Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Quản Kỳ cũng không tận lực ngược đãi tù nhân của mình. Bà ta sắp xếp cho người đưa cơm, ba bữa đầy đủ. Tuy rằng giá trị dinh dưỡng không cao, nhưng tốt xấu cũng có thể lấp đầy bụng. Phần còn lại cho Ninh Phi và Thành Dương, chỉ có chờ đợi —— đợi phán quyết của Quản Kỳ, hoặc tin tốt tinh thần thể đưa tới.

Đây là một quá trình lê thê nhàm chán.

Ninh Phi vốn đã quen chờ đợi. Hắn có thể ẩn nấp rất lâu ở một chỗ, duy trì cùng một tư thế, cho đến khi đạn xuyên qua mục tiêu, cũng có thể sống trong điều kiện tệ hơn, không ăn không uống, trốn tránh những kẻ truy bắt hắn. Nhưng khi đó bên cạnh hắn không có Thành Dương —— dẫn đường của hắn. Rất nhiều chuyện bản thân hắn có thể chấp nhận, đặt trên người Thành Dương, thì trở nên khó mà khoan nhượng.

“Nếu tôi không thua chị Kỳ là tốt rồi.” Hắn đột nhiên nói.

“Này cũng không trách cậu.” Thành Dương nói: “Tinh thần lực của tôi không đấu lại bà ta. Bà ta có tính xâm lược, hơn nữa thao tác kỹ thuật cũng khá thành thạo, không giống người bình thường. Bản thân bà ấy là dẫn đường ư?”

“Tôi không biết.” Ninh Phi lắc đầu: “Mặc dù từ đầu là bà ta nhặt được tôi trên đường, nhưng sau cuộc phẫu thuật, trong quá trình huấn luyện, bà ta rất ít xuất hiện, tôi cũng không thể phân biệt được. Tôi chỉ nhớ rõ một số biểu trưng (logo) trên trang phục và vũ khí, bà ta ắt hẳn có liên quan đến quân đội.”

Thành Dương suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là như thế. Các đường ngầm và nhà giam này cho thấy rõ được tạo ra trong thời kì thực dân, có kiểu cách cũ. Bốn mươi năm trước quân đội tiếp quản toàn bộ, Quản Kỳ nếu muốn thần không biết quỷ không hay nhét chúng ta vào đây mà không kinh động quân đội hay không có vài thế lực liên quan, thì thực sự không thể.”

“Tại sao bà ta muốn nhốt chúng ta ở đây?”

“Tôi cũng không biết.” Thành Dương nói: “Bà ta nói với tôi, rằng muốn lấy tinh thần thể của tôi.”


Ninh Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, cắn môi dưới, nhìn về phía Thành Dương.

“Bà ta còn định cấy kim thăm dò vào tuyến thể của tôi.”

“Không được để bà ta làm thế!” Lính gác nói, giọng điệu khẩn thiết: “Quá nguy hiểm. Năm đó trước khi phẫu thuật, bác sĩ cho tôi biết, xác suất phẫu thuật thành công không tới 30%. Chúng ta phải nắm chắc thời gian chạy trốn.”

“30%?” Thành Dương hỏi: “Hiện giờ không thể thấp như thế. Kỷ Vĩnh Phong đưa lính gác công đoàn đến thí nghiệm, gần như không có ghi chép cái chết ngoài ý muốn nào.”

Ninh Phi nhất thời cứng họng. Thành Dương thở dài, vươn đầu ngón tay chạm vào vị trí tuyến thể não sau của hắn: “Đừng lo lắng, chúng ta có thể ra ngoài. Quản Kỳ rất mạnh, nhưng bà ta không thể không có điểm yếu.”

Đầu ngón tay Thành Dương vô cùng ấm áp.

“Tôi sẽ bảo vệ cậu.” Y cúi đầu nói.

Thành Dương dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu hắn, sau đó rút tay về, đứng lên: “Tinh thần thể của tôi quay về rồi.”

Ninh Phi không muốn lỡ mất tinh thần thể của Thành Dương, cũng tự mình chống dậy, nhìn vào sâu trong bóng tối. Trong tĩnh mịch, có tạp âm vỗ cánh nhỏ vụn trong không khí. Ngón trỏ Thành Dương vươn ra, mặt trong ngón tay hướng lên trên. Một con bọ nhỏ đáp xuống đầu ngón tay y, trao đổi với y trong im lặng.

Mèo đen bước một bước đi tới một phía khác, cũng ngẩng đầu nhìn.

Ninh Phi rũ mắt, bỗng cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nhưng hắn không thể cắt ngang cuộc đối thoại của y và tinh thần thể, chỉ có thể ngây ngô một mình, hi vọng sau khi kết thúc, con bọ nhỏ có thể bay vài vòng trước mặt hắn.

Nhưng hắn lại không nhịn được nghĩ theo hướng khác. Nếu tinh thần thể vì trốn hắn mà bay đi xa tít thì sao? Nếu như… nếu như sâu trong tiềm thức của Thành Dương, không muốn gần gũi hắn một chút nào thì sao?

“Làm không tệ.” Thành Dương khen, ngoảnh đầu báo với Ninh Phi: “Tôi đã nắm được đại khái đường trốn thoát, lập tức có thể dùng toàn cảnh tinh thần mô tả cách đi cho cậu. Bữa tối lần tới, tôi dùng tinh thần khống chế người đưa cơm trước, cùng cậu phá cửa sắt.”

“Được.” Ninh Phi nói, một lát sau, lại hỏi: “Cậu khống chế người đưa cơm, có khiến bà ta chú ý không?”

“Có tinh thần thể của tôi ở đây. Nhưng trong lúc phá cửa, tất nhiên sẽ gây ra chút náo động, tôi sẽ cố gắng khống chế mấy tên đầu tiên, khiến bọn chúng tự giết hại lẫn nhau, cậu dẫn đường cho tôi là được rồi.”


“Không thành vấn đề.”

Thành Dương đứng chếch trước mặt hắn, đột nhiên nhẹ giọng an ủi: “Không cần căng thẳng thế. Chúng ta còn bảy tám tiếng tinh chỉnh hoàn thiện thêm. Nếu cậu chưa nắm chắc, nghỉ ngơi thêm lát cũng vẫn kịp.”

“Tôi…” Giọng điệu có chút bất ổn: “Tôi có thể nhìn tinh thần thể của cậu không?”

“À.” Thành Dương nói: “Xin lỗi, là tôi sơ ý.” Y gập năm ngón lại, nhốt con bọ nhỏ kia trong lòng bàn tay, lại tìm Ninh Phi. Lính gác đưa tay phải qua. Thành Dương buông ra, đặt bọ nhỏ lên lòng bàn tay Ninh Phi.

“Tinh thần thể của tôi là dạng phân mảnh.” Y khẽ giải thích: “Đáng lẽ có một đàn, nhưng tiếc là trong nhiệm vụ trước hao tổn quá nhiều, khôi phục rất lâu mới chỉ xuất hiện một con này. Vốn định đợi bọn nó nhiều nhiều rồi giới thiệu với cậu, nhưng kế hoạch không cản được thay đổi.”

Tinh thần thể rất nhẹ, khi tiếp xúc với da dẻ, giống như kích một luồng điện rất nhỏ khiến người ta rùng mình.

Nó giật giật, phần đuôi đột nhiên sáng lên ánh xanh lục.

Là một con đom đóm.

Thành Dương phát ra tiếng, vừa như kinh ngạc, vừa như thở dài.

“Vũ Tình chưa từng nhìn thấy…” Y nói.


Lòng Ninh Phi theo giọng nói của y trầm xuống.

“Tôi không có ý đó.” Thành Dương thấp giọng, nhìn đốm sáng xanh lục kia: “Vũ Tình khi còn sống rất tò mò với đom đóm của tôi, tôi cho cô ấy biết, chẳng có gì đáng hiếu kỳ, chúng tuy nhiều, nhưng trước giờ chưa từng phát sáng.”

Ánh sáng xanh lục nằm trong lòng bàn tay của hắn.

“Chưa từng phát sáng?” Ninh Phi hỏi.

“Đúng vậy.” Tầm mắt Thành Dương chuyển đến gương mặt hắn: “Sau đó chúng tôi đi tra sách. Trong sách viết, đom đóm phát sáng, là để tìm bạn đời. Vũ Tình nói, đây nhất định là bởi… tôi vẫn chưa gặp người có thể thắp sáng tinh thần thể của tôi.”

Ninh Phi ngừng thở.

Giọng nói chắc sẽ run rẩy, nên hắn không dám nói lời nào. Nhưng hắn căng thẳng đến độ đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy, khiến đom đóm phát ra ánh sáng xanh hơi lập lòe trong bóng tối. Tinh thần thể trong tay không một chút sức nặng, đây không giống như thật.

“Tôi nên ý thức sớm hơn…” Âm sắc của Thành Dương êm dịu như ánh sáng xanh lục: “Sau khi tôi mất đi Vũ Tình, em đã tới, và vẫn luôn ở đây. Cách nói này có thể không quá công bằng với em, nhưng em không phải vật thay thế. Em và Vũ Tình không giống nhau.”

(Lời tác giả: Mặc dù có một số ấu trùng loài đom đóm cũng sẽ phát sáng cảnh báo… Ờm nhưng dù sao cũng là đam mỹ văn, xin hãy bổ não loại đom đóm của Thành tiên sinh chỉ phát sáng để tìm bạn đời. Thịt lần sau là B (nếu như mọi người còn nhớ cái gì là A cái gì là B))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui