Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Thành Dương im lặng căng thẳng đợi sau vách tường đã lâu, vẫn chẳng có người nào đi ra. Có lẽ, tiếng động vừa rồi không phải là mở cửa, mà là khóa cửa.

Âm thanh cuối cùng cũng dần dần biến mất, e rằng Quản Kỳ đã mang ba thân thể kia đến một nơi đủ xa. Thành Dương đi lại kiểm tra, phía trước hành lang là cánh cửa khóa kỹ, sau lưng là một gian phòng nhỏ đóng chặt có chứa giường. Không có lối ra nào khác, ngoại trừ đường ống thông gió nửa mở nằm giữa trần căn phòng.

Đại khái tinh thần thể của Ninh Phi nhảy xuống từ nơi đó. Nhưng nó không cách nào nhảy lên lại lần nữa.

Con vật nhỏ lông tơ mềm mượt trong phạm vi ý thức cọ cọ y, lượn quanh chân miu miu làm nũng. Thành Dương thở dài trong lòng, nhảy lên bàn, bắt chước động tác của mèo ngồi xổm xuống, thử thông qua liên kết giữa chủ nhân và tinh thần thể để gọi Ninh Phi.

Không trả lời.

Tình huống này tuy rằng hiếm gặp, nhưng cũng rất có khả năng xảy ra. Quan hệ của Ninh Phi và mèo đen thời gian qua có vẻ không tốt, e rằng dưới tình trạng nóng lòng tìm kiếm Thành Dương, hắn quá mức chú tâm mà bỏ quên thông tin đến từ tinh thần thể.

Thành Dương nghĩ, vẫn may có mèo đen ở đây, khiến ý thức của mình có thể sống sót tiếp.

Trên bàn chất chồng vài bản ghi chép, mép trang dưới cùng hơi ố vàng, thoạt trông đã có lịch sử nhiều năm. Thành Dương không có đường trốn thoát, chẳng có việc gì làm, trong lúc đợi Ninh Phi cứu viện, bèn mở trang bìa đọc nội dung trong đó.

Trang bìa trong* chỉ có một chữ ký: Đàm Dung. (*phi diệp 扉页: title page, flyleaf) 

Bắt đầu từ trang thứ hai, là ghi chép chi tiết thí nghiệm. Mọi thao tác thực nghiệm, dược phẩm hóa học liên quan, hiện tượng thí nghiệm, kết quả xét nghiệm đều được viết tường tận trên giấy, trong đó có nhiều từ viết tắt và thuật ngữ tiếng Anh. Thành Dương không có bối cảnh chuyên ngành liên quan, xem cũng không hiểu lắm. Y vội vàng lật qua, chỉ muốn tìm xem có nội dung nào liên quan đến Quản Kỳ hay không.

Cả một bản chẳng thu hoạch được gì. Thành Dương dùng đệm thịt đẩy quyển tập ra, chuyển đến quyển tiếp theo. Lại lật vài tờ, rốt cuộc cũng thấy từ mấu chốt H310 y đang tìm.

‘Ngày 14 tháng 9 năm 2122.’


‘Phát hiện đại não con người trong công xưởng thí nghiệm, ngâm riêng trong dung dịch X. Kết quả EEG (điện não đồ) cho thấy tính hoạt động yếu, phản ứng căng thẳng -, rất có thể nằm trong trạng thái ngủ đông. Số hiệu tạm thời H310, chờ sinh thiết*.’(*kiểm tra mô hoặc tế bào qua kính hiển vi)

‘Ngày 22 tháng 9 năm 2122.’

‘Lấy mẫu sinh thiết của H310 gặp trở ngại. Nghiên cứu viên thứ năm từ chức, nghiên cứu viên thứ hai tự cho rằng xuất hiện ảo thính, xin bác sĩ khoa tâm thần can thiệp. Bước đầu nghi ngờ tính ổn định và an toàn của H310, yêu cầu cố vấn dẫn đường tham dự kiểm tra.’

Cố vấn dẫn đường. Thành Dương suy đoán, chẳng lẽ là Lý Chính Thanh?

Trong ghi chép thí nghiệm cũng không đề cập đến tên người cụ thể. Qua vài trang số liệu thực nghiệm không hiểu là gì, cuối cùng cũng có tin tức liên quan đập vào mắt ——

‘Ngày 30 tháng 9 năm 2122.’

‘Số liệu thực nghiệm tổng hợp ngày 23-25, 28-29, cùng với quyết định của cố vấn, người cho H310 phải là một dẫn đường. Trên đại não không có liên kết tuyến thể, gần thân não có dấu vết cắt bỏ và một số mô còn sót lại. Có thể kết luận chức năng dẫn dắt tinh thần của dẫn đường không bị tuyến thể ảnh hưởng, luận văn chờ xem: Mitchell B. Winnik.’

‘Ngày 14 tháng 10 năm 2122.’

‘Phát hiện bể nước thủy tinh cỡ lớn trong công xưởng thí nghiệm, nghi là nơi xử lý thi thể bỏ đi từ những lần kiểm tra. Quân đội thực dân tàn hại dân ta quá rồi!’

Vài câu sau bị tô đen, đoán chừng Đàm Dung cảm thấy không liên quan đến thí nghiệm, viết ra không mấy thích hợp.

Nhưng càng xem về sau, ngoài thuật ngữ đặc biệt, những phần khiến người ta kinh hãi lại càng nhiều.


‘Ngày 29 tháng 10 năm 2122.’

‘H310 thử nghiệm giao lưu với tôi, tự cho rằng lúc trước dẫn dắt tinh thần nghiên cứu viên là do vô ý, đơn giản xuất phát từ bản năng tự vệ, cũng xin lỗi về chuyện này. Mạch suy nghĩa của nó rõ ràng, rất có trật tự, sự việc miêu tả và kết quả thí nghiệm ăn khớp nhau, rất đáng đi sâu vào tiếp xúc nghiên cứu.’

‘Ngày 30 tháng 10 năm 2122.’

‘H310 nói nó tên Quản Kỳ.’

‘Ngày 25 tháng 11 năm 2122.’

‘H310 tỏ ra hết sức sợ hãi với bể nước vất xác, cần sắp xếp nhà tâm lý học tiến hành phân tích việc này chăng?’

‘Ngày 7 tháng 1 năm 2123.’

‘Thiếu tướng – cha tôi bất mãn việc tôi say mê nghiên cứu Quản Kỳ H310.’

‘Ngày 4 tháng 2 năm 2123.’

‘Nhóm nghiên cứu lần thứ hai dấy lên nghi ngờ vềtính an toàn của Quản Kỳ, nghi ngờ tôi tiếp xúc với Quản Kỳ quá nhiều, đã bị ám thị tâm lý. Nực cười! Quản Kỳ chẳng nguy hiểm chút nào.’

‘Tiếp tục phân tích thành phần cấu tạo nên dung dịch X, thí nghiệm nuôi cấy trùng hợp 96 well plate tế bào PC12*. Kết quả ở  H310XFeb2123mục lục.’ (*96-well plate là đĩa nuôi cấy tế bào có 96 giếng. PC12 là một dòng tế bào giống tế bào thần kinh.)


Bản ghi chép thứ hai cũng bị lật đến trang cuối cùng.

Quãng thời gian tám năm, trước con mắt bao người, Quản Kỳ cứ thế từng bước một thôi miên Đàm Dung, cuối cùng chiếm làm của riêng. Thành Dương khẽ hoạt động tứ chi, đưa tay mèo về phía bản ghi chép cuối cùng. Vừa mở bìa ngoài thì thấy trang bìa trong bị xé ra thô bạo, chỗ rách chênh lệch không đều. Trang thứ nhất, chính là ngày H310 được chuyển giao cho công đoàn.

‘Ngày 1 tháng 4 năm 2130.’

‘Từ khi Quản Kỳ được phát hiện, đến nay đã gần tám năm, nghiên cứu đã đến hồi kết. Cô là một người bạn tốt có trí tuệ phi thường, có tinh thần nghiên cứu khoa học, đưa ra không ít kiến nghị, cũng thúc đẩy phát triển những hạng mục nghiên cứu khác. Thí nghiệm lâm sàng giai đoạn hai của kế hoạch kim thăm dò đạt thành công sơ bộ, cô cũng sắp được chuyển giao đến công đoàn, tiến hành nghiên cứu bước tiếp theo. Chúc cô mạnh khỏe.’

Chỗ trống phía dưới, có một mảng lớn vết vạch do ngòi bút tạo thành. Rõ ràng Đàm Dung đã viết chữ lên trang trước nên để lại vết tích ở bên này. Ánh sáng trên bàn hơi mờ, nhìn không rõ lắm. Cũng không có các công cụ bút máy này nọ để Thành Dương tô màu lên, sẽ dễ dàng phân biệt kí tự. Y đành dùng miệng cắn một góc quyển tập, nhảy xuống khỏi bàn, tha nó tới dưới ánh đèn hành lang.

Tinh thần thể trong đầu nhỏ giọng “Meo” một tiếng.

Thi thể chìm nổi trong bể nước khổng lồ ở hai bên, phản chiếu trong mắt mèo, trông lớn đến đáng sợ. Thành Dương cho rằng nó sợ nên bèn an ủi, mở trang bìa, hướng về phía nguồn sáng chăm chú nhận dạng.

Đều là những từ cực kỳ lộn xộn —— “Cầu cứu”, “Cứu tôi”, “Nguy hiểm”, “Cẩn thận H310”, “Quản Kỳ”, “Nói dối”, “Mưu sát”. Một số viết vội, nét bút cũng nông, thực sự khó mà nhận ra. Thành Dương không khỏi kinh hãi, xác nhận trong quyển này không còn nội dung nào, rồi nằm sấp trên mặt giấy trầm tư.

Những phát hiện này khiến y thấy lo âu từ tận đáy lòng.

Một quái vật, sinh ra trong công xưởng thí nghiệm của quân đội thực dân, lại được Đàm Dung dung túng nuôi dưỡng tám năm —— thông tuệ, tâm tư thâm trầm, có thủ đoạn, còn chiếm lấy tinh thần thể mảnh vỡ hóa có lợi cho khống chế quy mô lớn của y. Y phải đánh bại Quản Kỳ thế nào? Có cách nào có thể đánh bại Quản Kỳ?

Tiếng kêu của mèo đen trở nên lí nhí đầy thống khổ.

Thành Dương thẳng đứng nửa người trên, kinh ngạc phát hiện chi trước của mình phai dần thành bóng mờ nửa trong suốt.

Ninh Phi!


Nền đất dưới bàn chân khẽ chấn động, tiếng nổ ùng ùng từ đằng xa cuồn cuộn ập tới. Thành Dương ngây ra tại chỗ, rất nhiều chuyện bị bỏ quên trong nháy mắt xẹt qua đầu y. Vì sao Ninh Phi không nhận được thông tin từ tinh thần thể? Tại sao sức mạnh tinh thần của Ninh Phi lại đột nhiên tiêu hao mức độ lớn? Đáp án rõ ràng như thế: Quản Kỳ chiếm dụng cơ thể y, đương nhiên cũng có thể phát hiện cả tinh thần tuyến trên người Ninh Phi!

Thành Dương vừa sốt ruột vừa hối hận. Mèo đen yếu ớt nằm sấp trong lòng y, thống khổ lăn lộn. Y dùng lõi ý thức kề sát lại, gắng sức an ủi nó. Nhưng Ninh Phi lại không ở trước mặt, y chẳng dám nghĩ Quản Kỳ sẽ làm ra chuyện gì.

Tất cả là lỗi của y.

Nóc nhà vỡ ra một khe lớn. Đường rạn nứt đi kèm tiếng đổ nát kéo dài, tách hành lang thành hai nửa. Bên trái từ từ nâng lên, bên phải lại cùng mặt đất đổ nát đồng thời sụp xuống.

Thành Dương kịp thời nhảy lên chỗ cao. Một bầy đom đóm đen nghìn nghịt từ dưới đất lao ra, xuyên qua khe hở trên trần nhà, bay vào bầu trời đêm. Một khoảng lớn kiến trúc dưới lòng đất trước mặt tiếp tục sụt lún, giống như nền móng trò xếp gỗ bị rút ra trong nháy mắt. Xà ngang cốt thép đá bê tông sập xuống toàn bộ, va vào bể nước giữa không trung. Thủy tinh vỡ vụn, chất lỏng và những mảnh bộ phận cơ thể chảy ào ra qua lỗ thủng.

Y dựa vào thân hình nhỏ bé động tác nhanh nhạy, xê dịch né tránh ở khoảng nền vững chắc bên trái, nhưng cơ thể càng ngày càng nhẹ tâng, cũng ngày càng trong suốt. Như đợi chẳng bao lâu là có thể tan thành một đám sương mù, bị khối bê tông rơi xuyên qua.

Điều này chứng tỏ tình hình của Ninh Phi đã nguy hiểm đến cực điểm!

Tinh thần thể mê man như chết dựa vào lõi ý thức của y, đã chẳng còn bất kỳ động tĩnh gì. Thành Dương dán sát gò má mình lên thủy tinh lạnh lẽo, lo lắng, nhưng không cảm nhận được phương hướng của Ninh Phi. Tiếng ồn ào lắng xuống, bụi bặm lơ lửng giữa không trung. Nước trong tường thủy tinh tuôn trào, đẩy một thi thể nữ giới không có đầu lâu không đại não đến trước mặt y.

Thành Dương nghĩ đến cái chết của Vũ Tình.

Y cũng không, cũng không muốn mất đi lính gác của mình lần nào nữa. Huống chi Ninh Phi là một người thật lòng yêu y, y cũng muốn thật lòng đáp lại người yêu. Cảm xúc hoảng loạn như cỏ dại lan ra khắp tâm trí, ngay cả phương hướng tìm kiếm Thành Dương cũng không có chút đầu mối nào; chỉ có thể cầu khẩn trong lòng, hy vọng Ninh Phi có thể chống đỡ. Y sẵn lòng… dùng mọi thứ trao đổi.

Hồi lâu, mèo đen khẽ cử động.

Toàn thân Thành Dương thả lỏng hẳn, vành mắt nóng lên. Lõi ý thức kéo dài thành một mảng, bao bọc mèo đen. Mèo đen cúi đầu kêu một tiếng, bốn chân khẽ co giật trong lòng y. Nó rất yếu ớt, thoạt trông suy nhược, lông tơ vẫn là dáng vẻ nửa trong suốt, nhưng chung quy vẫn còn sống.

Còn sống là tốt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận