Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)



Dưới nền đất âm ỉ truyền đến âm thanh nặng nề.

Giống như có sấm sét nổ tung bên dưới, bị tầng tầng lớp lớp tường bê tông và panel sắt cốt thép làm yếu đi, khi đến dưới chân chỉ còn tiếng động cực kỳ nhỏ. Nếu như là người thường, e rằng cũng sẽ chẳng chú ý. Nhưng nhóm người Ninh Phi đều là lính gác dẫn đường, vẻ mặt biến sắc liên tục không thôi.

“Là Thành Dương ư?” Tạ Đồng hỏi.

Ninh Phi gật đầu, vẻ mặt lo lắng: “Tôi ngửi thấy pheromone của anh ấy.”

Mùi cỏ tươi ngào ngạt tận cùng trong chớp mắt, rồi đột nhiên biến mất không dấu vết. Tim Ninh Phi nảy lên kịch liệt, bất giác lần theo nơi phát ra mùi hương, tiến lên trước hai bước. Sau khi tan hết, hắn thất vọng đứng lại, như chết chìm trong nỗi lo âu và chán nản vô tận.

Có thứ gì kéo nhẹ đầu ngón tay hắn.

“Sao thế?” Tạ Đồng hỏi.

Là tinh thần tuyến!

Lần đầu dùng một lực có tính thăm dò, vô cùng nhẹ, như chỉ đang xác định đầu này của tinh thần tuyến có còn gắn với người hay không. Nhưng chỉ một giây, tinh thần tuyến Thành Dương để lại trên người hắn lại bị kéo một cái. Tầm mắt Ninh Phi bất giác chuyển qua một đầu khác, dừng lại trên vách tường xi măng.

“Thành Dương.” Ninh Phi nói: “Anh ấy đang dùng tinh thần tuyến cho tôi biết.”


Tạ Đồng nhíu mày với hắn, nhưng chẳng nói thêm gì. Ninh Phi không kịp để ý, chỉ vội vàng quan sát kĩ càng mặt tường kia. Trên tường có một mối ghép nhỏ như sợi chỉ, thoạt trông như vết đắp xi măng không san phẳng để lại.

Tạ Đồng mở miệng: “Mật đạo?”

Ninh Phi dùng sức đẩy bức tường đối diện. Mặt tường ầm vang lùi về sau, lộ ra một cánh cửa tò vò. Tạ Đồng gật đầu, vỗ vai hắn một cái, xoay người nói với tất cả mọi người: “Đi.”

Qua một đoạn đường dài mà tối, đến một cầu thang xoắn hướng xuống dưới. Trên đường có không ít ngã rẽ, nhưng tinh thần tuyến chỉ một mực kéo về phía trước. Tạ Đồng vốn định phái người đi hai bên thăm dò, nhưng số người có hạn, chỉ sợ vừa tản ra thì bị Quản Kỳ chia ra đánh bại.

Nhưng bóng ma và nỗi nghi ngờ trước sau vẫn phủ trên đỉnh đầu mọi người. Sau một chốc im lặng, một cậu lính gác cuối hàng ngũ cất lời: “Tôi không ngửi thấy mùi của họ.”

“Trên nóc đoạn đường này có thiết bị thông gió.” Tạ Đồng nói: “Cách lúc chúng rời khỏi cũng một khoảng thời gian rồi, không ngửi thấy là bình thường.”

Cậu lính gác ngừng một chút, lại hỏi: “Bọn chúng có ẩn nấp gần đây, mai phục chúng ta không?”

Nhất thời, chẳng có ai đáp lời.

Ninh Phi đi phía trước dừng bước, nói như tự nhủ: “Thành Dương cho tôi biết, ngay gần đây thôi.”

Cậu lính gác như còn muốn nói thêm, bị Tạ Đồng trừng mắt, bèn im lặng, lùi về trong đám người, bĩu môi chú ý quan sát mặt đất và bờ tường xung quanh cùng với những người khác.

Thang xoắn đã đến tầng thấp nhất, chỉ có một lối đi, bị cửa sắt vững vàng ngăn lại. Người công đoàn gõ lên tường và nền đất, nghe xem có tiếng vang như có khoảng trống hay không. Ninh Phi hơi tiến lên, tinh thần tuyến lập tức kéo hắn về, đứng yên cạnh cửa sắt. Nhưng cánh cửa lại bị khóa kín, kết cấu xung quanh cũng không phù hợp để tùy tiện dùng thuốc nổ, sợ gây ra sụp hầm.


Hắn nghĩ, Thành Dương đang nhìn bọn họ sao?

“Hẳn là cánh cửa này.” Ninh Phi nói: “Nhưng không mở được.”

Tạ Đồng ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên nói: “Kiểm tra thường lệ.”

Ninh Phi hiểu dụng ý của bà, là muốn kiểm tra những điểm mai phục khả thi gần đây, giảm bớt tất cả nguy hiểm nhiều nhất có thể. Hắn tựa vào cạnh cửa, sốt ruột chờ đợi sắp xếp và chỉ thị của Thành Dương. Một nữ dẫn đường gõ gõ gạch men sứ cạnh chân hắn, đứng lên, đầu ngón tay như vô ý đụng phải da cổ tay hắn.

Hắn hơi tránh sang bên cạnh.

Dẫn đường sửng sốt một giây, trợn to mắt, đột nhiên hô lên: “Trong đầu cậu có kim thăm dò!“

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn. Ninh Phi dưới ánh nhìn sáng quắc, định lùi về sau một bước, nhưng đã chẳng còn dường lui.

Tạ Đồng đứng dậy, tiến lên trước, vươn tay ngăn động tác của người bên cạnh. Bà không nói gì. Sau lưng bà, Diêu Cảnh Hành buột miệng hỏi: “Thành Dương biết không?”

“Anh ấy biết.”

Tất cả mọi thứ từng cố sức che giấu, đều được phơi bày vào đêm ấy. Ninh Phi từ chối suy nghĩ sẽ có hậu quả gì, trong đầu hắn chỉ có Thành Dương. Chỉ cần có thể cứu được dẫn đường của hắn ra khỏi nơi này, Quản Kỳ muốn thế nào, công đoàn muốn ra sao, hắn cũng chẳng hề gì.


Tinh thần tuyến kéo hắn thật mạnh, kêu cứu hắn trong im lặng.

Cậu lính gác vừa rồi hô to: “Trong đầu những lính gác bị Quản Kỳ khống chế đều có kim thăm dò, không chừng hắn ta đang nói dối.“

Tạ Đồng nghiêm mặt, chậm rãi tiến lên thêm một bước. Ninh Phi thẳng lưng, nhìn thẳng bà: “Tôi không bị mụ ta khống chế.”

Lực kéo của tinh thần tuyến càng mạnh hơn, khiến đầu ngón tay Ninh Phi cũng di chuyển, dán sát lên cửa sắt. Tạ Đồng không nói một lời, dường như đang chuẩn bị ra tay. Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng gió, hơn mười bóng người ập xuống, rơi lẫn trong đám người. Tiếng gào thét. Tiếng chém giết. Tiếng súng nổ. Kim loại và xác thịt va chạm. Ninh Phi thất kinh, định xông lên trước, nhưng bị tinh thần tuyến điều khiển lùi về sau như con rối dây.

Cửa sắt đột nhiên bật mở.

Sau cửa là một khoảng không đen kịt trống trải, Ninh Phi ngã xuống. Tạ Đồng xanh mặt, vươn tới nắm quần áo hắn, cả hai rơi tự do giữa không trung. Cánh cửa tự động ầm ầm đóng lại, chặn đường những người khác. Những tiếng “Bà Tạ” đầy hoảng hốt truyền đến từ bộ đàm hình nút áo ở cổ áo Tạ Đồng.

“Ta không sao.” Giữa không trung, giọng bà nghe có vẻ trống rỗng.

Dường như chỉ mới qua một giây, lại dường như đã qua rất nhiều năm. Bọn họ rơi xuống đệm mềm. Mùi cỏ tươi tràn vào xoang mũi, Ninh Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy Thành Dương đang đứng trước mặt.

“Thành Dương!” Hắn buột miệng thốt lên.

Hai tay dẫn đường bưng một bể nước trong suốt, nghe xong lời này, khẽ mỉm cười với hắn: “Đi theo anh.”

Vành mắt Ninh Phi hơi nóng lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Tạ Đồng đứng lên, ánh mắt qua lại giữa hai người.


Thành Dương buông một tay, chạm nhẹ vào Ninh Phi. Một lực hút mạnh mẽ xuất hiện nơi da thịt tiếp xúc, Ninh Phi chớp mắt, chỉ cảm thấy tinh thần lực của mình chia ra non nửa chảy về phía Thành Dương. Tiếp đó là lực đánh, nhắm vào Tạ Đồng. Con ngươi nẫu sẫm của Thành Dương lạnh như băng, chăm chú nhìn bà, vẻ mặt như đối phó một kẻ địch.

Tạ Đồng không có lấy nửa phần phòng bị, kêu lên một tiếng, đưa tay đỡ trán.

Thừa dịp này, Thành Dương kéo Ninh Phi lên, rời khỏi tấm đệm mềm kia. Một loạt hàng rào sắt từ trên không hạ xuống, lạch cạch nhốt người vào bên trong.

Tạ Đồng nhịn đau, trầm giọng chất vấn: “Cậu muốn làm gì?“

Thành Dương không đáp, nghiêng đầu nói với Ninh Phi: “Chúng ta đi thôi.”

=========

Editor: Ha ha = =+

(1) Khu phố (tạm dịch): gốc là  街区 (nhai: đường phố; khu: khu vực), tiếng anh là block, nhìn vào bản đồ sẽ dễ hiểu hơn, mỗi block là một ô (khu vực) được tạo bởi bốn con đường. 

(2) Cửa cơ quan (机关门): ở các chương trước mình dùng từ “cánh cửa cơ”, ờm… nguyên tác là cửa cơ quan… mình không rõ trong tiếng việt loại cửa này gọi là gì… đại loại là bằng việc xoay, ấn, kéo cần điều khiển,… các máy móc sẽ vận hành để cửa mở hoặc đóng tùy ý. Vì không có cách dịch nào mình thấy ổn nên mình để nguyên vậy.

(3) Pulse Oxymeter: Máy đo nồng độ oxy trong máu (SpO2) và nhịp tim, là thiết bị y tế giúp theo dõi nồng độ oxy của hemoglobin trong mạch máu (SpO2) và nhịp tim được đo bởi cảm biến SpO2.

PO30-Handjpg

(4) Gaia ở đây là tên quân đội đặt cho vật thí nghiệm thôi, nhưng nhắc đến Gaia thì có một thứ rất thú vị, đó là Giả thuyết Gaia, mọi người hứng thú thì tìm đọc nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui