Thuần dưỡng

Chương 8: Hồi tưởng - Ấm
Có một cơn mơ, dễ dàng tạo ra thêm một cơn mơ.
Cho đến chết cũng không cảm thấy bất cứ nỗi đau nào.
Thừa dịp xúc động đem đổi lấy cảm động.
Niềm vui thoáng qua lúc này sau khi tỉnh lại đều tuột khỏi tầm tay.
Trương Quốc Vinh “Mộng tử túy sinh”

(“Túy sinh mộng tử” là một thành ngữ. Nghĩa đen: sống trong cơn mơ, chết trong cơn say. Nghĩa bóng: sống không lý tưởng, chết bờ chết bụi.)
Hôm nay là Giáng Sinh, trận tuyết đầu tiên của năm phủ xuống thành phố A. Lớp tuyết dày bao trùm trên mặt cỏ, một màu trắng xóa, làm cho người ta có ảo giác rằng mình đang ở bên ngoài thế giới. Tôi thắt một cái nơ bướm cho chiếc đĩa, đặt trên bàn trong phòng đọc sách của Tần Thiệu.
Bởi vì có một chuyện để chờ mong, tôi đứng ở cửa biệt thự chờ Tần Thiệu trở về. Trước đây tôi luôn cùng Nhiên Nhiên chơi đùa đến mức quên hết tất cả, chưa từng có ý chờ anh ta. Nay nhìn tuyết bay đầy trời, cái lạnh thấm vào tận xương, tôi mới nhớ ra từ lâu tôi chưa từng đợi ai. Tôi chờ đã bảy năm, thật khó khăn mới chờ được Ôn Khiếu Thiên trở về. Tuy kết quả là như vậy, quá trình chờ đợi vừa gian khổ vừa dài đằng đẵng, nhưng dù sao có người để chờ cũng là một chuyện tốt. Ví dụ như hiện tại, tôi lại có một người để chờ, dù ý định là để đổi lấy quà Giáng Sinh, động cơ không thuần khiết, nhưng điều đó vẫn khiến tôi có chút xúc động.
Khi xuống xe, Tần Thiệu mặc một chiếc áo khoác đen dài, bên trong là áo len cao cổ cũng màu đen, trong phông nền tuyết trắng, Tần Thiệu cao lớn, lạnh lùng giống như Leo trong bộ phim “sát thủ này không quá lạnh lùng”.
Có điều, dù không có bối cảnh tuyết trắng, anh ta vẫn cao lớn, lạnh lùng như thường. Tôi luôn so sánh anh ta với quân vương, anh ta hài lòng tôi có thể được phong hậu, ban thưởng, anh ta nhíu mày cũng có thể băm tôi như băm cỏ, đẩy tôi vào chỗ chết. Giống như nông dân trước khi làm việc phải xem dự báo thời tiết, mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của anh ta tôi đều nhớ rất rõ ràng, đều không bỏ sót. Anh ta nở nụ cười tôi sẽ lấn tới, anh ta nổi giận tôi lập tức ngậm miệng.
Hiện giờ, theo dáng vẻ mà phán đoán, tâm trạng hôm nay của anh ta không được tốt. Trái tim tôi rớt xuống khe núi, điều này chứng minh mưu tính đoạt đại lễ của tôi có khả năng phải thất bại.
Không ngờ Tần Thiệu nhíu mày nói: “Đứng đây hứng gió lạnh làm gì? Mặc ấm vào rồi theo tôi tới một nơi.”
Tôi thầm vui vẻ trong lòng, nghĩ việc này còn có hy vọng, sau đó lập tức kích động chạy lên tầng mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Ngoài xe bông tuyết bay bay, dày đặc như thiên nữ tát hoa. Đã lâu không ra đường, không ngờ bầu không khí ngày lễ lại náo nhiệt như thế. Mỗi góc đường đều dựng một cây thông Noel lớn. Một vài cửa hàng còn có nhân viên mặc quần áo ông già Noel tiếp khách. Dù là cửa tiệm nhỏ cũng dán hình ông già Noel trên cửa kính, nhạc mừng Giáng Sinh vang lên khắp nơi, khung cảnh yên bình ấm áp.
Tôi theo Tần Thiệu đẩy cửa bước vào một cửa hàng bán hoa. Tôi nghĩ, Tần Thiệu còn chơi trò lãng mạn, những thứ như hoa cỏ này trong ngày lễ vừa đắt, cắm chưa được mấy ngày đã tàn, hơn nữa, quan trọng nhất là không thể bán lại. Tôi đang nghĩ nên khuyên thế nào để Tần Thiệu bỏ qua ý định này, không ngờ Tần Thiệu cầm lên một bó cúc trắng, bảo chủ quán bó lại. Chủ quán len lén liếc nhìn tôi, có lẽ không ngờ dạo này còn có người tặng cúc trắng cho người yêu.
Tôi tự kiểm điểm lại, gần đây không làm chuyện gì khiến Tần Thiệu không vui, anh ta hẳn sẽ không cố ý tặng cúc trắng cho tôi, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài đứng phía sau Tần Thiệu, ra dấu cho chủ quán, ám chỉ rằng đầu óc người này có vấn đề.

Tần Thiệu cứ thế mang tôi lên xe, đường đi ngày càng hẻo lánh. Tôi nghĩ tuy thời gian gần đây Tần Thiệu ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là một tên biến thái tâm thần phân liệt, tính cách bất định, tôi không khỏi có chút sợ hãi. Một người muốn chết như tôi còn có thể sợ hãi như vậy chứng tỏ bản năng sinh tồn của tôi đang phát huy tác dụng rất lớn.
Xe cua rồi lại cua, cuối cùng cũng ngừng lại, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chính là nghĩa trang Hoàng Cảng của thành phố A. Trước đây tôi đã từng tới nơi này, khi bố tôi vẫn còn là nhà giàu mới nổi, nghe nói phong thủy nơi này rất tốt, ông ở thì hơi sớm một chút nên muốn chuyển phần mộ ông bà đến đây. Sau rồi nhân viên ở đây nói nghĩa trang này theo một thể thống nhất, chỉ có thể tiếp nhận tro cốt, bố tôi dù có đại nghịch đất đạo đến mức nào cũng không dám đào ông bà dưới suối vàng lên đốt thành tro rồi mang đến đây, vì vậy đành phải thôi. Tôi đọc báo thấy năm nay, giá một miếng đất ở đây đã lên tới cái giá trên trời, hai mươi vạn, không khỏi nhớ tới câu Tần Thiệu từng nói với tôi “vì sao cô đáng giá hai mươi vạn”, ngay cả ai oán một tiếng thói đời bất công cũng lười.
Tôi cho rằng Tần Thiệu đưa tôi tới đây thăm bố mẹ anh ta, nhưng tôi nhớ trong tư liệu nhà trường có viết bố mẹ anh ta thì ra đều là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Hằng Viễn, nay cũng có cổ phẩn ở tập đoàn Thiệu Dương, không biết anh ta dẫn tôi tới đây để thăm vị cố nhân nào. Nếu để giúp anh ta tìm một miếng đất tốt, tôi rất vui lòng đề nghị một vài ý kiến.
Dọc đường Tần Thiệu trầm lặng không nói gì, cuối cùng dừng lại trước một ngôi mộ. Tôi thấy ngôi mộ kia rất bình thường, trên bia mộ là ảnh của một cô gái rất xinh xắn, bởi vì có một gương mặt đại chúng nên nhìn hơi quen mắt, bên cạnh viết “Tần Lộ (ngày 25 tháng 12 năm 1981 – ngày 28 tháng 9 năm 2004)”, là một cô gái mất khi còn rất trẻ. Tôi nghĩ sau này trên bia mộ của tôi có lẽ cũng sẽ như vậy, khiến cho người ta cảm thán cuộc sống bất công, nhưng ít nhất tôi cũng sống lâu hơn cô ấy bảy năm, dù trong bảy năm nay tôi ôm biết bao vết sẹo sống thật mệt mỏi.
Tần Thiệu đặt bó cúc trắng xuống trước bia mộ, nói: “Lộ Lộ, đã lâu không tới thăm em. Hôm nay là sinh nhật em, anh đặc biệt dẫn cô ấy tới thăm em.”
Lần đầu tiên tôi thấy Tần Thiệu lộ vẻ tang thương, bất lực. Không khó để đoán được rằng Tần Lộ chính là em gái của Tần Thiệu, tình cảm của hai người hẳn rất tốt. Nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, sinh nhật em gái lại dẫn một tình nhân danh bất chính ngôn bất thuận như tôi tới làm gì. Bạn nói xem, nếu thật sự giống như phim thần tượng, Tần Thiệu chẳng may yêu nhầm phải tôi thì cũng nên dẫn đi gặp mặt người lớn trong nhà chứ không phải tới đây gặp một người âm dương xa cách thế này. Huống hồ để Tần Thiệu yêu tôi còn khó hơn cả chuyện làm cho em gái anh ta vùng dậy, chui ra từ dưới đất.
Có điều, nghĩ đến vận mệnh sau này của tôi chung quy cũng không thoát được một khối đất vuông thế này, hơn nữa còn không phải ở nơi có phong thủy tốt mà ở một chỗ hoang vắng nào đó vùng nông thôn, tôi không khỏi có chút thương cảm.
Tần Thiệu im lặng một lúc rồi nói: “Nếu một ngày nào đó người nằm bên trong sẽ là cô, hiện giờ cô sẽ làm gì?”
Vấn đề anh ta hỏi với vấn đề tôi suy nghĩ không hẹn mà gặp, tôi nói: “Kiếm tiền.”
Tần Thiệu lườm tôi một cái, nói: “Trong mắt cô có còn chuyện gì quan trọng hơn tiền không? Trước khi chết vẫn còn nghĩ đến kiếm tiền.”
Tôi nghĩ thầm, nếu có tiền rồi, tôi cũng đã giống như em gái anh, nằm trong bùn đất ở nơi núi non xanh tốt này, cần gì phải tranh luận chuyện tận thế với anh?
Tôi nói: “Chết có gì đáng sợ? Ai mà chẳng phải chết. Chết sớm đầu thai sớm, chết muộn đầu thai muộn.” Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhớ đến Tần Thiệu từng nói với tôi, loại người như tôi ngay cả kiếp sau cũng không có, đành phải đổi cách nói khác: “Đương nhiên, chuyện kiếp sau tôi không quản được, tôi cũng chẳng quan tâm. Có điều, tôi nghĩ nếu tôi sớm đầu thai, có lẽ kiếp sau tôi sẽ có cơ hội làm bố mẹ của bố mẹ tôi kiếp này, tôi còn có thể chăm sóc bọn họ, bù đắp lại một kiếp này tiếc nuối.”
Tần Thiệu đứng yên một lúc, lát sau mới lấy bao thuốc ra, châm một điếu trong gió. Tôi không biết Tần Thiệu cũng biết hút thuốc, vì vậy hơi có chút ngạc nhiên.
Tần Thiệu ngậm thuốc lá nhìn tôi, khi điếu thuốc chỉ còn một nửa, anh ta nói: “Thật hiếm có nhỉ, trên đời này đúng là vẫn còn có người hiếu thảo với bố mẹ như cô. Còn vì bệnh của bố mà tới chỗ tôi làm chuyện cô không muốn làm. Cô nói xem, nếu bố cô là một kẻ ác, cô có còn hiếu thuận như thế nữa không?”
Trong lòng tôi nghĩ, Tần Thiệu thật sự hiểu rõ mọi chuyện. Mặc dù hiện giờ tôi a dua nịnh nọt anh ta, anh ta cũng biết trong lòng tôi bài xích chuyện làm tình nhân. Người ta nói điểm then chốt nhất trong kinh doanh chính là dùng người, tôi nhìn đôi mắt sắc bén của anh ta, nhất định dùng người sẽ vừa chắc vừa chuẩn, chẳng trách công ty có thể phát triển đến quy mô hiện tại.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, tuyết trắng rơi xuống tóc anh ta tạo thành một lớp tuyết mỏng. “Khi còn bé, nhà tôi rất nghèo, không mua nổi một quyển sách, nhưng từ nhỏ bà nội tôi đã bắt đầu dạy tôi đọc “đệ tử quy”, lảnh lảnh đọc thuộc lòng Tam Tự kinh, dễ nhớ, cũng rất dễ tẩy não. Sau này, khi đi học, tôi đọc được một cuốn sách về giáo dục trẻ em, nói là trẻ em từ ba đến năm tuổi không có ý thức, người ta nói gì bọn chúng sẽ tin như thế, không hề nghi ngờ. Vì vậy, đối với tôi mà nói, rất nhiều câu trong “đệ tử quy” giống như người lớn đã dùng dao khắc vào trong đầu. Ví dụ như: cha mẹ thương, dễ hiếu thuận; cha mẹ ghét, vẫn hiếu kính. Bố mẹ dù có ác, dù sao cũng là người đã sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, huống hồ bọn họ chưa từng vứt bỏ hay ngược đãi tôi, yêu thương con cái như bất cứ bố mẹ nào khác. Nếu tôi có ác, bọn họ cũng sẽ không mặc kệ tôi. Nếu bố tôi là kẻ ác, trên trời sẽ có báo ứng, nếu còn chưa đủ thì tính thêm vào tôi, hai đời dù thế nào cũng đủ rồi.”
Tần Thiệu yên lặng nghe tôi nói hết, hít một hơi, khói phun ra lập tức bị gió thổi tan, anh ta nói: “Nói giống như cô không phải kẻ ác vậy.”

Tôi nghĩ cũng đúng, nay tôi làm tình nhân của người ta, là một con hồ ly tinh chính hiệu, nếu gặp người như mẹ tôi, tôi chính là kẻ sẽ phải ăn tát.
Tôi đành gật đầu, cười nói: “Nói cũng đúng. Tôi cũng chẳng có chỗ nào tốt. Vì vậy, nếu một ngày nào đó tôi nằm ở trong kia, tôi càng không có gì tiếc nuối.”
Tôi bị gió thổi đến lạnh run, liên tục hắt xì vài cái. Tần Thiệu hút xong một điếu thuốc, quay sang nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi đi theo anh ta bước xuống từng bậc thang. Bàn chân giẫm vào lớp tuyết đọng, phát ra những tiếng kẹt kẹt làm cho người ta cảm thấy già cỗi và thanh thản.
Áo khoác da màu đen của Tần Thiệu tung bay, tôi không khỏi lại nghĩ đến Leo, bỗng nhiên nghĩ có lẽ Tần Thiệu cũng giống như Leo, là một người đàn ông bề ngoài lạnh lùng vô tình nhưng trong lòng lại dịu dàng khôn kể, tôi càng không tự chủ được mà nói: “Tần Thiệu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Tần Thiệu quay đầu lại, gương mặt bị gió thổi có chút hồng hồng, anh ta nói: “Giáng Sinh của chúng ta, vĩnh viễn sẽ không vui vẻ.”
Tôi nghĩ Giáng Sinh của anh ta không vui vẻ là có lý do, thế nhưng nếu tính cả Giáng Sinh của tôi vào thì Tần Thiệu cũng quá mạnh miệng rồi. Tôi lại cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng không sai, đây là Giáng Sinh cuối cùng của tôi, nay xem ra cũng không hề có ấn tượng vui vẻ gì, vì vậy cũng vĩnh viễn không vui vẻ chăng.
Xe lại thong thả chạy trên đường về nhà, khi đi qua khu phố trung tâm, cuối cùng nó cũng giống với bất kỳ một chiếc xe bình thường nào khác, dừng ở giữa con đường ồn ào đông đúc. Tất cả ống xả của các loại xe đang xình xịch phun khói nóng, trong thế giới trắng như tuyết, lộ ra vẻ xám lạnh và bực bội.
Lúc này, tôi nhìn thấy màn hình di động của tôi sáng lên, là số điện thoại bàn của thành phố A. Từ khi chuyển vào biệt thự của Tần Thiệu, di động của tôi sắp thành đồ trang trí, tác dụng gần đây nhất chỉ có gọi điện cho bệnh viện. Ngải Tĩnh và Lưu Chí đã sống chung, có lẽ con bé còn chưa biết tôi đã chuyển khỏi ký túc xá, con nhóc thấy sắc quên bạn kia đến giờ còn chưa liên lạc với tôi; còn giáo sư hướng dẫn đã nhận lời mời của Mỹ, ra nước ngoài hưởng thụ lễ Giáng Sinh chân chính. Mạng lưới quan hệ của tôi từ khi gia đình sa sút đã thủng lỗ chỗ, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai sẽ liên lạc với tôi.
Nhận điện thoại mới khiến tôi nhớ ra tôi còn làm công tác chủ nhiệm lớp.
Đầu dây bên kia là Khúc Thế Thành, cậu ta lo lắng nói: “Lô Hân Nhiên, cô đang ở đâu?”
Cách lần trước gặp mặt mới hai tháng, thằng nhóc này đã dám trực tiếp gọi tên tôi rồi.
Tôi miễn cưỡng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Khúc Thế Thành nói: “Cô mau đến bệnh viện ung bướu thành phố, một bạn của khoa chúng ta bị đưa vào bệnh viện cấp cứu.”
Tôi vừa nghe vậy, lập tức nói: “Được, các em đừng hoảng hốt, tôi lập tức đến ngay.”
Tần Thiệu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Là thằng nhóc lần trước vì cô mà đánh nhau nằm viện còn đòi cô nấu cháo cho phải không? Là người diễn cùng cô trên sân khấu trong buổi đón tân sinh viên, sau đó đứng ngoài xe ngẩn người nhìn chúng ta làm chuyện kia? Tên là Khúc Thế Thành?”

Tôi nghĩ trong đầu Tần Thiệu hẳn phải có một thư mục tên “tình nhân Lô Hân Nhiên”, khi cần chỉ việc gõ từ khóa vào, những tư liệu liên quan sẽ lập tức liệt kê ra với một tốc độ nhanh nhất. Mà điều khiến tôi dựng tóc gáy chính là Tần Thiệu biết rõ tất cả mọi chuyện như lòng bàn tay, anh ta giống như một nhà tiên tri vĩ đại, hoặc có đôi mắt của thượng đế, bất kể có ở hiện trường hay không, anh ta đều có thể biết được mọi chuyện vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng Tần Thiệu không phải nhà tiên tri cũng không phải thượng đế, anh ta chỉ là một kẻ có tiền điên khùng với khứu giác nhạy bén, nếu muốn biết chân tướng sự việc, anh ta chỉ việc vung tiền ra là được. Anh ta sai người điều tra lần trước tôi nấu cháo làm gì, Khúc Thế Thành đánh nhau vì sao, anh ta còn nhớ rõ người trên sân khấu lúc đó là ai, thậm chí trong khi đang cố gắng nhục nhã tôi ở trong xe như một kẻ điên, anh ta còn có thể để mắt đến người bên ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ lúc này của anh ta khiến tôi lo lắng không biết anh ta đã biết kế hoạch của tôi hay chưa. Nếu thật sự đã biết, anh ta sẽ không cùng tôi diễn một vở tuồng dài như vậy, huống hồ tất cả kế hoạch mới chỉ nằm trong đầu tôi, anh ta còn có thể mở đầu tôi ra để điều tra hay sao? Nhưng Tần Thiệu là người không thể dùng lẽ thường để suy đoán, tôi cũng không dám dùng logic của tôi để suy đoán anh ta.
Tôi nói: “Đúng vậy, là cậu ta. Trong lớp có việc gấp, tôi phải tới xem sao.”
Tần Thiệu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cô đi đi. Bảo lái xe đưa cô đi.”
Tôi vô cùng mừng rỡ trước biểu hiện khoan hồng độ lượng của Tần Thiệu, vội vàng nói: “Không cần, không cần. Dù sao cũng đến phố trung tâm rồi.”
Tần Thiệu đã mở cửa xe, trước khi đóng cửa còn nói với tôi: “Đừng mang nón xanh về cho tôi đội.”
Đối với loại mệnh lệnh và nhắc nhở này, tôi đặc biệt không biết nói gì. Điều càng khiến tôi không biết nói gì chính là trong lúc giao thông đang tắc nghẽn, anh ta lại bảo lái xe đưa tôi đi, chắc chắn sẽ tăng độ phức tạp của chuyện này lên. Tần Thiệu bảo lái xe đưa tôi đi, khiến lái xe tuyệt đối không dám cho tôi xuống trước khi đến nơi. Tôi đành phải ngồi im trong xe, ngẩn người nhìn một rừng xe trước trước sau sau như những quân bài domino.
Khi tới được bệnh viện ung bướu đã là lúc chập tối. Bụng tôi đói kêu vang, nhưng không có thời gian bận tâm, vừa tới cửa đã gặp Khúc Thế Thành đang nóng ruột hết nhìn trái lại nhìn phải.
Tôi chạy tới, kéo cánh ta cậu ta hỏi: “Bạn học nào? Bị làm sao mà lại đưa đến bệnh viện ung bướu?”
Khúc Thế Thành thấy tôi liền thở ra một hơi, vừa thở ra vẻ mặt lại căng thẳng, ấp úng nói: “Là cậu của em.”
Vì có tuyết rơi, sàn nhà bệnh viện phủ một lớp bùn ướt sũng, tôi xoay người lại nhanh đến mức suýt chút nữa trượt chân. Tôi chật vật nói: “Tôi không phải bác sĩ, cậu của cậu bị bệnh tìm tôi làm gì. Cậu nhanh đi tìm bác sĩ đi.”
Khúc Thế Thành kéo tôi lại, nói: “Chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao cậu ấy lại ở trong bệnh viện ung bướu sao?”
Đương nhiên tôi muốn biết, nhưng tôi là một kẻ nhát gan. Tôi luôn tò mò vì sao phim kinh dị “Lời nguyền” lại được hoan nghênh như thế, nhưng bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng có can đảm để xem bộ phim này, ngay cả poster cũng không dám nhìn.
Vì vậy tôi cấp tốc lao ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ, Tần Thiệu đã nói đừng mang cái nón xanh về cho anh ta. Không lâu sau nhất định anh ta sẽ biết tôi tới bệnh viện tìm Ôn Khiếu Thiên, bầu không khí tốt đẹp mà tôi vất vả dựng lên trong hai tháng nay lập tức tan biến. Chỉ còn cách kế hoạch chưa tới năm mươi ngày, sao tôi có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Thế nhưng chỉ vừa nghĩ tới chuyện người năm trong bệnh viện này chính là Ôn Khiếu Thiên, chân tôi giống như đeo đá. Mỗi một bước đi đều hao mòn sức lực. Giống như vừa chạy nước rút một trăm mét, ngay cả thở cũng khó khăn, chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu.
Khúc Thế Thành ở phía sau hô lên: “Cậu ấy bị tái phát ung thư thực quản. Cậu ấy vì cô mới tái phát ung thư thực quản.”
Tôi cảm thấy bên tai vang lên tiếng vù vù, giống như có hàng ngàn con châu chấu bật lên rồi lại đáp xuống trong đầu tôi. Tôi xoay phắt người lại, chạy tới trước mặt Khúc Thế Thành đang đứng ở cửa, lạnh lùng tát cậu ta một cái thật mạnh.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với cậu ta: “Anh ta bị ung thư thực quản có liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ tôi là tế bào ung thư, khiến anh ta tái phát vì tôi? Cậu nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Khúc Thế Thành ôm mặt, cũng nghiến răng nói: “Tôi cũng hy vọng không liên quan đến cô. Cô tưởng rằng tôi muốn như vậy lắm hay sao? Nhưng cậu vì cô mới không muốn trị liệu. Cô có thể nể tình cậu và cô đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đi khuyên nhủ cậu hay không? Cậu nhất định sẽ nghe lời cô.”

Trái tim tôi run lên, cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Giống như băm tôi thành từng mảnh nhỏ, rồi vun tất cả tuyết đọng của bệnh viện đổ xuống trên người tôi, nặn tôi thành người tuyết, còn vươn tay về phía người đi đường cười ngây ngô.
Tôi nhếch môi cười lạnh, nói: “Tôi ở bên anh ta được bao nhiêu năm mà gọi là nhiều? Chúng tôi mới chỉ có ba năm mà thôi, còn cô gái kia đã ở bên anh ta bảy năm rồi. Nay sinh bệnh lại đổ lên người tôi, làm gì có chuyện thiếu đạo đức như thế?”
Trong lòng tôi nghĩ, tôi muốn tìm cái chết, Ôn Khiếu Thiên cũng muốn chết, cuối cùng chúng tôi cũng có một quyết định thống nhất trong chuyện này.
Khúc Thế Thành nói: “Cô gái kia? Là Shelly à? Cô ấy là bác sĩ tư của cậu tôi, hiện tại đã bị cậu tôi đuổi về Mỹ rồi. Lô Hân Nhiên, sao cô có thể lạnh lùng như thế? Vì ba năm mà cô nói, cậu tôi sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, trước mỗi lần hóa trị đều lấy ảnh cô ra nhìn mới có thể nhịn xuống được. Không phải cô trách cậu tôi không nói một tiếng đã biến mất sao? Khi đó tôi còn nhỏ những cũng hiểu được đại khái. Ông cậu của tôi không thích hai người qua lại, lừa cậu tôi, nói ông nội ở bên Mỹ bệnh tình nguy kịch, bảo cậu bay sang. Cậu tôi chân trước vừa đi, ông cậu tôi chân sau đã sai người thu dọn toàn bộ đồ đạc chuyển đi. Cậu tôi ngay cả cơ hội gọi điện cũng không có, bị nhốt trong phòng vài ngày. Sau đó cậu tuyệt thực hôn mê, đưa đến bệnh viện mới phát hiện đã bị ung thư thực quản. Khó khăn lắm mới khôi phục lại gần như bình thường, về nước thăm cô, cũng không biết phải mở miệng nói với cô thế nào. Nhưng hai tháng gần đây cậu thường xuyên không ăn không uống, kết quả là ung thư tái phát. Ai thắt nút thì người đó mở, nếu còn cách nào khác, tôi sẽ tìm cô hay sao?”
Tôi nghe Khúc Thế Thành nói xong, nghĩ rằng nhất định cậu ta đã học thuộc từ một quyển ngôn tình nào đó. Đời không phải phim Hàn Quốc, lấy đâu ra nhiều bệnh nan y như vậy, cũng làm gì có nhiều người chia rẽ tình nhân như thế? Tôi nói: “Khi đó tôi còn là một tiểu thư nhà giàu, bố của Ôn Khiếu Thiên vì sao khăng khăng phản đối?”
Khúc Thế Thành quay mặt đi, nói: “Khi đó công ty nhà cô sắp phá sản đến nơi, trong giới doanh nghiệp đều biết nhà cô chỉ chống đỡ được nhiều nhất hai tháng nữa. Ông cậu tôi là người nói một không nói hai, biết cậu tôi nặng tình cảm, vì vậy mới dùng phương pháp cực đoan như vậy, chuẩn bị trước.”
Tôi lại hỏi: “Khi đó đến bệnh viện rồi, anh ta có cơ hội liên lạc với tôi, vì sao không gọi cho tôi biết? Số điện thoại của tôi chưa từng thay đổi, nếu khi đó anh ta nói với tôi, mọi chuyện có lẽ sẽ không như bây giờ.”
“Nhà cô phá sản rồi, cô bảo cậu tôi liên lạc với cô thế nào? Nói với cô cậu đột nhiên biến mất vì cậu bị ung thư thực quản hay sao? Chính cậu còn không nỡ để cô nhìn thấy cậu phải hóa trị, nỡ nào để cô nghe được tin dữ như vậy ngay khi nhà cô sắp phá sản? Nếu thời gian quay trở lại, cậu tôi nói cho cô mọi chuyện ngay lúc đó, cô có tự tin rằng cô sẽ chống đỡ được không?”
Tôi nghe những phân tích chặt chẽ này chỉ cảm thấy mình giống thám tử hoặc luật sư, không ngừng tìm kiếm điểm đáng ngờ. Tôi nhất định phải tìm được bằng chứng. Tôi không biết mình muốn chứng minh cái gì, chứng minh Ôn Khiếu Thiên vẫn yêu tôi như năm đó tôi đã khóc hô trời xanh  không có mắt, hay chứng minh đó chỉ là lời nói dối do Khúc Thế Thành thêu dệt lên, khiến tôi cảm thấy có lỗi với Ôn Khiếu Thiên vì hành động của mình trong hai tháng qua?
Người ta nói trong tình yêu, ai quay lưng trước là người thắng. Cuối cùng tôi đã quay lưng trước, nhưng vẫn là tàn cục như vậy, một người đau thì người kia cũng đau, hai bên đều không nguyên vẹn.
Tôi run run hỏi: “Vậy anh ấy đang ở đâu?”
Khúc Thế Thành đi phía trước tôi, vào thang máy thế nào, rẽ ở hành lang nào, tôi đều không nhớ rõ. Cuối cùng, cậu ta dẫn tôi tới trước một phòng bệnh, nói: “Cậu ở bên trong, hiện giờ chưa tiến hành bất cứ kiểm tra nào.”
Tôi đẩy cửa ra, thấy Ôn Khiếu Thiên mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đưa lưng về phía tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một bầu trời tuyết trắng, trong ngần thuần khiết tựa như đám mây trắng có thể nhìn thấy khi ngồi trên máy bay lúc trời trong xanh.
Nước mắt tôi tí tách rơi xuống. Tôi không biết anh đã gầy như vậy, tôi nhớ lại dáng vẻ anh khi ăn món lẩu cay đặc biệt ngay trước mặt tôi, nhớ lại vẻ mặt anh khi quay lưng về phía trời chiều hét lên với tôi “ít nhất em vẫn chưa chết”, nhớ lại lúc anh chảy máu nói với tôi “đi theo anh”, còn tôi, giống như một con nhím, sát muối lên vết thương của anh.
Tôi đi tới, khom mình, từ phía sau ôm lấy Ôn Khiếu Thiên. Tôi nhớ cái ôm này từ lâu lắm rồi, ngay cả khi đang ôm cũng run run.
Thân thể Ôn Khiếu Thiên cứng đờ, sau đó anh nhẹ nhàng nói: “Là Nhiên Nhiên sao?”
Tôi vùi đầu trên vai anh, nước mắt thấm ướt quần áo anh, nhưng tôi vẫn im lặng. Bảy năm, bảy năm trống rỗng giữa chúng tôi, làm thế nào để tôi có thể dùng nước mắt rửa trôi bảy năm này?
Tôi đi tới trước mặt Ôn Khiếu Thiên, vuốt ve gương mặt anh, anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khắc sâu vào lòng bàn tay tôi.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui