những lời này. Nhưng chủ nhân là tôi đây lập tức bác bỏ ý kiến này: không phải tôi không bỏ qua cho anh ta, là anh ta không bỏ qua cho tôi, tôi chỉ phòng vệ thuận tiện báo thù rửa hận mà thôi.
Hai mươi chín tết, mặt trời đã lâu không gặp xuất hiện trên thành phố A. Tuy thường xuyên bị mây che phủ nhưng ánh mặt trời vẫn có thể chiếu xuống trong chốc lát. Tôi thấy thời tiết tốt, mở tủ quần áo định lấy ra bộ váy rẻ tiền nhất trong khu thương mại đắt tiền mà Tần Thiệu từng mua cho tôi.
Đây là bộ lễ phục cao cấp nhất mà tôi có vào lúc này, có thể được xem như lễ phục phù dâu. Tuy nhìn có vẻ mát mẻ một chút, vô cùng không hợp với thời tiết lúc này nhưng nghĩ hôn lễ cử hành trong khách sạn, hệ thống sưởi chắc là sẽ có nên cũng không có gì đáng lo. Soi gương một lượt, cảm thấy từ đầu đến chân không có đồ trang sức nên nhìn vẫn ảm đạm và nghèo túng như trước, đành phải đeo lên cổ chiếc dây chuyền duy nhất. Tuy là ngọc trai có tỳ vết nhưng nhìn qua cũng là hàng cao cấp, coi  như giữ được thể diện.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm phù dâu, tôi nghĩ có lẽ cũng là lần cuối cùng. Phù dâu ba mươi tuổi, nghe thế nào cũng thấy xúi quẩy.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trên đường rất nhiều người ra ngoài mua hàng tết. Người người tấp nập, xe cộ như nước chảy, tôi mặc bộ lễ phục mỏng manh bước xuống khỏi xe Bentley để gọi xe. Lái xe ân cần khuyên tôi để anh ta đưa tôi tới khách sạn, tôi dịu dàng từ chối. Tôi còn chưa muốn chiêu cáo thiên hạ rằng tôi được người ta bao nuôi. Hơn nữa, đi xe Bentley đến tham gia hôn lễ, đề tài nói chuyện hôm nay không còn là cô dâu nữa mà sẽ là tôi. Tôi không thể làm một chuyện vô tâm như thế.
Tài xế taxi của thành A có lẽ cũng vội vàng quay về ngoại thành mừng năm mới, trên đường thỉnh thoảng mới xuất hiện một chiếc taxi cũng vù vù phóng qua, không hề có chút thương hương tiếc ngọc. Tôi run run đứng trong gió đến mức sắp thăng thiên, đành phải quay về xe Bentley, bảo lái xe đưa tôi đến gần khách sạn.
Sau đó, tôi mua một đôi giày thể thao giá ba mươi đồng ở một cửa hàng ven đường, cầm trên tay giày cao gót, chạy như điên tới khách sạn. Gió lạnh ùa vào bụng, hàm răng cũng bị lạnh va vào nhau cộp cộp. Tôi thở hồng hộc chạy vào khách sạn, khi nhìn thấy tấm ảnh phóng đại của Ngải Tĩnh và Lưu Chí trước cửa mới ngồi xổm xuống bên cạnh thở hổn hển.
Tóc tai hỗn độn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, tôi dựa vào bên cạnh tấm ảnh, muốn nôn mà không nôn được, ngay cả bàn tay cầm đôi cao gót cũng run run.
Bỗng nhiên thân thể tôi được người ta cẩn thận nâng dậy, tôi nhìn lên, thì ra là Ôn Khiếu Thiên. Nửa tháng không gặp, Ôn Khiếu Thiên gầy hơn trước một ít. Đại khái là hôm nay tới tham dự hôn lễ, anh mặc một bộ lễ phục trang trọng. Thấy dáng vẻ chật vật của tôi, anh cởi Âu phục xuống khoác lên vai tôi, tôi có thể nhìn thấy chiếc cúc áo bằng đá quý của anh lóe sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
Tôi nghĩ, hiện giờ anh đang tới công ty làm việc, có lẽ bình thường luôn luôn thế này. Tôi đã nhìn thấy anh mặc trang phục tennis, mặc trang phục bệnh nhân, chỉ chưa từng thấy anh mặc Âu phục. Tôi thật sự không quen khi nhìn thấy anh ăn mặc như vậy, bộ Âu phục này giống như một tấm lưới mà tôi đã giăng lên người anh, vây chặt anh trong một nơi không hợp với anh.
Tôi bỗng không biết phải chào hỏi thế nào. Sau bảy năm xa cách, cuối cùng anh cũng nói ra câu nói “anh yêu em”, còn tôi đã ngắt điện thoại ngay trong khoảnh khắc đó. Anh vô tội, trong sáng yêu nhầm một tôi phức tạp, ích kỷ, bị tôi liên lụy, bị tôi ép phải đối mặt với thương trường mà anh không muốn tiếp xúc, nghĩ đi nghĩ lại tôi đúng là sao chổi của anh. Chỉ tại tôi trêu chọc anh nên bây giờ anh mới bị tôi hại thành như vậy.
Ôn Khiếu Thiên giúp tôi vén sợi tóc trên trán, chỉnh trang lại một chút rồi nói: “Vì sao ăn mặc mỏng manh thế này?”

Tôi cúi đầu nói: “Hôm nay em là phù dâu, muốn đẹp hơn một chút.”
Ôn Khiếu Thiên cầm lấy giày cao gót trong tay tôi, ngồi xổm xuống giúp tôi tháo đôi giày thể thao rẻ tiền kia ra, cẩn thận giúp tôi đi cao gót vào. Tôi cúi đầu nhìn những lọn tóc của anh, muốn vươn tay ra vuốt ve, khi sắp chạm vào lại dừng lại.
Ôn Khiếu Thiên chăm chú buộc dây giày cao gót, nói: “Vốn đã rất đẹp rồi, còn làm đẹp nữa sẽ nổi hơn cô dâu mất.”
Mũi tôi chua xót. Người đang quỳ một gối dưới chân tôi kia là người yêu thương và quý trọng tôi nhất, là người sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương, là người tôi có thể dựa vào cả đời, còn tôi lại khiến anh cô đơn một mình chờ tôi. Tôi không biết trong quá trình chờ đợi đằng đẵng đó anh có bỏ cuộc hay không, rời đi với vết thương, liệu có khi nào anh sẽ dùng ánh mắt rạng rỡ kia để nhìn một người con gái khác ưu tú hơn tôi, hấp dẫn hơn tôi, săn sóc hơn tôi, người có thể cùng anh tha hương không chút do dự.
Ôn Khiếu Thiên đã đứng lên, cười nói với tôi: “Hôm nay anh là phù rể, em là phù dâu. Chúng ta có giống một đôi cô dâu chú rể không?” Anh chỉ vào hai chúng tôi ở trong kính mà nói.
Tường khách sạn gắn đầy những tấm thủy tinh màu kỳ quái, sạch đến mức có thể chiếu ra bóng người. Tôi nhìn hai chúng tôi trên vô số tấm kính trên tường, tựa như một đôi nhân vật chính trong hôn lễ. Nam chính cười cong cong hai mắt như vầng trăng khuyết, còn nữ chính nhìn khó chịu như sắp khóc.
Lúc này, Lưu Chí đi tới, nói với tôi: “Lô Hân Nhiên, cô tới rồi, Tĩnh Nhi sắp lo lắng đến chết rồi, nói không gọi được cho cô, sợ cô xảy ra chuyện gì. Tôi an ủi thế nào cũng không được, cô mau vào để cô ấy yên tâm đi.”
Tôi vội vàng nói xin lỗi.
Lưu Chí cười cười nói: “Không sao, hiện giờ Tĩnh Nhi có chút căng thẳng, hay suy nghĩ lung tung. Cô giúp tôi an ủi cô ấy một chút. Hì hì, nói thật, tôi cũng hơi căng thẳng.” Nói xong, anh ta sờ sờ gáy, nở một nụ cười thành thật.
Tôi được Lưu Chí dẫn tới phòng nghỉ của cô dâu. Ngải Tĩnh đang khóc, hai mắt đỏ bừng, vừa thấy tôi đã chạy tới, nhào vào tôi: “Nhóc con, cuối cùng cậu cũng tới.”
Tôi dùng sức ôm con bé, nói: “Cậu không khóc vì tớ đúng không. Người có não vừa nhìn đã biết cậu hủy hôn, còn lấy tớ làm lá chắn, sau này không biết ông xã nhà cậu sẽ ghi hận tớ tới mức nào, vu cho tớ tội hủy hoại hôn lễ duy nhất trong đời hai người.”
Ngải Tĩnh oán trách đẩy vai tôi nói: “Ai hủy hôn? Ai? Người ta chỉ cảm thấy kích động chút thôi.”
Tôi xoa mặt con bé, nói: “Ai nha, đừng khóc nữa, còn khóc nữa chụp ảnh sẽ không đẹp. Rồi lại làm khổ thợ chụp ảnh, thật khiến nhiều người oán hận. Cậu xem, phấn son lem luốc hết rồi, tớ giúp cậu sửa lại nhé.”
Nói xong tôi nhận lấy hộp trang điểm trong tay phù dâu bên cạnh, giúp con bé trang điểm lại.

Ngải Tĩnh nghe lời ngồi xuống, ngẩng mặt nghiêm túc nói với tôi: “Cậu nói xem, tớ cứ kết hôn như thế, sau này nghĩ lại có hối hận không?”
Tôi vừa dặm phấn vừa liếc nhìn con bé nói: “Còn hối hận cái gì. Chỉ là kết hôn thôi, vốn là một chuyện nhắm mắt dậm chân một cái là xong, nếu phải cân nhắc, suy luận nhiều lần mới tính ra kết quả sẽ không gọi là kết hôn. Tớ thấy Lưu Chí là người đáng trao gửi, sau này một nhà ba người sống hạnh phúc là tốt rồi. Đứa bé ra đời phải gọi tớ là mẹ nuôi đấy.”
Ngải Tĩnh ngượng ngùng cười nói: “Đương nhiên phải gọi cậu là mẹ nuôi rồi. Chờ cậu có con, chúng ta phải đính hôn cho bọn chúng từ bé. Đúng rồi, Lưu Chí tìm được việc làm ở tập đoàn Thiệu Dương. Tập đoàn Thiệu Dương đấy, cậu biết không? Công ty tài chính chứng khoán nổi tiếng toàn quốc, vì sao lại thuê anh ấy nhỉ, nghe nói Lưu Chí hoàn toàn không gửi hồ sơ tới đó lại nhận được điện thoại gọi đi phỏng vấn. Lưu Chí còn tưởng bọn họ nhầm lẫn, vì vậy ăn mặc rất luộm thuộm đến đó, không ngờ lại được chọn. Cậu nói xem Lưu Chí có tiềm năng gì được người ta phát hiện, hay tập đoàn Thiệu Dương người ta thích tìm những người không chuyên?”
Tôi nói: “Có lẽ sếp tổng của người ta có khẩu vị nặng thì sao, trước đây từng gặp Lưu Chí một lần rồi trúng tiếng sét ái tình nên mới nghĩ cách giữ anh ấy bên cạnh, trên TV không phải đều là kịch bản như vậy sao.”
Ngải Tĩnh lườm tôi một cái, nói: “Cậu có thể nghiêm túc một chút không?”
Tôi nói: “Cậu không biết sao? Tổng giảm đốc Thiệu Dương bị gay, anh ta còn có tài khoản trên trang web cho đồng tính kia kìa, giới thiệu bản thân rất buồn nôn, công thụ đều được, thích nhất là tình một đêm, cậu không biết à?”
Ngải Tĩnh chớp mắt hỏi tôi: “Thật không? Tớ thấy có giống lắm đâu. Người ta đẹp trai chết đi được, tớ còn nghĩ vì sao ông trời lại bất công như vậy, đẹp trai có tiền, sống không còn gì tiếc nuối nữa. Không ngờ thì ra trai đẹp cũng thích đàn ông. Nếu vậy trong lòng tớ cũng cân bằng hơn rồi.”
Tôi nói: “Tên kia đẹp ở chỗ nào? Toàn dựa vão phẫu thuật thẩm mỹ cả đấy, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không động dao kéo. Thế giới thần tiên của những cây gậy thích nhất loại người như thế, đáng tiếc thiên triều của chúng ta không loại đất như vậy, tớ nhìn mà buồn nôn.”
Ngải Tĩnh gật đầu nói: “Thảo nào, tớ thấy tay anh ta băng bó, chân còn khập khiễng, chỉnh hình giờ còn chỉnh đến cả tay chân cơ à.”
Tay tôi bỗng run lên, nói: “Cậu nhìn thấy anh ta bao giờ? Không phải xem ảnh à?”
Ngải Tĩnh khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, nói: “Ở đây chứ đâu. Hôm nay người ta làm người làm chứng. Bọn tớ thật sự không ngờ. Tớ còn nói sếp tổng của tập đoàn lớn như vậy sao lại chủ động tới tham gia hôn lễ của nhân viên mới. Cậu nói anh ta khẩu vị nặng, tớ thấy cũng không phải không có lý, sau này tớ phải để ý một chút mới được.”
Trong lòng tôi hiện lên một điềm xấu. Hôm nay, Tần Thiệu và Ôn Khiếu Thiên đều ở đây, tôi càng phải cẩn thận hầu hạ mới được.
Giờ lành đã đến, khúc nhạc hôn lễ du dương vang lên, cô dâu bước vào sảnh đường. Tôi cầm lẵng hoa, tung ra những cánh hoa suốt dọc đường, ánh mắt lại nhìn về hướng Tần Thiệu và Ôn Khiếu Thiên đang ngồi. Tốt lắm, Tần Thiệu ngồi ở bàn khách quý gần sân khấu nhất, còn Ôn Khiếu Thiên đứng bên cạnh thảm đỏ. Khoảng cách giữa hai người khoảng hơn mười mét, muốn đánh nhau cũng không nổi.

Tôi chậm rãi theo cô dâu đi về phía sân khấu. Người dẫn chương trình đang lớn tiếng tạo không khí náo nhiệt, nói một số lời khiến người ta có thể nổi da gà. Tôi đứng bên cạnh sân khấu, nhìn cô dâu chú rể đọc tuyên ngôn. Vì hơi căng thẳng, bàn tay cầm tờ tuyên ngôn của chú rể run run, đọc sai mấy lần. Anh ấy lau mồ hôi, liếm môi nói: “Sau khi kết hôn, tôi tự nguyện giao sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, chứng nhận bất động sản cho bà xã bảo quản, tuyệt đối không xóa hay sửa số tiền lương, không có quỹ đen. Trong nhà chúng tôi, bà xã là số một, con là thứ hai, thú cưng là thứ ba, tôi vĩnh viễn ở vị trí cuối cùng…”
Tôi nghe vị nam tiến sĩ khoa học tự nhiên thật thà này nói chuyện hài hước, đột nhiên cảm thấy rưng rưng nước mắt. Cuộc sống của tôi luôn nguy hiểm trùng trùng, bẫy rập khắp nơi, mỗi ngày giống hành quân, vai trái vác một cây đao, vai phải đeo một khẩu súng, sau lưng cõng một cái quan tài, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để chém giết, chết trận. Tôi không có cơ hội để nghe và thưởng thức những lời nói mộc mạc, chân thành lại tha thiết này.
Chờ bọn họ nói xong lời tuyên thệ, người dẫn chương trình nói: “Đôi cô dâu chú rể của chúng ta đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bằng cấp cao, vừa tốt nghiệp đã vào tập đoàn Thiệu Dương lừng lẫy. Vừa nhận chức đã trở thành hạt giống của công ty, được lãnh đạo công ty coi trọng và bồi dưỡng. Hôm nay, ngay cả tổng giám đốc tập đoàn Thiệu Dương hiếm khi xuất hiện cũng tự mình tới tham dự hôn lễ của nhân viên. Sau đây, xin mời tổng giám đốc Tần lên làm chứng cho đôi bạn trẻ.”
Phía dưới ồ lên một tiếng, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai. Tôi nghĩ, người dẫn chương trình đúng là trợn mắt nói phét, Tần Thiệu còn hiếm khi xuất hiện cái gì, danh tiếng vang dội như vậy còn tới tham dự hôn lễ của nhân viên chẳng phải muốn cướp hết sự chú ý của hai bọn họ hay sao? Cả đời đã làm trung tâm vũ trụ rồi, đến đâu cũng muốn mình phải chói mắt nhất, không thèm nhìn xem đây là lúc nào, thần kinh!
Hôm nay Tần Thiệu mặc một chiếc áo khoác rộng, chống nạng đen đi lên, giống mấy tên đại ca xã hội đen mặt ngoài hòa nhã, giàu có, phía sau giết người không ghê tay.
Khi đi qua tôi, anh ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, trực tiếp hướng về phía cái micro.
“Thưa quý ông, quý bà, các vị khách quý.
Chào tất cả mọi người! Trong số những lời mà người dẫn chương trình vừa nói có một câu rất đúng. Anh ta nói tôi không thích xuất hiện nơi đông người. Gần đây mỗi ngày tôi thật sự chỉ ở trong nhà. Không xuất hiện ở những trường hợp công khai đã lâu. Nhưng hôm qua tôi nhận được sự phó thác của hai bạn, cho rằng nhân duyên không chờ đợi ai, vì vậy mới không thể từ chối mà tới đây.
Mấy năm tôi lăn lộn trên thương trường, trải qua nhiều mưa gió, cho tới giờ chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào một mái nhà. Gần đây, vì bị thương mới phải ở nhà nhiều ngày, mỗi ngày mặt trời mọc, mặt trời lặn, thời gian trôi qua vừa yên tĩnh vừa ấm áp, chỉ một câu hỏi thăm ân cần, một tiếng gọi của người nhà đã cảm nhận được sự thanh thản và yên ổn.”
Tôi nghĩ đây nhất định là chính trị gia trong truyền thuyết, có thể nói đen thành trắng, nói méo thành tròn. Cầm thủy tinh cắt tay là yên tĩnh, ấm áp? Tay không chụp dao, chân trần giẫm kính là thanh thản, yên ổn? Nếu những từ này có sinh mệnh, nhất định bọn chúng sẽ cắt cổ tự sát luôn cho rồi.
Tên biến thái dối trá. Tôi hận không thể giật lấy cái míc nói cho cả thiên hạ biết, anh ta giam cầm tôi, còn thả sói ra cắn tôi, thương xuyên hành hung tôi, mấy hôm trước còn dùng chén trà ném tôi, anh ta là điển hình của bạo lực gia đình, là đối tượng đầu tiên mà các chị em phụ nữ phải chung tay diệt trừ. Anh ta chính là một tên biến thái trần chuồng chạy lung tung trong thế giới méo mó này!
Thế nhưng, dù tôi có tràn đầy nhiệt huyết muốn phát biểu cảm tưởng cũng chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh lắng nghe như tất cả những khách mời khác. Phía dưới, ánh đèn flash nhoang nhoáng, có lẽ cảm tưởng từ nãy đến giờ đã truyền tới vệ tinh, tất cả mọi người đang luyến tiếc vì sao người đàn ông đầy tình cảm gia đình này không phải người bên cạnh mình cũng nên. Nay người muốn làm đồng minh với tôi trên khắp thế giới này đại khái chỉ còn một mình Lục Khinh Thiên.
“Tôi nhớ trước đây từng đọc một cuốn sách, trong đó có một người hỏi Phật: nếu gặp một người tôi yêu thương rồi lại sợ không thể giữ chặt người đó thì nên làm thế nào? Phật nói: nhân gian có biết bao cuộc tình, nghênh phù thế, thiên trọng biến. Chỉ cần có người có tình, làm những chuyện an nhạc, cần chi hỏi là kiếp hay là duyên. Khi đó tôi nghĩ đây chỉ là suy nghĩ của một người, đâu thấy Phật nào lại kích động như vậy. Nay nghĩ lại, Phật nói rất có lý. Nếu gặp được người chúng ta yêu nên nghĩ mọi biện pháp để ở bên cạnh người đó. Nếu may mắn hai người yêu thương lẫn nhau, vậy hãy dùng hôn nhân để ràng buộc, mượn danh tình yêu, nắm tay nhau đi đến trọn đời.
Chúc hai bạn Lưu Chí và Ngải Tĩnh một đời hạnh phúc.”
Tiếng vỗ tay bên dưới như sấm dậy, Tần Thiệu khập khiễng từng bước đi về phía tôi, khi đi qua tôi vẫn im lặng không nói một lời. Tôi cũng đoán trước được anh ta sẽ không dám nói chuyện với tôi, tôi là tình nhân không thể công bố với người ngoài, cơ hội ra ngoài cũng anh ta chưa tới ba lần, làm sao anh ta dám ra vẻ quen biết với tôi.
Sau khi nghi lễ kết thúc, tôi và những phù dâu, phù rể khác đi theo Lưu Chí và Ngải Tĩnh chúc rượu người thân và bạn bè của bọn họ.

Không ngờ Lưu Chí lại là người Tây Bắc. Nơi đó người dân mạnh mẽ, tửu lượng cũng mạnh mẽ theo. Một chai rượu trắng 50 độ chỉ là trò đùa, tôi thấy cứ tiếp tục như vậy, Ngải Tĩnh sẽ thành cái hũ chìm mất.
Lưu Chí đang xin lỗi bạn bè, tiết lộ hiện giờ Ngải Tĩnh đang ở trong thời kỳ đặc biệt, những chuyện như uống rượu chỉ có thể làm dáng thôi.
Những người bạn vùng Tây Bắc sang sảng nói: “Thì ra chị dâu có thai, sao không nói sớm, nào, cô dâu không được thì phù dâu thay đi.”
Tôi liếc nhìn hai phù dâu bên cạnh, bọn họ đang đồng loạt chớp đôi mắt to nhìn tôi.
Tôi nghĩ, không phải chứ Ngải Tĩnh, vì sao cậu lại mời phù dâu không biết uống rượu thế này.
Ôn Khiếu Thiên đột nhiên nói: “Phù dâu không được thì phù rể lên. Các anh em, có thể cạn ly với tôi không?”
Bạn bè Tây Bắc lập tức ồn ào: “A, có người thương hương tiếc ngọc kìa. Không được, các anh em uống rượu có thể uống lén với nhau, khó khăn lắm mới có người đẹp uống cùng, dù sao cũng phải làm ra vẻ một chút chứ.”
Tôi cũng biết uống rượu một chút, có điều trước giờ chưa từng uống quá nhiều, vì vậy không biết giới hạn của mình ở đâu. Tôi nháy mắt với Ôn Khiếu Thiên, nói với bạn bè Tây Bắc: “Nếu vậy, tôi mời mọi người một ly rượu nhạt trước.”
Rượu cay xé họng, mới chảy đến nửa đường đã khiến tôi có cảm giác buồn nôn.
Tôi che miệng có chút khó chịu, Ôn Khiếu Thiên kéo tay tôi, lông mày nhíu lại, nhẹ giọng hỏi: “Em không sao chứ? Lúc này còn học đòi mạnh mẽ cái gì?”
Tôi nói: “Em thấy anh mới là người cậy mạnh. Anh có cần dạ dày của anh nữa không? Có phải muốn quay về bệnh viện nằm vài năm nữa không?”
Ôn Khiếu Thiên lo lắng nhìn tôi, nói: “Vậy em cũng phải chú ý một chút. Không phải uống nước, sao lại uống nhanh như vậy.” Anh vươn tay ra lau rượu dính bên mép tôi.
Tôi lùi lại một bước, ánh mắt liếc về phía Tần Thiệu đang ngồi. Khoảng cách khá xa, tôi không nhìn rõ, luôn cảm thấy dường như anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình.
Bạn bè Tây Bắc thấy vậy liền nói với Ôn Khiếu Thiên: “Thì ra là một đôi tình nhân. Người anh em, xem như rèn luyện sớm đi. Cô dâu phải biết uống rượu mới được, trừ khi cậu học chị dâu nhà cậu, làm cô ấy có thai rồi mới vào sảnh đường.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận