Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Bọn họ chia ra hai hướng.

Đường ngầm vẫn tối đen, lại chẳng có Ninh Phi dẫn đường giúp y. May sao bên cạnh Thành Dương còn bốn lính gác bị khống chế, có thể giúp phán đoán phương hướng. Ninh Phi vốn muốn để lại súng, nhưng y từ chối —— trong quá trình trốn thoát có xác suất đụng phải kẻ địch rất lớn, có súng bên mình cũng tốt.

Cách ngã ba càng lúc càng xa, dần có thể nghe thấy tiếng người phía trước. Dựa vào bản đồ trong đầu mấy kẻ bị bắt giữ, lý ra bọn họ nên rẽ phải ở giao lộ phía trước. Nhưng đã gần ngay phòng giám sát, có ánh sáng lọt ra từ cánh cửa sắt khép hờ. Thành Dương điều khiển hai lính gác ở phía trước, một ở phía sau, giữ lại một người ở giữa áp giải mình, chầm chậm đi tới phòng giám sát.

Dưới ánh sáng le lói, vẻ mặt của kẻ địch không giống nhau. Có người đến trước mặt bọn họ, hỏi: “Sao lại dẫn người đến đây?”

Thành Dương khiến lính gác ở phía trước nói: “Mệnh lệnh của chị Kỳ.”

“Mệnh lệnh?” Trong lòng kẻ nọ đầy nghi ngờ, định hỏi lại, nhưng bị Thành Dương điều khiển lính gác đẩy ra. Ban đầu gã kinh ngạc, sau đó không phục mà xông tới, suýt định chửi thành tiếng.

Người bên cạnh vội ngăn cản: “Đừng so đo với mấy lính gác này, bọn chúng đều là con rối gỗ của chị Kỳ, nói cũng như không.”

Thành Dương đi theo đám lính gác, đẩy mở cửa chính phòng giám sát.

Kế hoạch đã thành công một nửa.


Nhưng vẫn không thể lơ là thả lỏng, Thành Dương đảo mắt nhìn bốn phía, bày ra vẻ mặt mịt mờ không thôi: “Tại sao lại đưa tôi đến đây?” Hai mắt y lâu rồi không thấy ánh sáng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng, gần như chói đến chảy nước mắt. Nhưng vẫn tìm được công tắc điều khiển quan trọng kia, kéo đến nấc thứ ba là có thể mở cánh cửa thông ra ngoài.

Lính gác quát y: “Câm miệng.“

Thành Dương cúi đầu.

Người bị đom đóm khống chế bước về phía sau, kéo cần điều khiển. Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng ầm ầm, tiếng động này sẽ bị tất cả mọi người nghe thấy —— người bình thường, lính gác, Quản Kỳ. Thành Dương ngầm chuẩn bị sẵn sàng trong lòng, biết rằng đã đến thời khắc quan trọng nhất.

Lính gác bên ngoài xông vào, nhanh như một cơn gió. “Có chuyện gì thế?” Gã chất vấn: “Chúng mày đang ầm ĩ cái gì? Chị Kỳ vừa cho tao biết, không hề bảo chúng mày đưa Thành Dương đến đây.”

Thanh niên bị đom đóm khống chế khom lưng giữ cần gạt, không nói gì.

Ở một góc nhìn khác, sợi tinh thần đen nhánh khẽ dao động. Thành Dương không lên tiếng hóa giải, dùng tần số tương đồng biên dịch sai lệch thông tin truyền đạt trở lại, định ngụy trang tín hiệu không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng thế này chưa đủ, sức mạnh của y quá mức nhỏ bé. Bảy sợi đen còn lại trên người lính gác cũng lần lượt căng ra, kéo dài đan xen, cuối cùng dệt thành một tấm lưới.

Lính gác ở đầu cuối tấm lưới sầm mặt xuống, đột nhiên ra tay đánh ngất người kia. (thanh niên giữ cần gạt)


Thành Dương hơi nháy mắt, để đom đóm xuyên qua khe hở của tấm lưới, uyển chuyển chui vào hình người gần nhất. Vừa khéo là lính gác mới động thủ. Trong phút chốc, thân thể gã bị Thành Dương tiếp nhận, không tự chủ được tiến lên trước hai bước. Vì vừa rồi không ai giữ cần gạt, thế nên nó nhẹ nhàng chậm rãi trả về vị trí cũ. Lính gác nắm lấy phần cán, một lần nữa kéo xuống vị trí mở cửa.

“Tiểu Từ?” Có người lên tiếng hỏi.

Kẻ địch khác hô: “Là cậu ta —— Cẩn thận dẫn đường!“

Đột nhiên ồn ào náo động, ngoài cửa còn vang lên tiếng súng rời rạc. Trong góc nhìn tinh thần, tấm lưới đen bất ngờ chấn động, bốn năm tia sáng cháy lửa xanh lao về phía Thành Dương, vô cùng mạnh mẽ, để lại một vệt cháy trong đầu Thành Dương. Y hầu như không bắt kịp quỹ đạo di chuyển, chỉ có thể dựa vào trực giác và kinh nghiệm, điều khiển ba lính gác đỡ thay mình.

Xác thịt va chạm, rên rỉ, máu.

Một giọng nói cất cao: “Chẳng phải người mình sao?“

“Mặc kệ!“

Thế tiến công ngày càng dồn ép sát sao, Thành Dương từng bước lùi về góc tường. Lưới đen to lớn quấn quanh người y, dường như muốn bao bọc y rồi nuốt chửng. Thành Dương cắn răng cầm cự. Quyền cước như mưa sa rơi lên người lính gác đứng giữa, gã kêu lên đau đớn, pháo đài tinh thần cũng lung lay sắp sụp, có dấu hiệu không chống đỡ được nữa. Thành Dương thoáng do dự, rút lại tinh thần lực của mình, nhanh lẹ bám lên người lá chắn thịt kế tiếp.


Ánh mắt lính gác hơi lờ đờ, đang khi sắp tỉnh lại, nhưng giữa lúc loạn bị đá trúng chỗ hiểm, ngã gục xuống đất. Không đợi kẻ địch hoan hô thắng lợi, kẻ ra một cước kia lại rùng mình, lặng lẽ quay người, chắn trước người Thành Dương.

Trước mặt vẫn còn sáu lính gác, cùng với mười lăm người bình thường chưa kịp tham gia.

Bên y chỉ có ba sức chiến đấu thật. 

Tiêu hao lượng lớn tinh thần lực khiến y ngày càng khó tập trung lực chú ý, nhưng Thành Dương còn phải xem tình hình bên cạnh cần điều khiển, không thể để cánh cửa giúp Ninh Phi thoát thân cứ thế đóng chặt. Lưới đen từng chút một ăn mòn tinh thần tuyến, ý đồ chặt đứt đường khống chế của y. Y như con côn trùng trên mạng nhện, liều mình giãy giụa, không biết có thể thoát khỏi số phận bị ăn thịt hay không.

Không biết trôi qua bao lâu, hoạt động và chiến đấu cường độ cao khiến đầu y đau nhức kịch liệt. Y vẫn phải kiên trì, nhất định phải kiên trì. Lính gác ở cạnh cần điều khiển đã bị tấn công. Đom đóm tự động rút lui, nhập vào ký chủ mới. Đó là một người bình thường, mới vừa đụng đến cần điều khiển đã bị đồng nghiệp đánh gục. Đom đóm vỗ cánh, để Thành Dương không phải phân tâm phía này, lại lần nữa dung nhập vào tinh thần của một người khác.

Lại một lá chắn thịt ngã phịch xuống đất.

Lưới đen giống như đã nghiên cứu thấu triệt lối hành động của y, thình lình căng ra giãn nở như hút nước, liên tục ngăn chặn mọi ánh sáng biểu trưng cho ý thức của lính gác. Thành Dương nhíu mày cắm tinh thần lực vào, muốn đâm thành một lỗ thủng. Nhưng lại như một khối băng nhọn đâm vào bức tường lửa, càng thâm nhập càng tan chảy nhiều hơn. Đến khi xuyên thấu màn bảo vệ, tìm được mục tiêu, y đã không còn sức áp chế tư duy của Quản Kỳ.

Ác ý như con rắn quấn lên tinh thần tuyến của y.

Hỏng bét.


Thành Dương thở hổn hển, thoát khỏi thị giác tinh thần. Bên phải y đã không còn màn chắn, kẻ địch vươn tay siết lấy cổ y. Y không có sức lực, cũng chẳng có tốc độ tránh khỏi tấn công của một lính gác. Lính gác nhấc y lên, đè cổ y lên tường.

“Chị Kỳ bảo mày ngoan ngoãn chút.” Kẻ địch nói, co gối thụi mạnh vào cơ hoành y: “Buông cần điều khiển ra.”

Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, Thành Dương đau đớn không thở được, lục phủ ngũ tạng như co lại thành một nắm. Y nói không nên lời, chỉ có thể gắng sức lắc đầu.

Kẻ địch buông tay, để y rơi xuống đất. Thành Dương cong người thở dốc, kẻ kia vẫn không buông tha y, lại đá một cái vào ngực bụng: “Má nó mày buông ra.“

Lo lắng của tinh thần thể theo sóng tinh thần truyền đến. Dưới cơn đau, ngay cả lắc đầu Thành Dương cũng không làm nổi, chỉ hơi cử động là đã trời đất quay cuồng. Ý thức y nửa mơ hồ, trước mặt xuất hiện một loạt sao vàng. Trong cơn hoảng hốt, kẻ địch nâng cằm dưới y lên, một tay khác đặt sau gáy, nói: “Nếu không buông ra, tao cứ thế này vặn gãy cổ mày.”

“Tinh… Tinh thần thể…” Y nhỏ giọng phản bác: “Quản Kỳ muốn. Không thể giết tôi…”

Kẻ địch ngừng một chút: “Chị Kỳ nói, cút con mẹ mày đi.”

Hai ngón tay lần theo cổ hướng lên trên, dừng ở vị trí tuyến thể. Kẻ địch cười lạnh, dùng lực tàn nhẫn nhéo tuyến thể của y. Trong đầu Thành Dương dậy lên cơn đau như dời sông lấp bể. Cảm giác này bức xạ xuống phía dưới, khiến dạ dày y cũng bắt đầu co rút, sinh ra thứ xung động muốn nôn mửa bộc phát mãnh liệt. Y kề cái trán lạnh ngắt lên sàn nhà, để bản thân bình tĩnh, duy trì liên hệ với tinh thần thể. Nhưng thực sự quá khó, quá đau đớn. Đom đóm đang lo lắng hét gọi y, thông tin lúc liền lúc đứt.

Thành Dương nhắm mắt lại.

Một vùng đen kịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận