Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Ninh Phi nín thở, dè dặt cẩn thận xê dịch qua. Trong đống hoang tàn lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng vải vóc soàn soạt ma sát với đá vụn. Hắn ngồi xổm bên cạnh Thành Dương, dùng đầu ngón tay thăm dò hơi thở của y. Còn thở. Hắn cắn mu bàn tay mình, im lặng bật khóc.

Đom đóm rợp trời bay về lại, xuyên qua kẽ hở nhỏ trên cùng, mang theo ánh sáng xanh lục. Thành Dương tỉnh lại dưới vòm trời sao trong đống đổ nát, mờ mịt chớp mắt. Ninh Phi buông mu bàn tay ra, nhỏ giọng run rẩy hỏi: “Là anh à?”

Thành Dương nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Là anh.”

Ninh Phi tìm đến môi Thành Dương, cấp bách vươn đầu lưỡi vào, hung ác liều mạng mà khuấy đảo, dường như muốn trút hết tất cả sầu lo và tuyệt vọng trong đêm nay ra giữa môi lưỡi. Nước mắt hắn khiến nụ hôn này vừa ướt vừa lạnh, Thành Dương phải dùng ngón cái chạm lên khóe mắt và gò má của hắn, dịu dàng lau những giọt nước đi.

Từng cụm sáng xanh lục ập tới, bay vào cơ thể nửa trong suốt của mèo đen, cuối cùng tắt lịm ánh sáng, cùng nó hòa làm một. Mèo đen yếu ớt kêu một tiếng, cơ thể dần dần biến về hình dáng thực. Ninh Phi nhắm mắt, tựa đầu lên vai Thành Dương, nức nở nói ngắt quãng: “Em… Em đến chậm… quá chậm, xin lỗi, xin lỗi… xin lỗi…”

Hắn nói từng đoạn một, khóc tức tưởi, sống lưng và lồng ngực cũng phập phồng. Thành Dương cố sức ôm hắn vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu hắn.

Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, huyên náo trên mặt đất và dòng suy nghĩ bất ổn* còn đang tiếp tục, biến cố và bất trắc liên tiếp vẫn cần một dấu chấm tròn kết thúc. Nhưng dẫn đường chẳng còn buồn quan tâm. Ninh Phi ở ngay trước mắt y, từ vẻ ngoài đến tâm tình đều chật vật rối bời —— Có thể có chuyện gì quan trọng hơn an ủi vỗ về lính gác của mình?

“Không chậm.” Y dỗ dành: “Em làm tốt lắm. Là anh, anh đã về rồi.”

Ninh Phi ngẩng đầu tìm đôi mắt của Thành Dương, ra sức nhìn chằm chằm, con ngươi đen nhánh đong đầy nước mắt. Thành Dương xoa gáy hắn, thấp giọng nói: “Kết thúc cả rồi, anh ở đây, đừng lo.” Ninh Phi lắc đầu thật mạnh, cắn môi dưới quay mặt đi, ngăn tiếng nức nở sâu trong yết hầu. Hắn vẫn đang tự trách. Thành Dương nỗ lực thế nào cũng không ngăn được giọt nước mắt tiếp tục lăn xuống. “Suỵt, suỵt.” Dẫn đường nói: “Đừng buồn, anh không sao, anh không sao.” Nét mặt Ninh Phi càng nhăn nhó, cọ gò má ướt đẫm vào lòng bàn tay Thành Dương.

Thành Dương há miệng, một thứ tình cảm êm dịu khiến yết hầu y khô khốc.

“Đừng khóc.” Cuối cùng, y nói, ngữ điệu càng thêm nhẹ nhàng: “Anh yêu em.”

Ninh Phi nghẹn ngào, ngước mắt ngơ ngẩn nhìn y, đầu ngón tay đang nắm quần áo y run rẩy.

“Anh yêu em.” Thành Dương lặp lại.

Yên lặng vài giây, Ninh Phi mở miệng, nức nở khiến giọng nói rời rạc: “… cho em.”


Thành Dương “A” một tiếng, ngón tay đã bị Ninh Phi bắt lấy, há miệng ngậm vào. Đầu lưỡi vòng quanh ngón trỏ và ngón giữa, liếm từ đầu ngón tay đến phần gốc. Ninh Phi rũ mí mắt, không nhìn chằm chằm Thành Dương nữa, nhưng động tác lại lộ ra hàm ý sợ bị cự tuyệt.

Áo quần hắn tả tơi, khắp người toàn là vết thương lớn nhỏ mới khép miệng. Thành Dương đặt tay kia lên đầu vai hắn, cẩn thận vuốt ve lớp thịt non nhạt màu bên dưới, thấp giọng nói: “Được.” Có lẽ bởi vì tâm tình kích động, có lẽ bởi vì chút nhiệt độ ban đêm, đầu ti Ninh Phi dựng thẳng lên, nhấp nhô lên xuống theo lồng ngực. Thành Dương cúi đầu, chạm môi lên hạt tròn cứng kia, rồi lại kề sát vị trí trái tim.

Nhịp tim Ninh Phi dồn dập, thình thịch vang dội trong lồng ngực. Thành Dương cũng vậy. Thiếu hụt tinh thần lực khiến họ không thể cộng hưởng tình cảm như lần trước, nhưng đây cũng chẳng phải điều thiết yếu. Thành Dương hết sức tỉnh táo, hơn nữa còn hết sức lý trí ý thức được tình cảm của bản thân.

Lính gác cởi nút quần, cấp bách qua loa nhét ngón tay Thành Dương bên mép quần lót vào. Miệng huyệt siết chặt, Thành Dương sợ làm đau hắn, bèn khẽ giãy thoát. Ninh Phi lập tức buông tay ra, hốt hoảng định lùi lại phía sau. Thành Dương muốn nói đây không phải là cự tuyệt, nhưng không mở miệng mà bắt hắn lại, ngón trỏ đảo quanh lối vào, chen vào một chút để mở rộng.

Cách làn da chồng chất vết thương, Thành Dương hôn lên trái tim xao động bất an kia, nụ hôn hạ xuống kèm theo tần suất đâm rút liên tục. “Anh yêu em.” Y nói.

Đường ruột co rút lại, Ninh Phi bật ra tiếng nghẹn ngào, dùng hai tay giữ chặt Thành Dương ở trước ngực, không cho y thấy khuôn mặt mình. Thành Dương cong ngón giữa chống ngang đáy chậu, ngón trỏ xoa ấn thành ruột trong, tìm kiếm vị trí tuyến tiền liệt. Phía trước Ninh Phi đã dựng thẳng, làm căng cứng lớp vải quần lót. Vị mồ hôi mặn đến đắng chát, Thành Dương vươn lưỡi liếm một đường dọc theo vết sẹo đến đầu ti, đầu lưỡi dùng sức đè hạt nhỏ kia xuống. Ninh Phi hơi thả lỏng cánh tay, không tự chủ ưỡn ngực về phía miệng Thành Dương. Thành Dương dùng răng cắn nhẹ lên quầng vú, khiến thứ cứng rắn lại lần nữa bật ra, bị đầu lưỡi gảy qua lại hai phía.

“Lại…” Ninh Phi hít vào, nghẹn ngào nói: “Nói lại lần nữa.”

“Anh yêu em.”

Ninh Phi bắt đầu lắc đầu, cả thân thể cũng đong đưa. Hậu huyệt hắn kẹp chặt, khiến Thành Dương gần như không thể động đậy. Chất dịch ở phía trước và phía sau đồng thời ồ ạt trào ra, kèm theo thứ mùi tình dục tanh nồng, thấm ướt quần lót. Thành Dương hơi kinh ngạc, ngẩng đầu dùng tay kia vén mái tóc đầy mồ hôi. Vành mắt Ninh Phi đỏ ngầu, đồng tử giãn ra, toàn thân đang lắc lư khe khẽ. Cảnh tượng này khiến Thành Dương cứng đến đau đớn. Nhưng y chỉ ôm Ninh Phi, khẽ khàng hôn từng tấc từng tấc từ trước ngực đến hầu kết, định đợi Ninh Phi tỉnh táo lại thì rút ngón tay ra.

“Tiến vào, tiến vào.” Ninh Phi nhỏ giọng như nói mơ: “Cho em.”

Bàn tay Ninh Phi lần đến thân dưới Thành Dương, kéo quần xuống. Bộ phận của Thành Dương lập tức bật ra, hắn dùng vân lòng bàn tay mơn trớn lớp da non mịn ở chóp đỉnh, tuốt nhẹ hai lần, không chờ đợi được mà ngồi lên, hoàn toàn không để ý bản thân còn mặc quần lót, còn kẹp lấy ngón tay Thành Dương.

Thành Dương thấp giọng dỗ dành, trấn an hắn đừng nên nóng lòng như thế. Khi rút ngón tay ra, miệng huyệt nhu động, dường như đang mời gọi Thành Dương không để y rời đi. Ninh Phi kề sát gò má Thành Dương, im lặng tiếp tục khóc nỉ non, thả lỏng cơ thể tùy ý động tác của Thành Dương. Dẫn đường cởi sạch nửa thân dưới của hắn, chưa kịp cởi cho mình, Ninh Phi đã gấp gáp lại gần.

“Em… em cần anh.” Hắn thì thào bên tai Thành Dương bằng giọng gió (气音) vụn vỡ: “Van anh tiến vào.“


Hắn nâng mông, để Thành Dương đỡ bắp thịt phía trên, đưa hắn tới vị trí chính xác. Bôi trơn và động tình khiến lối vào ướt nhẹp, Ninh Phi nắm lấy gốc bộ phận, hạ thắt lưng xuống, mãi đến khi cả thảy đều được nuốt vào trong cơ thể. dương v*t được thịt mềm ấm áp bao bọc chèn ép, Thành Dương không nhịn được thấp giọng rên rỉ.

Ninh Phi ngồi trên bụng dưới y, chớp mắt một cái, nước mắt trong suốt theo gò má lăn xuống. Hắn ngẩn ngơ nhìn Thành Dương chằm chằm, lại bất chợt nằm xuống, ôm lấy cổ Thành Dương. Mùi thuốc súng xộc vào xoang mũi, làn da loang lổ vết thương của Ninh Phi cọ xát lên người y, nhen nhóm một chuỗi tia lửa dục vọng, Thành Dương hơi rút ra, định bắt đầu di chuyển. Nhưng y vừa khẽ động, Ninh Phi đã chống người ngồi dậy, đè cổ tay Thành Dương, gào khóc: “ĐỪNG ĐI.”

Thành Dương đành phải đẩy vào lại, khiến thắt lưng Ninh Phi mềm nhũn, kêu “A” thành tiếng. “Anh đây.” Y nói, điều chỉnh tư thế một chút, nhẹ liếm dọc theo vành tai ngoài của Ninh Phi, “Anh sẽ không đi.” Ninh Phi cứng đờ căng thẳng dựa sát y, Thành Dương trở tay bóp nhẹ lòng bàn tay hắn, để ngón tay theo khe hở đậy lên mu bàn tay hắn, cùng hắn năm ngón đan nhau. Chuyển động ra vào của bộ phận bị hạn chế, y bèn dừng ở sâu bên trong, hơi mở chân để chuyển động*. “Kết thúc cả rồi.” Thành Dương nói với hắn bằng giọng nói êm ả: “Anh không sao, em cũng không sao. Anh yêu em.” (*ý là dạng chân ra để dễ đâm chọt:) Đau não quá để bừa luôn = =)

Ninh Phi vùi trong lồng ngực y, cắn mãi không chịu nhả. Chẳng mấy chốc, quần áo đã nhuộm ướt một mảng.

Thành Dương nghĩ, có lẽ đêm nay nước mắt Ninh Phi không ngừng lại được.

Tim y như bị ngâm tan chảy trong nước ấm, mềm đến độ không biết nên đối xử với lính gác của mình như thế nào. Thành Dương muốn dùng cái ôm và những lời âu yếm miên man để dỗ dành Ninh Phi, chọc hắn bật cười, cố định hắn ở dạng mèo, cho phơi nắng trong toàn cảnh tinh thần. Y muốn… bắt nạt hắn một chút, hung hăng làm hắn, khiến hắn khóc lóc cuộn tròn trong lồng ngực.

“Em…” Giọng Ninh Phi buồn buồn truyền tới: “Em tưởng rằng em sẽ mất anh.”

“Sau này không ai có thể cướp đi anh khỏi bên cạnh em.” Thành Dương nói bên tai hắn: “Anh là của em.”

Ma sát nhẹ nhàng vẫn tiếp tục. Trong tiếng thở dốc vỡ vụn của Ninh Phi, cuối cùng cũng lẫn vào tiếng rên rỉ động tình khe khẽ. Hắn bắt đầu nhẹ đong đưa cái mông, tự động nghênh đón động tác của Thành Dương. dương v*t mới phóng thích một lần dựng thẳng tắp, chất lỏng tràn ra từ miệng chuông, theo chuyển động trước sau mà bôi loạn lên bụng dưới Thành Dương.

Thành Dương thử tăng biên độ, bộ phận rút ra nhiều hơn một chút. Ninh Phi không đến mức kinh hoàng khó tự kiềm chế như trước đó, nhưng vẫn nắm chặt tay Thành Dương không muốn buông ta. Mồ hôi rơi lên người, Thành Dương có phần không kiềm chế được, động tác đâm vào cũng thêm vài phần lực. Phá vỡ tầng tầng thịt mềm siết chặt, đè vào điểm nhạy cảm của Ninh Phi, cơ thịt ở mông hơi co giật. Chóp đỉnh bộ phận của Thành Dương cắm sâu bên trong, đường ruột non mềm thoải mái không gì sánh được chèn qua rãnh quy đầu, khoan khoái khiến y lại căng lớn thêm một vòng.

Thành Dương nhắm mắt, hít thở sâu trong cái không khí ngập mùi cỏ tươi và thuốc súng. “Ninh Phi.” Y khẽ gọi: “Ngồi dậy, để anh nhìn mặt em.”

Lính gác dính sát y lắc đầu, hàng mi cọ lên da, khiến tim y cũng phải ngứa ngáy. Thành Dương nửa dỗ dành nửa đưa đẩy khuyên nhủ hắn ngồi dậy. Ninh Phi cắn môi dưới, khàn khàn nói nhỏ: “Muốn nhiệt độ cơ thể anh.” Thành Dương vươn tay trái dán lên gò má hắn, ngón cái đè nhẹ lên khóe mắt đã sưng đỏ vì khóc. Nước mắt ấm áp trượt qua đầu ngón tay, y nói: “Anh ở ngay đây.” Đồng thời thẳng lưng đâm vào, đưa tay nắm bộ phận của Ninh Phi.


Nhưng mới vừa chạm phải, Ninh Phi đã hít vào một hơi, cơ bụng siết chặt, cong lưng bắn ra. dương v*t hắn run rẩy trong lòng bàn tay Thành Dương, quy đầu dính dịch trắng, sờ vào trơn nhẵn. “… Đừng chạm…” Hắn nghẹn ngào nức nở: “Đừng chạm nơi đó của em…”

“Quá nhạy cảm?” Thành Dương hỏi.

Ninh Phi vừa lắc vừa gật đầu loạn lên, ánh mắt mịt mờ. Thành Dương buông bàn tay đang nắm dương v*t ra, lại gần khẽ liếm chất dịch ở đầu ngón tay.

Vừa tanh vừa đắng(1).

Ninh Phi chớp mắt, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc. Thành Dương chống người dậy, hôn môi hắn, khiến thứ mùi vị này chảy giữa răng môi của hai người, dục vọng theo huyết mạch tràn về phía bộ phận cương cứng.

“Bởi vì anh ư?” Thành Dương hôn khóe môi hắn, hỏi, tiếp tục dùng thân dưới cọ xát vào hành lang lửa nóng: “Được anh yêu, làm tình với anh. Suỵt, đừng hoảng, anh làm em thoải mái không?”

Bộ phận của Ninh Phi cũng chưa mềm đi, vẫn cứng rắn như trước, theo thân thể nhấp nhô đánh lên bụng Thành Dương. Nghe được lời Thành Dương, hắn hơi co người lại, không lên tiếng, Thành Dương không chịu buông tha hắn, bắt lấy thắt lưng hắn, tay kia đưa đến nhẹ nhàng chạm vào miệng huyệt bị mở căng: “Thích anh ở trong cơ thể em không?”

“Thích.” Ninh Phi nhỏ giọng nói.

“Thích bao nhiêu?”

“Muốn anh có thể…” Hắn rùng mình, da dẻ toàn thân đều ửng hồng, nghẹn ngào khóc nấc: “Không được, em lại sắp… a…”

Thành Dương thẳng lưng đâm vào tuyến tiền liệt, cảm nhận trọn vẹn tần suất siết chặt của hành lang khi Ninh Phi sắp lên cao trào. Ngón tay ở hậu huyệt cũng chuyển đến đáy chậu, vuốt dọc từ bìu đến dương v*t, xoa ấn nếp hãm* phía dưới quy đầu. Chất dịch lần này loãng hơn, chảy ra từ miệng chuông, nhỏ lên lớp lông ở bụng dưới. Bắp thịt bên hông Ninh Phi chợt căng cứng, rồi lại mềm xuống. Hai tay đặt trên ngực Thành Dương, nửa chống thở dốc. Hô hấp của Thành Dương cũng dồn dập. Trong cơ thể Ninh Phi quá chặt, gần như nóng đến phỏng. Y suýt nữa thất thủ, chỉ đành phân tâm nghĩ đến đống đổ nát lạnh lẽo dưới thân, mới khiến lửa dục mạnh mẽ nguội đi một chút. (*nếp hãm quy đầu dương v*t)

“Vậy hãy nghĩ về anh nhiều hơn.” Y dụ dỗ: “Đừng nghĩ thêm về những chuyện không vui đó, đều qua cả rồi. Anh yêu em ——” Bộ phận nửa mềm của Ninh Phi giật giật, lại lần nữa sung huyết cứng lên. Thành Dương không dám kích thích quá mạnh, chỉ nắm phần gốc, nhẹ nhàng đùa bỡn hai quả cầu nhỏ: “Giao hết thảy cho anh, để anh yêu em nhiều hơn một chút.”

Thất thần giây lát, Ninh Phi cất giọng nhẹ bỗng: “Được.” Vẻ mặt hắn nhu hòa mà lúng túng, nhưng có một sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý, như giao hết thảy cơ hội thương tổn bản thân mình vào tay Thành Dương. Dưa ngốc, Thành Dương nghĩ trong lòng, nhấc hai chân Ninh Phi lên, đẩy hắn ngã xuống đất.

Trong quá trình thay đổi tư thế, bọn họ vẫn duy trì trạng thái gắn kết*. Quy đầu tình cờ lướt qua tuyến tiền liệt, là có thể khiến Ninh Phi rên khẽ và run rẩy. Sau khi điều chỉnh xong, Thành Dương quỳ gối giữa hai chân Ninh Phi, vùi hết bộ phận vào bên trong. (chính xác là trạng thái cắm vào 

Thắt lưng Ninh Phi bị nâng lên giữa không trung, tiếp nhận nhịp đâm rút của Thành Dương. Mỗi lần ra vào đều có thể chuẩn xác sượt qua điểm nhạy cảm trên vách. Ninh Phi che miệng mình, nhưng vẫn lộ ra âm mũi không thành tiếng. Ninh Phi che mắt hắn, ghé bên tai hắn thở hổn hển: “Em chỉ cần cảm giác sự tồn tại của anh là đủ rồi.”

Lông mi run rẩy trong lòng bàn tay, dịch thể không ngừng rỉ ra liên tục từ đầu dương v*t. Mồ hôi ướt đẫm trên da Ninh Phi, phản chiếu ánh sáng nhạt trong cảnh vật mờ tối. Bắp chân hắn đã run lên cầm cập, khi đường ruột co đến mức chặt nhất, bèn run rẩy diện rộng. Cho dù lên cao trào dưới tình huống không rõ, hắn cũng nghe lời Thành Dương, như bản năng mà muốn dùng mọi cách để cảm nhận. Tay Thành Dương dán sát mí mắt hắn, bộ phận cọ xát tạo khoái cảm liên tiếp nơi hậu huyệt —— nhưng thế nào cũng không đạt mức độ “Đủ rồi”. Điều này làm hắn thoải mái đến độ linh hồn sắp trôi nổi, cũng khiến hắn càng thêm khát vọng. Hắn bất giác buông tay, duỗi về phía Thành Dương


Cảm giác đè nặng trên mắt rời đi, Thành Dương thử nắm tay hắn, lại vòng qua nách, ôm hắn lên.

Cái ôm ngập tràn pheromone mùi cỏ tươi khiến đại não hắn trống rỗng một giây, lại lần nữa lên đỉnh. Ninh Phi đã chẳng còn phân rõ lệ trong mắt là vì tâm tình kích động, hay bởi khoái cảm cực hạn và cao trào lặp lại nhiều lần. Hắn nức nở ôm lại Thành Dương, dùng làn da phủ kín mồ hôi của Thành Dương bù đắp nỗi thèm khát của bản thân —— vẫn không đủ.

dương v*t phía trước căng trướng, có hơi tê dại. Hắn đã đến ranh giới cực hạn, chất dịch chảy ra chỉ toàn trong suốt. Thành Dương trong cơ thể hắn sung huyết căng phồng đến mức chưa từng có, hô hấp nặng nề phả lên vành tai, kích thích đến độ muốn tránh né. Thế nhưng toàn thân hắn mềm nhũn, run rẩy không nói nên được lời hoàn chỉnh.

“Vào…” Ninh Phi nói ngắt quãng: “Van anh, bắn vào…”

Bắp thịt căng cứng của Thành Dương ra sức thúc vào, hai tay vững vàng quấn quanh hắn. dương v*t trong đường ruột run giật vài lần, một dòng chảy nóng xối lên tuyến tiền liệt.

Hắn rốt cuộc cũng cảm thấy thỏa mãn, phát ra tiếng thở dài khàn khàn khe khẽ.

Thành Dương ôm hắn, lên tục vỗ nhẹ lưng hắn như thuận khí. Ý thức Ninh Phi dần mơ hồ, dường như nghe thấy dẫn đường đang nói “Anh yêu em”. Hắn giật giật đầu ngón tay, nhưng không gom nổi chút sức lực, mí mắt cũng nặng trĩu, chỉ trong chốc lát đã rơi vào một khoảng tối ngọt ngào tươi đẹp.

Suốt đêm đôn đáo mệt nhoài, lại nhiều lần bị thương mất máu, hắn đã rã rời.

Thành Dương đứng dậy, nhặt áo ngoài nát vụn lau sạch vết tích trên người cho Ninh Phi, rồi mặc quần cho hắn. Ninh Phi ngủ rất sâu, mí mắt rung nhè nhẹ trong mơ. Thành Dương cúi người xuống, in một nụ hôn lên mặt hắn. Ôm mèo đen hôn mê bất tỉnh đến, để họ song song nằm cạnh nhau.

Đường đi bốn phía đều bị phong kín, ngoại trừ tường nước bên dưới bờ tường vỡ nơi Quản Kỳ vùi thây. Trên đỉnh đầu có khe nứt rất nhỏ, để lọt qua một hai vệt sáng, rọi lên đống đổ nát thê lương.

Trời sáng rồi.

Nắng mai nhợt nhạt chiếu rọi xuống phía dưới, lấp loáng trên gợn nước trong veo. Ngẫu nhiên có thi thể nổi lên, tứ chi để lộ trên mặt nước chạm phải ánh sáng, bèn kêu xì xì như thiêu cháy, cuối cùng hóa thành một vũng máu đục ngầu.

Thành Dương duỗi hai tay, để ánh dương rơi lên mu bàn tay. Ánh sáng yếu ớt dần trở nên rực rỡ chói mắt, y tắm trong nắng mai, mãi đến khi tứ chi của mình cũng ấm áp cả lên.

Phía sau có tiếng ồn ào huyên náo. Ninh Phi đứng lên, cho y một cái ôm từ sau lưng, cất giọng nói khàn khàn mệt mỏi mà hỏi y: “Sao vậy?”

Con mèo đã chạy tới, lượn quanh chân y kêu meo meo. Thành Dương không khỏi mỉm cười, ngồi xổm xuống bắt nó đặt lên vai. Y cũng mệt lắm rồi, mỗi một động tác là bắp thịt đều đau nhức kháng nghị. Nhưng dù sao y cũng sống sót khỏi tay Quản Kỳ. Y còn Ninh Phi, còn mèo đen, cùng với ngày mai —— rất nhiều ngày mai. Y kéo tay Ninh Phi: “Chúng ta ra ngoài thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui