Thuần dưỡng

Chương 11: Đấu tranh - Ồn
Không có tình cảm cũng không thể đổ lỗi cho số phận
Bỗng chợt rất muốn em hận tôi
Tôi chưa bao giờ yêu đến mức lãng quên cuộc sống của mình như vậy
Kết thúc bi thảm nhất của một cuộc tình thì ra cũng chỉ như dùng lòng bàn tay dập tắt đám lửa.
“Lặp lại sai lầm” – Cổ Cự Cơ

Đại khái là Tần Thiệu đã tìm một bác sĩ tốt nhất. Cuộc giải phẫu tiến hành vừa chậm vừa tỉ mỉ, không tổn thương đến dây thần kinh và gân, chỉ để lại một vết sẹo do chỉ khâu. Bởi vì tôi dùng ít sức lực nên chỉ dài ba phân, không nhìn thấy được.
Tần Thiệu chưa thay quần áo, đợi đến khi tôi từ phòng phẫu thuật ra, anh ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh kia, có điều trong tay thêm một điếu thuốc. Khi thấy tôi được đẩy ra, anh ta lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, theo xe đẩy đi thẳng tới phòng bệnh cao cấp.
Sau khi cẩn thận ôm tôi từ xe đẩy lên giường, anh ta ngồi xuống bên cạnh không nói một lời. Nước trong chai dịch im lặng chảy từng giọt vào trong huyết quản tôi, tôi nhìn bình nước ngẩn người.
Chán muốn chết.
Tần Thiệu hỏi tôi: “Đói chưa?”
Tôi lắc đầu, nói: “Trưa nay ăn hai bát mì thịt bò.”
Tần Thiệu nói: “Một vết chiều nay có thể tiêu hóa một bát rồi chứ?”
Tôi nói: “Anh thì biết cái gì. Anh biết cắt cổ tay một cách có kỹ thuật là thế nào không? Thứ nhất, phải có dụng cụ sắc bén; thứ hai, tắm nước nóng, uống một ít rượu, tăng tốc độ tuần hoàn của máu; thứ ba, cắt xong phải cho tay vào nước ấm, nếu không máu đông sẽ bịt kín vết thương, có điều nếu cắt đứt động mạch thì không cần lo lắng đến điều thứ ba. Độ sâu như tôi đã cắt chỉ đứt tĩnh mạch, máu chảy từ 200cc đến 300cc sẽ tự động ngừng. Động mạch sâu hơn tĩnh mạch một phân, phải dùng hết sức mới cắt tới được, có điều rất dễ tổn thương đến dây thần kinh, sẽ rất đau. Anh biết động mạch, tĩnh mạch ở chỗ nào không? Tôi cho anh xem…”
Tôi vừa định chỉ vị trí Tần Thiệu đã ngắt lời: “Cô học y à? Cô định lấy bằng tiến sĩ chuyên ngành tự sát? Cô cho rằng hiểu rõ chuyện đó nhà nước sẽ trao giải cho cô? Hay là cô thật sự muốn chết?”
Tôi cười nhạt: “Vô văn hóa đúng không? Tỉ lệ tử vong do cắt cổ tay chỉ có 5%, là phương pháp muốn chết vô hiệu quả nhất. Tôi kể cho anh một truyện cười nhé, một thường vụ của một tỉnh nào đó ở Nhật muốn tự sát, cắt cổ tay lại cắt cổ, còn dùng cái dùi đâm vào ngực đều không nguy hiểm đến tính mạng, không chết được, đau đớn nhiều giờ, trong khi đó còn muốn đi toilet, bởi vì bị choáng nên mất khống chế, có lẽ khi tỉnh lại tự mình thấy xấu hổ nên vào toilet tắm rửa một lần, cuối cùng cố lết đến bệ cửa sổ, nhảy từ trên tầng bảy xuống mới chết được. Anh xem, đọc nhiều sách một chút vẫn có lợi hơn, nếu muốn chết tuyệt đối sẽ không gây ra nhiều trò cười như vậy.”
Ánh mắt sắc như dao của Tần Thiệu bay tới, anh ta nói: “Cô cố tình nói những chuyện này cho tôi nghe?”
Tôi cười ha hả: “Tần Thiệu, anh đừng nói, tôi cảm thấy sau khi ở cạnh anh tôi thật sự biến thái hơn không ít. Trước đây khi nghĩ về những điều này, tôi chỉ cảm thấy đó là một ý tưởng mới trong học thuật, nay tôi lại có một sự kích động khó hiểu. Sau này nếu anh tặng A nhỏ, B nhỏ cho tôi, có lẽ tôi có thể huấn luyện bọn nó thành búp bê cũng nên.”
“A nhỏ, B nhỏ?”
“À, là hai con sói kia kìa. Nhìn kỹ cũng đẹp đấy.”

Tần Thiệu lại im lặng.
Khi tôi sắp ngủ thiếp đi mới nghe Tần Thiệu chậm rãi nói: “Đừng tùy tiện muốn chết. Vì những người yêu cô, đừng lấy tính mạng ra chơi đùa.”
Tôi mở mắt nhìn anh ta, anh ta chưa bao giờ dùng ánh mắt sâu kín như vậy để nhìn tôi. Không khí trong phòng bệnh tựa như bịt hút ra, “tâm như chỉ thủy*” lạnh thành băng.
* Thành ngữ “tâm như chỉ thủy” chỉ tâm tình bình tĩnh, không có tạp niệm.
Anh ta nói: “Em gái tôi cũng vì tự sát mà chết. Người chết là hết chuyện, để lại người còn sống chịu dày vò. Vì vậy, hãy sống sót, cho dù chỉ vì tận hiếu.”
Tôi không cách nào đối diện với ánh mắt của anh ta, đành phải mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác: “Lúc này sao anh không uy hiếp tôi? Không phải anh am hiểu nhất chuyện này sao?”
Anh ta hỏi: “Cô muốn tôi uy hiếp cô à?”
Tôi nghĩ khi nhìn tôi nhất định Tần Thiệu đã nghĩ tới người em gái tự sát của anh ta, nhân tiện dành luôn tâm trạng bất lực và tiếc nuối cho tôi. Mấy ngày nay, Tần Thiệu thật dễ tính, ở lại luôn trong phòng bệnh cao cấp này.
Tôi vừa mới trông bệnh cho Ôn Khiếu Thiên, biết chăm sóc bệnh nhân vất vả thế nào. Tôi cho rằng anh ta chỉ trải nghiệm một chút, cảm nhận một chút, bù đắp lại tâm trạng tiếc nuối rồi không trở lại nữa, ai ngờ anh ta rất an ổn mà ở lại đây.
Phần lớn thời gian hai chúng tôi không nói gì. Anh ta ngồi bên cạnh bàn dùng máy tính xách tay xử lý một chút công việc, gọi vài cuộc điện thoại. Còn tôi len lén để ý mật mã khi anh ta khởi động máy. Nhưng khoảng cách khá xa, tôi chỉ biết đó là một tổ hợp tám chữ số, mở đầu bằng 19, rất có khả năng là sinh nhật của một người nào đó.
Thỉnh thoảng quản gia có đến đây, thấy băng gạc trên tay tôi mà ánh mắt không chớp lấy một cái, chỉ thoáng cúi người nói một câu: “Lô tiểu thư, bảo trọng thân thể.” Rồi cầm quần áo của Tần Thiệu về giặt.
Mà tôi ít nhiều cũng coi như tự sát, không thể gọi Ngải Tĩnh đến nói chuyện phiếm, vì vậy từng ngày trôi qua cực kỳ buồn bực, nhất là lại ở một mình với Tần Thiệu, thời gian giống như cục bột mì trong quán của lão Hoàng, liên tục bị kéo dài, kéo dài, cho đến khi mảnh như sợi lông, không thể dài hơn được nữa.
Nhìn anh ta, ngay cả đọc sách, xem TV tôi cũng không có hứng thú. Mặc dù anh ta đã mua cho tôi một chiếc máy tính mới toanh, nhưng mấy ngày nay tôi cũng lười mở ra.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, vặn vẹo ngón chân hỏi anh ta: “Này, anh chỉ cần tỏ vẻ là được rồi. Ngày nào cũng ngồi chồm hỗm ở đây không thấy mệt à? Tôi nhìn anh nhức mắt lắm rồi.”
Tần Thiệu không để ý đến tôi, tiếp tục làm việc của mình.
Tôi sống không thoải mái, sao có thể để kẻ thù của mình sống thoải mái được? Khiến anh ta khó chịu là trách nhiệm sống còn của tôi. Tôi tra được trong tài khoản điện tử đã có thêm ba vạn tệ, là một kẻ có tiền, tôi lập tức mua một bộ âm ly và micro không dây giá rẻ trên Jingdong.
Hiệu suất làm việc của Jingdong đúng là nhanh, trong một ngày đã chuyển hàng đến. Một tay của tôi bị thương, một tay cắm ống truyền dịch, không thể làm việc nặng, tôi lập tức chỉ huy anh bạn chuyển hàng kia giúp tôi lắp đặt, sau khi kết nối với máy tính, thử âm thanh. Được, đúng là tiền nào của nấy, âm thanh này đủ to.
Trong toàn bộ quá trình, Tần Thiệu vẫn duy trì một trạng thái không nghe không thấy. Tôi đặc biệt hài lòng với phản ứng như vậy, nháy mắt nói với anh ta: “Anh yêu, lát nữa em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ. Anh phải chú ý đó nha

Sau đó, tôi mở máy tính lên tải xuống vài bài Karaoke, bắt đầu lớn tiếng hát với cái màn hình.
“Người yêu phụ bạc tôi/ ép tôi bỏ đi/ chân tướng lộ ra khiến tôi rơi nước mắt/ người yêu phụ bạc tôi/ anh cõng món nợ lương tâm/ cho dù trả giá nhiều tình cảm đến đâu/ cũng không thể đổi trở lại.”

Cơ mặt Tần Thiệu giật giật, giống như ăn phải con gián, giẫm phải cứt chó, trên người có rận.
Tôi càng hát càng hăng: “Năm đó anh muốn chia tay/ chia tay thì chia tay/ nay lại muốn dùng chân tình dụ tôi quay lại/ tình yêu không phải thứ anh muốn mua là mua/ khiến tôi lảng tránh/ khiến tôi hiểu ra/ không cần tình yêu của anh.”
Tôi hát vô cùng sướt mướt, trong lòng lại thầm bấm giờ xem Tần Thiệu có thể chịu được bao lâu.
Người chịu không được chính là y tá bệnh viện. Hai y tá hốt hoảng chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ đang hoa tay múa chân sung sướng của tôi lại càng hoảng sợ.
Tôi cầm micro gào lên: “Các chị y tá, các chị tới thật đúng lúc. Cái tay này của tôi còn cắm ống truyền, cầm míc có chút đau. Chỗ các chị có giá míc không? Chính là loại mà trên sân khấu, mấy ngôi sao vừa đàn ghita vừa hát ấy?”
Y tá chớp đôi mắt to lắc lắc đầu rồi nhìn Tần Thiệu ở bên cạnh.
Tôi cứng đầu nói: “Vậy giá treo bình thủy cũng được. Có điều là hơi cao, không dễ cố định. Mấy chị giúp tôi tìm đi, thứ này không dễ mua.”
Một y tá đã bỏ ý định nói chuyện với tôi, xoay người khó xử nói với Tần Thiệu: “Anh Tần, chỗ chúng tôi là bệnh viện. Cô Lô làm như vậy sẽ quấy rầy đến những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi.”
Tôi hùng hồn nói với cái micro: “Cô biết tôi là ai không? Tôi là tình nhân của anh ta. Tình nhân của Tần Thiệu. Cô dám nói với tôi như thế?”
Tần Thiệu quay đầu nhìn tôi.
Tôi lập tức liếc mắt nhìn anh ta, tiếp tục cầm micro hát: “Tôi là tiểu bá vương, đâm chết người cũng không sợ. Bởi vì sao? Trời sập xuống cũng có người chống. Bố tôi tên Lý Cương, Lý Cương không người không biết. Lý là Lý trong Lý Thế Dân, Cương là Cương trong kim cương. Bố tôi tên Lý Cương, đâm chết người cũng không sợ. Bởi vì sao? Bởi vì bố tôi là cục trưởng.”
Tôi nhiệt tình hát hết bài, nhìn xem Tần Thiệu có còn muốn làm Lý Cương không coi ai ra gì nữa không. Tôi tưởng tượng mình đang đối mặt với một quả pháo lớn, kíp nổ sắp cháy hết, chỉ còn chờ phóng lên trời nở thành một bông hoa thắng lợi. Pháo hoa sẽ rọi sáng gương mặt vàng vọt khốn khổ của tôi, xua tan đi nỗi ấm ức trong lòng, đánh đuổi những ác linh tái nhợt chập chờn trong bóng đêm.
Tôi cứ xúc động dâng trào như vậy nhìn về phía Tần Thiệu áo quần bảnh bao.
Anh ta nhướng khóe mắt, nói với y tá: “Cô sang phòng bên cạnh nói một tiếng, bảo bọn họ thông cảm một chút. Tôi lập tức gọi người mang kính cách âm tới. Nếu có thể, cô xem họ có thể phối hợp hay không, tôi muốn bao cả tầng này.”
Quả pháo mừng trong lòng tôi giống như bị dội một thác nước đá, xèo một tiếng, bốc lên từng sợi khói trắng.
“Không cần, đột nhiên tôi không muốn hát nữa. Để giường lại cho bệnh nhân đi, hiện giờ đang thiếu giường bệnh.” Tôi khô khốc nói.
Y tá nhìn tôi một cái, lại nhìn Tần Thiệu một cái, dè dặt đi ra.
Tôi lại nằm xuống giường.
Tần Thiệu không có ý kiến gì, tiếp tục quay về với công việc. Nhưng tôi vô cùng khó chịu, tựa như trên sàn đấu, người chủ trì giơ cao cánh tay của Tần Thiệu, tuyên bố Tần Thiệu thắng cuộc, ánh đèn sân khấu chiếu vào một mình anh ta, còn tôi như môt vở hài kịch sứt sẹo bị người ta cười nhạo. Hiện giờ biểu hiện của Tần Thiệu còn thâm sâu hơn bình thường, ngay cả cười nhạo anh ta cũng keo kiệt.
Tôi nhìn về phía bóng lưng của Tần Thiệu mà nghĩ, với điều kiện tiên quyết là không tổn thương chính mình, tôi phải làm thế nào mới khiến anh ta cảm thấy khó chịu? Trước khi lấy được thứ gì đó trong máy tính của anh ta, tôi phải sống chung dưới một mái nhà với kẻ thù, nếu không làm chút việc mang tính phá hoại thì thật có lỗi với tấm bằng đại học A của mình.

Ngay cả khi đã đọc sách hơn hai mươi năm, dưới mệnh đề to lớn là thế giới công nghệ cao này, tôi đành xin sự giúp đỡ từ internet vạn năng. Đáp án mà internet cung cấp coi như tạm được. Nào là cố tình gây sự, nào là già mồm cãi láo, nào là tính toán chi li, nào là lảm nhảm chuyện cũ, vân vân và vê vê, đều có tính thao tác rất khó. Những thứ này đối phó với loại đàn ông bình thường còn được, với loại người như Tần Thiệu, hỏa lực cấp độ này là hoàn toàn chưa đủ.
Vì vậy tôi vắt hết trí não, cuối cùng nảy ra một kế. Tôi mở máy tính lên, để lại số điện thoại của Tần Thiệu trên những trang web dành cho gay và tình một đêm. Để nâng cao tính khả thi, tôi còn cố ý bỏ thêm một đoạn giới thiệu về Tần Thiệu : yêu kiếm tiền, yêu tiêu tiền, yêu áo hiệu Boss năm vạn một chiếc. Yêu hoa cúc, yêu dưa chuột, càng yêu ba người hoặc nhiều hơn nữa. Tôi không phải gay, cũng không phải lưỡng tính, tôi chỉ thể hiện chính tôi. Tôi giống bạn, là một tên cầm thú.
Vừa đăng bài xong, điện thoại của Tần Thiệu lập tức vang lên. Tôi thấy âm thanh này thật thanh thúy êm tai, làm cho người ta lâng lâng.
Tần Thiệu nói một câu “gọi nhầm số” rồi lập tức ngắt máy.
Vừa ngắt máy, điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn anh ta cau mày nghe đối phương nói, cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Theo tiếng chuông di động lần lượt vang lên, sắc mặt Tần Thiệu ngày càng tái, tôi cảm thấy cơm ngon khôn tả, còn bấm chuông gọi thêm suất nữa.
Khi xoay người lại nhìn tôi, Tần Thiệu giống như muốn làm thịt tôi luôn. Đại khái là từ bé đến giờ anh ta chưa từng bị quấy rầy và nói xấu như vậy, đỉnh đầu gần như bốc khói. Tôi như nhìn thấy ruy băng bay lượn, cờ đỏ phấp phới, sâm banh đang phun khói trắng không ngừng.
Thậm chí tôi còn dùng hình của Tần Thiệu để làm ảnh đại diện, chém gió với bạn bè trên mạng, trình độ bận rộn phải tương đương với các cửa hàng vàng trên Taobao để trả lời các hộp thoại liên tiếp hiện ra.
Chủ đề của những người bạn này rất rộng, có những từ ngữ chuyên môn mà tôi phải dùng bách khoa trăm độ mới miễn cưỡng hiểu được. Tôi mở rộng tầm mắt, cảm thán thế giới thật muôn hình vạn trạng, đồng thời còn mãnh liệt ghen tị và bất mãn vì gương mặt của Tần Thiệu lại được thế giới đồng tính hoan nghênh như vậy.
Rốt cuộc Tần Thiệu cũng sải bước tới, hỏi tôi: “Có vui không?”
Tôi đang bận gõ phím, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên: “Cũng tạm được.”
Tần Thiệu còn nói: “Cô vất vả như vậy mà tôi chỉ cần cài phần mềm chặn số lạ là có thể giải quyết. Cô vẫn cảm thấy vui chứ?”
Tôi nói: “Tất cả những chuyện gia tăng sự phiền phức cho cuộc sống của anh tôi đều thấy vui.”
Tần Thiệu đập một cái đóng máy tính lại, trên mặt đầy mây đen.
Anh ta đập rất mạnh, màn hình sập vào hai tay tôi. Tôi cảm thấy tay hơi đau. Phía bên trong tay trái gần như dính chặt vào bàn phím, băng bên ngoài chậm rãi thấm màu đỏ, ống truyền dịch trên tay phải bị màn hình đè mạnh nên trật vị trí, nhưng nước vẫn tiếp tục chảy vào cơ thể nên trên tay lập tức phồng lên một bọc lớn.
Tôi tiếp tục giấu hai tay bên dưới màn hình, trợn mắt nhìn anh ta. Cảm giác đau đớn từ tay truyền đến khiến tôi hít thở không thông, nhưng tôi vẫn nhịn đau nhìn anh ta.
Tôi phải nhìn được dáng vẻ thất bại của anh ta mới thôi. Tôi muốn biết khi thất bại anh ta sẽ có biểu hiện thế nào. Hơn nữa tôi còn phải khắc sâu vào trí nhớ, thường xuyên lấy ra xem lại để làm động lực sống còn.
Đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa, quải tử lưu tinh, tiên giản chuy trảo*, tất cả đều đánh lên người tôi, rèn luyện chính mình, chỉ vì một ngày nào đó có thể dùng những vũ khí này đập lại lên người kẻ thù.
* Đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa, quải tử, lưu tinh, tiên, giản, chuy, trảo: các loại vũ khí cổ.
Tần Thiệu nói:”Cô thích nhìn thấy tôi sống không thoải mái như vậy?”
Tôi nhe răng nói: “Ha, anh nói sai rồi. Tình cảm của tôi đối với anh đặc biệt phức tạp, đặc biệt yêu thích, đặc biệt quan tâm. Ví dụ như nếu anh đi máy bay, tôi sẽ kéo một cái ghế ngồi ngay trước TV, nghe tin tức trong nước, mỗi năm phút lại xem bản tin thời tiết xem có đưa tin thiên tai hay gì đó không.”
Tần Thiệu trừng mắt nhìn tôi, ngay cả môi cũng run run.
Trong thời gian giằng co như vậy, y tá đã đưa bàn ăn vào.
Tần Thiệu vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích, y tá cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cúi đầu đẩy bàn ăn di động tới gần, đặt ở gần giường, đang định đi bỗng kêu “A” lên một tiếng.

Cô ấy bẻ cái màn hính máy tính lên, sau đó ấn nút cấp cứu.
Băng trắng trên tay trái đã nhuốm thành màu đỏ, tay đỏ thũng to như núi.
Tôi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt thất bại của Tần Thiệu đã đau đến suýt ngất đi.
Một chuỗi bác sĩ, y tá nối nhau ra ra vào vào. Ngay cả lông mi của tôi cũng dính mồ hôi, nhìn ai cũng giống như nhìn xuyên qua màn nước, mờ mờ ảo ảo. Tần Thiệu đứng thẳng tắp giữa một đám bác sĩ già tóc trắng, thấp lùn, béo ịch như một người gỗ, không biết đang có vẻ mặt gì.
Có một bác sĩ đeo kính nói: “Vết thương rách ra rồi, cắt chỉ khâu lại lần nữa đi. Sao có thể nhịn được như vậy? Người ta nói “tay liền tim” đấy cô gái ạ.”
Tôi nghĩ tôi mới chỉ mài trái tim được đến mức như đá hoa cương mà thôi, đau thì có đau đấy có điều không kêu.
Tay trái cắt chỉ, may lại lần nữa. Tay phải cũng tạm thời thành tàn phế, đành truyền dịch từ cánh tay. Hiện giờ tôi giống như bị phế toàn bộ kinh mạch như trong phim kiếm hiệp, ngay cả cầm điều khiển từ xa để đổi kênh cũng không được.
Tôi nghĩ, chiến dịch trả thù Tần Thiệu quả thật gian nan, mức độ hy sinh thật nặng nề, kết quả đúng là thê thảm, vì vậy khi nhìn Tần Thiệu, trong mắt tôi bắn ra ánh nhìn như những tử sĩ.
Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật lần thứ hai, Tần Thiệu ngồi bên giường, ngón trỏ gõ vào mép giường theo tiết tấu, phát ra những tiếng kim loại keng keng.
Tôi gào lên một tiếng: “Gõ đủ chưa? Phiền muốn chết!”
Tần Thiệu hỏi tôi: “Hai tay đều thành tàn phế rồi, đã chán chưa? Lại náo loạn nữa đi, náo loạn đến lượt hai chân luôn đi. Tôi thấy như vậy cũng tốt. Cô nằm luôn trên giường này cả đời đi.”
Tôi bĩu môi nói: “Một đời sao đủ? Anh nên đặt cho tôi một cái quan tài thủy tinh, kiếp sau, kiếp sau nữa, để con cháu anh tới chiêm ngưỡng. Bên cạnh quan tài đặt một cái bia, trên bia viết: ba mươi xuân xanh, cuối cùng không địch nổi ác ma chèn ép.”
Tần Thiệu nói: “Tôi thấy thứ nên tàn phế nhất là cái miệng cô mới đúng. Trước đây vì sao không cảm thấy cô ầm ĩ như vậy nhỉ?”
Tôi hừ một cái: “Trước đây tôi cũng không cảm thấy như vậy. Không phải tôi nói rồi đấy sao? Anh là loại quý nhân có thể liên tục đào bới tiềm lực của tôi ra. Tôi hồi cấp hai nói còn lắp bắp, cấp ba ngay cả đọc một bài diễn thuyết trước toàn khóa cũng không dám, đại học đi karaoke cũng không dám chạm đến cái micro. Từ nhỏ đến giờ tôi mắc chứng rối loạn biểu đạt, vốn cho rằng Khiếu Thiên đã chữa hết bệnh này. Nay nghĩ lại, người trị tận gốc bệnh này của tôi phải là anh mới đúng. Vừa nhìn thấy anh, tôi sẽ dùng đến tất cả tri thức hơn hai mươi năm đi học, nói không khép miệng được, có câu thành ngữ gọi là gì ấy nhỉ? “Khánh trúc nan thư**” đúng không, chính là cảm giác đó.”
**Chặt hết trúc ghép thành sách cũng không ghi hết tội lỗi.
Tần Thiệu nói: “Vậy bốn tháng trước cô làm thế nào nhịn được? Không phải thích diễn vai cô hầu nhỏ nén giận lắm sao?”
“Đó chẳng phải vì tiềm lực của tôi chưa được khai phá hay sao? Hơn nữa, trước kia không phải anh cũng thích đóng người máy lắm à, mở miệng là chỉ phun được hai, ba chữ? Nay tôi thấy anh nói cũng được một đoạn dài kha khá đấy. Chúng ta là đang khai phá tài năng của lẫn nhau. Tần Thiệu này, sau này hai chúng ta lập thành một nhóm tấu nói***, có khi còn đánh bại được cả Quách Đức Cương và Vu Khiêm cũng nên. A, vẫn không được, anh còn sửa được giọng mũi và ngắt đoạn, nếu ở trên sân khấu nói nhầm kim tử (vàng) thành tinh tử (tinh trùng) thì làm sao bây giờ?”
*** Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Tần Thiệu lập tức nói: “Ai nói tôi chưa sửa được giọng mũi và ngắt đoạn?”
Tôi nói: “Vậy anh nói thử một câu “Tâm tâm tương ấn” cho tôi nghe thử xem nào?” (tâm đầu ý hợp – phiên âm: xīnxīnxiāngyìn)
Tần Thiệu nghe lời nói lại một lần.
Tôi nói: “Tinh tinh tương ánh (xīngxīngxiāngyìng), đúng không? Tôi thấy cũng được lắm. Nào là sao, nào là trăng, vốn phải giúp đỡ lẫn nhau mới chiếu sáng được. Anh lại sống một cách vô tri thế này, dù sao cũng chẳng ai dám nói anh sai. Aiz, không ngờ anh đã sống ba mươi bảy năm như thế, kỳ quái, kỳ quái nha. Không sao đâu, Tần Thiệu, hiếm khi nào sai sót một lần. Ai chẳng có khuyết điểm, nào có ai hoàn hảo, đúng không? Trong 24 nguyên âm chỉ có 9 âm là giọng mũi, còn chưa tới một nửa đâu, so với không phân biệt được n l, cong lưỡi thẳng lưỡi còn không biết thì vẫn tốt hơn một chút, đúng không. Anh coi như có chất giọng nhái của giọng Cảng Đài**** đặc sắc trên CCTV, đồng bào Đài Loan chúng ta thích nói câu “bạn nhỏ nhìn ong mật vo vo ve ve bay tới bay lui”, đặc biệt êm tai dễ nghe, vừa nghe đã mê.”
**** Giọng Cảng Đài: (Hồng Kông, Đài Loan) một loại giọng thường được những người dẫn chương trình sử dụng, sau này giới trẻ đại lục cũng học theo, nói giống những ngôi sao Hồng Kông.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui